Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-61
Chương 61 : Chương 61CHẠY RỒI
Dạo gần đây, phi kiếm của Mục Cẩm Vân bay lượn khắp nơi. Vốn có tu sĩ thấy kỳ lạ muốn động tay, nhưng đều bị Tiểu Thiền cầu xin Xích Ngân Tiêu chặn lại. Sau đó, ai cũng biết rằng giờ Lượng Kiếm Sơn có một người đang luyện ngự kiếm phi hành. Nhưng không thấy người đâu, chỉ biết điều khiển ngự kiếm phi hành từ xa, bay từ nội môn tới ngoại môn, rồi bay từ ngoại môn đến nơi ở của đệ tử tạp dịch. Thấy nhiều cũng quen, bọn họ đành mặc kệ nó bay loạn.
Sở Tài Nguyên bị phân cho nhiệm vụ chẻ linh mộc.
Linh mộc này là gỗ lôi hỏa cần dùng trong lúc luyện khí. Trong giới tu chân, bậc thầy luyện khí đích thực chắc chắn sẽ có khí hỏa của riêng mình, đó cũng chính là linh hỏa thiên địa. Nhưng linh hỏa thiên địa hiếm có, phần lớn các luyện khí sư vẫn dùng lửa phàm. Có điều, họ sẽ dùng những loại củi gỗ cấp cao để đốt lửa luyện khí(*). Phẩm chất của củi càng cao thì uy lực của ngọn lửa càng lớn.
(*) Luyện khí ở đây có nghĩa là luyện pháp bảo phi hành hoặc pháp bảo vũ khí…
Gỗ lôi hỏa mà Sở Tài Nguyên phải chẻ là loại linh mộc cấp thấp phổ biến, thường được những luyện khí sư cấp thấp sử dụng.
Loại gỗ này, thường thì đại tông môn nào cũng tự trồng. Nó được trồng thành núi thành rừng. Mà sau mỗi lần chặt, nó sẽ mọc lại vào sáng sớm hôm sau. Những cây được chặt vào sáng sớm là dễ đốt nhất. Bởi vậy trong nhiệm vụ còn có một quy định, mỗi ngày phải giao mười hai bó củi, trong đó bắt buộc phải có ba bó được chặt vào sáng sớm.
Sở Tài Nguyên ăn sung mặc sướng từ nhỏ, tư chất bình thường không gì đặc biệt, tu vi cũng không cao.
Trước đây chịu khổ ở thành Danh Kiếm, hắn không giúp được việc gì. Hắn tự cảm thấy tu vi mình thấp kém gây trở ngại cho mọi người, thế nên rất muốn biến nỗi đau thành động lực, phấn đấu vươn lên. Lúc được đưa tới Lượng Kiếm Sơn, mới đầu Sở Tài Nguyên cũng ôm hùng tâm tráng chí(*), định bụng tu luyện thật tốt, kết quả là ngày nào cũng phải chặt củi. Hai ngày đầu hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ cũng vẫn không làm nổi, người thì đã mệt lả sắp ngất luôn.
(*) Hùng tâm tráng trí: chỉ ý chí hay mơ ước lớn lao.
Sáng sớm tinh mơ, hắn lê đôi chân nặng trĩu, vác đám búa rìu cồng kềnh đi chặt củi. Khi đến nơi, Sở Tài Nguyên cảm thấy hai vai mình đã nặng như rót chì, không nhấc lên nổi.
Sau khi hắn gắng gượng chặt xong hai cây, mặt trời buổi sớm đã lên quá khe núi. Ba bó củi trong nhiệm vụ của hắn lại không thể hoàn thành.
Không chặt xong thì không có cơm ăn.
Hôm qua vẫn là nhờ có Vạn Sơn Hồng và Bạch Vô Thường tiếp tế đồ ăn cho hắn. Vạn Sơn Hồng còn nói hôm nay, đợi gã làm xong việc sẽ tới chặt giúp hắn. Sở Tài Nguyên vừa nghĩ đã thấy tuyệt vọng.
Tuy hắn là một kẻ bám chân người khác, nhưng hắn cũng cần thể diện. Trước đây hắn hận Vạn Sơn Hồng đến chết, giờ lại nhận ân tình của gã hết lần này tới lần khác, lòng hắn cảm thấy tủi nhục vô cùng.
Vừa uất ức, lại vừa tủi thân.
Hắn nghiến chặt răng, bổ mạnh một rìu xuống. Cây còn chưa bị chặt ngã, kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn đã toác ra một mảng. Bàn tay rớm máu đau đến mức hắn phải hít vài hơi.
Đến cả cái rìu này cũng làm khó dễ hắn!
Sở Tài Nguyên ném rìu đi ngồi thụp xuống đất, lại bắt đầu khóc lóc.
Tuy hắn là đàn ông, nhưng cũng là một tên mít ướt.
“Ta đã nói không muốn là không muốn, cứ bắt ta phải tới đây. Ta ở lại trấn Thanh Thủy tốt biết bao, nói không chừng còn cưới được vợ, sắp có cả con luôn rồi.”
“Có củ cải đại tiên quan tâm chăm sóc, trấn Thanh Thủy của chúng ta an toàn biết bao!”
Hắn cứ ngồi lẩm bẩm một mình, “Nào có giống nơi đây, ở ngoài thì bị người giết, ở trong thì ngày nào cũng phải lao động cật lực. Không được, ta phải thắp nén nhang cho củ cải đại tiên...”
Đang lầm bầm, hắn bỗng thấy một thanh kiếm bay tới. Thân kiếm chém “keng” một cái lên một cây lôi hỏa.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, cây lôi hỏa đã đổ gục.
“Ôi, có phải củ cải đại tiên phái ngươi tới giúp ta không?” Sở Tài Nguyên vừa vui vẻ hô lên, Tô Lâm An đã thấy chiếc lá trong ấn Công Đức lại sáng hơn đôi chút. Có điều sự thay đổi này không quá rõ rệt, nàng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không.
Nhưng tóm lại nàng vẫn vui, chỉ có tên nhóc này ngày nào cũng nhớ tới củ cải đại tiên.
Nhớ tới củ cải đại tiên, chẳng phải chính là nhớ tới Tô Lâm An nàng hay sao?
Đợi thanh kiếm đốn một loạt gỗ lôi hỏa, Sở Tài Nguyên mới nhớ ra bèn nói: “Ủa, đây là kiếm của chưởng môn mà. Chưởng môn phái ngươi tới giúp ta sao? Ta biết mà, chưởng môn tốt với chúng ta nhất!”
Có người đi qua nghe thấy thì chú ý tới.
Chưởng môn phái một thanh kiếm tới giúp một đệ tử tạp dịch?
Sao lạ vậy được?
Hiển nhiên, họ không hay biết, chưởng môn này không phải chưởng môn mà họ đang nghĩ đến. Trong Lượng Kiếm Sơn, vẫn còn có người khác được xưng là chưởng môn.
Trong lúc Mục Cẩm Vân bế quan độ kiếp Kim Đan, ngày nào Tô Lâm An cũng tới giúp Sở Tài Nguyên chẻ củi.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua, Tô Lâm An cảm thấy dường như chiếc lá kia đã sáng lên toàn bộ, nhưng lại không làm cách nào để hái xuống được. Chỉ còn một bước nữa thôi là thành công, nàng phải nỗ lực hơn mới được. Thế là, Tô Lâm An không chỉ giúp Sở Tài Nguyên mà còn giúp cả những người khác chẻ củi luôn. Giờ nàng là chỉ là một thanh kiếm. Những
chuyện khác nàng không làm nổi, chỉ có thể giúp người ta chặt mấy gốc cây thôi.
Ngày hôm ấy, Mục Cẩm Vân độ kiếp thành công, ngưng kết ra Kim Đan.
Khi hắn bước ra khỏi hẻm núi, ánh chớp trên người dường như còn chưa tan hết. Sau lưng hắn lóe lên ánh sáng vàng kim, khiến rất nhiều người nhìn mà say mê.
Vốn sắc mặt Mục Cẩm Vân đang rất u ám, nhưng vừa ra khỏi cốc đã thay đổi vẻ mặt, khóe miệng mỉm cười. Có điều, sau khi ra ngoài, hắn lại có chút hoài nghi.
Sao Kiếp Cốc này lại có nhiều người tới vậy.
Ngoài cốc có không ít người, xem ra đều là đang đợi người trong cốc đi ra. Trong đó có một phần là đệ tử của đỉnh Dao Quang. Bọn họ nhìn thấy Mục Cẩm Vân thì đều tươi cười chào hỏi hắn. Người ngại ngùng thì gật đầu
cười mỉm, người hào phóng thì còn phất tay với hắn, “Tiểu sư đệ, hôm nay ngươi cũng xuất quan à?”
“Kim Đan rồi, nhanh quá!”
Mục Cẩm Vân gật đầu đáp phải, cũng mỉm cười đúng lúc, khiến người nhìn không khỏi giật mình rung động. Tiểu sư đệ này thật tuấn tú, đúng là một mỹ nam!
“Nghe nói ngày hôm nay sư huynh Lâu Lan và sư tỷ Vũ U độ kiếp. Chúng ta đều tới xem.”
Có người tốt bụng giải thích cho Mục Cẩm Vân.
“Ngươi cũng ở lại xem đi. Sau khi bọn họ độ kiếp thành công, xung quanh đây linh khí sẽ tăng vọt, kiếm ý cũng tràn đầy, rất có lợi cho cảm ngộ tu hành của chúng ta.” Một nữ đệ tử kéo Mục Cẩm Vân đến bên cạnh nhường cho hắn một chỗ, ý bảo hắn ngồi xuống.
Mục Cẩm Vân cảm ơn một tiếng rồi nói: “Muội muội ta đang đợi ta ở bên kia.”
Vừa nghe hắn nhắc đến muội muội mình, nữ tu đang kéo tay hắn lập tức buông tay ra ngay. Mục Cẩm Vân cảm thấy hơi bất thường, có điều hắn vẫn giữ nét mặt bình thản, không hỏi gì mà đi thẳng đến chỗ Tiểu Thiền.
Vị trí Tiểu Thiền đứng...
Chỗ cô bé đang đứng rất rộng rãi, những người khác không dám lại gần mà vô cùng cung kính, tựa như còn có chút e dè?
“Ca ca, huynh kết đan rồi, giỏi quá!” Tiểu Thiền vui mừng nói.
“Sư huynh Hạ Lâu Lan chưa quá hai mươi đã sắp lên Nguyên Anh kỳ rồi.” Có người trào phúng.
Mục Cẩm Vân không quan tâm tới người khác, chỉ hỏi Tiểu Thiền: “Kiếm đâu?”
“Hả?” Tiểu Thiền vội vàng lắc đầu, “Muội đâu có chạm vào Kiếm bà bà.”
“Có điều, dạo này bà bà rất thích bay loạn trong tông môn, chắc lại bay đi đâu rồi.”
Mục Cẩm Vân khẽ “ừm” một tiếng.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa tắt, nhưng trong con ngươi lại lóe lên nét âm u.
Ha ha, lại chạy!
Dám bay loạn trong tông môn mà không gặp chuyện gì, nàng lấy đâu ra sức mạnh đó? Những người khác không tò mò về thanh kiếm đó sao? Mục Cẩm Vân rất giỏi quan sát và suy luận. Hắn có thể cảm nhận được, ánh mắt khi đám người này nhìn Tiểu Thiền có chút bất thường. Xung quanh chỗ cô bé đứng cũng rộng rãi trống trải, chứng tỏ là có vấn đề.
Mục Cẩm Vân quan sát Tiểu Thiền một hồi, liên hệ với cô bé bằng tinh thần, hỏi: “Tiểu Thiền, cái trâm cài áo này của muội thật đặc biệt, là một vật sống? Cấp mấy rồi?”
Tiểu Thiền không giấu giếm hắn, nói thẳng: “Là linh thú cấp bảy ong Sí Vĩ. Mấy ngày trước nó đã sinh ra một đàn ong nhỏ, tổ ong ở trên đại thụ trong viện của muội.” Cô bé còn hớn hở khoe: “Sau này muội còn có thể mời ca ăn mật ong đó.”
Linh thú cấp bảy? Khó trách.
Mục Cẩm Vân biết thân phận thực sự của Tiểu Thiền, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra. Mấy người này không phải sợ Tiểu Thiền, mà là sợ linh thú cấp cao trên người cô bé. Xem ra, Tiểu Thiền đã tìm được linh thú cấp cao ở đây để làm chỗ dựa. Con cấp cao nhất chẳng phải chính là con chim cấp tám kia sao, ngay cả chưởng môn còn phải nể mặt nó mấy phần...
Tiểu Thiền không động đến lão quái vật, nhưng nàng có Tiểu Thiền làm chỗ dựa. Giờ nàng tung hoành ngang dọc trong tông môn, ai dám mắt mù mà chặn nàng lại chứ?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Mục Cẩm Vân xoay người định đi, muốn tìm lão quái vật về. Không ngờ vào ngay lúc này, giữa khoảng không phía trên hẻm núi bỗng có tiếng kiếm reo vang. Một luồng ánh kiếm sáng như tuyết phá không lao lên, đánh tan đám mây kiếp đang bao phủ vùng trời trên đỉnh đầu.
Hắn dừng chân, ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ thấy vô vàn ánh kiếm đan xen ngang dọc, kiếm ý ập tới như biển rộng sóng trào.
(*)
Dạo gần đây, phi kiếm của Mục Cẩm Vân bay lượn khắp nơi. Vốn có tu sĩ thấy kỳ lạ muốn động tay, nhưng đều bị Tiểu Thiền cầu xin Xích Ngân Tiêu chặn lại. Sau đó, ai cũng biết rằng giờ Lượng Kiếm Sơn có một người đang luyện ngự kiếm phi hành. Nhưng không thấy người đâu, chỉ biết điều khiển ngự kiếm phi hành từ xa, bay từ nội môn tới ngoại môn, rồi bay từ ngoại môn đến nơi ở của đệ tử tạp dịch. Thấy nhiều cũng quen, bọn họ đành mặc kệ nó bay loạn.
Sở Tài Nguyên bị phân cho nhiệm vụ chẻ linh mộc.
Linh mộc này là gỗ lôi hỏa cần dùng trong lúc luyện khí. Trong giới tu chân, bậc thầy luyện khí đích thực chắc chắn sẽ có khí hỏa của riêng mình, đó cũng chính là linh hỏa thiên địa. Nhưng linh hỏa thiên địa hiếm có, phần lớn các luyện khí sư vẫn dùng lửa phàm. Có điều, họ sẽ dùng những loại củi gỗ cấp cao để đốt lửa luyện khí(*). Phẩm chất của củi càng cao thì uy lực của ngọn lửa càng lớn.
(*) Luyện khí ở đây có nghĩa là luyện pháp bảo phi hành hoặc pháp bảo vũ khí…
Gỗ lôi hỏa mà Sở Tài Nguyên phải chẻ là loại linh mộc cấp thấp phổ biến, thường được những luyện khí sư cấp thấp sử dụng.
Loại gỗ này, thường thì đại tông môn nào cũng tự trồng. Nó được trồng thành núi thành rừng. Mà sau mỗi lần chặt, nó sẽ mọc lại vào sáng sớm hôm sau. Những cây được chặt vào sáng sớm là dễ đốt nhất. Bởi vậy trong nhiệm vụ còn có một quy định, mỗi ngày phải giao mười hai bó củi, trong đó bắt buộc phải có ba bó được chặt vào sáng sớm.
Sở Tài Nguyên ăn sung mặc sướng từ nhỏ, tư chất bình thường không gì đặc biệt, tu vi cũng không cao.
Trước đây chịu khổ ở thành Danh Kiếm, hắn không giúp được việc gì. Hắn tự cảm thấy tu vi mình thấp kém gây trở ngại cho mọi người, thế nên rất muốn biến nỗi đau thành động lực, phấn đấu vươn lên. Lúc được đưa tới Lượng Kiếm Sơn, mới đầu Sở Tài Nguyên cũng ôm hùng tâm tráng chí(*), định bụng tu luyện thật tốt, kết quả là ngày nào cũng phải chặt củi. Hai ngày đầu hắn không thể hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ cũng vẫn không làm nổi, người thì đã mệt lả sắp ngất luôn.
(*) Hùng tâm tráng trí: chỉ ý chí hay mơ ước lớn lao.
Sáng sớm tinh mơ, hắn lê đôi chân nặng trĩu, vác đám búa rìu cồng kềnh đi chặt củi. Khi đến nơi, Sở Tài Nguyên cảm thấy hai vai mình đã nặng như rót chì, không nhấc lên nổi.
Sau khi hắn gắng gượng chặt xong hai cây, mặt trời buổi sớm đã lên quá khe núi. Ba bó củi trong nhiệm vụ của hắn lại không thể hoàn thành.
Không chặt xong thì không có cơm ăn.
Hôm qua vẫn là nhờ có Vạn Sơn Hồng và Bạch Vô Thường tiếp tế đồ ăn cho hắn. Vạn Sơn Hồng còn nói hôm nay, đợi gã làm xong việc sẽ tới chặt giúp hắn. Sở Tài Nguyên vừa nghĩ đã thấy tuyệt vọng.
Tuy hắn là một kẻ bám chân người khác, nhưng hắn cũng cần thể diện. Trước đây hắn hận Vạn Sơn Hồng đến chết, giờ lại nhận ân tình của gã hết lần này tới lần khác, lòng hắn cảm thấy tủi nhục vô cùng.
Vừa uất ức, lại vừa tủi thân.
Hắn nghiến chặt răng, bổ mạnh một rìu xuống. Cây còn chưa bị chặt ngã, kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của hắn đã toác ra một mảng. Bàn tay rớm máu đau đến mức hắn phải hít vài hơi.
Đến cả cái rìu này cũng làm khó dễ hắn!
Sở Tài Nguyên ném rìu đi ngồi thụp xuống đất, lại bắt đầu khóc lóc.
Tuy hắn là đàn ông, nhưng cũng là một tên mít ướt.
“Ta đã nói không muốn là không muốn, cứ bắt ta phải tới đây. Ta ở lại trấn Thanh Thủy tốt biết bao, nói không chừng còn cưới được vợ, sắp có cả con luôn rồi.”
“Có củ cải đại tiên quan tâm chăm sóc, trấn Thanh Thủy của chúng ta an toàn biết bao!”
Hắn cứ ngồi lẩm bẩm một mình, “Nào có giống nơi đây, ở ngoài thì bị người giết, ở trong thì ngày nào cũng phải lao động cật lực. Không được, ta phải thắp nén nhang cho củ cải đại tiên...”
Đang lầm bầm, hắn bỗng thấy một thanh kiếm bay tới. Thân kiếm chém “keng” một cái lên một cây lôi hỏa.
Chỉ nghe thấy một tiếng “rắc”, cây lôi hỏa đã đổ gục.
“Ôi, có phải củ cải đại tiên phái ngươi tới giúp ta không?” Sở Tài Nguyên vừa vui vẻ hô lên, Tô Lâm An đã thấy chiếc lá trong ấn Công Đức lại sáng hơn đôi chút. Có điều sự thay đổi này không quá rõ rệt, nàng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không.
Nhưng tóm lại nàng vẫn vui, chỉ có tên nhóc này ngày nào cũng nhớ tới củ cải đại tiên.
Nhớ tới củ cải đại tiên, chẳng phải chính là nhớ tới Tô Lâm An nàng hay sao?
Đợi thanh kiếm đốn một loạt gỗ lôi hỏa, Sở Tài Nguyên mới nhớ ra bèn nói: “Ủa, đây là kiếm của chưởng môn mà. Chưởng môn phái ngươi tới giúp ta sao? Ta biết mà, chưởng môn tốt với chúng ta nhất!”
Có người đi qua nghe thấy thì chú ý tới.
Chưởng môn phái một thanh kiếm tới giúp một đệ tử tạp dịch?
Sao lạ vậy được?
Hiển nhiên, họ không hay biết, chưởng môn này không phải chưởng môn mà họ đang nghĩ đến. Trong Lượng Kiếm Sơn, vẫn còn có người khác được xưng là chưởng môn.
Trong lúc Mục Cẩm Vân bế quan độ kiếp Kim Đan, ngày nào Tô Lâm An cũng tới giúp Sở Tài Nguyên chẻ củi.
Chớp mắt đã một tháng trôi qua, Tô Lâm An cảm thấy dường như chiếc lá kia đã sáng lên toàn bộ, nhưng lại không làm cách nào để hái xuống được. Chỉ còn một bước nữa thôi là thành công, nàng phải nỗ lực hơn mới được. Thế là, Tô Lâm An không chỉ giúp Sở Tài Nguyên mà còn giúp cả những người khác chẻ củi luôn. Giờ nàng là chỉ là một thanh kiếm. Những
chuyện khác nàng không làm nổi, chỉ có thể giúp người ta chặt mấy gốc cây thôi.
Ngày hôm ấy, Mục Cẩm Vân độ kiếp thành công, ngưng kết ra Kim Đan.
Khi hắn bước ra khỏi hẻm núi, ánh chớp trên người dường như còn chưa tan hết. Sau lưng hắn lóe lên ánh sáng vàng kim, khiến rất nhiều người nhìn mà say mê.
Vốn sắc mặt Mục Cẩm Vân đang rất u ám, nhưng vừa ra khỏi cốc đã thay đổi vẻ mặt, khóe miệng mỉm cười. Có điều, sau khi ra ngoài, hắn lại có chút hoài nghi.
Sao Kiếp Cốc này lại có nhiều người tới vậy.
Ngoài cốc có không ít người, xem ra đều là đang đợi người trong cốc đi ra. Trong đó có một phần là đệ tử của đỉnh Dao Quang. Bọn họ nhìn thấy Mục Cẩm Vân thì đều tươi cười chào hỏi hắn. Người ngại ngùng thì gật đầu
cười mỉm, người hào phóng thì còn phất tay với hắn, “Tiểu sư đệ, hôm nay ngươi cũng xuất quan à?”
“Kim Đan rồi, nhanh quá!”
Mục Cẩm Vân gật đầu đáp phải, cũng mỉm cười đúng lúc, khiến người nhìn không khỏi giật mình rung động. Tiểu sư đệ này thật tuấn tú, đúng là một mỹ nam!
“Nghe nói ngày hôm nay sư huynh Lâu Lan và sư tỷ Vũ U độ kiếp. Chúng ta đều tới xem.”
Có người tốt bụng giải thích cho Mục Cẩm Vân.
“Ngươi cũng ở lại xem đi. Sau khi bọn họ độ kiếp thành công, xung quanh đây linh khí sẽ tăng vọt, kiếm ý cũng tràn đầy, rất có lợi cho cảm ngộ tu hành của chúng ta.” Một nữ đệ tử kéo Mục Cẩm Vân đến bên cạnh nhường cho hắn một chỗ, ý bảo hắn ngồi xuống.
Mục Cẩm Vân cảm ơn một tiếng rồi nói: “Muội muội ta đang đợi ta ở bên kia.”
Vừa nghe hắn nhắc đến muội muội mình, nữ tu đang kéo tay hắn lập tức buông tay ra ngay. Mục Cẩm Vân cảm thấy hơi bất thường, có điều hắn vẫn giữ nét mặt bình thản, không hỏi gì mà đi thẳng đến chỗ Tiểu Thiền.
Vị trí Tiểu Thiền đứng...
Chỗ cô bé đang đứng rất rộng rãi, những người khác không dám lại gần mà vô cùng cung kính, tựa như còn có chút e dè?
“Ca ca, huynh kết đan rồi, giỏi quá!” Tiểu Thiền vui mừng nói.
“Sư huynh Hạ Lâu Lan chưa quá hai mươi đã sắp lên Nguyên Anh kỳ rồi.” Có người trào phúng.
Mục Cẩm Vân không quan tâm tới người khác, chỉ hỏi Tiểu Thiền: “Kiếm đâu?”
“Hả?” Tiểu Thiền vội vàng lắc đầu, “Muội đâu có chạm vào Kiếm bà bà.”
“Có điều, dạo này bà bà rất thích bay loạn trong tông môn, chắc lại bay đi đâu rồi.”
Mục Cẩm Vân khẽ “ừm” một tiếng.
Nụ cười trên mặt hắn vẫn chưa tắt, nhưng trong con ngươi lại lóe lên nét âm u.
Ha ha, lại chạy!
Dám bay loạn trong tông môn mà không gặp chuyện gì, nàng lấy đâu ra sức mạnh đó? Những người khác không tò mò về thanh kiếm đó sao? Mục Cẩm Vân rất giỏi quan sát và suy luận. Hắn có thể cảm nhận được, ánh mắt khi đám người này nhìn Tiểu Thiền có chút bất thường. Xung quanh chỗ cô bé đứng cũng rộng rãi trống trải, chứng tỏ là có vấn đề.
Mục Cẩm Vân quan sát Tiểu Thiền một hồi, liên hệ với cô bé bằng tinh thần, hỏi: “Tiểu Thiền, cái trâm cài áo này của muội thật đặc biệt, là một vật sống? Cấp mấy rồi?”
Tiểu Thiền không giấu giếm hắn, nói thẳng: “Là linh thú cấp bảy ong Sí Vĩ. Mấy ngày trước nó đã sinh ra một đàn ong nhỏ, tổ ong ở trên đại thụ trong viện của muội.” Cô bé còn hớn hở khoe: “Sau này muội còn có thể mời ca ăn mật ong đó.”
Linh thú cấp bảy? Khó trách.
Mục Cẩm Vân biết thân phận thực sự của Tiểu Thiền, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra. Mấy người này không phải sợ Tiểu Thiền, mà là sợ linh thú cấp cao trên người cô bé. Xem ra, Tiểu Thiền đã tìm được linh thú cấp cao ở đây để làm chỗ dựa. Con cấp cao nhất chẳng phải chính là con chim cấp tám kia sao, ngay cả chưởng môn còn phải nể mặt nó mấy phần...
Tiểu Thiền không động đến lão quái vật, nhưng nàng có Tiểu Thiền làm chỗ dựa. Giờ nàng tung hoành ngang dọc trong tông môn, ai dám mắt mù mà chặn nàng lại chứ?
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hắn đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Mục Cẩm Vân xoay người định đi, muốn tìm lão quái vật về. Không ngờ vào ngay lúc này, giữa khoảng không phía trên hẻm núi bỗng có tiếng kiếm reo vang. Một luồng ánh kiếm sáng như tuyết phá không lao lên, đánh tan đám mây kiếp đang bao phủ vùng trời trên đỉnh đầu.
Hắn dừng chân, ngẩng đầu nhìn trời.
Chỉ thấy vô vàn ánh kiếm đan xen ngang dọc, kiếm ý ập tới như biển rộng sóng trào.
(*)