Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-50
Chương 50 : THÁCH ĐẤU
“Đệ tử không dám tự tiện quyết định, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của chưởng môn.” Mục Cẩm Vân lui về sau nửa bước kéo rộng khoảng cách, cung kính hành lễ.
“Cũng phải, ngươi đúng là không quyết định được.” Hoa Mộc Tâm không chèo kéo nữa mà đi trước dẫn đường. Chẳng mấy chốc, y đã đưa Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền tới nơi tham gia thi đấu của các đệ tử ngoại môn.
Đệ tử ngoại môn của Lượng Kiếm Sơn nếu muốn trở thành đệ tử nội môn thì phải trải qua ba cuộc khảo nghiệm.
Một là cảm ngộ trên mộ kiếm bên hồ, kiểm tra sự hiểu biết về kiếm đạo.
Hai là các đệ tử so kiếm, kiểm tra sức chiến đấu.
Ba là khảo nghiệm của các trưởng lão. Trưởng lão sẽ đưa ra một vài đề bài ngẫu nhiên, chỉ có người đưa ra đáp án được công nhận mới có thể thuận lợi vào nội môn.
Mà sau khi đã vào được nội môn cũng chưa chắc có thể bái sư suôn sẻ. Nếu như không ai muốn thu đồ đệ, vậy thì cho dù đã vào nội môn cũng sẽ có nguy cơ bị trục xuất.
Nói xong quy tắc để đệ tử ngoại môn có thể vào được nội môn, Hoa Mộc Tâm cảm thán: “May là các ngươi có tư chất tốt, không cần phải phiền hà tới vậy, vừa nhập môn đã trở thành đệ tử nội môn. Nhớ năm đó ta cũng giống như bọn họ, xông pha vượt qua mọi khảo nghiệm.”
Tô Lâm An biết ngay tên nhóc ẻo lả này không có ý gì tốt.
Y nói xong lời này, ánh mắt những người xung quanh nhìn Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đều thay đổi.
Một tên nhóc mười sáu mười bảy tuổi mới vừa lên Trúc Cơ.
Một đứa bé tám chín tuổi mới vừa lên Ngưng Thần.
Hai người này mà cũng có thể được vào thẳng nội môn? Là vì tư chất cao? Cao tới chừng nào? Đã được Lượng Kiếm Sơn tuyển chọn, có ai không tự cho mình là thiên tài.
Tu vi của những đệ tử ngoại môn này, thường thì cao là Kim Đan sơ kỳ, kém hơn chút cũng là Trúc Cơ. Những người có tu vi thấp quả thực không nhìn ra Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền có tài năng đến mức nào, chỉ cảm thấy tu vi của hai người thấp như vậy, quả khiến người ta bất mãn.
“Ngay cả Hạ Lâu Lan sư huynh và Trần Vũ U sư tỷ vẫn còn phải ở ngoại môn một khoảng thời gian mới được vào nội môn. Lẽ nào họ còn tài giỏi hơn Hạ Lâu Lan sư huynh và Trần Vũ U sư tỷ?”
“Phải đó! Vũ U sư tỷ chưa tới hai mươi đã là Kim Đan kỳ viên mãn rồi.”
Tô Lâm An lại bĩu môi.
Hai mươi tuổi đạt đến Kim Đan kỳ viên mãn là vô cùng lợi hại?
Khi nàng hai mươi tuổi, đã là Kết Anh rồi!
Lượng Kiếm Sơn hiện giờ không ổn, không ổn chút nào, sớm đã không phải Tàng Kiếm Sơn của ngàn năm trước.
“Hai vị sư huynh sư tỷ nội môn, không biết hai người bái vị sư phụ nào?” Có người tò mò hỏi.
“Bọn họ vẫn chưa bái sư.” Hoa Mộc Tâm cười đáp.
“Hả? Nếu chưa bái sư, vậy chúng ta có thể khiêu chiến phải không?”
Đệ tử nội môn chưa bái sư, không hề có chỗ dựa trong nội môn.
Lượng Kiếm Sơn có một quy định, nếu như đệ tử ngoại môn khiêu chiến họ mà thành công, sẽ có thể thay thế kẻ thua cuộc tiến vào nội môn.
“Chuyện này...” Hoa Mộc Tâm ngập ngừng giây lát, không nói tiếp nữa. Đúng vậy, Lượng Kiếm Sơn có quy định như vậy, nên nếu như họ khiêu chiến cũng hoàn toàn đúng với môn quy.
Hay nói cách khác, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Linh khí trong nội môn nồng đậm hơn ở ngoại môn gấp mấy lần, nếu như có thể nắm được cơ hội này...
Không ít người nổi lòng ham muốn.
Hoa Mộc Tâm nhíu mày nhìn về phía Mục Cẩm Vân và Tiểu Thuyền, “Xin lỗi, đã để hai ngươi bị cuốn vào. Sớm biết vậy, ta đã không đưa hai ngươi tới xem thi đấu.” Nói xong y lại tiếp lời, “Chúng ta rời khỏi đây đã.”
Nghe xong lời này, một người phản ứng nhanh nhất, biết không thể chần chừ hơn nữa nên vội hô lên: “Ta, Trương Tề Sơn, dùng mười linh thạch xin mở đài thử kiếm, xin phép khiêu chiến nội môn, đối tượng khiêu chiến...”
Ngay cả tên đối phương là gì gã cũng không rõ, có điều cũng chẳng sao, Trương Tề Sơn chỉ đầu kiếm về phía Mục Cẩm Vân nói: “Ta thách đấu hắn.”
Tô Lâm An nhìn Hoa Mộc Tâm mấy lần. Tên này rõ ràng là cố ý, không muốn để đám Mục Cẩm Vân vào nội môn. Vì sao? Họ vừa tới Lượng Kiếm Sơn đã gây thù chuốc oán rồi? Ngày trước trong đội ngũ của Liên Ngấn, hắn không hợp mắt Đồ Tam, lúc nào cũng giở chút thủ đoạn nhỏ. Liên Ngấn nâng đỡ họ thì tất nhiên cũng sẽ có người chèn ép họ.
Tiếc rằng thủ đoạn của tên Hoa Mộc Tâm này quá non, biểu hiện quá rõ ràng, trò ngáng chân này căn bản không so bì được với Mục Cẩm Vân. Mục Cẩm Vân mà đã bán người thì có khi người đó còn phải đếm linh thạch giúp hắn ấy chứ.
Trương Tề Sơn vừa đề nghị thách đấu xong, giữa nền đất trống bỗng nổi lên một cái đài cao. Đó chính là đài đấu kiếm của Lượng Kiếm Sơn, dùng linh thạch mới có thể yêu cầu sử dụng. Với hình thức khiêu chiến nội môn, không cần người bị thách đấu đồng ý, đài cao này cũng sẽ tự nổi lên. Bởi theo quy định của tông môn, người bị thách đấu không có quyền từ chối.
Sau khi đài đấu kiếm nổi lên, trên đài có một thanh kiếm.
Ánh kiếm chiếu lên hai người luận võ, sau đó có tiếng nói cứng nhắc đầy máy móc truyền ra: “Người thách đấu có tu vi Kim Đan kỳ tầng hai, người bị thách đấu có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng hai. Sau khi người thách đấu áp chế tu vi xuống còn Trúc Cơ kỳ tầng hai, cuộc tỉ thí có thể bắt đầu.”
“Ta đã ép tu vi xuống thì lên võ đài cũng có hạn chế, khi lên đài tu vi của ta sẽ không thể tăng lên.” Nói ra thì, một tu sĩ cấp cao như Trương Tề Sơn thách đấu một tu sĩ cấp thấp là
chuyện rất mất mặt. Nhưng gã không hề cảm thấy hổ thẹn, còn ung dung nhàn nhã đứng trên đài giải thích, ra vẻ ta cũng không có ưu thế gì.
Hiện giờ, trên người Mục Cẩm Vân chỉ có một thanh kiếm. Chính là thanh kiếm gãy mà Tô Lâm An trú thân. Có điều, thanh kiếm gãy này đã được bọc sắt, không nguy hiểm như ngày trước.
Hắn lấy thanh kiếm ra, vừa giơ lên thì xung quanh đã ồ lên một trận cười.
Không ai ngờ được kiếm của đệ tử nội môn mới này lại chỉ là một thanh kiếm sắt tầm thường. Thanh kiếm như vậy sao có thể tỉ thí với người khác?
Hoa Mộc Tâm dường như cũng không liệu được việc này, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy một giọng nữ vang lên: “Ta cho ngươi mượn một thanh kiếm.”
Giọng nói đó vọng từ xa tới, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu ngà nhanh nhẹn hạ xuống, vừa khéo đặt chân bên bệ đá, sau đó một thanh kiếm bay ra từ cổ tay áo nàng.
Thanh kiếm đó chậm rãi bay tới trước Mục Cẩm Vân, rồi dừng lại trước mặt hắn.
“Là Thanh Phi sư tỷ.”
“Đây là phi kiếm Chiêu Hà ta dùng khi còn là Trúc Cơ kỳ. Nếu như ngươi thắng, thanh kiếm này ta tặng lại cho ngươi.” Thanh Phi nhìn Mục Cẩm Vân, khẽ mỉm cười nói.
Mục Cẩm Vân cất thanh kiếm gãy đi. Dù gì hắn cũng không muốn dùng nó để nghênh chiến. Vào giờ điểm này, hắn không muốn lão quái vật gặp phải nguy hiểm, hắn cần nàng.
Mục Cẩm Vân nhận lấy Chiêu Hà, hành lễ với Thanh Phi, nở một nụ cười ngượng ngùng nói, “Đa tạ sư tỷ.”
Hắn nắm lấy Chiêu Hà, nhảy lên bệ đá.
“Ta nhường ngươi...” Vốn Trương Tề Sơn định nói nhường ngươi ba chiêu, nhưng cuối cùng gã cũng không muốn xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn, vì vậy uốn lưỡi sửa miệng thành, “Nhường ngươi ra trước một chiêu.”
Đám người ở dưới lập tức cười nhạo gã, nhưng gã cũng không cảm thấy tức, không hề bị ảnh hưởng. Bởi gã hiểu rằng, đám người đó châm chọc khiêu khích là vì bọn họ không giành được cơ hội. Sau khi gã thách đấu thành công, một tháng sau người khác mới có thể tiếp tục khiêu chiến gã. Dù cho gã chỉ được tu luyện ở nội môn một tháng thì cũng đáng!
“Đa tạ sư huynh.” Mục Cẩm Vân không nói mấy câu kiểu như “Ta không cần ngươi nhường” gì đó mà khách khí nói một tiếng cảm ơn.
Sau đó, hắn xuất kiếm.
Chiêu Hà là kiếm cho nữ, thân kiếm dài mảnh và rất mềm mại, là một thanh nhuyễn kiếm. Khi tung kiếm, ánh kiếm đỏ rực tựa như một dải lụa vô cùng linh động. Vốn một đại nam nhân dùng loại kiếm như vậy sẽ không hợp, ít nhất cũng sẽ có đôi phần nữ tính, nhưng Mục Cẩm Vân cầm thanh kiếm đó trong tay lại không hề ẻo lả chút nào.
Hắn mặc một bộ đồ trắng, ánh kiếm trong tay như ráng mây màu, người và kiếm tựa mặt trời mới mọc phá mây mà ra, hào quang đầy trời.
Kiếm khí vô hình vô ảnh, không phân rõ được đâu là kiếm, đâu là quang.
Thân thể hắn nhanh đến mức không thể nhìn, đến thần thức cũng không cách nào nắm bắt được.
Trương Tề Sơn nói muốn nhường hắn một kiếm. Vì vậy, chiêu đầu tiên gã không chủ động công kích, chỉ định tùy tiện đỡ lấy.
Đợi đến lúc gã nhận ra bất thường thì mọi chuyện đã quá muộn.
Kiếm vô ảnh, người vô hình.
“Đệ tử không dám tự tiện quyết định, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của chưởng môn.” Mục Cẩm Vân lui về sau nửa bước kéo rộng khoảng cách, cung kính hành lễ.
“Cũng phải, ngươi đúng là không quyết định được.” Hoa Mộc Tâm không chèo kéo nữa mà đi trước dẫn đường. Chẳng mấy chốc, y đã đưa Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền tới nơi tham gia thi đấu của các đệ tử ngoại môn.
Đệ tử ngoại môn của Lượng Kiếm Sơn nếu muốn trở thành đệ tử nội môn thì phải trải qua ba cuộc khảo nghiệm.
Một là cảm ngộ trên mộ kiếm bên hồ, kiểm tra sự hiểu biết về kiếm đạo.
Hai là các đệ tử so kiếm, kiểm tra sức chiến đấu.
Ba là khảo nghiệm của các trưởng lão. Trưởng lão sẽ đưa ra một vài đề bài ngẫu nhiên, chỉ có người đưa ra đáp án được công nhận mới có thể thuận lợi vào nội môn.
Mà sau khi đã vào được nội môn cũng chưa chắc có thể bái sư suôn sẻ. Nếu như không ai muốn thu đồ đệ, vậy thì cho dù đã vào nội môn cũng sẽ có nguy cơ bị trục xuất.
Nói xong quy tắc để đệ tử ngoại môn có thể vào được nội môn, Hoa Mộc Tâm cảm thán: “May là các ngươi có tư chất tốt, không cần phải phiền hà tới vậy, vừa nhập môn đã trở thành đệ tử nội môn. Nhớ năm đó ta cũng giống như bọn họ, xông pha vượt qua mọi khảo nghiệm.”
Tô Lâm An biết ngay tên nhóc ẻo lả này không có ý gì tốt.
Y nói xong lời này, ánh mắt những người xung quanh nhìn Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đều thay đổi.
Một tên nhóc mười sáu mười bảy tuổi mới vừa lên Trúc Cơ.
Một đứa bé tám chín tuổi mới vừa lên Ngưng Thần.
Hai người này mà cũng có thể được vào thẳng nội môn? Là vì tư chất cao? Cao tới chừng nào? Đã được Lượng Kiếm Sơn tuyển chọn, có ai không tự cho mình là thiên tài.
Tu vi của những đệ tử ngoại môn này, thường thì cao là Kim Đan sơ kỳ, kém hơn chút cũng là Trúc Cơ. Những người có tu vi thấp quả thực không nhìn ra Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền có tài năng đến mức nào, chỉ cảm thấy tu vi của hai người thấp như vậy, quả khiến người ta bất mãn.
“Ngay cả Hạ Lâu Lan sư huynh và Trần Vũ U sư tỷ vẫn còn phải ở ngoại môn một khoảng thời gian mới được vào nội môn. Lẽ nào họ còn tài giỏi hơn Hạ Lâu Lan sư huynh và Trần Vũ U sư tỷ?”
“Phải đó! Vũ U sư tỷ chưa tới hai mươi đã là Kim Đan kỳ viên mãn rồi.”
Tô Lâm An lại bĩu môi.
Hai mươi tuổi đạt đến Kim Đan kỳ viên mãn là vô cùng lợi hại?
Khi nàng hai mươi tuổi, đã là Kết Anh rồi!
Lượng Kiếm Sơn hiện giờ không ổn, không ổn chút nào, sớm đã không phải Tàng Kiếm Sơn của ngàn năm trước.
“Hai vị sư huynh sư tỷ nội môn, không biết hai người bái vị sư phụ nào?” Có người tò mò hỏi.
“Bọn họ vẫn chưa bái sư.” Hoa Mộc Tâm cười đáp.
“Hả? Nếu chưa bái sư, vậy chúng ta có thể khiêu chiến phải không?”
Đệ tử nội môn chưa bái sư, không hề có chỗ dựa trong nội môn.
Lượng Kiếm Sơn có một quy định, nếu như đệ tử ngoại môn khiêu chiến họ mà thành công, sẽ có thể thay thế kẻ thua cuộc tiến vào nội môn.
“Chuyện này...” Hoa Mộc Tâm ngập ngừng giây lát, không nói tiếp nữa. Đúng vậy, Lượng Kiếm Sơn có quy định như vậy, nên nếu như họ khiêu chiến cũng hoàn toàn đúng với môn quy.
Hay nói cách khác, đây chính là cơ hội ngàn năm có một.
Linh khí trong nội môn nồng đậm hơn ở ngoại môn gấp mấy lần, nếu như có thể nắm được cơ hội này...
Không ít người nổi lòng ham muốn.
Hoa Mộc Tâm nhíu mày nhìn về phía Mục Cẩm Vân và Tiểu Thuyền, “Xin lỗi, đã để hai ngươi bị cuốn vào. Sớm biết vậy, ta đã không đưa hai ngươi tới xem thi đấu.” Nói xong y lại tiếp lời, “Chúng ta rời khỏi đây đã.”
Nghe xong lời này, một người phản ứng nhanh nhất, biết không thể chần chừ hơn nữa nên vội hô lên: “Ta, Trương Tề Sơn, dùng mười linh thạch xin mở đài thử kiếm, xin phép khiêu chiến nội môn, đối tượng khiêu chiến...”
Ngay cả tên đối phương là gì gã cũng không rõ, có điều cũng chẳng sao, Trương Tề Sơn chỉ đầu kiếm về phía Mục Cẩm Vân nói: “Ta thách đấu hắn.”
Tô Lâm An nhìn Hoa Mộc Tâm mấy lần. Tên này rõ ràng là cố ý, không muốn để đám Mục Cẩm Vân vào nội môn. Vì sao? Họ vừa tới Lượng Kiếm Sơn đã gây thù chuốc oán rồi? Ngày trước trong đội ngũ của Liên Ngấn, hắn không hợp mắt Đồ Tam, lúc nào cũng giở chút thủ đoạn nhỏ. Liên Ngấn nâng đỡ họ thì tất nhiên cũng sẽ có người chèn ép họ.
Tiếc rằng thủ đoạn của tên Hoa Mộc Tâm này quá non, biểu hiện quá rõ ràng, trò ngáng chân này căn bản không so bì được với Mục Cẩm Vân. Mục Cẩm Vân mà đã bán người thì có khi người đó còn phải đếm linh thạch giúp hắn ấy chứ.
Trương Tề Sơn vừa đề nghị thách đấu xong, giữa nền đất trống bỗng nổi lên một cái đài cao. Đó chính là đài đấu kiếm của Lượng Kiếm Sơn, dùng linh thạch mới có thể yêu cầu sử dụng. Với hình thức khiêu chiến nội môn, không cần người bị thách đấu đồng ý, đài cao này cũng sẽ tự nổi lên. Bởi theo quy định của tông môn, người bị thách đấu không có quyền từ chối.
Sau khi đài đấu kiếm nổi lên, trên đài có một thanh kiếm.
Ánh kiếm chiếu lên hai người luận võ, sau đó có tiếng nói cứng nhắc đầy máy móc truyền ra: “Người thách đấu có tu vi Kim Đan kỳ tầng hai, người bị thách đấu có tu vi Trúc Cơ kỳ tầng hai. Sau khi người thách đấu áp chế tu vi xuống còn Trúc Cơ kỳ tầng hai, cuộc tỉ thí có thể bắt đầu.”
“Ta đã ép tu vi xuống thì lên võ đài cũng có hạn chế, khi lên đài tu vi của ta sẽ không thể tăng lên.” Nói ra thì, một tu sĩ cấp cao như Trương Tề Sơn thách đấu một tu sĩ cấp thấp là
chuyện rất mất mặt. Nhưng gã không hề cảm thấy hổ thẹn, còn ung dung nhàn nhã đứng trên đài giải thích, ra vẻ ta cũng không có ưu thế gì.
Hiện giờ, trên người Mục Cẩm Vân chỉ có một thanh kiếm. Chính là thanh kiếm gãy mà Tô Lâm An trú thân. Có điều, thanh kiếm gãy này đã được bọc sắt, không nguy hiểm như ngày trước.
Hắn lấy thanh kiếm ra, vừa giơ lên thì xung quanh đã ồ lên một trận cười.
Không ai ngờ được kiếm của đệ tử nội môn mới này lại chỉ là một thanh kiếm sắt tầm thường. Thanh kiếm như vậy sao có thể tỉ thí với người khác?
Hoa Mộc Tâm dường như cũng không liệu được việc này, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy một giọng nữ vang lên: “Ta cho ngươi mượn một thanh kiếm.”
Giọng nói đó vọng từ xa tới, mọi người chỉ nhìn thấy một bóng dáng màu ngà nhanh nhẹn hạ xuống, vừa khéo đặt chân bên bệ đá, sau đó một thanh kiếm bay ra từ cổ tay áo nàng.
Thanh kiếm đó chậm rãi bay tới trước Mục Cẩm Vân, rồi dừng lại trước mặt hắn.
“Là Thanh Phi sư tỷ.”
“Đây là phi kiếm Chiêu Hà ta dùng khi còn là Trúc Cơ kỳ. Nếu như ngươi thắng, thanh kiếm này ta tặng lại cho ngươi.” Thanh Phi nhìn Mục Cẩm Vân, khẽ mỉm cười nói.
Mục Cẩm Vân cất thanh kiếm gãy đi. Dù gì hắn cũng không muốn dùng nó để nghênh chiến. Vào giờ điểm này, hắn không muốn lão quái vật gặp phải nguy hiểm, hắn cần nàng.
Mục Cẩm Vân nhận lấy Chiêu Hà, hành lễ với Thanh Phi, nở một nụ cười ngượng ngùng nói, “Đa tạ sư tỷ.”
Hắn nắm lấy Chiêu Hà, nhảy lên bệ đá.
“Ta nhường ngươi...” Vốn Trương Tề Sơn định nói nhường ngươi ba chiêu, nhưng cuối cùng gã cũng không muốn xảy ra sự cố gì ngoài ý muốn, vì vậy uốn lưỡi sửa miệng thành, “Nhường ngươi ra trước một chiêu.”
Đám người ở dưới lập tức cười nhạo gã, nhưng gã cũng không cảm thấy tức, không hề bị ảnh hưởng. Bởi gã hiểu rằng, đám người đó châm chọc khiêu khích là vì bọn họ không giành được cơ hội. Sau khi gã thách đấu thành công, một tháng sau người khác mới có thể tiếp tục khiêu chiến gã. Dù cho gã chỉ được tu luyện ở nội môn một tháng thì cũng đáng!
“Đa tạ sư huynh.” Mục Cẩm Vân không nói mấy câu kiểu như “Ta không cần ngươi nhường” gì đó mà khách khí nói một tiếng cảm ơn.
Sau đó, hắn xuất kiếm.
Chiêu Hà là kiếm cho nữ, thân kiếm dài mảnh và rất mềm mại, là một thanh nhuyễn kiếm. Khi tung kiếm, ánh kiếm đỏ rực tựa như một dải lụa vô cùng linh động. Vốn một đại nam nhân dùng loại kiếm như vậy sẽ không hợp, ít nhất cũng sẽ có đôi phần nữ tính, nhưng Mục Cẩm Vân cầm thanh kiếm đó trong tay lại không hề ẻo lả chút nào.
Hắn mặc một bộ đồ trắng, ánh kiếm trong tay như ráng mây màu, người và kiếm tựa mặt trời mới mọc phá mây mà ra, hào quang đầy trời.
Kiếm khí vô hình vô ảnh, không phân rõ được đâu là kiếm, đâu là quang.
Thân thể hắn nhanh đến mức không thể nhìn, đến thần thức cũng không cách nào nắm bắt được.
Trương Tề Sơn nói muốn nhường hắn một kiếm. Vì vậy, chiêu đầu tiên gã không chủ động công kích, chỉ định tùy tiện đỡ lấy.
Đợi đến lúc gã nhận ra bất thường thì mọi chuyện đã quá muộn.
Kiếm vô ảnh, người vô hình.
Bình luận facebook