Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
Chương 49 : THỪA NHẬN
Lượng Kiếm Sơn có bảy tòa núi chuyên tu kiếm, có vị trí như trong Bắc Đẩu Thất Tinh.
Bốn đỉnh Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền khép thành vòng tròn, ở giữa có một hồ nước xanh biếc. Trên mặt hồ phủ đầy lá sen, che kín hoàn toàn mặt nước, còn dưới đáy hồ lại ẩn giấu một mộ kiếm. Đây là nơi quan trọng nhất trong tông môn của Lượng Kiếm Sơn.
Hình đường nằm ở đỉnh Khai Dương. Cả ngọn núi này không có một chút màu xanh nào, mà được xây đắp nên từ vô số khối đá tinh cương lớn tựa như một tòa thành trì sừng sững, khiến người khác cảm thấy ngột ngạt và nặng nề. Ngay cả tiếng bước chân của mấy tu sĩ gặp phải trên đường đi cũng tựa như tiếng chùy nện mạnh vào lòng người, càng tăng thêm sự e dè căng thẳng.
Hình đường, đúng là khiến người ta phải sinh ra sợ hãi.
Tiểu Thiền có chút sợ sệt, một mực nắm chặt lấy ống tay áo Mục Cẩm Vân, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Mục Cẩm Vân tuy không nói gì, chỉ thi thoảng quay đầu nhìn Tiểu Thiền, còn mỉm cười, cổ vũ cô bé đừng sợ. Thế nhưng trong lòng hắn lại vô cùng buồn bực, hận không thể xé đứt ống tay áo. Hắn có cảm giác cả người hắn như thấm đầy mồ hôi, chỉ muốn nhảy vào cái hồ nằm giữa các ngọn núi kia để tắm rửa.
Bọn họ giẫm lên mấy bệ đá màu đen kỳ lạ để bay lên, một hồi thì dừng lại giữa không trung, sau đó lại giẫm lên bệ đá cách đó không xa để bay tiếp. Cứ đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, bọn họ đã tới được chỗ cao nhất của đỉnh Khai Dương. Nơi đó là đại điện của Hình đường.
“Các ngươi tạm thời đứng ngoài chờ, ta vào báo cáo với đường chủ trước. Nghiêm cấm đi lại lung tung.”
Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền gật đầu đồng ý.
Bọn họ không thể đi lại lung tung, nhưng Tô Lâm An không bị hạn chế như vậy. Nàng lượn quanh hết một vòng, khi quay lại liền nói: “Lượng Kiếm Sơn có một tu sĩ Độ Kiếp kỳ.”
Nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ về một hướng, “Ở ngọn núi kia, đỉnh Thiên Quyền.”
“Độ Kiếp kỳ không phát hiện được sự tồn tại của ta.” Khi nói lời này, Tô Lâm An có chút đắc chí, cười vô cùng tươi.
Mục Cẩm Vân thầm nghĩ, e là lão quái vật này chưa từng chịu khổ bao giờ. Hoặc là từ khi sinh ra đã luôn thuận buồm xuôi gió, được ông trời yêu chiều, cho nên dù cho cơ thể đã bị hủy, nguyên thần phải núp trong thanh kiếm gãy không thấy mặt trời thì nàng vẫn giữ sự ngu ngốc như trước. Cũng không biết có gì đáng để đắc ý.
Rõ là trừ hắn ra, không ai có thể thấy được nàng. Nàng đã từng là kẻ mạnh thì cũng đâu có ích gì, giờ đến ngay cả cơ thể cũng không có, muốn làm chuyện gì cũng không được, chính vì lẽ đó mới bị hắn khống chế.
Thế nên, tại sao nàng vẫn có thể bộc lộ ra sự đắc ý và vui vẻ từ tận đáy lòng?
Nụ cười của nàng khiến hắn cảm thấy hơi chói mắt, nhưng lại không kìm nén nổi mà nhìn qua.
“Ca ca, ca đang nhìn gì vậy?” Tiểu Thiền cất giọng hỏi.
Mục Cẩm Vân đặt tay lên miệng tỏ ý im lặng, sau đó còn chỉ vào trong, nói khẽ, “Nơi đây là Hình đường, tốt nhất không nên nói chuyện.”
Tiểu Thiền nghe vậy thì gật đầu lia lịa, cắn răng thật chặt, môi mím chặt lại, kín như vỏ sò.
Không lâu sau, Liên Ngấn đi ra. Sắc mặt hắn khá tốt, còn hơi mỉm cười, xem ra sắp có chuyện tốt.
“Đường chủ sẽ trực tiếp bẩm báo lại tình hình của hai ngươi cho chưởng môn. Tới lúc gia nhập nội môn rồi, xem có vị trưởng lão nào đồng ý thu nhận các ngươi làm đệ tử không.” Tư chất của hai đứa trẻ này quá tốt, sau khi đường chủ xem xong đã khen ngợi hắn rất nhiều. Vị trí hương chủ, tám chín phần mười là rơi vào tay hắn rồi.
“Đi thôi, đích thân ta sẽ đưa các ngươi đi đăng ký.”
Sau khi đăng ký xong, bọn họ tạm thời ở lại ngoại môn.
Bởi hai người họ đều có tư chất cực tốt, sau khi vào nội môn chắc chắn sẽ có trưởng lão tự tới nhận đồ đệ, vậy nên tạm thời không xếp cho họ vào động phủ cố định nào để tu luyện, mà để họ lại ở trong một căn viện nhỏ ở ngoại môn.
Về phần những đệ tử khác của Tàng Kiếm Sơn, người nên đưa tới ngoại môn thì đưa tới ngoại môn, người nên đưa tới núi tạp dịch thì đưa tới núi tạp dịch. Ba người còn lại thì ném tới thành Danh Kiếm, thuê phòng trọ tu luyện cho bọn họ ở hai ngày, tiện bề dừng chân ở thành Danh Kiếm, như vậy cũng coi như giúp đỡ hết lòng rồi.
Sau khi giải thích một vài điều cần chú ý cho Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền xong, Liên Ngấn mới rời đi. Đợi hắn đi khỏi, Mục Cẩm Vân liền bảo Tiểu Thiền về phòng của nó.
“Nhưng ta muốn ở cùng với ca ca, ta sợ.” Tiểu Thiền đứng bên cạnh Mục Cẩm Vân, tủi thân nhìn hắn với vẻ đầy trông mong, không muốn rời đi.
“Tiểu Thiền là con gái, phải ngủ trong phòng của mình.” Mục Cẩm Vân nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Khi nói, chân mày hắn giật lên, rất muốn trực tiếp ném thẳng người ra ngoài.
“Ta không phải con gái mà.” Thiếu chút nữa Tiểu Thiền đã biến lại thành hình dáng tằm con. May bị Mục Cẩm Vân lên tiếng cắt ngang, thế nhưng cô bé vẫn muốn chui vào hộp đựng của mình.
“Nghe lời.” Sắc mặt Mục Cẩm Vân sầm xuống.
Tiểu Thiền chỉ đành cúi đầu ủ rũ, uể oải rời đi.
Đợi cô bé đi rồi, Tô Lâm An mới nói: “Ngươi định gia nhập Lượng Kiếm Sơn?”
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn chưa nói
chuyện đàng hoàng với nhau.
Mãi đến tận bây giờ, khi xung quanh mới không còn tu sĩ Kim Đan kỳ, bọn họ không cần lo có người khác nghe thấy mình nói chuyện. Tất nhiên, nếu như có tu sĩ cấp cao cố tình dòm ngó thì cho dù cách vạn dặm vẫn có thể dùng thần thức nắm được những thông tin mình muốn. Chỉ có điều, nếu thực sự có người dùng thần thức thăm dò thì cũng không thể tránh khỏi sự theo dõi của nguyên thần Tô Lâm An, vì vậy giờ nàng rất yên tâm nói chuyện với Mục Cẩm Vân.
Dù sao thì, ai lại quan tâm tới một đệ tử nhỏ nhoi vừa được đưa đến chứ.
“Ừ.” Nơi đây là ngoại môn, trong phòng có trận pháp linh khí, đệm hương bồ bên giường chính là mắt trận của nguồn suối linh khí, không hổ là đại tông môn, căn cơ vững chắc. Tuy nồng độ của linh khí này không đậm đặc bằng lúc Tiểu Thiền chuyển hóa, thế nhưng hiện tại mỗi ngày Tiểu Thiền chỉ có thể chuyển hóa hơn nửa canh giờ, hoàn toàn không thể đánh đồng với nguồn suối linh khí ở đây.
Hắn có thể tu luyện từ sáng tới đêm, không cần ngừng lại, tu vi của hắn có thể tăng nhanh vùn vụt. Còn trấn Thanh Thủy là con bài sau cùng của hắn, hắn muốn trở về lúc nào cũng được. Đợi Tụ Linh trận có tác dụng, sau khi linh khí trên núi Kỳ Liên dần dồi dào hơn, hắn lại đưa Tiểu Thiền về bế quan tu luyện, chẳng phải quá tốt đẹp hay sao.
Nghe thấy Mục Cẩm Vân đáp lời không chút do dự, Tô Lâm An còn có chút mừng thầm.
Gia nhập đi gia nhập đi! Những người này có nơi trú chân thì khi nàng rời đi sẽ không có áp lực tâm lý gì.
Vốn dĩ cũng chẳng có...
Tô Lâm An thấy trong phòng có một chiếc gương trang điểm rất lớn thì liền bước tới soi như chốn không người.
Trước nay nàng thường nói nhảm rất nhiều, bây giờ lại đã lâu chưa nói chuyện, hắn vốn cho rằng nàng bị nghẹn lâu sẽ lảm nhảm cả đêm, chẳng ngờ nàng lại bay qua đó soi gương.
Mục Cẩm Vân hơi không vui, chủ động nói: “Tại sao vết thương trên mặt Thất Nguyệt Vũ mãi không khỏi? Những người khác lại có thể?”
Đều bị đánh như nhau, tại sao lại có điểm khác biệt?
Tô Lâm An không quay đầu lại. Nàng tháo búi tóc của mình ra, áng tóc mây tức thì bị gió thổi bay, tản ra như thác...
Gió ở đâu ra? Chẳng phải do chính nàng dùng thần thức tạo nên sao. Mục Cẩm Vân khẽ nheo mắt lại. Nàng đúng là khiến người ta khó lòng hình dung, không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần.
“Thất Nguyệt Vũ kia tự cho là mình đẹp không ai sánh bằng, ta thấy rất ngứa mắt.” Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là Thất Nguyệt Vũ suýt chút nữa đã giết ông chủ quán trà. Người phàm đó đã dốc hết sức lực để bảo vệ củ cải đại tiên.
“Ồ, ra là cô ghen tỵ với sắc đẹp của cô ta.” Mục Cẩm Vân nói rất hững hờ.
Ta ghen tỵ với cô ta? Tô Lâm An nhíu mày, quăng cho Mục Cẩm Vân một cái lườm. Nàng thất vọng lắc đầu, “Nhóc khốn nạn lòng dạ đen tối thì cũng thôi, mắt còn mù nữa.” Mà thôi, dù sao thì cũng sắp từ biệt rồi, nàng chẳng hơi đâu mà sửa đổi khiếu thẩm mỹ của hắn.
“Thế cô đã làm thế nào?”
Hay củ cải kia còn có công dụng gì khác?
“Khi ta đánh cô ta thì trong lòng giận dữ chứ sao...” Nàng dùng tay chải tóc, khi đầu ngón tay đang vuốt tóc thì đột nhiên quay phắt lại, nở một nụ cười xinh đẹp với Mục Cẩm Vân, “Chẳng lẽ đã trúng lời nguyền của ta?”
Nụ cười ấy rực rỡ như pháo hoa, nở bừng trong đầu hắn.
Trái tim Mục Cẩm Vân đập hẫng một nhịp, hắn bối rối lui về sau nửa bước. Đợi sau khi đứng vững, vẻ mặt hắn cực kỳ gượng gạo hừ lạnh một tiếng rồi ngồi lên đệm hương bồ, nhắm mắt tu luyện.
Cổ Phệ Tâm cuối cùng sẽ khiến hắn vô tâm.
Nhưng hiện giờ, trái tim hắn đang điên cuồng loạn nhịp.
Có điều, hắn chỉ mất khống chế trong nháy mắt, ngay sau đó đã trở lại như thường. Hắn hấp thụ linh khí, tập trung tu luyện.
Tô Lâm An vẫn chống cằm chăm chú soi gương. Nàng cười híp mắt như con cáo nhỏ thực hiện được mưu kế.
“Nhóc khốn kiếp nói ta là bà lão, còn bảo ta ghen tỵ với Thất Nguyệt Vũ, nhưng bây giờ lại choáng ngợp trước vẻ đẹp của ta. Thừa nhận ta đẹp khó vậy sao? Hừ...”
***
Hôm sau, chưởng môn phái người tới đón Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền.
Người đó mặc trường bào màu tím nhạt, tuổi khoảng chừng hai mươi, là nam nhưng tướng mạo hơi ẻo lả. Y nhìn Mục Cẩm Vân nói: “Quả nhiên là tư chất bất phàm, khó trách chưởng môn muốn ta tới đưa các ngươi vào nội môn. Đây là minh bài thân phận và đồng phục của các ngươi, sau này ngày nào cũng phải mặc.”
Sau khi đưa đồ trong tay cho hai người họ, y tiếp tục nói: “Ta là Hoa Mộc Tâm, đệ tử thân truyền dưới trướng trưởng lão Nguyệt Khuyết của đỉnh Dao Quang. Các ngươi có thể gọi ta là Mộc Tâm sư huynh. ”
Y dừng một chút rồi lại nói: “Đi theo ta! Hôm nay vừa khéo là ngày thi đấu của đệ tử ngoại môn, sư huynh đưa các ngươi đi mở rộng tầm mắt.”
Bước được vài bước, Hoa Mộc Tâm bỗng dừng lại, “Quên không hỏi, Mục sư đệ có muốn gia nhập đỉnh Dao Quang của chúng ta không?” Y cười sâu xa, khẽ cúi đầu tiến đến trước mặt Mục Cẩm Vân rồi nói: “Ta vốn là đệ tử nam duy nhất của đỉnh Dao Quang. Nếu ngươi gia nhập, ta sẽ không còn cô đơn như vậy nữa.”
Mục Cẩm Vân: “...”
Đột nhiên hắn có cảm giác buồn nôn, làm sao đây?
Lượng Kiếm Sơn có bảy tòa núi chuyên tu kiếm, có vị trí như trong Bắc Đẩu Thất Tinh.
Bốn đỉnh Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền khép thành vòng tròn, ở giữa có một hồ nước xanh biếc. Trên mặt hồ phủ đầy lá sen, che kín hoàn toàn mặt nước, còn dưới đáy hồ lại ẩn giấu một mộ kiếm. Đây là nơi quan trọng nhất trong tông môn của Lượng Kiếm Sơn.
Hình đường nằm ở đỉnh Khai Dương. Cả ngọn núi này không có một chút màu xanh nào, mà được xây đắp nên từ vô số khối đá tinh cương lớn tựa như một tòa thành trì sừng sững, khiến người khác cảm thấy ngột ngạt và nặng nề. Ngay cả tiếng bước chân của mấy tu sĩ gặp phải trên đường đi cũng tựa như tiếng chùy nện mạnh vào lòng người, càng tăng thêm sự e dè căng thẳng.
Hình đường, đúng là khiến người ta phải sinh ra sợ hãi.
Tiểu Thiền có chút sợ sệt, một mực nắm chặt lấy ống tay áo Mục Cẩm Vân, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Mục Cẩm Vân tuy không nói gì, chỉ thi thoảng quay đầu nhìn Tiểu Thiền, còn mỉm cười, cổ vũ cô bé đừng sợ. Thế nhưng trong lòng hắn lại vô cùng buồn bực, hận không thể xé đứt ống tay áo. Hắn có cảm giác cả người hắn như thấm đầy mồ hôi, chỉ muốn nhảy vào cái hồ nằm giữa các ngọn núi kia để tắm rửa.
Bọn họ giẫm lên mấy bệ đá màu đen kỳ lạ để bay lên, một hồi thì dừng lại giữa không trung, sau đó lại giẫm lên bệ đá cách đó không xa để bay tiếp. Cứ đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, bọn họ đã tới được chỗ cao nhất của đỉnh Khai Dương. Nơi đó là đại điện của Hình đường.
“Các ngươi tạm thời đứng ngoài chờ, ta vào báo cáo với đường chủ trước. Nghiêm cấm đi lại lung tung.”
Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền gật đầu đồng ý.
Bọn họ không thể đi lại lung tung, nhưng Tô Lâm An không bị hạn chế như vậy. Nàng lượn quanh hết một vòng, khi quay lại liền nói: “Lượng Kiếm Sơn có một tu sĩ Độ Kiếp kỳ.”
Nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ về một hướng, “Ở ngọn núi kia, đỉnh Thiên Quyền.”
“Độ Kiếp kỳ không phát hiện được sự tồn tại của ta.” Khi nói lời này, Tô Lâm An có chút đắc chí, cười vô cùng tươi.
Mục Cẩm Vân thầm nghĩ, e là lão quái vật này chưa từng chịu khổ bao giờ. Hoặc là từ khi sinh ra đã luôn thuận buồm xuôi gió, được ông trời yêu chiều, cho nên dù cho cơ thể đã bị hủy, nguyên thần phải núp trong thanh kiếm gãy không thấy mặt trời thì nàng vẫn giữ sự ngu ngốc như trước. Cũng không biết có gì đáng để đắc ý.
Rõ là trừ hắn ra, không ai có thể thấy được nàng. Nàng đã từng là kẻ mạnh thì cũng đâu có ích gì, giờ đến ngay cả cơ thể cũng không có, muốn làm chuyện gì cũng không được, chính vì lẽ đó mới bị hắn khống chế.
Thế nên, tại sao nàng vẫn có thể bộc lộ ra sự đắc ý và vui vẻ từ tận đáy lòng?
Nụ cười của nàng khiến hắn cảm thấy hơi chói mắt, nhưng lại không kìm nén nổi mà nhìn qua.
“Ca ca, ca đang nhìn gì vậy?” Tiểu Thiền cất giọng hỏi.
Mục Cẩm Vân đặt tay lên miệng tỏ ý im lặng, sau đó còn chỉ vào trong, nói khẽ, “Nơi đây là Hình đường, tốt nhất không nên nói chuyện.”
Tiểu Thiền nghe vậy thì gật đầu lia lịa, cắn răng thật chặt, môi mím chặt lại, kín như vỏ sò.
Không lâu sau, Liên Ngấn đi ra. Sắc mặt hắn khá tốt, còn hơi mỉm cười, xem ra sắp có chuyện tốt.
“Đường chủ sẽ trực tiếp bẩm báo lại tình hình của hai ngươi cho chưởng môn. Tới lúc gia nhập nội môn rồi, xem có vị trưởng lão nào đồng ý thu nhận các ngươi làm đệ tử không.” Tư chất của hai đứa trẻ này quá tốt, sau khi đường chủ xem xong đã khen ngợi hắn rất nhiều. Vị trí hương chủ, tám chín phần mười là rơi vào tay hắn rồi.
“Đi thôi, đích thân ta sẽ đưa các ngươi đi đăng ký.”
Sau khi đăng ký xong, bọn họ tạm thời ở lại ngoại môn.
Bởi hai người họ đều có tư chất cực tốt, sau khi vào nội môn chắc chắn sẽ có trưởng lão tự tới nhận đồ đệ, vậy nên tạm thời không xếp cho họ vào động phủ cố định nào để tu luyện, mà để họ lại ở trong một căn viện nhỏ ở ngoại môn.
Về phần những đệ tử khác của Tàng Kiếm Sơn, người nên đưa tới ngoại môn thì đưa tới ngoại môn, người nên đưa tới núi tạp dịch thì đưa tới núi tạp dịch. Ba người còn lại thì ném tới thành Danh Kiếm, thuê phòng trọ tu luyện cho bọn họ ở hai ngày, tiện bề dừng chân ở thành Danh Kiếm, như vậy cũng coi như giúp đỡ hết lòng rồi.
Sau khi giải thích một vài điều cần chú ý cho Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền xong, Liên Ngấn mới rời đi. Đợi hắn đi khỏi, Mục Cẩm Vân liền bảo Tiểu Thiền về phòng của nó.
“Nhưng ta muốn ở cùng với ca ca, ta sợ.” Tiểu Thiền đứng bên cạnh Mục Cẩm Vân, tủi thân nhìn hắn với vẻ đầy trông mong, không muốn rời đi.
“Tiểu Thiền là con gái, phải ngủ trong phòng của mình.” Mục Cẩm Vân nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Khi nói, chân mày hắn giật lên, rất muốn trực tiếp ném thẳng người ra ngoài.
“Ta không phải con gái mà.” Thiếu chút nữa Tiểu Thiền đã biến lại thành hình dáng tằm con. May bị Mục Cẩm Vân lên tiếng cắt ngang, thế nhưng cô bé vẫn muốn chui vào hộp đựng của mình.
“Nghe lời.” Sắc mặt Mục Cẩm Vân sầm xuống.
Tiểu Thiền chỉ đành cúi đầu ủ rũ, uể oải rời đi.
Đợi cô bé đi rồi, Tô Lâm An mới nói: “Ngươi định gia nhập Lượng Kiếm Sơn?”
Mấy ngày nay, bọn họ vẫn chưa nói
chuyện đàng hoàng với nhau.
Mãi đến tận bây giờ, khi xung quanh mới không còn tu sĩ Kim Đan kỳ, bọn họ không cần lo có người khác nghe thấy mình nói chuyện. Tất nhiên, nếu như có tu sĩ cấp cao cố tình dòm ngó thì cho dù cách vạn dặm vẫn có thể dùng thần thức nắm được những thông tin mình muốn. Chỉ có điều, nếu thực sự có người dùng thần thức thăm dò thì cũng không thể tránh khỏi sự theo dõi của nguyên thần Tô Lâm An, vì vậy giờ nàng rất yên tâm nói chuyện với Mục Cẩm Vân.
Dù sao thì, ai lại quan tâm tới một đệ tử nhỏ nhoi vừa được đưa đến chứ.
“Ừ.” Nơi đây là ngoại môn, trong phòng có trận pháp linh khí, đệm hương bồ bên giường chính là mắt trận của nguồn suối linh khí, không hổ là đại tông môn, căn cơ vững chắc. Tuy nồng độ của linh khí này không đậm đặc bằng lúc Tiểu Thiền chuyển hóa, thế nhưng hiện tại mỗi ngày Tiểu Thiền chỉ có thể chuyển hóa hơn nửa canh giờ, hoàn toàn không thể đánh đồng với nguồn suối linh khí ở đây.
Hắn có thể tu luyện từ sáng tới đêm, không cần ngừng lại, tu vi của hắn có thể tăng nhanh vùn vụt. Còn trấn Thanh Thủy là con bài sau cùng của hắn, hắn muốn trở về lúc nào cũng được. Đợi Tụ Linh trận có tác dụng, sau khi linh khí trên núi Kỳ Liên dần dồi dào hơn, hắn lại đưa Tiểu Thiền về bế quan tu luyện, chẳng phải quá tốt đẹp hay sao.
Nghe thấy Mục Cẩm Vân đáp lời không chút do dự, Tô Lâm An còn có chút mừng thầm.
Gia nhập đi gia nhập đi! Những người này có nơi trú chân thì khi nàng rời đi sẽ không có áp lực tâm lý gì.
Vốn dĩ cũng chẳng có...
Tô Lâm An thấy trong phòng có một chiếc gương trang điểm rất lớn thì liền bước tới soi như chốn không người.
Trước nay nàng thường nói nhảm rất nhiều, bây giờ lại đã lâu chưa nói chuyện, hắn vốn cho rằng nàng bị nghẹn lâu sẽ lảm nhảm cả đêm, chẳng ngờ nàng lại bay qua đó soi gương.
Mục Cẩm Vân hơi không vui, chủ động nói: “Tại sao vết thương trên mặt Thất Nguyệt Vũ mãi không khỏi? Những người khác lại có thể?”
Đều bị đánh như nhau, tại sao lại có điểm khác biệt?
Tô Lâm An không quay đầu lại. Nàng tháo búi tóc của mình ra, áng tóc mây tức thì bị gió thổi bay, tản ra như thác...
Gió ở đâu ra? Chẳng phải do chính nàng dùng thần thức tạo nên sao. Mục Cẩm Vân khẽ nheo mắt lại. Nàng đúng là khiến người ta khó lòng hình dung, không kìm lòng được mà nhìn thêm vài lần.
“Thất Nguyệt Vũ kia tự cho là mình đẹp không ai sánh bằng, ta thấy rất ngứa mắt.” Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất là Thất Nguyệt Vũ suýt chút nữa đã giết ông chủ quán trà. Người phàm đó đã dốc hết sức lực để bảo vệ củ cải đại tiên.
“Ồ, ra là cô ghen tỵ với sắc đẹp của cô ta.” Mục Cẩm Vân nói rất hững hờ.
Ta ghen tỵ với cô ta? Tô Lâm An nhíu mày, quăng cho Mục Cẩm Vân một cái lườm. Nàng thất vọng lắc đầu, “Nhóc khốn nạn lòng dạ đen tối thì cũng thôi, mắt còn mù nữa.” Mà thôi, dù sao thì cũng sắp từ biệt rồi, nàng chẳng hơi đâu mà sửa đổi khiếu thẩm mỹ của hắn.
“Thế cô đã làm thế nào?”
Hay củ cải kia còn có công dụng gì khác?
“Khi ta đánh cô ta thì trong lòng giận dữ chứ sao...” Nàng dùng tay chải tóc, khi đầu ngón tay đang vuốt tóc thì đột nhiên quay phắt lại, nở một nụ cười xinh đẹp với Mục Cẩm Vân, “Chẳng lẽ đã trúng lời nguyền của ta?”
Nụ cười ấy rực rỡ như pháo hoa, nở bừng trong đầu hắn.
Trái tim Mục Cẩm Vân đập hẫng một nhịp, hắn bối rối lui về sau nửa bước. Đợi sau khi đứng vững, vẻ mặt hắn cực kỳ gượng gạo hừ lạnh một tiếng rồi ngồi lên đệm hương bồ, nhắm mắt tu luyện.
Cổ Phệ Tâm cuối cùng sẽ khiến hắn vô tâm.
Nhưng hiện giờ, trái tim hắn đang điên cuồng loạn nhịp.
Có điều, hắn chỉ mất khống chế trong nháy mắt, ngay sau đó đã trở lại như thường. Hắn hấp thụ linh khí, tập trung tu luyện.
Tô Lâm An vẫn chống cằm chăm chú soi gương. Nàng cười híp mắt như con cáo nhỏ thực hiện được mưu kế.
“Nhóc khốn kiếp nói ta là bà lão, còn bảo ta ghen tỵ với Thất Nguyệt Vũ, nhưng bây giờ lại choáng ngợp trước vẻ đẹp của ta. Thừa nhận ta đẹp khó vậy sao? Hừ...”
***
Hôm sau, chưởng môn phái người tới đón Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền.
Người đó mặc trường bào màu tím nhạt, tuổi khoảng chừng hai mươi, là nam nhưng tướng mạo hơi ẻo lả. Y nhìn Mục Cẩm Vân nói: “Quả nhiên là tư chất bất phàm, khó trách chưởng môn muốn ta tới đưa các ngươi vào nội môn. Đây là minh bài thân phận và đồng phục của các ngươi, sau này ngày nào cũng phải mặc.”
Sau khi đưa đồ trong tay cho hai người họ, y tiếp tục nói: “Ta là Hoa Mộc Tâm, đệ tử thân truyền dưới trướng trưởng lão Nguyệt Khuyết của đỉnh Dao Quang. Các ngươi có thể gọi ta là Mộc Tâm sư huynh. ”
Y dừng một chút rồi lại nói: “Đi theo ta! Hôm nay vừa khéo là ngày thi đấu của đệ tử ngoại môn, sư huynh đưa các ngươi đi mở rộng tầm mắt.”
Bước được vài bước, Hoa Mộc Tâm bỗng dừng lại, “Quên không hỏi, Mục sư đệ có muốn gia nhập đỉnh Dao Quang của chúng ta không?” Y cười sâu xa, khẽ cúi đầu tiến đến trước mặt Mục Cẩm Vân rồi nói: “Ta vốn là đệ tử nam duy nhất của đỉnh Dao Quang. Nếu ngươi gia nhập, ta sẽ không còn cô đơn như vậy nữa.”
Mục Cẩm Vân: “...”
Đột nhiên hắn có cảm giác buồn nôn, làm sao đây?
Bình luận facebook