Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-48
Chương 48 : LƯỢNG KIẾM SƠN
Đám người Lượng Kiếm Sơn bị thương không nhẹ, thấy những người trên linh thuyền không rụng cọng tóc nào thì tất nhiên có người khó chịu trong lòng.
Thất Nguyệt Vũ dùng thủy kính soi mặt của mình, nhìn xong lại càng tức giận. Cô ta đã dùng đan dược nhưng chưa thấy có chuyển biến tốt, lúc này đang rất bực bội, thấy có một tiểu đệ tử lén nhìn mình thì lập tức quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn, ta khoét mắt chó của ngươi ra bây giờ!”
Nói xong, Thất Nguyệt Vũ định ra tay luôn nhưng lại bị Ngũ Nguyệt Hoa ở bên ngăn lại.
“Ngươi định làm gì! Có phải dù ta làm gì ngươi cũng muốn ngăn cản không!” Trong cơn giận dữ, Thất Nguyệt Vũ chĩa thằng vũ khí về phía Ngũ Nguyệt Hoa.
“Nếu đó là củ cải đại tiên của trấn Thanh Thủy, vậy thì đám người này...”
Nàng chỉ nói nửa câu rồi bỏ lửng.
Sau khi nói xong, Ngũ Nguyệt Hoa tự mình tĩnh tọa dưỡng thương, không quan tâm tới Thất Nguyệt Vũ nữa. Đã nói đến vậy, nếu như cô ta vẫn cứ khăng khăng muốn đâm đầu vào chỗ chết vậy thì đừng trách nàng khoanh tay đứng nhìn.
Có điều, lần này Thất Nguyệt Vũ đã hoảng hồn. Từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ bất lực tới vậy, không thể đánh trả lại được. Không chỉ có cô ta, mà ngay cả đội trưởng Liên Ngấn có tu vi Kim Đan kỳ viên mãn cũng bị đánh đến ngu người...
Thế nên, vừa nghe nhắc đến củ cải đại tiên, Thất Nguyệt Vũ đã phản ứng lại ngay.
Củ cải đại tiên của trấn Thanh Thủy đánh bọn họ, chắc chắn là vì họ đã làm người dân trong trấn bị thương.
Suýt chút nữa cô ta đã giết ông chủ quán trà kia, thế nên trong sáu người, cô ta là người bị thương nặng nhất.
Nhưng mà cô ta chưa thực sự giết người, cho nên củ cải cũng chỉ đánh cho họ một trận tơi bời. Nếu như cô ta giết người thì sao...
Thất Nguyệt Vũ rét run, cuối cùng không dám ra tay mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi vào khoang thuyền, tĩnh tọa điều hòa hơi thở.
Những người khác cũng vậy, yên lặng tu luyện dưỡng thương. Bọn họ nhất định phải rời khỏi đây trong thời gian sớm nhất, trở về tông môn.
Cũng vào lúc này, Tô Lâm An xuất hiện bên cạnh Mục Cẩm Vân. Nàng nháy mắt với hắn.
“Ta lợi hại chứ?”
“Đánh một trận như vậy, sau này bọn chúng sẽ không dám tùy tiện ức hiếp các ngươi nữa.”
“Cơ thể củ cải đó đúng là thật tuyệt!”
Tuy Mục Cẩm Vân không đáp lời, nhưng Tô Lâm An vẫn nói một mình vô cùng hăng say.
“Ngươi nhìn ta này, chỉ cần một cơ thể dùng tạm đã có thể hô mưa gọi gió, không gì không làm được!”
“Tu vi của ngươi ở mức nào?” Mục Cẩm Vân hạ thấp giọng, hỏi khẽ.
Khi hắn nói, ánh nhìn vẫn đặt trên người Thiệu Hoa ở cách đó không xa, đây chỉ là đề phòng bất trắc.
Chỉ có hắn mới nghe thấy tiếng nàng nói chuyện. Mà lúc này thấy Tô Lâm An mặt mày phấn khởi vì đột nhiên hắn có chút hứng thú đáp lại nàng.
Thế nhưng trên chiếc linh thuyền này có nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ tới vậy, một tên Trúc Cơ kỳ như hắn dù có phát ra tiếng động nhỏ đến cỡ nào thì người khác đều có thể nghe rõ những lời hắn nói.
Vì vậy hắn chỉ đành nhìn người khác, nói một câu mà Tô Lâm An cũng có thể hiểu được. Nếu như những kẻ khác để ý tới, cũng chỉ cho rằng hắn đang hỏi Thiệu Hoa.
“Tu vi của ta ở mức nào sao?” Tô Lâm An lặp lại một lần, sau đó xoay đầu nhìn hắn, “Ngươi hỏi ta ngày trước hả?”
“Độ Kiếp đó.” Nàng cười nói, “Dưới phi thăng, chỉ có Độ Kiếp.”.
Khương Chỉ Khanh đã phi thăng, mà nàng thì chưa.
Cho nên, nàng bị hắn đuổi như một con chó...
Nếu kiếp này có thể tái tạo cơ thể, vậy sẽ đặt ra một mục tiêu nhỏ.
Tô Lâm An nhảy thẳng đến mũi thuyền, tung người lên thật cao rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống.
Nàng đứng đón gió, quần áo trên người cũng biến đổi hóa thành một màu đỏ rực như ngọn lửa đang cháy bùng. Áo choàng đỏ rực ở phía sau tung bay theo gió, giống như chiến kỳ lay động, phấp phới giữa trời.
“Nếu có thể tái tạo cơ thể, ta nhất định phải phi thăng!”
Mục Cẩm Vân sờ thanh kiếm sắt trong tay. Hắn cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, phảng phất như thân ảnh màu đỏ kia đã khắc lên thân kiếm, cũng in dấu trong lòng bàn tay mình.
Rõ ràng trong người vẫn còn cổ Phệ Tâm, vậy mà hắn lại hơi rung động vì nàng. Trong vô thức, ánh mắt hắn đuổi theo nàng, chú ý tới nàng. Nhưng ngay giây sau, mắt Mục Cẩm Vân tối lại, hắn quả quyết dời tầm nhìn đi, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng. Thậm chí, trong lòng hắn còn có một giọng nói đầy khinh thường vọng tới, chẳng qua chỉ là một lão quái vật có vẻ ngoài xinh đẹp thôi, còn ngu ngốc tới đáng thương. Hắn chỉ lợi dụng nàng mà thôi, nói gì tới để ý.
Mà hiện tại, Tô Lâm An cũng chẳng buồn để ý đến Mục Cẩm Vân, nàng phát hiện phiến lá trong ấn Công Đức đã sáng hơn rất nhiều, giờ chỉ còn lại một chút ở đầu lá là vẫn chưa phát sáng. Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ có thể thoát khỏi tên khốn kiếp Mục Cẩm Vân này rồi!
Dùng củ cải cứu người tích được thật là nhiều công đức!
Tiếc rằng, bây giờ nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Đợi lần tới đổi được cơ thể, chắc chắn nàng sẽ thoải mái hơn nhiều. Lá trên cây nhiều tới vậy, Tô Lâm An cũng biết mình chắc chắn không thể có được cơ thể gì tốt ngay lần đầu. Thế nhưng thứ tệ hại nhất nàng cũng đã trải qua, không thể nào có thứ còn tệ hơn được.
Vừa rồi khi trở về núi Kỳ Liên, nàng còn cắt mấy sợi rễ chôn ở một nơi an toàn. Nếu như sau này nàng đổi cơ thể, lại không nhập vào củ cải được nữa, không thể ngắt rễ được thì vẫn có thể tới đào chúng ra. Đây chính là những cái rễ tuyệt diệu có thể cứu mạng đấy!
Tóm lại, sau khi ham muốn kể lể của mình đã được thỏa mãn, giờ Tô Lâm An cũng không còn hứng thú để ý tới Mục Cẩm Vân nữa.
Nàng hi vọng ngày mà nàng và hắn chia tay mau mau tới!
Tu sĩ Lượng Kiếm Sơn lên đường gấp rút, không chần chừ một khắc nào. Bọn họ sợ củ cải đại tiên kia sẽ đuổi theo mình. Vì lẽ đó, lộ trình vốn cần tới nửa tháng đã bị bọn họ rút ngắn còn mười ngày. Sáu người cưỡi ngựa phi đến nỗi sắp nhũn cả người, cho đến khi tới trạm dừng của Lượng Kiếm Sơn thì mới giảm tốc độ.
Mấy ngày nay, Thất Nguyệt Vũ đều đeo mặt nạ.
Vết thương của những người khác đã hồi phục gần hết, chỉ riêng cô ta, cả mặt đầy những vết thương ngang dọc đan xen. Mỗi vết thương đều rất to, lại dày đặc giống như dệt một tấm lưới trên mặt cô ta.
Đan dược cao cấp Ngọc Cơ đan của cô ta không hề có tác dụng với vết thương này. Cô ta không thể tưởng tượng nổi, nếu như những vết thương này không khỏi được, cô ta nên làm thế nào? Còn có thể sống tiếp được nữa không!
Tại sao chứ? Lúc đó rõ ràng mọi người đều bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, nhưng chỉ có vết thương trên mặt cô ta là mãi vẫn chưa khỏi.
Vừa tới Lượng Kiếm Sơn, Thất Nguyệt Vũ cũng không chào hỏi gì những người khác mà bay thẳng về một ngọn núi ở phía xa. Đó là đỉnh Ngọc Hành, nơi chuyên về y dược của Lượng Kiếm Sơn. Trên đó có một vị đại sư đan dược tọa trấn, cô ta muốn tới đó xin chữa trị.
Đội trưởng Liên Ngấn cũng mặc kệ việc Thất Nguyệt Vũ tự ý tách đoàn. Hắn gọi một đệ tử nội môn tới, dặn dò thu xếp ổn thỏa cho những người còn lại của Tàng Kiếm Sơn, còn hắn thì đưa Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đi báo cáo nhiệm vụ.
Tô Lâm An tất nhiên cũng đi theo hóng chuyện.
Nàng vẫn chưa tới Lượng Kiếm Sơn bao giờ.
Lượng Kiếm Sơn hiện nay, thực ra chính là Tàng Kiếm Sơn ngày trước, cũng chính là sư môn của Khương Chỉ Khanh trước đây.
Hắn từng sinh sống và tu hành ở nơi này.
Không biết ở đây có còn lưu lại dấu tích của hắn hay không? Thần thức dần mở rộng ra nhưng không phát hiện được chút hơi thở nào của Khương Chỉ Khanh, Tô Lâm An cũng không tiếp tục nữa. Nghĩ lại thấy cũng đúng, đã ngàn năm trôi qua, sao có thể còn lại gì.
Đám người Lượng Kiếm Sơn bị thương không nhẹ, thấy những người trên linh thuyền không rụng cọng tóc nào thì tất nhiên có người khó chịu trong lòng.
Thất Nguyệt Vũ dùng thủy kính soi mặt của mình, nhìn xong lại càng tức giận. Cô ta đã dùng đan dược nhưng chưa thấy có chuyển biến tốt, lúc này đang rất bực bội, thấy có một tiểu đệ tử lén nhìn mình thì lập tức quát lớn: “Nhìn cái gì mà nhìn, ta khoét mắt chó của ngươi ra bây giờ!”
Nói xong, Thất Nguyệt Vũ định ra tay luôn nhưng lại bị Ngũ Nguyệt Hoa ở bên ngăn lại.
“Ngươi định làm gì! Có phải dù ta làm gì ngươi cũng muốn ngăn cản không!” Trong cơn giận dữ, Thất Nguyệt Vũ chĩa thằng vũ khí về phía Ngũ Nguyệt Hoa.
“Nếu đó là củ cải đại tiên của trấn Thanh Thủy, vậy thì đám người này...”
Nàng chỉ nói nửa câu rồi bỏ lửng.
Sau khi nói xong, Ngũ Nguyệt Hoa tự mình tĩnh tọa dưỡng thương, không quan tâm tới Thất Nguyệt Vũ nữa. Đã nói đến vậy, nếu như cô ta vẫn cứ khăng khăng muốn đâm đầu vào chỗ chết vậy thì đừng trách nàng khoanh tay đứng nhìn.
Có điều, lần này Thất Nguyệt Vũ đã hoảng hồn. Từ trước tới nay cô ta chưa bao giờ bất lực tới vậy, không thể đánh trả lại được. Không chỉ có cô ta, mà ngay cả đội trưởng Liên Ngấn có tu vi Kim Đan kỳ viên mãn cũng bị đánh đến ngu người...
Thế nên, vừa nghe nhắc đến củ cải đại tiên, Thất Nguyệt Vũ đã phản ứng lại ngay.
Củ cải đại tiên của trấn Thanh Thủy đánh bọn họ, chắc chắn là vì họ đã làm người dân trong trấn bị thương.
Suýt chút nữa cô ta đã giết ông chủ quán trà kia, thế nên trong sáu người, cô ta là người bị thương nặng nhất.
Nhưng mà cô ta chưa thực sự giết người, cho nên củ cải cũng chỉ đánh cho họ một trận tơi bời. Nếu như cô ta giết người thì sao...
Thất Nguyệt Vũ rét run, cuối cùng không dám ra tay mà chỉ hừ lạnh một tiếng rồi đi vào khoang thuyền, tĩnh tọa điều hòa hơi thở.
Những người khác cũng vậy, yên lặng tu luyện dưỡng thương. Bọn họ nhất định phải rời khỏi đây trong thời gian sớm nhất, trở về tông môn.
Cũng vào lúc này, Tô Lâm An xuất hiện bên cạnh Mục Cẩm Vân. Nàng nháy mắt với hắn.
“Ta lợi hại chứ?”
“Đánh một trận như vậy, sau này bọn chúng sẽ không dám tùy tiện ức hiếp các ngươi nữa.”
“Cơ thể củ cải đó đúng là thật tuyệt!”
Tuy Mục Cẩm Vân không đáp lời, nhưng Tô Lâm An vẫn nói một mình vô cùng hăng say.
“Ngươi nhìn ta này, chỉ cần một cơ thể dùng tạm đã có thể hô mưa gọi gió, không gì không làm được!”
“Tu vi của ngươi ở mức nào?” Mục Cẩm Vân hạ thấp giọng, hỏi khẽ.
Khi hắn nói, ánh nhìn vẫn đặt trên người Thiệu Hoa ở cách đó không xa, đây chỉ là đề phòng bất trắc.
Chỉ có hắn mới nghe thấy tiếng nàng nói chuyện. Mà lúc này thấy Tô Lâm An mặt mày phấn khởi vì đột nhiên hắn có chút hứng thú đáp lại nàng.
Thế nhưng trên chiếc linh thuyền này có nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ tới vậy, một tên Trúc Cơ kỳ như hắn dù có phát ra tiếng động nhỏ đến cỡ nào thì người khác đều có thể nghe rõ những lời hắn nói.
Vì vậy hắn chỉ đành nhìn người khác, nói một câu mà Tô Lâm An cũng có thể hiểu được. Nếu như những kẻ khác để ý tới, cũng chỉ cho rằng hắn đang hỏi Thiệu Hoa.
“Tu vi của ta ở mức nào sao?” Tô Lâm An lặp lại một lần, sau đó xoay đầu nhìn hắn, “Ngươi hỏi ta ngày trước hả?”
“Độ Kiếp đó.” Nàng cười nói, “Dưới phi thăng, chỉ có Độ Kiếp.”.
Khương Chỉ Khanh đã phi thăng, mà nàng thì chưa.
Cho nên, nàng bị hắn đuổi như một con chó...
Nếu kiếp này có thể tái tạo cơ thể, vậy sẽ đặt ra một mục tiêu nhỏ.
Tô Lâm An nhảy thẳng đến mũi thuyền, tung người lên thật cao rồi lại nhẹ nhàng đáp xuống.
Nàng đứng đón gió, quần áo trên người cũng biến đổi hóa thành một màu đỏ rực như ngọn lửa đang cháy bùng. Áo choàng đỏ rực ở phía sau tung bay theo gió, giống như chiến kỳ lay động, phấp phới giữa trời.
“Nếu có thể tái tạo cơ thể, ta nhất định phải phi thăng!”
Mục Cẩm Vân sờ thanh kiếm sắt trong tay. Hắn cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, phảng phất như thân ảnh màu đỏ kia đã khắc lên thân kiếm, cũng in dấu trong lòng bàn tay mình.
Rõ ràng trong người vẫn còn cổ Phệ Tâm, vậy mà hắn lại hơi rung động vì nàng. Trong vô thức, ánh mắt hắn đuổi theo nàng, chú ý tới nàng. Nhưng ngay giây sau, mắt Mục Cẩm Vân tối lại, hắn quả quyết dời tầm nhìn đi, vẻ mặt cũng trở nên lạnh lùng. Thậm chí, trong lòng hắn còn có một giọng nói đầy khinh thường vọng tới, chẳng qua chỉ là một lão quái vật có vẻ ngoài xinh đẹp thôi, còn ngu ngốc tới đáng thương. Hắn chỉ lợi dụng nàng mà thôi, nói gì tới để ý.
Mà hiện tại, Tô Lâm An cũng chẳng buồn để ý đến Mục Cẩm Vân, nàng phát hiện phiến lá trong ấn Công Đức đã sáng hơn rất nhiều, giờ chỉ còn lại một chút ở đầu lá là vẫn chưa phát sáng. Chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ có thể thoát khỏi tên khốn kiếp Mục Cẩm Vân này rồi!
Dùng củ cải cứu người tích được thật là nhiều công đức!
Tiếc rằng, bây giờ nàng không còn sự lựa chọn nào khác. Đợi lần tới đổi được cơ thể, chắc chắn nàng sẽ thoải mái hơn nhiều. Lá trên cây nhiều tới vậy, Tô Lâm An cũng biết mình chắc chắn không thể có được cơ thể gì tốt ngay lần đầu. Thế nhưng thứ tệ hại nhất nàng cũng đã trải qua, không thể nào có thứ còn tệ hơn được.
Vừa rồi khi trở về núi Kỳ Liên, nàng còn cắt mấy sợi rễ chôn ở một nơi an toàn. Nếu như sau này nàng đổi cơ thể, lại không nhập vào củ cải được nữa, không thể ngắt rễ được thì vẫn có thể tới đào chúng ra. Đây chính là những cái rễ tuyệt diệu có thể cứu mạng đấy!
Tóm lại, sau khi ham muốn kể lể của mình đã được thỏa mãn, giờ Tô Lâm An cũng không còn hứng thú để ý tới Mục Cẩm Vân nữa.
Nàng hi vọng ngày mà nàng và hắn chia tay mau mau tới!
Tu sĩ Lượng Kiếm Sơn lên đường gấp rút, không chần chừ một khắc nào. Bọn họ sợ củ cải đại tiên kia sẽ đuổi theo mình. Vì lẽ đó, lộ trình vốn cần tới nửa tháng đã bị bọn họ rút ngắn còn mười ngày. Sáu người cưỡi ngựa phi đến nỗi sắp nhũn cả người, cho đến khi tới trạm dừng của Lượng Kiếm Sơn thì mới giảm tốc độ.
Mấy ngày nay, Thất Nguyệt Vũ đều đeo mặt nạ.
Vết thương của những người khác đã hồi phục gần hết, chỉ riêng cô ta, cả mặt đầy những vết thương ngang dọc đan xen. Mỗi vết thương đều rất to, lại dày đặc giống như dệt một tấm lưới trên mặt cô ta.
Đan dược cao cấp Ngọc Cơ đan của cô ta không hề có tác dụng với vết thương này. Cô ta không thể tưởng tượng nổi, nếu như những vết thương này không khỏi được, cô ta nên làm thế nào? Còn có thể sống tiếp được nữa không!
Tại sao chứ? Lúc đó rõ ràng mọi người đều bị đánh đến mức mặt mũi bầm dập, nhưng chỉ có vết thương trên mặt cô ta là mãi vẫn chưa khỏi.
Vừa tới Lượng Kiếm Sơn, Thất Nguyệt Vũ cũng không chào hỏi gì những người khác mà bay thẳng về một ngọn núi ở phía xa. Đó là đỉnh Ngọc Hành, nơi chuyên về y dược của Lượng Kiếm Sơn. Trên đó có một vị đại sư đan dược tọa trấn, cô ta muốn tới đó xin chữa trị.
Đội trưởng Liên Ngấn cũng mặc kệ việc Thất Nguyệt Vũ tự ý tách đoàn. Hắn gọi một đệ tử nội môn tới, dặn dò thu xếp ổn thỏa cho những người còn lại của Tàng Kiếm Sơn, còn hắn thì đưa Mục Cẩm Vân và Tiểu Thiền đi báo cáo nhiệm vụ.
Tô Lâm An tất nhiên cũng đi theo hóng chuyện.
Nàng vẫn chưa tới Lượng Kiếm Sơn bao giờ.
Lượng Kiếm Sơn hiện nay, thực ra chính là Tàng Kiếm Sơn ngày trước, cũng chính là sư môn của Khương Chỉ Khanh trước đây.
Hắn từng sinh sống và tu hành ở nơi này.
Không biết ở đây có còn lưu lại dấu tích của hắn hay không? Thần thức dần mở rộng ra nhưng không phát hiện được chút hơi thở nào của Khương Chỉ Khanh, Tô Lâm An cũng không tiếp tục nữa. Nghĩ lại thấy cũng đúng, đã ngàn năm trôi qua, sao có thể còn lại gì.