Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-41
Chương 41 : ĐẠI TIÊN PHÙ HỘ
Trong tay đã có đủ nguyên liệu cần thiết, khoảng thời gian tiếp theo sau đó, mỗi khi nhập vào củ cải Tô Lâm An đều sẽ chủ động đi bố trí trận pháp.
Nàng không chỉ thiết lập một mê trận ở giếng cây, khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một cây ngô đồng hơi bốc mùi, mà còn bố trí một trận pháp ở dưới đáy của thạch thất. Để khi củ cải không có ở đó, âm khí có thể bị chặn lại trong thời gian một nén nhang tại kết giới của trận pháp, như vậy âm khí sẽ không bị ào ạt tuôn ra ngoài.
Nói cách khác, nếu Tiểu Thiền không kiên trì nổi nữa và nàng không kịp về ngăn chặn âm khí lại thì âm khí cũng không thể trực tiếp xông thẳng ra khỏi giếng cây, gieo họa bốn phương.
Nguyên liệu có hạn, nàng chỉ có thể tranh thủ kéo dài thời gian thêm một nén nhang.
Khoảng thời gian này Tô Lâm An lúc nào cũng bộn bề nhiều việc, hoàn toàn không có thời gian xuống trấn Thanh Thủy. Mà Sở Tài Nguyên cũng không hề xuống núi nên không biết tình hình dưới núi như thế nào. Vì vậy, khi mà mọi người đều không biết tình hình, trấn Thanh Thủy đã có thêm một miếu thờ củ cải đại tiên, còn nằm ngay giữa trấn.
Trong miếu dựng một bức tượng củ cải đại tiên màu trắng làm bằng ngọc. Trong miếu khói hương nghi ngút, lúc nào cũng có người vào dâng hương, quyên tiền nhang khói.
Trấn Thanh Thủy cũng dần dần xuất hiện rất nhiều hàng thủ công mỹ nghệ về củ cải đại tiên, như quạt tròn vẽ hình củ cải đại tiên; con rối vẽ hình củ cải đại tiên; hoa văn trang trí trên cửa sổ, trên y phục đều thêu hình củ cải đại tiên; ngọc bội điêu khắc hoa văn củ cải đại tiên; v.v..
Đến cả quán trà ngoài cửa trấn cũng bày đồ trang trí củ cải đại tiên. Nhưng đáng tiếc lượng người qua lại trong trấn Thanh Thủy ít, từ sáng đến tối cũng hiếm khi thấy người từ nơi khác đến, những đồ trang trí củ cải đại tiên do lão ta làm bằng tay lại khá thô ráp, nên bán cũng không được chạy lắm.
Ngày hôm đó, có sáu người cưỡi ngựa tới, họ ghìm ngựa dừng lại trước cửa trấn Thanh Thủy. Bốn nam hai nữ, nam mặc đồ đen, còn nữ mặc đồ tím sáng, đây chính là trang phục thống nhất của đệ tử Hình đường của Lượng Kiếm Sơn.
Ngựa của họ con nào con nấy đều có màu đỏ như máu, khỏe khoắn bóng bẩy như những ngọn lửa cháy rực thiêu đốt mắt người khác, nhìn bề ngoài không hề giống mấy con ngựa bình thường. Trong đó con ngựa của người dẫn đầu, bốn chân của nó có màu lông trắng tuyền, nhìn từ xa giống như đang đạp mây mà tới.
Ông chủ quán trà nhìn đến ngây cả người. Lão ta chỉ biết con ngựa đó không phải là một con ngựa thường, có thể là linh thú gì đó, nhưng không thể đoán được đây là loại linh thú gì, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Lão ta nhìn đám người đó từ xa đi tới đứng lại trước gian hàng của mình liền không dám động đậy cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ làm kinh động tới những kẻ mạnh này.
“Đây đã là trấn cuối cùng kể từ thành Huyền Phong rồi. Qua khỏi nơi này, sẽ là một nơi hoàn toàn không có linh khí, hoang vu không có ai sinh sống nổi, đám Lâm Yên Yên sẽ không qua đó.”
Người đang nói chuyện là một cô gái, mái tóc cô ta được cột đuôi ngựa rất đơn giản, nhìn thôi cũng biết đây là một người vô cùng giỏi giang lão luyện.
“Đội trưởng, chúng ta vào nghe ngóng một chút chứ?”
Hình đường của Lượng Kiếm Sơn chia thành Minh đường và Ám đường. Minh đường chịu trách nhiệm trừng trị những đệ tử vi phạm môn quy, giữ gìn trật tự tông môn. Còn Ám đường phụ trách thu thập tin tức, điều tra các loại ám sát. Trong Ám đường lại thiết lập mười vị hương chủ, dưới mỗi vị hương chủ lại có ba tiểu đội.
Sáu người vừa đến thuộc một trong những đội ngũ này, do một vị Kim Đan kỳ viên mãn làm đội trưởng - tên là Liên Ngấn, đích thân dẫn đi tra xét chân tướng vụ việc đồng môn chết.
“Tìm đại một người hỏi không được à!” Người đàn ông đang nói chuyện có cơ thể lực lưỡng dị thường, cặp lông mày như một thanh đao lớn, đôi mắt lại như chuông đồng, nhìn hung ác vô cùng.
Nói xong, hắn trực tiếp giơ tay lên, bàn tay như chiếc quạt hương bồ vung lên, chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng của quán trà bỗng nổi gió, thổi tung nóc quán trà lên.
Ông chủ quán trà phải ôm lấy cây cột mới miễn cưỡng đứng vững.
Chết rồi chết rồi, gặp phải tu sĩ không thích nói đạo nói lý. Những người thường như bọn họ sắp không còn đường sống rồi.
Ông chủ quán trà cũng không dám nói ra tên gia tộc đứng sau lưng mình như trước, bởi vì lão biết, những người này quá mạnh. Không chỉ có lão, mà kể cả là thế gia đằng sau trấn Thanh Thủy này cũng có thể bị họ dễ dàng nghiền chết bằng một ngón tay.
Lão ta vô thức nắm chặt lấy túi thơm bên hông theo bản năng.
Trên túi thơm có thêu hình của củ cải đại tiên.
“Mong củ cải đại tiên phù hộ, củ cải đại tiên cứu ta...”
Trong lòng lão không ngừng lẩm bẩm, cả người run lẩy bẩy.
Lúc này, năm ngón tay của gã đàn ông có thân hình vạm vỡ kia cong lại, làm thành động tác cách không nắm vật.
Ông chủ quán trà nhận thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, cả người treo lơ lửng trên không trung. Lão bèn khua tay vung loạn xạ như muốn nắm lấy thứ gì đó, lại nắm phải đồ trang trí bằng gỗ bị gió thổi bay đang treo trên cột gỗ. Lão nắm lấy thật chặt, trong lòng hận không thể gào lên: “Củ cải đại tiên cứu ta!”
“Lại đây!” Tên đàn ông thân hình vạm vỡ quát lên một tiếng, ông chủ quán trà như bị một bàn tay vô hình nắm lấy cổ áo, xách thẳng đến trước mặt nhóm sáu người kia.
Lão bị siết đến mức mặt đỏ rần, run rẩy kêu lên: “Đại tiên, đại tiên tha mạng.”
“Lũ người phàm ngu xuẩn.” Tên có thân hình vạm vỡ bật cười mắng.
“Đồ Tam, ngươi hòa nhã một chút, đừng có dọa chết người ta.” Người nói chuyện là một nữ tu khác, cô ta trang điểm kiều diễm hơn, rõ ràng cùng là một bộ trang phục màu tím, nhưng bởi vì dáng người cô ta có lồi có lõm càng lộ vẻ quyến rũ. Mà trên tóc cô ta cài một chiếc trâm vô cùng đẹp, lại có vài sợi tóc rủ xuống như tô điểm thêm cho khuôn mặt, khiến cô ta vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.
Đồ Tam đáp: “Dọa chết thì tìm kẻ khác hỏi, trong trấn này cũng phải có gần mười nghìn người.”
Nói vậy nhưng hắn ta vẫn nể mặt vị nữ tu xinh đẹp kia, nói: “Thất Nguyệt Vũ, ngươi dịu dàng hòa nhã, ngươi hỏi đi.” Nói xong, hắn liền ném người đến trước ngựa của Thất Nguyệt Vũ.
Con ngựa của Thất Nguyệt Vũ giật mình, lập tức cất vó muốn đạp xuống, nhưng nhanh chóng bị Thất Nguyệt Vũ siết chặt dây cương bắt lùi về phía sau hai bước.
Đợi ngựa đứng vững, cô ta mới nghiêng người về phía trước, nằm sấp trên lưng ngựa ngoắc ngón tay về phía ông chủ quán trà, “Ông chủ, ta hỏi một chút, lão từng thấy ba người này bao giờ chưa?”
Ngón tay trắng nõn vẽ vài vòng trên không trung, trong vòng lập tức xuất hiện tướng mạo của ba người.
Ông chủ quán trà giật thót trong lòng.
Ba người này, đương nhiên là lão từng gặp rồi.
Lần bọn họ bị củ cải đại tiên đánh, lão cũng đến hóng hớt. Chuyện này từng được người trong trấn Thanh Thủy hăng say kể đi kể lại rất lâu, mới một tháng trôi qua, lão nào dám quên. Về sau, ba người đó đi đâu? Chẳng lẽ bị củ cải đại tiên chỉnh đốn, nên người nhà bọn họ tìm tới để báo thù sao?
Nghĩ vậy, ông chủ quán trà liền hoảng sợ, lòng lo ngay ngáy, lão lắp bắp nói: “Quán trà của lão có biết bao người qua kẻ lại, ba người này không ấn tượng gì cả.”
Nghe thấy lão trả lời, Thất Nguyệt Vũ cũng không nói gì, không hề chớp mắt nhìn lão.
Tay trái tay phải của lão đều nắm chặt hình củ cải đại tiên tự cổ vũ mình, lại cố nâng mặt lên nịnh hót nói: “Lão thấy ba người này dáng vẻ bất phàm tu vi phi phàm. Loại người như vậy e là sẽ không đến chỗ chúng ta đâu, càng không đến quán trà của lão uống trà.”
Thất Nguyệt Vũ chậc chậc hai tiếng, nói: “Thật không ngờ, một nơi nhỏ bé như thế này, đến một con kiến hôi cấp thấp vừa mới dẫn khí nhập thể mà cũng dám lừa gạt ta.”
Ngón tay thon dài của cô ta chỉ vào ấn đường của ông chủ quán trà, “Có muốn bị ta sưu hồn* không?”
*Sưu hồn: Thuật lấy hồn phách từ trong cơ thể sống ra để tra hỏi.
“Thất Nguyệt Vũ, đến ngay cả Luyện Khí tầng một lão ta cũng chưa đạt được, ngươi dùng thuật sưu hồn, nguyên thần của lão ta sẽ lập tức tan biến, cái gì cũng không hỏi được.” Ngũ Nguyệt Hoa, vị nữ tu buộc tóc đuôi ngựa lạnh lùng nói.
Thất Nguyệt Vũ bĩu môi, “Ta chỉ muốn hù dọa lão ta thôi mà.” Tiếp đó, cô ta nghiêng đầu nhìn ông chủ quán trà, giọng nói đã không còn ôn nhu như trước nữa, mà mang theo sự âm độc, “Hiện tại, tâm trạng của ta không tốt, lập tức khai báo sự thật cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Cô ta cong tay lại bắn một cái, đầu ngón tay tràn ra phấn quang giống như một cánh hoa bay ra từ đầu ngón tay cô ta, đáp xuống trên mặt ông chủ quán trà.
Lão ta chỉ cảm thấy da mặt nóng bỏng lên, đưa tay lên sờ, phát hiện trên mặt mình khuyết mất một miếng da, đau đớn đến nỗi lão ta gào khóc thảm thiết, lòng bàn tay nắm chặt tấm gỗ cũng ứ máu.
“Này, đó là cái gì thế?”
Nhìn thấy thứ đồ ông chủ quán trà đang nắm trong tay, Thất Nguyệt Vũ tò mò hỏi.
“Là củ cải đại tiên mà tất cả người dân trong trấn đang thờ cúng.” Đội trưởng Liên Ngấn của bọn họ lạnh lùng đáp. Vừa rồi hắn đã dùng thần thức bao phủ toàn bộ trấn Thanh Thủy, đương nhiên biết được trấn Thanh Thủy có một ngôi miếu, trong miếu thờ cúng tên củ cải đại tiên này.
Củ cải đại tiên...
Nhìn có chút giống nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết nhưng ít nhiều có chút thua kém, nói gì thì nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết cũng là nhân sâm, sẽ không chỉ là một nhánh dài và tròn vo như cây củ cải này.
Nhưng hình dáng nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết thỉnh thoảng cũng có hơi bất thường, rốt cuộc có phải vậy không thì phải nhìn tận mắt mới biết được.
Trong tay đã có đủ nguyên liệu cần thiết, khoảng thời gian tiếp theo sau đó, mỗi khi nhập vào củ cải Tô Lâm An đều sẽ chủ động đi bố trí trận pháp.
Nàng không chỉ thiết lập một mê trận ở giếng cây, khiến người ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một cây ngô đồng hơi bốc mùi, mà còn bố trí một trận pháp ở dưới đáy của thạch thất. Để khi củ cải không có ở đó, âm khí có thể bị chặn lại trong thời gian một nén nhang tại kết giới của trận pháp, như vậy âm khí sẽ không bị ào ạt tuôn ra ngoài.
Nói cách khác, nếu Tiểu Thiền không kiên trì nổi nữa và nàng không kịp về ngăn chặn âm khí lại thì âm khí cũng không thể trực tiếp xông thẳng ra khỏi giếng cây, gieo họa bốn phương.
Nguyên liệu có hạn, nàng chỉ có thể tranh thủ kéo dài thời gian thêm một nén nhang.
Khoảng thời gian này Tô Lâm An lúc nào cũng bộn bề nhiều việc, hoàn toàn không có thời gian xuống trấn Thanh Thủy. Mà Sở Tài Nguyên cũng không hề xuống núi nên không biết tình hình dưới núi như thế nào. Vì vậy, khi mà mọi người đều không biết tình hình, trấn Thanh Thủy đã có thêm một miếu thờ củ cải đại tiên, còn nằm ngay giữa trấn.
Trong miếu dựng một bức tượng củ cải đại tiên màu trắng làm bằng ngọc. Trong miếu khói hương nghi ngút, lúc nào cũng có người vào dâng hương, quyên tiền nhang khói.
Trấn Thanh Thủy cũng dần dần xuất hiện rất nhiều hàng thủ công mỹ nghệ về củ cải đại tiên, như quạt tròn vẽ hình củ cải đại tiên; con rối vẽ hình củ cải đại tiên; hoa văn trang trí trên cửa sổ, trên y phục đều thêu hình củ cải đại tiên; ngọc bội điêu khắc hoa văn củ cải đại tiên; v.v..
Đến cả quán trà ngoài cửa trấn cũng bày đồ trang trí củ cải đại tiên. Nhưng đáng tiếc lượng người qua lại trong trấn Thanh Thủy ít, từ sáng đến tối cũng hiếm khi thấy người từ nơi khác đến, những đồ trang trí củ cải đại tiên do lão ta làm bằng tay lại khá thô ráp, nên bán cũng không được chạy lắm.
Ngày hôm đó, có sáu người cưỡi ngựa tới, họ ghìm ngựa dừng lại trước cửa trấn Thanh Thủy. Bốn nam hai nữ, nam mặc đồ đen, còn nữ mặc đồ tím sáng, đây chính là trang phục thống nhất của đệ tử Hình đường của Lượng Kiếm Sơn.
Ngựa của họ con nào con nấy đều có màu đỏ như máu, khỏe khoắn bóng bẩy như những ngọn lửa cháy rực thiêu đốt mắt người khác, nhìn bề ngoài không hề giống mấy con ngựa bình thường. Trong đó con ngựa của người dẫn đầu, bốn chân của nó có màu lông trắng tuyền, nhìn từ xa giống như đang đạp mây mà tới.
Ông chủ quán trà nhìn đến ngây cả người. Lão ta chỉ biết con ngựa đó không phải là một con ngựa thường, có thể là linh thú gì đó, nhưng không thể đoán được đây là loại linh thú gì, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ. Lão ta nhìn đám người đó từ xa đi tới đứng lại trước gian hàng của mình liền không dám động đậy cũng không dám thở mạnh, sợ sẽ làm kinh động tới những kẻ mạnh này.
“Đây đã là trấn cuối cùng kể từ thành Huyền Phong rồi. Qua khỏi nơi này, sẽ là một nơi hoàn toàn không có linh khí, hoang vu không có ai sinh sống nổi, đám Lâm Yên Yên sẽ không qua đó.”
Người đang nói chuyện là một cô gái, mái tóc cô ta được cột đuôi ngựa rất đơn giản, nhìn thôi cũng biết đây là một người vô cùng giỏi giang lão luyện.
“Đội trưởng, chúng ta vào nghe ngóng một chút chứ?”
Hình đường của Lượng Kiếm Sơn chia thành Minh đường và Ám đường. Minh đường chịu trách nhiệm trừng trị những đệ tử vi phạm môn quy, giữ gìn trật tự tông môn. Còn Ám đường phụ trách thu thập tin tức, điều tra các loại ám sát. Trong Ám đường lại thiết lập mười vị hương chủ, dưới mỗi vị hương chủ lại có ba tiểu đội.
Sáu người vừa đến thuộc một trong những đội ngũ này, do một vị Kim Đan kỳ viên mãn làm đội trưởng - tên là Liên Ngấn, đích thân dẫn đi tra xét chân tướng vụ việc đồng môn chết.
“Tìm đại một người hỏi không được à!” Người đàn ông đang nói chuyện có cơ thể lực lưỡng dị thường, cặp lông mày như một thanh đao lớn, đôi mắt lại như chuông đồng, nhìn hung ác vô cùng.
Nói xong, hắn trực tiếp giơ tay lên, bàn tay như chiếc quạt hương bồ vung lên, chỉ thấy trên mặt đất bằng phẳng của quán trà bỗng nổi gió, thổi tung nóc quán trà lên.
Ông chủ quán trà phải ôm lấy cây cột mới miễn cưỡng đứng vững.
Chết rồi chết rồi, gặp phải tu sĩ không thích nói đạo nói lý. Những người thường như bọn họ sắp không còn đường sống rồi.
Ông chủ quán trà cũng không dám nói ra tên gia tộc đứng sau lưng mình như trước, bởi vì lão biết, những người này quá mạnh. Không chỉ có lão, mà kể cả là thế gia đằng sau trấn Thanh Thủy này cũng có thể bị họ dễ dàng nghiền chết bằng một ngón tay.
Lão ta vô thức nắm chặt lấy túi thơm bên hông theo bản năng.
Trên túi thơm có thêu hình của củ cải đại tiên.
“Mong củ cải đại tiên phù hộ, củ cải đại tiên cứu ta...”
Trong lòng lão không ngừng lẩm bẩm, cả người run lẩy bẩy.
Lúc này, năm ngón tay của gã đàn ông có thân hình vạm vỡ kia cong lại, làm thành động tác cách không nắm vật.
Ông chủ quán trà nhận thấy hai chân mình rời khỏi mặt đất, cả người treo lơ lửng trên không trung. Lão bèn khua tay vung loạn xạ như muốn nắm lấy thứ gì đó, lại nắm phải đồ trang trí bằng gỗ bị gió thổi bay đang treo trên cột gỗ. Lão nắm lấy thật chặt, trong lòng hận không thể gào lên: “Củ cải đại tiên cứu ta!”
“Lại đây!” Tên đàn ông thân hình vạm vỡ quát lên một tiếng, ông chủ quán trà như bị một bàn tay vô hình nắm lấy cổ áo, xách thẳng đến trước mặt nhóm sáu người kia.
Lão bị siết đến mức mặt đỏ rần, run rẩy kêu lên: “Đại tiên, đại tiên tha mạng.”
“Lũ người phàm ngu xuẩn.” Tên có thân hình vạm vỡ bật cười mắng.
“Đồ Tam, ngươi hòa nhã một chút, đừng có dọa chết người ta.” Người nói chuyện là một nữ tu khác, cô ta trang điểm kiều diễm hơn, rõ ràng cùng là một bộ trang phục màu tím, nhưng bởi vì dáng người cô ta có lồi có lõm càng lộ vẻ quyến rũ. Mà trên tóc cô ta cài một chiếc trâm vô cùng đẹp, lại có vài sợi tóc rủ xuống như tô điểm thêm cho khuôn mặt, khiến cô ta vừa xinh đẹp lại vừa quyến rũ.
Đồ Tam đáp: “Dọa chết thì tìm kẻ khác hỏi, trong trấn này cũng phải có gần mười nghìn người.”
Nói vậy nhưng hắn ta vẫn nể mặt vị nữ tu xinh đẹp kia, nói: “Thất Nguyệt Vũ, ngươi dịu dàng hòa nhã, ngươi hỏi đi.” Nói xong, hắn liền ném người đến trước ngựa của Thất Nguyệt Vũ.
Con ngựa của Thất Nguyệt Vũ giật mình, lập tức cất vó muốn đạp xuống, nhưng nhanh chóng bị Thất Nguyệt Vũ siết chặt dây cương bắt lùi về phía sau hai bước.
Đợi ngựa đứng vững, cô ta mới nghiêng người về phía trước, nằm sấp trên lưng ngựa ngoắc ngón tay về phía ông chủ quán trà, “Ông chủ, ta hỏi một chút, lão từng thấy ba người này bao giờ chưa?”
Ngón tay trắng nõn vẽ vài vòng trên không trung, trong vòng lập tức xuất hiện tướng mạo của ba người.
Ông chủ quán trà giật thót trong lòng.
Ba người này, đương nhiên là lão từng gặp rồi.
Lần bọn họ bị củ cải đại tiên đánh, lão cũng đến hóng hớt. Chuyện này từng được người trong trấn Thanh Thủy hăng say kể đi kể lại rất lâu, mới một tháng trôi qua, lão nào dám quên. Về sau, ba người đó đi đâu? Chẳng lẽ bị củ cải đại tiên chỉnh đốn, nên người nhà bọn họ tìm tới để báo thù sao?
Nghĩ vậy, ông chủ quán trà liền hoảng sợ, lòng lo ngay ngáy, lão lắp bắp nói: “Quán trà của lão có biết bao người qua kẻ lại, ba người này không ấn tượng gì cả.”
Nghe thấy lão trả lời, Thất Nguyệt Vũ cũng không nói gì, không hề chớp mắt nhìn lão.
Tay trái tay phải của lão đều nắm chặt hình củ cải đại tiên tự cổ vũ mình, lại cố nâng mặt lên nịnh hót nói: “Lão thấy ba người này dáng vẻ bất phàm tu vi phi phàm. Loại người như vậy e là sẽ không đến chỗ chúng ta đâu, càng không đến quán trà của lão uống trà.”
Thất Nguyệt Vũ chậc chậc hai tiếng, nói: “Thật không ngờ, một nơi nhỏ bé như thế này, đến một con kiến hôi cấp thấp vừa mới dẫn khí nhập thể mà cũng dám lừa gạt ta.”
Ngón tay thon dài của cô ta chỉ vào ấn đường của ông chủ quán trà, “Có muốn bị ta sưu hồn* không?”
*Sưu hồn: Thuật lấy hồn phách từ trong cơ thể sống ra để tra hỏi.
“Thất Nguyệt Vũ, đến ngay cả Luyện Khí tầng một lão ta cũng chưa đạt được, ngươi dùng thuật sưu hồn, nguyên thần của lão ta sẽ lập tức tan biến, cái gì cũng không hỏi được.” Ngũ Nguyệt Hoa, vị nữ tu buộc tóc đuôi ngựa lạnh lùng nói.
Thất Nguyệt Vũ bĩu môi, “Ta chỉ muốn hù dọa lão ta thôi mà.” Tiếp đó, cô ta nghiêng đầu nhìn ông chủ quán trà, giọng nói đã không còn ôn nhu như trước nữa, mà mang theo sự âm độc, “Hiện tại, tâm trạng của ta không tốt, lập tức khai báo sự thật cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Cô ta cong tay lại bắn một cái, đầu ngón tay tràn ra phấn quang giống như một cánh hoa bay ra từ đầu ngón tay cô ta, đáp xuống trên mặt ông chủ quán trà.
Lão ta chỉ cảm thấy da mặt nóng bỏng lên, đưa tay lên sờ, phát hiện trên mặt mình khuyết mất một miếng da, đau đớn đến nỗi lão ta gào khóc thảm thiết, lòng bàn tay nắm chặt tấm gỗ cũng ứ máu.
“Này, đó là cái gì thế?”
Nhìn thấy thứ đồ ông chủ quán trà đang nắm trong tay, Thất Nguyệt Vũ tò mò hỏi.
“Là củ cải đại tiên mà tất cả người dân trong trấn đang thờ cúng.” Đội trưởng Liên Ngấn của bọn họ lạnh lùng đáp. Vừa rồi hắn đã dùng thần thức bao phủ toàn bộ trấn Thanh Thủy, đương nhiên biết được trấn Thanh Thủy có một ngôi miếu, trong miếu thờ cúng tên củ cải đại tiên này.
Củ cải đại tiên...
Nhìn có chút giống nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết nhưng ít nhiều có chút thua kém, nói gì thì nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết cũng là nhân sâm, sẽ không chỉ là một nhánh dài và tròn vo như cây củ cải này.
Nhưng hình dáng nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết thỉnh thoảng cũng có hơi bất thường, rốt cuộc có phải vậy không thì phải nhìn tận mắt mới biết được.