Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-42
Chương 42 : LO ÂU
Ông chủ quán trà đau đến mức lăn lộn dưới đất, vừa kêu gào thảm thiết, vừa lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.
“Thế nào, muốn nói thật rồi?” Thất Nguyệt Vũ lắng nghe cẩn thận, rồi lại nhíu mày giễu cợt, “Tới lúc này rồi còn cầu cứu củ cải đại tiên gì đó, đúng là đồ người phàm ngu xuẩn.”
“Củ cải đại tiên, mau đến cứu ta!” Ông chủ quán trà nói.
Trên núi Kỳ Liên, nguyên thần của Tô Lâm An cảm thấy có gì đó quái lạ.
Nàng có cảm giác nguyên thần của mình giống như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, bên tai dường như cũng nghe thấy giọng ai đó đang nói, “Củ cải đại tiên, mau cứu ta.”
“Có chuyện gì vậy?” Hôm nay nàng đã vào trong củ cải rồi, muốn đi vào tiếp phải đợi đến ngày mai. Nàng cảm thấy tò mò bèn mở rộng thần thức quét ra bên ngoài.
Hôm nay nguyên thần của nàng tu bổ được không ít, có thể quét tới khoảng cách xa hơn. Khi quét đến chân núi Kỳ Liên, Tô Lâm An phát hiên âm thanh càng lúc càng lớn dần.
Ông ấy đang rất đau đớn…
Đang kêu gào thảm thiết, cũng đang cầu cứu van xin.
Tiếp tục mở rộng thần thức, không ngờ người Tô Lâm An nhìn thấy lại là ông chủ quán trà, chính là người nhặt thanh kiếm gãy mà nàng trú thân về kê chân bàn ngày trước.
Mặt lão bị kiếm khí chém bị thương. Kiếm khí này khá cũng thú vị, nhìn cứ như cánh hoa, in dấu từng chút một trên mặt lão khiến mặt lão đầy những vết cánh hoa máu, khó trách lão kêu gào đau đớn như vậy.
Củ cải đại tiên, cứu ta!
Câu nói kia dường như vẫn vang lên rõ ràng bên tai nàng, khiến ngọn lửa trong nguyên thần nàng lại bùng lên, khiến nàng có một cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Nàng bay đến cạnh Mục Cẩm Vân, nói: “Người của Lượng Kiếm Sơn tới rồi, còn ức hiếp người ở trấn Thanh Thủy, mau xuống cứu người!”
Mục Cẩm Vân vẫn ngồi yên điều hòa hơi thở, dựa vào tâm pháp để vận chuyển linh khí, đến mí mắt còn chẳng buồn nâng lên.
Tô Lâm An gấp đến mức bay vòng vòng.
Nhưng bây giờ nàng không có cách nào chui lại vào củ cải, người khác cũng chẳng nhìn thấy nàng, nàng muốn đi giúp người cũng không được.
“Ngươi có đi không?”
Mục Cẩm Vân vẫn im lặng như cũ, đợi kết thúc vòng vận chuyển mới mở mắt ra, “Một tu sĩ vừa lên Trúc Cơ như ta đi gây phiền phức với đệ tử Lượng Kiếm Sơn? Có phải cô đang đề cao ta quá không?”
Đúng vậy, sau khi tu luyện ở giếng cây này một khoảng thời gian, Mục Cẩm Vân đã đột phá Ngưng Thần kỳ tiến vào cảnh giới Trúc Cơ. Bây giờ hắn là Trúc Cơ kỳ tầng hai, tu vi tăng nhanh tới mức người khác phải trố mắt nhìn mà gọi hắn hai chữ “yêu nghiệt”.
“Nếu ngươi đi, ta bảo đảm địa bàn này của ngươi sẽ không bị bại lộ.” Tô Lâm An suy nghĩ một chút rồi nói.
Mục Cẩm Vân vẫn không hề nhúc nhích, “Đi chính là tự đưa mình vào chỗ chết, còn cần địa bàn làm gì!”
“Ngươi không đi, bọn họ cũng sẽ đến thôi.” Mấy người kia tìm đến đây, nhất định là muốn lên núi Kỳ Liên. Dù sao cũng sẽ chạm trán, bây giờ ra mặt còn có thể phân tán sự chú ý của đối phương. Nàng có thể tiết lộ một chút thông tin về bí cảnh mà nàng biết hơn ngàn năm trước, để Mục Cẩm Vân nói ra giữ mạng. Hoặc chỉ ra khuyết điểm trong công pháp tu luyện của họ, nói ra những chuyện ẩn giấu đằng sau bức họa kia, dù là Tàng Kiếm Sơn hay kẻ truyền thừa khác của Tàng Kiếm Sơn đều được, đều có thể giúp Mục Cẩm Vân sống sót.
“Ta nghĩ cách giúp ngươi để bọn họ không thể giết ngươi.” Nàng gấp gáp nói, “Ví dụ như...”
Nhưng Mục Cẩm Vân đã đặt tay lên môi làm động tác im lặng.
“Không cần phải nói nhiều như vậy, ta không muốn nghe, ta sẽ không đi.”
“Ta không đi, còn có thể chết chậm một chút.” Mục Cẩm Vân đưa mắt nhìn Tô Lâm An, cười mà như không cười rồi nói, “Sống thêm phút nào hay phút ấy, cô nói có đúng không Vô Song?”
Tô Lâm An suýt chút nữa quên mất cái tên Vô Song là biệt danh nàng tự đặt cho mình.
Nàng cũng biết, nếu Mục Cẩm Vân đi thì vẫn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ngộ nhỡ người ta không vừa ý một cái là ra tay luôn thì nàng có muốn “thể hiện” đất dụng võ của mình cũng không kịp. Nàng không thể bảo đảm trăm phần trăm cho sự an toàn của Mục Cẩm Vân.
Sáu người kia, tu vi cao nhất là Kim Đan kỳ viên mãn, kém nhất cũng là Kim Đan kỳ tầng sáu, dù là người nào ra tay đều có thể dễ dàng san bằng trấn Thanh Thủy này.
Chẳng qua là bây giờ Tô Lâm An không còn cách nào khác. Nàng là một hồn thể không giúp được gì.
Nhìn nét mặt nôn nóng của nàng, Mục Cẩm Vân bật cười thành tiếng, “Ta ích kỷ, nhưng cô cũng không khá hơn chút nào đâu nhỉ.”
“Ta sẽ không đi cứu người.”
“Mà cô biết rõ, ta đi cứu người đồng nghĩa với việc tự đâm đầu vào chỗ chết. Vì công đức của mình mà bất chấp tất cả, cô nói đó có phải là ích kỷ không?” Hắn sáp lại gần, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo, “Vô Song, ta thấy chúng ta cũng cùng là một loại người cả thôi.” Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói, “Vì vậy, chỉ có ta mới có thể nhìn thấy cô.”
“Đám tu sĩ chính đạo kia thường thì sẽ không giết người phàm. Những người phàm chết vì bọn họ, phần lớn là do bị liên lụy.”
“Giống như có nhiều người không cố ý giẫm đạp lên những con kiến ven đường. Nhưng, chúng vẫn chết vì họ.” Mục Cẩm Vân nói tiếp, “Nếu bọn chúng đã tìm thấy tên người phàm đó, nếu hắn thành thật phối hợp, khả năng lớn sẽ không mất mạng. Nhưng ta không giống hắn, ta là tu sĩ, nếu ta xuất đầu lộ diện thì không đơn giản như thế.”
“Dựa vào cái gì mà ta phải ra mặt?” Hắn gằn từng chữ.
Tô Lâm An im lặng một cách khác thường, không phản bác lại hắn, cũng không bàn điều kiện với hắn.
Điều này khiến Mục Cẩm Vân có hơi ngạc nhiên, đôi mắt đẹp không ngừng liếc nàng.
“Sao nào, không phục?”
Tô Lâm An lắc đầu, nói: “Ngươi nói đúng.”
Nhưng nếu mà nàng có cách thì nàng đã không cầu cứu Mục Cẩm Vân.
Dường như trong nguyên thần nàng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, không ngừng thôi thúc nàng, nhưng nàng lại không thể làm được gì.
Nàng ngơ ngẩn nhìn cây bồ đề trong ấn Công Đức. Nàng biết, khi chiếc lá đầu tiên được thắp sáng hoàn toàn, nàng hái nó xuống là có thể thay đổi cơ thể mới. Đây là điều đã được khắc sâu vào trong đầu nàng từ lúc nguyên thần của nàng vừa mới thức tỉnh.
Giống như nếu muốn sống lại thì phải làm việc thiện tích đức. Bây giờ chiếc lá đó chỉ còn một phần tư nữa là thắp sáng toàn bộ.
“Nhẫn nhịn.” Nàng nghĩ thầm trong lòng.
Vì vậy, nàng không làm gì cả, chỉ có thể nhìn ông lão đó đau đớn nắm chặt lấy tấm thẻ gỗ của củ cải đại tiên, cầu nàng cứu mạng.
Nàng nói thầm: “Đừng phản kháng nữa, nói với họ đi, nói với họ chân tướng mà ngươi biết.” Chân tướng mà ông lão này đang khổ sở giấu giếm, thực chất chẳng hề quan trọng. Nhưng những người phàm này lại không hiểu được nhiều, chỉ đơn giản họ sợ đám người này sau khi tiến vào núi sẽ uy hiếp đến củ cải đại tiên của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên, nàng cảm nhận được cách bảo vệ yếu ớt của người phàm.
Tô Lâm An lặp lại
câu nói đó trong lòng một lần nữa: “Nói cho bọn họ.”
“Nói với họ rằng ba người kia đuổi theo củ cải vào núi Kỳ Liên rồi.”
***
“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi đã từng gặp họ chưa?” Thất Nguyệt Vũ tươi cười hỏi ông chủ quán trà đang lăn lộn trên mặt đất.
Ông chủ quán trà đã đau đến mức sắp không chịu nổi nữa, cũng không biết bản thân đang kiên trì giữ vững điều gì.
Thời điểm nữ tu hỏi câu hỏi này, lão bỗng cảm thấy dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua bên người mình, lão thốt lên theo bản năng: “Gặp rồi, đã từng gặp, bọn họ đuổi theo củ cải đại tiên đi vào núi Kỳ Liên rồi.”
“Ừ, nhìn thấy nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết rồi đuổi theo, cũng là chuyện thường tình. Vậy nơi này quả đúng là nơi chôn xác của họ rồi.” Ngũ Nguyệt Hoa móc từ trong tay áo ra một cái túi, vừa thò tay vào trong thì có một vốc cát mịn màu trắng từ đó bay ra.
Cát trắng đó rất nhẹ, bị gió thổi tản ra khắp nơi, cuối cùng rơi vung vãi trên mặt đất.
Cô ta lắc đầu, “Không cảm nhận được mùi của hài cốt.” Cát trắng bay tứ tung nhưng không hề chỉ ra được phương hướng cụ thể.
“Chẳng lẽ không phải nơi này?”
“Hoặc có thể là, trong núi có thứ gì đó kỳ quái?”
Mọi người quay đầu ngựa lại, nhìn về phía núi Kỳ Liên.
“Đi.” Đội trưởng Liên Ngấn ra lệnh, đệ tử Hình đường lập tức thúc ngựa lao đi.
Ngựa của họ từ từ bay trên trời, đoàn người dần bay xa, chẳng ai thèm quan tâm đến ông lão chủ quán đã đau đến chết ngất trên mặt đất.
Đợi đám người đó bay xa, tu sĩ trấn Thanh Thủy mới dám ra ngoài. Bọn họ không dám chạm vào ông chủ quán trà, mà đưa đại phu của trấn đến. Người dân trấn Thanh Thủy bây giờ đều rất thành thật chất phác, nhìn thấy bộ dạng này của ông chủ quán trà thì cũng không có ai đục nước béo cò, mà đều chạy đến giúp đỡ.
“Không cứu được.” Sau khi đại phu chẩn đoán xong, bèn lắc đầu nói.
“Bồi Nguyên đan cũng không được sao?” Người lên tiếng là tu sĩ Sở gia. Mọi người thấy tu sĩ tuần tra của Sở gia tới thì rối rít nhường đường.
“Đây là vết thương do kiếm khí của kiếm tu cao cấp gây nên. Bồi Nguyên đan của chúng ta không có tác dụng.” Tu sĩ tuần tra cũng dẫn theo một đan dược sư cấp thấp, là đan dược sư đang làm việc cho Sở gia. Sau khi hắn xem xong thì lắc đầu nói, “Nhiều nhất ta chỉ có thể làm giảm đau đớn cho ông ấy mà thôi.”
Nói xong, hắn móc từ trong tay áo một viên Chỉ Thống đan đen thùi lùi ra.
Mùi của viên thuốc này hơi nặng, giống như một loại hương đốt chất lượng kém, nhưng người khác nhìn thấy thì vẫn mê tít.
Bởi vì đây chính là linh đan!
Phải dùng linh đan cho một kẻ không sống được bao lâu nữa?
Bản thân đan dược sư cũng có chút tiếc rẻ.
Chẳng qua là hắn để ý thấy tấm thẻ gỗ củ cải đại tiên mà ông chủ quán trà đang cầm trong tay, thế nên nói: “Thôi thôi, đút cho ông ấy đi.” Hắn có thể trở thành đan dược sư, cũng là nhờ củ cải đại tiên cứu mạng, rồi đưa cho hắn một gốc thảo dược quý. Sau đó hắn luôn nghiên cứu những loại thảo dược này, cộng thêm vừa hay trong tay có được một hướng dẫn luyện đan dược không còn nguyên vẹn, bản thân hắn tự mình nghiên cứu, luyện chế rất lâu mới luyện thành đan.
Hắn không có đan hỏa, phải dùng lửa thường để luyện đan. Có thể sử dụng lửa thường để luyện chế ra đan dược có linh khí, dù là vẻ ngoài của viên đan có đen sì khó coi đi chăng nữa thì cũng đủ để chứng minh hắn thật sự có thiên phú về đan dược.
Mọi người đều nói, chẳng trách củ cải đại tiên muốn đưa thảo dược cho hắn, chính là vì chỉ điểm cho hắn.
Bản thân người này cũng có lòng báo ân, hôm nay nhìn thấy thẻ gỗ của củ cải đại tiên, đương nhiên muốn ra tay cứu giúp.
Hắn giao viên thuốc đen sì cho người bên cạnh, đổ nước đút vào miệng ông chủ quán trà. Mọi người cũng không dám dời lão đi đâu, có người còn mang chăn bông đến đắp lên người cho lão.
Sau đó, tất cả đều lo lắng nhìn về núi Kỳ Liên.
Trước mặt tu sĩ cấp cao, tính mạng của tu sĩ cấp thấp vốn dĩ không do chính mình nắm giữ.
Bọn họ không biết liệu củ cải đại tiên có xảy ra chuyện gì không, cũng không biết sáu tên hung thần ác độc kia có ra tay với người trong trấn này không. Trong chốc lát bầu không khí trầm xuống, rất nhiều người ngồi trước cửa trấn, giữa đống đổ nát của quán trà, mặt đầy lo âu nhìn về ngọn núi sương mù giăng kín phía xa kia.
Cũng có rất nhiều người tập trung trong miếu dâng hương cầu khấn, mong rằng củ cải đại tiên không sao, cũng mong rằng củ cải đại tiên có thể phù hộ cho trấn Thanh Thủy này.
Trong miếu hương khói nghi ngút, khói xanh lờn vờn bay lên không trung, uốn lượn như rồng.
Ông chủ quán trà đau đến mức lăn lộn dưới đất, vừa kêu gào thảm thiết, vừa lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.
“Thế nào, muốn nói thật rồi?” Thất Nguyệt Vũ lắng nghe cẩn thận, rồi lại nhíu mày giễu cợt, “Tới lúc này rồi còn cầu cứu củ cải đại tiên gì đó, đúng là đồ người phàm ngu xuẩn.”
“Củ cải đại tiên, mau đến cứu ta!” Ông chủ quán trà nói.
Trên núi Kỳ Liên, nguyên thần của Tô Lâm An cảm thấy có gì đó quái lạ.
Nàng có cảm giác nguyên thần của mình giống như đang bị một ngọn lửa thiêu đốt, bên tai dường như cũng nghe thấy giọng ai đó đang nói, “Củ cải đại tiên, mau cứu ta.”
“Có chuyện gì vậy?” Hôm nay nàng đã vào trong củ cải rồi, muốn đi vào tiếp phải đợi đến ngày mai. Nàng cảm thấy tò mò bèn mở rộng thần thức quét ra bên ngoài.
Hôm nay nguyên thần của nàng tu bổ được không ít, có thể quét tới khoảng cách xa hơn. Khi quét đến chân núi Kỳ Liên, Tô Lâm An phát hiên âm thanh càng lúc càng lớn dần.
Ông ấy đang rất đau đớn…
Đang kêu gào thảm thiết, cũng đang cầu cứu van xin.
Tiếp tục mở rộng thần thức, không ngờ người Tô Lâm An nhìn thấy lại là ông chủ quán trà, chính là người nhặt thanh kiếm gãy mà nàng trú thân về kê chân bàn ngày trước.
Mặt lão bị kiếm khí chém bị thương. Kiếm khí này khá cũng thú vị, nhìn cứ như cánh hoa, in dấu từng chút một trên mặt lão khiến mặt lão đầy những vết cánh hoa máu, khó trách lão kêu gào đau đớn như vậy.
Củ cải đại tiên, cứu ta!
Câu nói kia dường như vẫn vang lên rõ ràng bên tai nàng, khiến ngọn lửa trong nguyên thần nàng lại bùng lên, khiến nàng có một cảm giác nhiệt huyết sôi trào.
Nàng bay đến cạnh Mục Cẩm Vân, nói: “Người của Lượng Kiếm Sơn tới rồi, còn ức hiếp người ở trấn Thanh Thủy, mau xuống cứu người!”
Mục Cẩm Vân vẫn ngồi yên điều hòa hơi thở, dựa vào tâm pháp để vận chuyển linh khí, đến mí mắt còn chẳng buồn nâng lên.
Tô Lâm An gấp đến mức bay vòng vòng.
Nhưng bây giờ nàng không có cách nào chui lại vào củ cải, người khác cũng chẳng nhìn thấy nàng, nàng muốn đi giúp người cũng không được.
“Ngươi có đi không?”
Mục Cẩm Vân vẫn im lặng như cũ, đợi kết thúc vòng vận chuyển mới mở mắt ra, “Một tu sĩ vừa lên Trúc Cơ như ta đi gây phiền phức với đệ tử Lượng Kiếm Sơn? Có phải cô đang đề cao ta quá không?”
Đúng vậy, sau khi tu luyện ở giếng cây này một khoảng thời gian, Mục Cẩm Vân đã đột phá Ngưng Thần kỳ tiến vào cảnh giới Trúc Cơ. Bây giờ hắn là Trúc Cơ kỳ tầng hai, tu vi tăng nhanh tới mức người khác phải trố mắt nhìn mà gọi hắn hai chữ “yêu nghiệt”.
“Nếu ngươi đi, ta bảo đảm địa bàn này của ngươi sẽ không bị bại lộ.” Tô Lâm An suy nghĩ một chút rồi nói.
Mục Cẩm Vân vẫn không hề nhúc nhích, “Đi chính là tự đưa mình vào chỗ chết, còn cần địa bàn làm gì!”
“Ngươi không đi, bọn họ cũng sẽ đến thôi.” Mấy người kia tìm đến đây, nhất định là muốn lên núi Kỳ Liên. Dù sao cũng sẽ chạm trán, bây giờ ra mặt còn có thể phân tán sự chú ý của đối phương. Nàng có thể tiết lộ một chút thông tin về bí cảnh mà nàng biết hơn ngàn năm trước, để Mục Cẩm Vân nói ra giữ mạng. Hoặc chỉ ra khuyết điểm trong công pháp tu luyện của họ, nói ra những chuyện ẩn giấu đằng sau bức họa kia, dù là Tàng Kiếm Sơn hay kẻ truyền thừa khác của Tàng Kiếm Sơn đều được, đều có thể giúp Mục Cẩm Vân sống sót.
“Ta nghĩ cách giúp ngươi để bọn họ không thể giết ngươi.” Nàng gấp gáp nói, “Ví dụ như...”
Nhưng Mục Cẩm Vân đã đặt tay lên môi làm động tác im lặng.
“Không cần phải nói nhiều như vậy, ta không muốn nghe, ta sẽ không đi.”
“Ta không đi, còn có thể chết chậm một chút.” Mục Cẩm Vân đưa mắt nhìn Tô Lâm An, cười mà như không cười rồi nói, “Sống thêm phút nào hay phút ấy, cô nói có đúng không Vô Song?”
Tô Lâm An suýt chút nữa quên mất cái tên Vô Song là biệt danh nàng tự đặt cho mình.
Nàng cũng biết, nếu Mục Cẩm Vân đi thì vẫn có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ngộ nhỡ người ta không vừa ý một cái là ra tay luôn thì nàng có muốn “thể hiện” đất dụng võ của mình cũng không kịp. Nàng không thể bảo đảm trăm phần trăm cho sự an toàn của Mục Cẩm Vân.
Sáu người kia, tu vi cao nhất là Kim Đan kỳ viên mãn, kém nhất cũng là Kim Đan kỳ tầng sáu, dù là người nào ra tay đều có thể dễ dàng san bằng trấn Thanh Thủy này.
Chẳng qua là bây giờ Tô Lâm An không còn cách nào khác. Nàng là một hồn thể không giúp được gì.
Nhìn nét mặt nôn nóng của nàng, Mục Cẩm Vân bật cười thành tiếng, “Ta ích kỷ, nhưng cô cũng không khá hơn chút nào đâu nhỉ.”
“Ta sẽ không đi cứu người.”
“Mà cô biết rõ, ta đi cứu người đồng nghĩa với việc tự đâm đầu vào chỗ chết. Vì công đức của mình mà bất chấp tất cả, cô nói đó có phải là ích kỷ không?” Hắn sáp lại gần, giọng nói mang theo sự lạnh lẽo, “Vô Song, ta thấy chúng ta cũng cùng là một loại người cả thôi.” Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói, “Vì vậy, chỉ có ta mới có thể nhìn thấy cô.”
“Đám tu sĩ chính đạo kia thường thì sẽ không giết người phàm. Những người phàm chết vì bọn họ, phần lớn là do bị liên lụy.”
“Giống như có nhiều người không cố ý giẫm đạp lên những con kiến ven đường. Nhưng, chúng vẫn chết vì họ.” Mục Cẩm Vân nói tiếp, “Nếu bọn chúng đã tìm thấy tên người phàm đó, nếu hắn thành thật phối hợp, khả năng lớn sẽ không mất mạng. Nhưng ta không giống hắn, ta là tu sĩ, nếu ta xuất đầu lộ diện thì không đơn giản như thế.”
“Dựa vào cái gì mà ta phải ra mặt?” Hắn gằn từng chữ.
Tô Lâm An im lặng một cách khác thường, không phản bác lại hắn, cũng không bàn điều kiện với hắn.
Điều này khiến Mục Cẩm Vân có hơi ngạc nhiên, đôi mắt đẹp không ngừng liếc nàng.
“Sao nào, không phục?”
Tô Lâm An lắc đầu, nói: “Ngươi nói đúng.”
Nhưng nếu mà nàng có cách thì nàng đã không cầu cứu Mục Cẩm Vân.
Dường như trong nguyên thần nàng có một ngọn lửa đang thiêu đốt, không ngừng thôi thúc nàng, nhưng nàng lại không thể làm được gì.
Nàng ngơ ngẩn nhìn cây bồ đề trong ấn Công Đức. Nàng biết, khi chiếc lá đầu tiên được thắp sáng hoàn toàn, nàng hái nó xuống là có thể thay đổi cơ thể mới. Đây là điều đã được khắc sâu vào trong đầu nàng từ lúc nguyên thần của nàng vừa mới thức tỉnh.
Giống như nếu muốn sống lại thì phải làm việc thiện tích đức. Bây giờ chiếc lá đó chỉ còn một phần tư nữa là thắp sáng toàn bộ.
“Nhẫn nhịn.” Nàng nghĩ thầm trong lòng.
Vì vậy, nàng không làm gì cả, chỉ có thể nhìn ông lão đó đau đớn nắm chặt lấy tấm thẻ gỗ của củ cải đại tiên, cầu nàng cứu mạng.
Nàng nói thầm: “Đừng phản kháng nữa, nói với họ đi, nói với họ chân tướng mà ngươi biết.” Chân tướng mà ông lão này đang khổ sở giấu giếm, thực chất chẳng hề quan trọng. Nhưng những người phàm này lại không hiểu được nhiều, chỉ đơn giản họ sợ đám người này sau khi tiến vào núi sẽ uy hiếp đến củ cải đại tiên của bọn họ.
Đây là lần đầu tiên, nàng cảm nhận được cách bảo vệ yếu ớt của người phàm.
Tô Lâm An lặp lại
câu nói đó trong lòng một lần nữa: “Nói cho bọn họ.”
“Nói với họ rằng ba người kia đuổi theo củ cải vào núi Kỳ Liên rồi.”
***
“Ta hỏi lại một lần nữa, ngươi đã từng gặp họ chưa?” Thất Nguyệt Vũ tươi cười hỏi ông chủ quán trà đang lăn lộn trên mặt đất.
Ông chủ quán trà đã đau đến mức sắp không chịu nổi nữa, cũng không biết bản thân đang kiên trì giữ vững điều gì.
Thời điểm nữ tu hỏi câu hỏi này, lão bỗng cảm thấy dường như có một cơn gió nhẹ thổi qua bên người mình, lão thốt lên theo bản năng: “Gặp rồi, đã từng gặp, bọn họ đuổi theo củ cải đại tiên đi vào núi Kỳ Liên rồi.”
“Ừ, nhìn thấy nhân sâm Bạch Ngọc Tuyết rồi đuổi theo, cũng là chuyện thường tình. Vậy nơi này quả đúng là nơi chôn xác của họ rồi.” Ngũ Nguyệt Hoa móc từ trong tay áo ra một cái túi, vừa thò tay vào trong thì có một vốc cát mịn màu trắng từ đó bay ra.
Cát trắng đó rất nhẹ, bị gió thổi tản ra khắp nơi, cuối cùng rơi vung vãi trên mặt đất.
Cô ta lắc đầu, “Không cảm nhận được mùi của hài cốt.” Cát trắng bay tứ tung nhưng không hề chỉ ra được phương hướng cụ thể.
“Chẳng lẽ không phải nơi này?”
“Hoặc có thể là, trong núi có thứ gì đó kỳ quái?”
Mọi người quay đầu ngựa lại, nhìn về phía núi Kỳ Liên.
“Đi.” Đội trưởng Liên Ngấn ra lệnh, đệ tử Hình đường lập tức thúc ngựa lao đi.
Ngựa của họ từ từ bay trên trời, đoàn người dần bay xa, chẳng ai thèm quan tâm đến ông lão chủ quán đã đau đến chết ngất trên mặt đất.
Đợi đám người đó bay xa, tu sĩ trấn Thanh Thủy mới dám ra ngoài. Bọn họ không dám chạm vào ông chủ quán trà, mà đưa đại phu của trấn đến. Người dân trấn Thanh Thủy bây giờ đều rất thành thật chất phác, nhìn thấy bộ dạng này của ông chủ quán trà thì cũng không có ai đục nước béo cò, mà đều chạy đến giúp đỡ.
“Không cứu được.” Sau khi đại phu chẩn đoán xong, bèn lắc đầu nói.
“Bồi Nguyên đan cũng không được sao?” Người lên tiếng là tu sĩ Sở gia. Mọi người thấy tu sĩ tuần tra của Sở gia tới thì rối rít nhường đường.
“Đây là vết thương do kiếm khí của kiếm tu cao cấp gây nên. Bồi Nguyên đan của chúng ta không có tác dụng.” Tu sĩ tuần tra cũng dẫn theo một đan dược sư cấp thấp, là đan dược sư đang làm việc cho Sở gia. Sau khi hắn xem xong thì lắc đầu nói, “Nhiều nhất ta chỉ có thể làm giảm đau đớn cho ông ấy mà thôi.”
Nói xong, hắn móc từ trong tay áo một viên Chỉ Thống đan đen thùi lùi ra.
Mùi của viên thuốc này hơi nặng, giống như một loại hương đốt chất lượng kém, nhưng người khác nhìn thấy thì vẫn mê tít.
Bởi vì đây chính là linh đan!
Phải dùng linh đan cho một kẻ không sống được bao lâu nữa?
Bản thân đan dược sư cũng có chút tiếc rẻ.
Chẳng qua là hắn để ý thấy tấm thẻ gỗ củ cải đại tiên mà ông chủ quán trà đang cầm trong tay, thế nên nói: “Thôi thôi, đút cho ông ấy đi.” Hắn có thể trở thành đan dược sư, cũng là nhờ củ cải đại tiên cứu mạng, rồi đưa cho hắn một gốc thảo dược quý. Sau đó hắn luôn nghiên cứu những loại thảo dược này, cộng thêm vừa hay trong tay có được một hướng dẫn luyện đan dược không còn nguyên vẹn, bản thân hắn tự mình nghiên cứu, luyện chế rất lâu mới luyện thành đan.
Hắn không có đan hỏa, phải dùng lửa thường để luyện đan. Có thể sử dụng lửa thường để luyện chế ra đan dược có linh khí, dù là vẻ ngoài của viên đan có đen sì khó coi đi chăng nữa thì cũng đủ để chứng minh hắn thật sự có thiên phú về đan dược.
Mọi người đều nói, chẳng trách củ cải đại tiên muốn đưa thảo dược cho hắn, chính là vì chỉ điểm cho hắn.
Bản thân người này cũng có lòng báo ân, hôm nay nhìn thấy thẻ gỗ của củ cải đại tiên, đương nhiên muốn ra tay cứu giúp.
Hắn giao viên thuốc đen sì cho người bên cạnh, đổ nước đút vào miệng ông chủ quán trà. Mọi người cũng không dám dời lão đi đâu, có người còn mang chăn bông đến đắp lên người cho lão.
Sau đó, tất cả đều lo lắng nhìn về núi Kỳ Liên.
Trước mặt tu sĩ cấp cao, tính mạng của tu sĩ cấp thấp vốn dĩ không do chính mình nắm giữ.
Bọn họ không biết liệu củ cải đại tiên có xảy ra chuyện gì không, cũng không biết sáu tên hung thần ác độc kia có ra tay với người trong trấn này không. Trong chốc lát bầu không khí trầm xuống, rất nhiều người ngồi trước cửa trấn, giữa đống đổ nát của quán trà, mặt đầy lo âu nhìn về ngọn núi sương mù giăng kín phía xa kia.
Cũng có rất nhiều người tập trung trong miếu dâng hương cầu khấn, mong rằng củ cải đại tiên không sao, cũng mong rằng củ cải đại tiên có thể phù hộ cho trấn Thanh Thủy này.
Trong miếu hương khói nghi ngút, khói xanh lờn vờn bay lên không trung, uốn lượn như rồng.
Bình luận facebook