Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-39
Chương 39 : ĐIỀM DỮ
Giữa đêm khuya yên tĩnh, trong sân đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào náo động.
Âm thanh nhè nhẹ của phi kiếm, theo sau đó là tiếng chuông kêu leng keng leng keng vô cùng êm tai.
Thần thức của Tô Lâm An đã sớm bay ra ngoài, nàng thấy Mục Phi Ưng từ trên giường ngồi dậy, cẩn thận rửa mặt chải chuốt rồi mặc đồ vào, vẻ mặt ông hồng hào, mặt mày rạng rỡ.
Ông đứng ở cửa, lắc chiếc chuông đồng.
Chiếc chuông kia là một pháp khí cấp thấp, về phần tác dụng, chắc chỉ có chút tác dụng an thần, giúp dỗ trẻ con ngủ.
Tiếng chuông vang lên, toàn bộ tu sĩ ở Tàng Kiếm Sơn đều bị kinh động.
Cho dù là những đệ tử cũ của Tàng Kiếm Sơn đang tu luyện cũng phải dừng việc tu luyện lại, vội vội vàng vàng chạy đến cửa phòng Mục Phi Ưng.
Vạn Sơn Hồng vừa mới nhập môn, không biết điều này là có ý gì, nhưng sau khi nghe thấy tiếng động hắn cũng mở cửa phòng đi ra, đúng lúc đụng phải Sở Tài Nguyên.
Trước đó ở Trương gia, Vạn Sơn Hồng đã cắn Sở Tài Nguyên một miếng, còn muốn ăn thịt của hắn.
Kẻ thù gặp nhau, tức đến đỏ mặt.
Sở Tài Nguyên phát hiện tu vi của Vạn Sơn Hồng chỉ còn Luyện Khí tầng sáu, liền nghiến răng nói: “Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Trước kia tu vi của ta không bằng ngươi, bị ngươi ức hiếp bắt nạt. Hôm nay ngươi chỉ là Luyện Khí tầng sáu, xem ta trừng trị ngươi thế nào!
“Đệ tử ngoại môn?” Vạn Sơn Hồng đầu tóc bạc trắng, da mặt nhăn nheo, nhìn bề ngoài giống như một ông lão gầy gò lom khom, nhưng khí thế toát ra từ người gã đã có sự thay đổi, có một cảm giác bức bách không nói ra được.
Rõ ràng là tu vi của gã đã giảm, cũng không có sát khí giống như khi làm ma tu, nhưng nhìn gã có vẻ như còn hung ác hơn trước.
Vạn Sơn Hồng quét mắt nhìn qua, ánh mắt của gã sắc bén như chim ưng khiến Sở Tài Nguyên cảm thấy sợ hãi.
Hắn đang chuẩn bị mở miệng thì đã nghe thấy Vạn Sơn Hồng nói: “Đệ tử ngoại môn?”
Sở Tài Nguyên: “...”
“Ta là đệ tử nội môn Vạn Sơn Hồng, khi gặp ta ngươi phải hành lễ với ta.” Vạn Sơn Hồng thờ ơ nói.
Sở Tài Nguyên: “...”
Tại sao ngay cả tên ma tu Vạn Sơn Hồng cũng có thể trở thành đệ tử nội môn? Không phải nói chỉ có sư phụ mới được nhận đệ tử sao?
“Mấy ngày trước, sư phụ triệu kiến ta.” Như để giải đáp thắc mắc của Sở Tài Nguyên, Vạn Sơn Hồng nói, “Tiếng chuông này có nghĩa là sư phụ có chuyện muốn nói, mau cùng ta đi qua đó.”
Vạn Sơn Hồng dẫn đường đi trước, trong lòng Sở Tài Nguyên âm thầm phỉ nhổ: “Nếu ngươi không đứng trước cửa chắn đường, ta đã qua đó từ lâu rồi.” Trong lòng lại chua xót thầm oán, “Ma tu cũng có thể vào nội môn, ta cũng có thể.” Đi một đoạn lại phỉ nhổ tiếp, “Không ngờ lại trở thành hàng xóm với Vạn Sơn Hồng!”
Cả đám người chạy tới trước cửa phòng Mục Phi Ưng liền thấy ông mặc chiếc áo dài màu xanh đậm đẹp nhất của mình, tóc búi cao, cài một chiếc trâm bạc, sau lưng đeo một thanh kiếm dài.
Đó chính là Đào Mộc kiếm.
Từ khi sư phụ bị thương nặng, sức khỏe sư phụ càng ngày càng nghiêm trọng. Phi kiếm bổn mạng ông bị gãy ông cũng không mua cho mình một cây kiếm mới. Ngược lại, với những đệ tử như họ, khi bắt đầu học kiếm thuật đều được ông chuẩn bị cho một thanh phi kiếm. Đối với bọn họ mà nói, cho dù có là phi kiếm cấp thấp cũng trở nên vô cùng quý giá.
Mục Cẩm Vân đứng ở hàng đầu tiên.
Tô Lâm An thì đứng hơi xa một chút, ở phía bên phải của Mục Phi Ưng.
Mục Phi Ưng đã vô cùng yếu, trạng thái hiện giờ của ông hẳn là hiện tượng hồi quang phản chiếu, biết mình sắp đi cho nên ông muốn giao phó chuyện hậu sự.
Mấy năm nay, Mục Phi Ưng vẫn luôn cố gắng chống đỡ không để mình tắt thở.
Ông không bỏ được đám nhóc này.
Mục Cẩm Vân lớn nhất mà nửa năm nữa mới tròn mười bảy tuổi. Tiểu Thiền nhỏ nhất mới lên tám. Lúc trước ở chỗ cũ, bọn họ đã không trả nổi tiền thuê, nếu như ông mất thì đám trẻ này sẽ bị đuổi đi, đến lúc đó bọn chúng sẽ sống thế nào, tu luyện như thế nào?
Giới tu chân còn gian nan hơn nhiều so với những gì bọn trẻ nghĩ, khó khăn lắm ông mới tìm được một ngôi nhà che nắng che mưa, lại còn có linh khí cho bọn trẻ. Nếu như không có nhà, ông cũng không còn nữa, thì những đứa trẻ luôn được ông chăm sóc bảo vệ không biết đến nguy hiểm bên ngoài này phải làm thế nào để sống được trong thế giới cá lớn nuốt cá bé đây?
Cho nên ông không dám chết.
Vẫn luôn cố gắng giành giật từng hơi thở một.
Giờ đây, tài năng xuất chúng của Mục Cẩm Vân cuối cùng cũng đã khiến ông yên lòng.
Trưởng lão khách khanh Kim Đan kỳ, còn có sự phụ thuộc của trấn Thanh Thủy, tất cả đều khiến Mục Phi Ưng rất yên lòng. Sau khi ông rời đi, đám trẻ này sẽ được tiếp tục sống ở đây, yên tâm tu luyện, sẽ không phải sống những ngày tháng lang bạt nữa.
Nhìn lướt qua các thiếu nam thiếu nữ đang có mặt, trong ánh mắt của Mục Phi Ưng lộ ra sự hài lòng, nhưng sau đó ông lại thở dài: “Thật tiếc cho mấy đứa trẻ đã rời đi.”
“Đi cũng đã đi rồi, bọn họ không chịu ở lại cùng chia sẻ khó khăn, chẳng lẽ chúng ta phải quỳ xuống cầu xin bọn họ đừng đi?” Tu vi của Cẩm Ngọc thấp nhất, vừa mới dẫn khí vào cơ thể, không nhìn ra sư phụ mình chỉ còn những giây phút cuối đời, còn tưởng vết thương của ông sắp khỏi. Nên khi nghe thấy lời của sư phụ liền hấp tấp đáp lại, còn nói: “Sư phụ, người đừng mềm lòng quá, nếu bọn họ có trở lại, chúng ta cũng không cần.”
“Ừ, tùy các con quyết định.” Mục Phi Ưng nói.
“Cẩm Vân, con là đại sư huynh, sau này tất nhiên con sẽ trở thành chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn chúng ta.” Mục Phi Ưng lấy một cuộn tranh từ trong pháp bảo trữ vật ra, đưa tới trước mặt Mục Cẩm Vân, nhưng không đưa cho hắn mà quát lên: “Quỳ xuống.”
Những đệ tử khác đều vô cùng sửng sốt.
Hai đầu gối của Mục Cẩm Vân hơi cong, nhưng không quỳ xuống ngay lập tức.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại liếc về Tô Lâm An đang đứng phía bên phải của sư phụ mình.
Tô Lâm An nói: “Sư phụ ngươi sắp chết rồi.”
Mục Cẩm Vân thu tầm mắt lại, chậm rãi quỳ xuống.
“Tàng Kiếm Sơn của chúng ta không có gì để truyền lại, chỉ có cuộn tranh này, đây là thứ mà chưởng môn các thế hệ đều giữ gìn cẩn thận.” Mục Phi Ưng nói đến đây, ho khan một tiếng nặng nề. Lúc đi ra sắc mặt của ông hồng hào, nhưng giờ đây khuôn mặt ông đã đỏ rực, khóe miệng cũng hiện lên tia máu.
Ngay cả Cẩm Ngọc nãy giờ vẫn chưa hiểu vấn đề cũng có dự cảm xấu, đôi mắt cay cay, khuôn mặt lộ vẻ hoảng hốt. Cậu quay đầu nhìn những sư huynh sư tỷ khác của mình, muốn hỏi xem có phải sư phụ cảm thấy khó chịu hay không, cho nên mới truyền lại chức chưởng môn.
“Giờ ta giao nó cho con.” Lúc này, Mục Phi Ưng mới trịnh trọng đưa cuộn tranh cho Mục Cẩm Vân, “Con phải nhớ thờ cúng bức họa cùng bài vị và phải chăm sóc tốt cho các sư đệ sư muội của mình.”
Mục Cẩm Vân đưa hai tay nhận lấy bức họa, im lặng dập đầu với Mục Phi Ưng. Sau khi dập đầu ba cái, phần da trên trán hắn cũng rách ra.
Hắn không muốn nhận lời.
Nhưng hắn cũng không muốn để cho sư phụ chết mà vẫn không yên lòng về đám trẻ kia, cho nên hắn chỉ biết im lặng nhận lấy bức họa, dập đầu thật mạnh.
Mục Cẩm Vân rất giỏi lừa gạt người khác, nhưng người trước mắt này là người duy nhất mà hắn không muốn lừa dối.
Hắn đã nuôi cổ Phệ Tâm từ lâu, hắn không có trái tim, không có tình cảm, lại càng không có tình nghĩa. Hắn biết, cho dù hiện giờ hắn nhận lời, nhưng một ngày nào đó, đến lúc nên vứt bỏ thì hắn cũng sẽ dứt khoát bỏ rơi những đệ tử này.
Mục Phi Ưng nhìn về phía những đệ tử khác nói: “Sau này các con phải nghe lời Đại sư huynh và Bạch trưởng lão, biết chưa.”
Các đệ tử đang đứng lập tức quỳ rạp xuống, có một số người không kìm được nước mắt, bắt đầu khóc.
Vạn Sơn Hồng cũng quỳ xuống, Sở Tài Nguyên thấy vậy cũng quỳ theo, hôm nay hắn vừa mới nhập môn, sao sư phụ chưởng môn đã giao di ngôn rồi?
Mặc dù là một chuyện rất đau lòng...
Nhưng tư duy của Sở Tài Nguyên cực kì bay bổng, hắn đột nhiên nghĩ, những người này sẽ không nghĩ hắn là điềm chẳng lành chứ, vừa đến đã khắc chết sư phụ!
Hắn giật thót trong lòng, đầu càng cúi thấp hơn.
Giữa đêm khuya yên tĩnh, trong sân đột nhiên vang lên âm thanh ồn ào náo động.
Âm thanh nhè nhẹ của phi kiếm, theo sau đó là tiếng chuông kêu leng keng leng keng vô cùng êm tai.
Thần thức của Tô Lâm An đã sớm bay ra ngoài, nàng thấy Mục Phi Ưng từ trên giường ngồi dậy, cẩn thận rửa mặt chải chuốt rồi mặc đồ vào, vẻ mặt ông hồng hào, mặt mày rạng rỡ.
Ông đứng ở cửa, lắc chiếc chuông đồng.
Chiếc chuông kia là một pháp khí cấp thấp, về phần tác dụng, chắc chỉ có chút tác dụng an thần, giúp dỗ trẻ con ngủ.
Tiếng chuông vang lên, toàn bộ tu sĩ ở Tàng Kiếm Sơn đều bị kinh động.
Cho dù là những đệ tử cũ của Tàng Kiếm Sơn đang tu luyện cũng phải dừng việc tu luyện lại, vội vội vàng vàng chạy đến cửa phòng Mục Phi Ưng.
Vạn Sơn Hồng vừa mới nhập môn, không biết điều này là có ý gì, nhưng sau khi nghe thấy tiếng động hắn cũng mở cửa phòng đi ra, đúng lúc đụng phải Sở Tài Nguyên.
Trước đó ở Trương gia, Vạn Sơn Hồng đã cắn Sở Tài Nguyên một miếng, còn muốn ăn thịt của hắn.
Kẻ thù gặp nhau, tức đến đỏ mặt.
Sở Tài Nguyên phát hiện tu vi của Vạn Sơn Hồng chỉ còn Luyện Khí tầng sáu, liền nghiến răng nói: “Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay!”
Trước kia tu vi của ta không bằng ngươi, bị ngươi ức hiếp bắt nạt. Hôm nay ngươi chỉ là Luyện Khí tầng sáu, xem ta trừng trị ngươi thế nào!
“Đệ tử ngoại môn?” Vạn Sơn Hồng đầu tóc bạc trắng, da mặt nhăn nheo, nhìn bề ngoài giống như một ông lão gầy gò lom khom, nhưng khí thế toát ra từ người gã đã có sự thay đổi, có một cảm giác bức bách không nói ra được.
Rõ ràng là tu vi của gã đã giảm, cũng không có sát khí giống như khi làm ma tu, nhưng nhìn gã có vẻ như còn hung ác hơn trước.
Vạn Sơn Hồng quét mắt nhìn qua, ánh mắt của gã sắc bén như chim ưng khiến Sở Tài Nguyên cảm thấy sợ hãi.
Hắn đang chuẩn bị mở miệng thì đã nghe thấy Vạn Sơn Hồng nói: “Đệ tử ngoại môn?”
Sở Tài Nguyên: “...”
“Ta là đệ tử nội môn Vạn Sơn Hồng, khi gặp ta ngươi phải hành lễ với ta.” Vạn Sơn Hồng thờ ơ nói.
Sở Tài Nguyên: “...”
Tại sao ngay cả tên ma tu Vạn Sơn Hồng cũng có thể trở thành đệ tử nội môn? Không phải nói chỉ có sư phụ mới được nhận đệ tử sao?
“Mấy ngày trước, sư phụ triệu kiến ta.” Như để giải đáp thắc mắc của Sở Tài Nguyên, Vạn Sơn Hồng nói, “Tiếng chuông này có nghĩa là sư phụ có chuyện muốn nói, mau cùng ta đi qua đó.”
Vạn Sơn Hồng dẫn đường đi trước, trong lòng Sở Tài Nguyên âm thầm phỉ nhổ: “Nếu ngươi không đứng trước cửa chắn đường, ta đã qua đó từ lâu rồi.” Trong lòng lại chua xót thầm oán, “Ma tu cũng có thể vào nội môn, ta cũng có thể.” Đi một đoạn lại phỉ nhổ tiếp, “Không ngờ lại trở thành hàng xóm với Vạn Sơn Hồng!”
Cả đám người chạy tới trước cửa phòng Mục Phi Ưng liền thấy ông mặc chiếc áo dài màu xanh đậm đẹp nhất của mình, tóc búi cao, cài một chiếc trâm bạc, sau lưng đeo một thanh kiếm dài.
Đó chính là Đào Mộc kiếm.
Từ khi sư phụ bị thương nặng, sức khỏe sư phụ càng ngày càng nghiêm trọng. Phi kiếm bổn mạng ông bị gãy ông cũng không mua cho mình một cây kiếm mới. Ngược lại, với những đệ tử như họ, khi bắt đầu học kiếm thuật đều được ông chuẩn bị cho một thanh phi kiếm. Đối với bọn họ mà nói, cho dù có là phi kiếm cấp thấp cũng trở nên vô cùng quý giá.
Mục Cẩm Vân đứng ở hàng đầu tiên.
Tô Lâm An thì đứng hơi xa một chút, ở phía bên phải của Mục Phi Ưng.
Mục Phi Ưng đã vô cùng yếu, trạng thái hiện giờ của ông hẳn là hiện tượng hồi quang phản chiếu, biết mình sắp đi cho nên ông muốn giao phó chuyện hậu sự.
Mấy năm nay, Mục Phi Ưng vẫn luôn cố gắng chống đỡ không để mình tắt thở.
Ông không bỏ được đám nhóc này.
Mục Cẩm Vân lớn nhất mà nửa năm nữa mới tròn mười bảy tuổi. Tiểu Thiền nhỏ nhất mới lên tám. Lúc trước ở chỗ cũ, bọn họ đã không trả nổi tiền thuê, nếu như ông mất thì đám trẻ này sẽ bị đuổi đi, đến lúc đó bọn chúng sẽ sống thế nào, tu luyện như thế nào?
Giới tu chân còn gian nan hơn nhiều so với những gì bọn trẻ nghĩ, khó khăn lắm ông mới tìm được một ngôi nhà che nắng che mưa, lại còn có linh khí cho bọn trẻ. Nếu như không có nhà, ông cũng không còn nữa, thì những đứa trẻ luôn được ông chăm sóc bảo vệ không biết đến nguy hiểm bên ngoài này phải làm thế nào để sống được trong thế giới cá lớn nuốt cá bé đây?
Cho nên ông không dám chết.
Vẫn luôn cố gắng giành giật từng hơi thở một.
Giờ đây, tài năng xuất chúng của Mục Cẩm Vân cuối cùng cũng đã khiến ông yên lòng.
Trưởng lão khách khanh Kim Đan kỳ, còn có sự phụ thuộc của trấn Thanh Thủy, tất cả đều khiến Mục Phi Ưng rất yên lòng. Sau khi ông rời đi, đám trẻ này sẽ được tiếp tục sống ở đây, yên tâm tu luyện, sẽ không phải sống những ngày tháng lang bạt nữa.
Nhìn lướt qua các thiếu nam thiếu nữ đang có mặt, trong ánh mắt của Mục Phi Ưng lộ ra sự hài lòng, nhưng sau đó ông lại thở dài: “Thật tiếc cho mấy đứa trẻ đã rời đi.”
“Đi cũng đã đi rồi, bọn họ không chịu ở lại cùng chia sẻ khó khăn, chẳng lẽ chúng ta phải quỳ xuống cầu xin bọn họ đừng đi?” Tu vi của Cẩm Ngọc thấp nhất, vừa mới dẫn khí vào cơ thể, không nhìn ra sư phụ mình chỉ còn những giây phút cuối đời, còn tưởng vết thương của ông sắp khỏi. Nên khi nghe thấy lời của sư phụ liền hấp tấp đáp lại, còn nói: “Sư phụ, người đừng mềm lòng quá, nếu bọn họ có trở lại, chúng ta cũng không cần.”
“Ừ, tùy các con quyết định.” Mục Phi Ưng nói.
“Cẩm Vân, con là đại sư huynh, sau này tất nhiên con sẽ trở thành chưởng môn của Tàng Kiếm Sơn chúng ta.” Mục Phi Ưng lấy một cuộn tranh từ trong pháp bảo trữ vật ra, đưa tới trước mặt Mục Cẩm Vân, nhưng không đưa cho hắn mà quát lên: “Quỳ xuống.”
Những đệ tử khác đều vô cùng sửng sốt.
Hai đầu gối của Mục Cẩm Vân hơi cong, nhưng không quỳ xuống ngay lập tức.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn lại liếc về Tô Lâm An đang đứng phía bên phải của sư phụ mình.
Tô Lâm An nói: “Sư phụ ngươi sắp chết rồi.”
Mục Cẩm Vân thu tầm mắt lại, chậm rãi quỳ xuống.
“Tàng Kiếm Sơn của chúng ta không có gì để truyền lại, chỉ có cuộn tranh này, đây là thứ mà chưởng môn các thế hệ đều giữ gìn cẩn thận.” Mục Phi Ưng nói đến đây, ho khan một tiếng nặng nề. Lúc đi ra sắc mặt của ông hồng hào, nhưng giờ đây khuôn mặt ông đã đỏ rực, khóe miệng cũng hiện lên tia máu.
Ngay cả Cẩm Ngọc nãy giờ vẫn chưa hiểu vấn đề cũng có dự cảm xấu, đôi mắt cay cay, khuôn mặt lộ vẻ hoảng hốt. Cậu quay đầu nhìn những sư huynh sư tỷ khác của mình, muốn hỏi xem có phải sư phụ cảm thấy khó chịu hay không, cho nên mới truyền lại chức chưởng môn.
“Giờ ta giao nó cho con.” Lúc này, Mục Phi Ưng mới trịnh trọng đưa cuộn tranh cho Mục Cẩm Vân, “Con phải nhớ thờ cúng bức họa cùng bài vị và phải chăm sóc tốt cho các sư đệ sư muội của mình.”
Mục Cẩm Vân đưa hai tay nhận lấy bức họa, im lặng dập đầu với Mục Phi Ưng. Sau khi dập đầu ba cái, phần da trên trán hắn cũng rách ra.
Hắn không muốn nhận lời.
Nhưng hắn cũng không muốn để cho sư phụ chết mà vẫn không yên lòng về đám trẻ kia, cho nên hắn chỉ biết im lặng nhận lấy bức họa, dập đầu thật mạnh.
Mục Cẩm Vân rất giỏi lừa gạt người khác, nhưng người trước mắt này là người duy nhất mà hắn không muốn lừa dối.
Hắn đã nuôi cổ Phệ Tâm từ lâu, hắn không có trái tim, không có tình cảm, lại càng không có tình nghĩa. Hắn biết, cho dù hiện giờ hắn nhận lời, nhưng một ngày nào đó, đến lúc nên vứt bỏ thì hắn cũng sẽ dứt khoát bỏ rơi những đệ tử này.
Mục Phi Ưng nhìn về phía những đệ tử khác nói: “Sau này các con phải nghe lời Đại sư huynh và Bạch trưởng lão, biết chưa.”
Các đệ tử đang đứng lập tức quỳ rạp xuống, có một số người không kìm được nước mắt, bắt đầu khóc.
Vạn Sơn Hồng cũng quỳ xuống, Sở Tài Nguyên thấy vậy cũng quỳ theo, hôm nay hắn vừa mới nhập môn, sao sư phụ chưởng môn đã giao di ngôn rồi?
Mặc dù là một chuyện rất đau lòng...
Nhưng tư duy của Sở Tài Nguyên cực kì bay bổng, hắn đột nhiên nghĩ, những người này sẽ không nghĩ hắn là điềm chẳng lành chứ, vừa đến đã khắc chết sư phụ!
Hắn giật thót trong lòng, đầu càng cúi thấp hơn.
Bình luận facebook