Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-40
Chương 40 : XẤU XÍ
Mục Phi Ưng dùng ánh mắt từ ái quan sát từng đệ tử đang quỳ trước cửa. Sắc mặt ông càng lúc càng kém, cuối cùng ánh mắt ông rơi trên người Mục Cẩm Vân, ông nhẹ nhàng nói: “Vân à, trước kia con đã chịu nhiều vất vả rồi, những ngày tháng sau này con nhất định sẽ sống tốt hơn. Cuộc sống vẫn rất tươi đẹp, tương lai vẫn đáng để chúng ta mong đợi, đúng không?”
Mục Cẩm Vân hơi sững sờ, sau đó gật đầu liên tục.
Hắn đã từng phải chịu đau khổ đến cùng cực.
Bởi vì trước kia quá “bẩn”, cho nên bây giờ mới có sự tương phản mãnh liệt như vậy, vô cùng yêu thích sạch sẽ.
Bởi vì trước kia khi hoàn thành bất kỳ chuyện gì được giao phó đều phải chính xác tuyệt đối, nên giờ hắn mới cố chấp như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy.
Sư phụ nói đúng, những gì đen tối đã qua rồi, từ nay về sau ngày sau sẽ tốt đẹp hơn ngày trước, cho nên tương lai...
Hắn cúi thấp đầu, người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng giờ phút này Mục Cẩm Vân không hề bi thương như những đồng môn khác, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười đầy tà ác.
Tương lai, tất nhiên là đáng để mong đợi!
Người khác không nhìn thấy, nhưng thần thức của Tô Lâm An lại nhìn thấy rõ ràng, nàng bĩu môi, không nói gì.
Dù sao thì nàng đã biết hắn là người như thế nào từ lâu rồi.
Mục Phi Ưng nói xong cảm thấy mệt mỏi, ông chống Đào Mộc kiếm xuống đất như cây trượng. Ông vốn đã bị trọng thương, sau đó lại luôn làm việc quá sức, lưng ngày càng còng. Vào lúc này mượn lực kiếm chống vào bậc cửa mới đứng thẳng được.
“Cẩm Lạc, tính con dễ nổi nóng như bà la sát, sau này gặp phải chuyện gì cũng không được nóng vội. Trước tiên hãy hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại rồi mới được đưa ra quyết định...”
“Cẩm Thư, bây giờ con chính là đại sư huynh, con phải giám sát đốc thúc các sư đệ sư muội tu hành.”
“Vạn Sơn Hồng, con là đệ tử cuối cùng mà ta thu nhận, ta cũng chưa từng dạy con cái gì, nhưng nếu như con đã cải tà quy chính gia nhập vào Tàng Kiếm Sơn chúng ta, thì sau này nhất định phải tu hành cho nghiêm túc...”
Giọng nói của Mục Phi Ưng rất nhẹ, tốc độ nói cũng rất chậm, ông cứ nói cứ nói rồi âm thanh dần dần biến mất...
“Sư phụ?”
Thấy đầu của Mục Phi Ưng đã rủ xuống, trong lòng mọi người đều có dự cảm xấu.
Mục Cẩm Vân đứng lên ôm người sư phụ cho đến chết vẫn cầm kiếm, chưa từng ngã xuống của mình vào lòng, trực tiếp ôm vào trong phòng đặt lên giường, ông lão này nhẹ vô cùng.
Để xây dựng lên sơn môn này, ông đã dùng hết tâm huyết của mình.
Vốn Tàng Kiếm Sơn này chỉ có mỗi ông, nhưng ông thì hay lắm, thu nhận thêm nhiều đồ đệ như vậy.
Mục Cẩm Vân biết, ông thu nhận bọn họ không phải vì nhìn trúng tư chất của bọn họ, chẳng qua là ông muốn cứu mạng bọn họ mà thôi.
Bọn họ đều là trẻ mồ côi.
Nhưng Mục Phi Ưng không biết, thật ra hắn không phải là trẻ mồ côi.
Đệ tử Tàng Kiếm Sơn chôn sư phụ họ ở nơi cao nhất của núi Kỳ Liên, cách giếng cây một khoảng, mộ sư phụ họ có thể nhìn thấy sơn môn của Tàng Kiếm Sơn.
Bởi vì cần phải che giấu chân tướng tử vong của các đệ tử Lượng Kiếm Sơn, nên Mục Cẩm Vân cũng không tổ chức tang lễ, hắn dặn dò các đệ tử vẫn tiếp tục tu luyện như thường ngày. Thế nên mới có cảnh đám đệ tử Tàng Kiếm Sơn vừa khóc vừa vác vật nặng leo núi, còn thu hút sự chú ý của rất nhiều người lên núi hái thuốc dừng chân vây xem.
“Đệ tử của Tàng Kiếm Sơn tu luyện cực khổ quá, đám đệ tử kia còn vừa khóc vừa tu hành kìa!”
“Bọn họ không phải kiếm tu sao, sao lại đi vào con đường khổ tu làm gì?”
“Bọn họ khổ cực như vậy mà vẫn tiếp tục kiên trì, chúng ta cũng phải cố gắng mới được...”
Vô tình, đám trẻ đã cho người khác một chút động lực tích cực để cố gắng vươn lên.
Tô Lâm An lại nhập vào củ cải.
Nàng phải chuyển mấy cái xác kia xuống vực.
Mặc dù sức củ cải rất lớn, thế nhưng vóc dáng bé tèo teo, mỗi lần chỉ vác được một người. Sau khi nàng chuyển hết thi thể xuống dưới thì lại bắt đầu tạo hiện trường giả, lợi dụng cảnh vật chung quanh, khiến cho khung cảnh chết chóc giống y như thật. Làm lâu suýt nữa thì quá giờ, may mà nàng vẫn kịp trở lại, thay chỗ cho Tiểu Thiền suýt chút nữa thì không chịu nổi.
Làm xong tất cả mọi việc, Tô Lâm An lại bắt đầu bố trí trận pháp trên đỉnh núi Kỳ Liên, nếu như tu sĩ Lượng Kiếm Sơn thật sự tìm tới đây, bọn họ phải giấu giếng cây đi.
Thứ nhất, bởi vì nơi này là thánh địa tu luyện của Mục Cẩm Vân, hắn không muốn để người khác biết.
Hai là, âm khí ở đây quá nồng đậm. Tô Lâm An sợ nhỡ bị phát hiện thì bọn họ lại có ý đồ với củ cải, giở trò gì đó khiến cho âm khí thoát ra ngoài, đến lúc đó nhất định sẽ khiến những người sống quanh đây gặp nguy hiểm.
Lần đầu tiên hai người ăn ý như vậy, cùng nhau hợp sức để giấu giếng cây trên đỉnh núi đi.
Giếng cây trước kia vốn đã có trận pháp, Tô Lâm An chỉ cần cải tiến trận pháp thêm một chút.
Trong trấn Thanh Thủy không có nhiều nguyên liệu, thế là bọn họ phái Bạch Vô Thường đến thành Huyền Phong trước kia hắn hay ở để mua, thuận tiện nghe ngóng tình hình.
Lúc trở lại, Bạch Vô Thường rất bực mình, gã vốn không phải là người giàu có gì, đi một chuyến liền tiêu hết sạch số linh thạch có trong túi. Linh thạch mà Mục Cẩm Vân đưa cho căn bản không đủ, hắn phải lấy của mình bù vào. Có điều không nghe ngóng được tin tức gì của Lượng Kiếm Sơn, vốn dĩ hắn cũng không dám hỏi nhiều, tránh cho người khác nghi ngờ.
“Linh thạch tính thế nào đây? Phần thiếu kia phải trả lại cho ta chứ?” Bạch Vô Thường lấy nguyên liệu từ trong pháp bảo trữ vật ra, chỉ cảm thấy thịt đau tê tái. .
Mục Cẩm Vân trả lời duy nhất một câu: “Cái chết của những đệ tử Lượng Kiếm Sơn, ngươi cũng có phần.”
Bạch Vô Thường não nề nói, “Ta có làm gì đâu!” Hắn còn chưa kịp làm gì, nhiều nhất, nhiều nhất chỉ bắt một tên kiếm nô.
“Tiểu Khôi đã đánh Tạ Vân Phàm!” Lúc ấy Tiểu Khôi đánh rất hăng.
Tiểu Khôi nghe thấy nhắc đến mình, lập tức vui vẻ kêu chít chít, còn vẫy đuôi khoe công với Mục Cẩm Vân.
Tiểu Khôi đang hăng hái vẫy bỗng dừng lại, quăng cái đuôi lên trước mặt và cẩn thận chỉnh lại lớp vảy hơi lộn xộn của mình rồi mới tiếp tục dùng ánh mắt lấy lòng nhìn Mục Cẩm Vân.
Bạch Vô Thường: “Ngươi là Toàn Sơn Giáp, không phải chó!”
Tiểu Khôi ngoẹo đầu, sau đó còn kêu “gâu” một tiếng.
Đã là linh thú, học tiếng chó sủa thì có gì khó.
Mục Cẩm Vân cười khẽ một tiếng, nói: “Ngoan.”
Tiểu Khôi lại tiếp tục vẫy đuôi, còn học theo tiếng chó sủa gâu gâu.
Bạch Vô Thường tức lòi khói, mở miệng mắng to: “Ngươi rốt cuộc là chó của ai!”
Không, là Toàn Sơn Giáp của ai!
Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì bị dắt mũi.
Thấy Tiểu Khôi không để ý tới mình, Bạch Vô Thường hùng hùng hổ hổ đi về phía củ cải. Củ cải là củ cải của Mục Cẩm Vân, nhưng hắn không biết, bên trong củ cải này là nguyên thần của một nữ ma đầu khét tiếng của ngàn năm trước.
Hắn vừa ngồi xuống vừa nói: “Củ cải à củ cải, hay là chúng ta chắp vá lại với nhau đi.”
Tô Lâm An: “...”
“Ngươi xấu như vậy, tránh xa ta ra.”
Nàng cầm những nguyên liệu trận pháp của Bạch Vô Thường vừa mang về, lảo đảo tránh thoát khỏi ma chưởng của Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường nghe thấy tiếng kêu củ cải kêu rột rột, liền hỏi: “Nó nói gì vậy?”
Sở Tài Nguyên ở bên cạnh lập tức nói: “To gan! Hỗn xược! Đầu của củ cải đại tiên mà ngươi cũng dám sờ?”
Bạch Vô Thường không để ý tới Sở Tài Nguyên, chỉ vào củ cải và hỏi Mục Cẩm Vân: “Nó nói to gan, hỗn xược sao?”
Mục Cẩm Vân liếc nhìn hắn: “Bảo ngươi xấu.”
Bạch Vô Thường: “...”
Sở Tài Nguyên: “...”
Mục Phi Ưng dùng ánh mắt từ ái quan sát từng đệ tử đang quỳ trước cửa. Sắc mặt ông càng lúc càng kém, cuối cùng ánh mắt ông rơi trên người Mục Cẩm Vân, ông nhẹ nhàng nói: “Vân à, trước kia con đã chịu nhiều vất vả rồi, những ngày tháng sau này con nhất định sẽ sống tốt hơn. Cuộc sống vẫn rất tươi đẹp, tương lai vẫn đáng để chúng ta mong đợi, đúng không?”
Mục Cẩm Vân hơi sững sờ, sau đó gật đầu liên tục.
Hắn đã từng phải chịu đau khổ đến cùng cực.
Bởi vì trước kia quá “bẩn”, cho nên bây giờ mới có sự tương phản mãnh liệt như vậy, vô cùng yêu thích sạch sẽ.
Bởi vì trước kia khi hoàn thành bất kỳ chuyện gì được giao phó đều phải chính xác tuyệt đối, nên giờ hắn mới cố chấp như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế vậy.
Sư phụ nói đúng, những gì đen tối đã qua rồi, từ nay về sau ngày sau sẽ tốt đẹp hơn ngày trước, cho nên tương lai...
Hắn cúi thấp đầu, người khác không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng giờ phút này Mục Cẩm Vân không hề bi thương như những đồng môn khác, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười đầy tà ác.
Tương lai, tất nhiên là đáng để mong đợi!
Người khác không nhìn thấy, nhưng thần thức của Tô Lâm An lại nhìn thấy rõ ràng, nàng bĩu môi, không nói gì.
Dù sao thì nàng đã biết hắn là người như thế nào từ lâu rồi.
Mục Phi Ưng nói xong cảm thấy mệt mỏi, ông chống Đào Mộc kiếm xuống đất như cây trượng. Ông vốn đã bị trọng thương, sau đó lại luôn làm việc quá sức, lưng ngày càng còng. Vào lúc này mượn lực kiếm chống vào bậc cửa mới đứng thẳng được.
“Cẩm Lạc, tính con dễ nổi nóng như bà la sát, sau này gặp phải chuyện gì cũng không được nóng vội. Trước tiên hãy hít một hơi thật sâu bình tĩnh lại rồi mới được đưa ra quyết định...”
“Cẩm Thư, bây giờ con chính là đại sư huynh, con phải giám sát đốc thúc các sư đệ sư muội tu hành.”
“Vạn Sơn Hồng, con là đệ tử cuối cùng mà ta thu nhận, ta cũng chưa từng dạy con cái gì, nhưng nếu như con đã cải tà quy chính gia nhập vào Tàng Kiếm Sơn chúng ta, thì sau này nhất định phải tu hành cho nghiêm túc...”
Giọng nói của Mục Phi Ưng rất nhẹ, tốc độ nói cũng rất chậm, ông cứ nói cứ nói rồi âm thanh dần dần biến mất...
“Sư phụ?”
Thấy đầu của Mục Phi Ưng đã rủ xuống, trong lòng mọi người đều có dự cảm xấu.
Mục Cẩm Vân đứng lên ôm người sư phụ cho đến chết vẫn cầm kiếm, chưa từng ngã xuống của mình vào lòng, trực tiếp ôm vào trong phòng đặt lên giường, ông lão này nhẹ vô cùng.
Để xây dựng lên sơn môn này, ông đã dùng hết tâm huyết của mình.
Vốn Tàng Kiếm Sơn này chỉ có mỗi ông, nhưng ông thì hay lắm, thu nhận thêm nhiều đồ đệ như vậy.
Mục Cẩm Vân biết, ông thu nhận bọn họ không phải vì nhìn trúng tư chất của bọn họ, chẳng qua là ông muốn cứu mạng bọn họ mà thôi.
Bọn họ đều là trẻ mồ côi.
Nhưng Mục Phi Ưng không biết, thật ra hắn không phải là trẻ mồ côi.
Đệ tử Tàng Kiếm Sơn chôn sư phụ họ ở nơi cao nhất của núi Kỳ Liên, cách giếng cây một khoảng, mộ sư phụ họ có thể nhìn thấy sơn môn của Tàng Kiếm Sơn.
Bởi vì cần phải che giấu chân tướng tử vong của các đệ tử Lượng Kiếm Sơn, nên Mục Cẩm Vân cũng không tổ chức tang lễ, hắn dặn dò các đệ tử vẫn tiếp tục tu luyện như thường ngày. Thế nên mới có cảnh đám đệ tử Tàng Kiếm Sơn vừa khóc vừa vác vật nặng leo núi, còn thu hút sự chú ý của rất nhiều người lên núi hái thuốc dừng chân vây xem.
“Đệ tử của Tàng Kiếm Sơn tu luyện cực khổ quá, đám đệ tử kia còn vừa khóc vừa tu hành kìa!”
“Bọn họ không phải kiếm tu sao, sao lại đi vào con đường khổ tu làm gì?”
“Bọn họ khổ cực như vậy mà vẫn tiếp tục kiên trì, chúng ta cũng phải cố gắng mới được...”
Vô tình, đám trẻ đã cho người khác một chút động lực tích cực để cố gắng vươn lên.
Tô Lâm An lại nhập vào củ cải.
Nàng phải chuyển mấy cái xác kia xuống vực.
Mặc dù sức củ cải rất lớn, thế nhưng vóc dáng bé tèo teo, mỗi lần chỉ vác được một người. Sau khi nàng chuyển hết thi thể xuống dưới thì lại bắt đầu tạo hiện trường giả, lợi dụng cảnh vật chung quanh, khiến cho khung cảnh chết chóc giống y như thật. Làm lâu suýt nữa thì quá giờ, may mà nàng vẫn kịp trở lại, thay chỗ cho Tiểu Thiền suýt chút nữa thì không chịu nổi.
Làm xong tất cả mọi việc, Tô Lâm An lại bắt đầu bố trí trận pháp trên đỉnh núi Kỳ Liên, nếu như tu sĩ Lượng Kiếm Sơn thật sự tìm tới đây, bọn họ phải giấu giếng cây đi.
Thứ nhất, bởi vì nơi này là thánh địa tu luyện của Mục Cẩm Vân, hắn không muốn để người khác biết.
Hai là, âm khí ở đây quá nồng đậm. Tô Lâm An sợ nhỡ bị phát hiện thì bọn họ lại có ý đồ với củ cải, giở trò gì đó khiến cho âm khí thoát ra ngoài, đến lúc đó nhất định sẽ khiến những người sống quanh đây gặp nguy hiểm.
Lần đầu tiên hai người ăn ý như vậy, cùng nhau hợp sức để giấu giếng cây trên đỉnh núi đi.
Giếng cây trước kia vốn đã có trận pháp, Tô Lâm An chỉ cần cải tiến trận pháp thêm một chút.
Trong trấn Thanh Thủy không có nhiều nguyên liệu, thế là bọn họ phái Bạch Vô Thường đến thành Huyền Phong trước kia hắn hay ở để mua, thuận tiện nghe ngóng tình hình.
Lúc trở lại, Bạch Vô Thường rất bực mình, gã vốn không phải là người giàu có gì, đi một chuyến liền tiêu hết sạch số linh thạch có trong túi. Linh thạch mà Mục Cẩm Vân đưa cho căn bản không đủ, hắn phải lấy của mình bù vào. Có điều không nghe ngóng được tin tức gì của Lượng Kiếm Sơn, vốn dĩ hắn cũng không dám hỏi nhiều, tránh cho người khác nghi ngờ.
“Linh thạch tính thế nào đây? Phần thiếu kia phải trả lại cho ta chứ?” Bạch Vô Thường lấy nguyên liệu từ trong pháp bảo trữ vật ra, chỉ cảm thấy thịt đau tê tái. .
Mục Cẩm Vân trả lời duy nhất một câu: “Cái chết của những đệ tử Lượng Kiếm Sơn, ngươi cũng có phần.”
Bạch Vô Thường não nề nói, “Ta có làm gì đâu!” Hắn còn chưa kịp làm gì, nhiều nhất, nhiều nhất chỉ bắt một tên kiếm nô.
“Tiểu Khôi đã đánh Tạ Vân Phàm!” Lúc ấy Tiểu Khôi đánh rất hăng.
Tiểu Khôi nghe thấy nhắc đến mình, lập tức vui vẻ kêu chít chít, còn vẫy đuôi khoe công với Mục Cẩm Vân.
Tiểu Khôi đang hăng hái vẫy bỗng dừng lại, quăng cái đuôi lên trước mặt và cẩn thận chỉnh lại lớp vảy hơi lộn xộn của mình rồi mới tiếp tục dùng ánh mắt lấy lòng nhìn Mục Cẩm Vân.
Bạch Vô Thường: “Ngươi là Toàn Sơn Giáp, không phải chó!”
Tiểu Khôi ngoẹo đầu, sau đó còn kêu “gâu” một tiếng.
Đã là linh thú, học tiếng chó sủa thì có gì khó.
Mục Cẩm Vân cười khẽ một tiếng, nói: “Ngoan.”
Tiểu Khôi lại tiếp tục vẫy đuôi, còn học theo tiếng chó sủa gâu gâu.
Bạch Vô Thường tức lòi khói, mở miệng mắng to: “Ngươi rốt cuộc là chó của ai!”
Không, là Toàn Sơn Giáp của ai!
Mẹ kiếp, suýt chút nữa thì bị dắt mũi.
Thấy Tiểu Khôi không để ý tới mình, Bạch Vô Thường hùng hùng hổ hổ đi về phía củ cải. Củ cải là củ cải của Mục Cẩm Vân, nhưng hắn không biết, bên trong củ cải này là nguyên thần của một nữ ma đầu khét tiếng của ngàn năm trước.
Hắn vừa ngồi xuống vừa nói: “Củ cải à củ cải, hay là chúng ta chắp vá lại với nhau đi.”
Tô Lâm An: “...”
“Ngươi xấu như vậy, tránh xa ta ra.”
Nàng cầm những nguyên liệu trận pháp của Bạch Vô Thường vừa mang về, lảo đảo tránh thoát khỏi ma chưởng của Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường nghe thấy tiếng kêu củ cải kêu rột rột, liền hỏi: “Nó nói gì vậy?”
Sở Tài Nguyên ở bên cạnh lập tức nói: “To gan! Hỗn xược! Đầu của củ cải đại tiên mà ngươi cũng dám sờ?”
Bạch Vô Thường không để ý tới Sở Tài Nguyên, chỉ vào củ cải và hỏi Mục Cẩm Vân: “Nó nói to gan, hỗn xược sao?”
Mục Cẩm Vân liếc nhìn hắn: “Bảo ngươi xấu.”
Bạch Vô Thường: “...”
Sở Tài Nguyên: “...”