Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-34
Chương 34 : NHẬP MA
Mục Cẩm Vân lạnh nhạt đáp: “Biết rồi.” Nói xong, hắn trực tiếp cắt đứt truyền tin, sau đó đứng dậy truyền âm cho Bạch Vô Thường, “Có ba kiếm tu Kim Đan kỳ đang tới!”
Ba kiếm tu Kim Đan kỳ?
Bạch Vô Thường liền căng thẳng, liệu có phải làm đám đệ tử Lượng Kiếm Sơn mà gã gặp được lúc trước không? Bọn chúng đã đuổi tới rồi!
Đám người này đúng là âm hồn không tan mà!
“Ngươi định làm thế nào?” Bạch Vô Thường trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là giết rồi.” Mục Cẩm Vân lạnh lùng đáp.
Khi hắn nói, trong mắt lóe lên tia sắc bén, con ngươi đen như mực tạo cho người ta một cảm giác đè nén nặng nề, khiến Bạch Vô Thường cũng hơi sợ hãi trong lòng. Bạch Vô Thường khẽ lắc đầu, tạm đè xuống sự khó chịu trong lòng, cau mày nói: “Ba kiếm tu đó đều không phải hạng tầm thường, nhất là nữ tu có phụ thân làm quản sự nội môn Lượng Kiếm Sơn. E là trên người ả ta có trồng tâm huyết Hồn Đăng (đèn hồn), trong tâm huyết có một luồng hơi thở cường đại, nếu như chúng ta giết ả, khi ả gần chết thì luồng hơi thở kia sẽ tự động bảo vệ chủ nhân, nhảy ra chấn nhiếp chúng ta. Nếu như chúng ta vẫn cứ tiếp tục, cảnh tượng trước khi chết của ả sẽ được truyền về cho phụ thân ả, đồng thời chúng ta cũng sẽ bị hạ dấu ấn thần hồn, có chạy tới chân trời góc bể cũng sẽ bị truy sát, không ai có thể thoát được.”
Mấy người có chỗ dựa, có xuất thân thế này không thể tùy tiện động vào. Cũng chính vì vậy mà phần lớn đám đệ tử ra ngoài lịch luyện đều ngang ngược càn rỡ nhưng lại không ai dám chọc vào. Không phải do chúng lợi hại, mà là do sau lưng chúng có chỗ dựa vững chắc, đánh nhỏ sẽ dẫn lớn tới, không ai muốn dây vào phiền phức như vậy.
“Vậy thì chế tạo một thứ khiến phụ thân ả ta không tìm được hung thủ.” Mục Cẩm Vân nói xong liền nhảy vụt lên, chạy như bay về phía chân núi.
Bạch Vô Thường không muốn quản, nhưng lại không thể không quản được. Một tháng trở lại đây, gã có thể cảm nhận rõ ràng tất cả những chuyển biến tốt trong cơ thể mình, nút thắt tu vi vẫn luôn không chút tiến triển đã có dấu hiệu buông lỏng. Thế nên, vì bản thân, gã đành phải liều.
Không bao lâu, Mục Cẩm Vân đã nhìn thấy củ cải đang khập khiễng chạy tới.
Tuy khập khiễng nhưng tốc độ lại không hề chậm, ba người đuổi theo ở phía sau lại mệt đến mức bở hơi tai mà vẫn bị bỏ cách một đoạn nhỏ.
Thấy Mục Cẩm Vân ở phía xa, Tô Lâm An gào lên: “Âm khí, âm khí, tên nhóc khốn kiếp kia, mau đi lấy chút âm khí ra đây.” Nàng không sợ Bạch Vô Thường nghe thấy, dù sao người khác nghe cũng không hiểu.
Đồng tử Mục Cẩm Vân khẽ nheo lại, sau đó quẳng lại một câu, “Cô chặn chúng trước, ta sẽ trở lại ngay.” Sau khi nói xong, hắn xoay người chạy.
Bạch Vô Thường tức đến mức chửi bậy, “Ba tên Kim Đan kỳ, mình ông đây ngăn thế nào được?”
Đang nghĩ có nên chạy trước rồi tính sau không, gã lại thấy củ cải vốn đang bị truy đuổi chật vật vô cùng đột nhiên rột rột kêu lớn, còn cực lực vẫy tay với gã.
Tô Lâm An: “Đừng chạy chứ, qua đây đánh người!”
Sợ Bạch Vô Thường nhát gan ngại phiền phức này chạy đi, Tô Lâm An nhảy một cái thật cao lên trời, xoay tròn cơ thể rồi tung ra một cú đá vòng, một cước đạp bay Tạ Vân Phàm đang đuổi theo gần nhất. Đợi sau khi đạp xong, một tay nàng chống eo, một tay ra hiệu với Bạch Vô Thường, “Qua đây, đánh chết bọn chúng.”
Nàng nhảy tới và trèo lên người Tạ Vân Phàm, dùng chân giẫm lên người hắn rồi nói: “Ta giữ hắn lại rồi, ngươi đánh đi!”
Bạch Vô Thường vẫn chưa kịp phản ứng.
Linh sủng Tiểu Khôi của hắn lại chít chít chít vài tiếng, giống như đang hùa theo lời của Tô Lâm An.
Tiểu Khôi gần đây không còn bị nhốt trong lồng nữa, trước kia nhốt lại vì sợ nó chạy khắp nơi bị người khác bắt nạt, giờ trên núi Kỳ Liên này, ai dám ức hiếp nó. Nó cũng xông tới nhảy lên lưng Tạ Vân Phàm, vung đuôi lên như một chiếc roi, quất “bộp bộp bộp” lên người Tạ Vân Phàm, đánh vô cùng vui sướng.
“Vân Phàm ca!” Hai mắt Lâm Yên Yên đỏ ửng, cô ta đang định xông tới giúp nhưng lại bị Vũ Bân ngăn lại, “Đừng qua, đó là bẫy, nhân sâm Tuyết kia vốn chẳng hề sợ lửa, nó cố ý dẫn chúng ta ra khỏi trấn!” Vũ Bân nói tới đây mới phát hiện ra, “Nó sợ chúng ta làm hại người trong trấn, nên mới cố tình dẫn chúng ta tới đây!”
Trước đó ở trong trấn Thanh Thủy, bọn họ là tu sĩ Kim Đan kỳ, dư âm của cuộc tấn công cũng đủ để đám người kia bỏ mạng. Chắc chắn là nhân sâm Tuyết kia sợ mình không bảo vệ được tất cả mọi người mới giả vờ bị thương, tự cắt rễ của mình, dẫn họ tới đây!
Ấy thế mà họ lại bị mắc lừa bởi một mánh khóe đơn giản tới vậy!
Nhìn nó đánh Tạ Vân Phàm nằm im trên đất không bò dậy nổi, Vũ Bân liền biết rằng, họ không phải đối thủ của nhân sâm Tuyết này. Một cây củ cải còn chẳng đối phó nổi, huống hồ ở cạnh còn một tu sĩ Kim Đan kỳ đang nhìn chòng chọc.
Tuyệt đối không thể qua đó, tốt nhất là rời khỏi đây ngay lập tức, về cầu cứu tông môn!
“Thả ta ra!” Lâm Yên Yên sao có thể nghe lời Vũ Bân, cô ta bây giờ chỉ nhớ tới tình lang Tạ Vân Phàm. Tạ Vân Phàm đang bị đánh, lòng cô ta đau như cắt, hận không thể xông thẳng tới, thay hắn chịu những sự đau đớn này.
Thấy Vũ Bân không buông tay, cô ta tức giận nói: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
Ánh mắt Vũ Bân u ám, trực tiếp lôi hai tay Lâm Yên Yên đi về phía trước, định cưỡng chế mang cô ta rời đi.
Tạ Vân Phàm bị ấn trên mặt đất giãy giụa hồi lâu cũng không tài nào đứng dậy được. Hắn phát hiện Vũ Bân muốn bỏ lại hắn, liền hét to: “Vũ Bân, ngươi dám tháo chạy một mình, những chuyện mà ngươi đã làm ta đã lưu lại hình ảnh trong ngọc thạch rồi, giấu ở một nơi bí mật, ta mà chết thì những thứ bẩn thỉu mà ngươi đã làm sẽ được công khai!” Tạ Vân Phàm đúng là có lưu lại hình ảnh, nhưng không giấu ở nơi bí mật nào cả mà là trong pháp bảo trữ vật của hắn. Nhưng hắn sợ Vũ Bân sẽ không quan tâm tới hắn mà bỏ trốn một mình, trong lúc nguy cấp chỉ có thể lôi lí do này ra để uy hiếp y.
Bạch Vô Thường không do dự nữa, bay tới phía trước Vũ Bân chặn y lại.
Hai mắt Vũ Bân đỏ bừng, y chỉ để lỡ mất một giây mà giờ muốn chạy lại càng khó hơn.
Mà Lâm Yên Yên đang bị hắn không chế lại như kẻ điên gào lên nói, “Thả ta ra, sao ngươi có thể bỏ rơi đồng môn bỏ chạy một mình, khi trở về ta sẽ bảo cha ta trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!”
Nói xong, cô ta dùng chân đạp vào đầu gối Vũ Bân, mạnh mẽ giãy ra khỏi tay y, lại lấy pháp bảo ra và lần nữa xông về phía Tạ Vân Phàm.
Lần này, pháp bảo được cô ta lôi ra là một tờ linh phù, ở trong tờ linh phù này có một thứ thần thông mà chỉ tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể thi triển - Kiêu Dương Tự Hỏa.
Đó là tờ linh phù cấp cao duy nhất của cô, là tờ linh phù cha cô ta đưa cho để bảo vệ tính mạng. Giờ vì để cứu Tạ Vân Phàm, Lâm Yên Yên không hề do dự mà rút ra dùng. Linh phù vút bay lên từ đầu ngón tay cô ta, như dẫn tới một chùm sáng chiếu lên linh phù, đốt tờ linh phù đó ngay tức khắc. Chỉ trong giây lát, một quả cầu lửa khổng lồ bay thẳng về hướng Tạ Vân Phàm...
Tạ Vân Phàm trơ mắt nhìn quả cầu lửa kia rơi xuống, đôi mắt trừng to như muốn nứt ra, trước giờ hắn chưa từng gặp nữ nhân nào đần độn đến vậy!
Lẽ nào cô ta không lo lắng Kiêu Dương Tự Hỏa đó cũng sẽ đốt hắn thành tro bụi sao?
Vũ Bân ở đằng sau cũng không ngờ được trong tình thế cấp bách, Lâm Yên Yên lại làm ra hành động ngu xuẩn này. Y cũng không lên tiếng nhắc nhở, trên mặt còn xuất hiện một nét cười quỷ dị.
Chỉ thấy quả cầu lửa kia rơi từ không trung xuống, vô vàn ngọn lửa như sợi dây thừng lao về phía củ cải tinh. Dưới quả cầu lửa lại hiện ra một cái lồng trong suốt, khóa Tạ Vân Phàm lại. Đúng vậy, uy lực của linh phù quá lớn, tất nhiên phải có cách bảo vệ phù hợp, bằng không, người sử dụng không cẩn thận sẽ thiêu đốt luôn chính mình. Lâm Yên Yên cũng không phải kẻ đần, khi cô ta dùng linh phù đã đồng thời kích hoạt trận pháp phòng ngự, còn dùng nó để bảo vệ Tạ Vân Phàm.
Sau khi nhận ra điều này, vẻ mặt của Vũ Bân tràn đầy đau đớn, trong đôi mắt y là ngọn lửa đố kỵ đang hừng hực cháy.
Một giây sau, quả cầu lửa rơi xuống, tựa như mặt trời lửa, tạo nên một cái hố sâu khổng lồ ở xung quanh. Đám Lâm Yên Yên tuy cách rất xa, nhưng cũng bị chịu ảnh hưởng, ai nấy đều bị lửa thiêu đốt nằm trên đất sống dở chết dở. Đến ngay Bạch Vô Thường cũng không thể né tránh hoàn toàn, tóc đều bị đốt cháy hết.
Lại nhìn về phía Tạ Vân Phàm, hắn được kết giới phòng ngự bao phủ nên không bị ngọn lửa làm tổn thương. Nhưng mà, củ cải trên người hắn vẫn đứng sừng sững, còn giơ tay về phía Lâm Yên Yên, một đoạn rễ nho nhỏ trên tay dựng thẳng lên như đang dựng ngón giữa.
Dưới đất có một cái hố do Tiểu Khôi đào ra, lúc này Tiểu Khôi đã đào động chạy được mười dặm rồi, cũng không bị thương gì.
Phí mất một tờ linh phù cấp cao lại chẳng làm nên trò trống gì, không đả thương được kẻ địch, trái lại còn bị liên lụy. Vũ Bân hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này lòng căm hận của y đối với Lâm Yên Yên và Tạ Vân Phàm còn hơn cả kẻ địch trước mắt.
Cũng vào chính lúc này, Mục Cẩm Vân trở lại. Trong tay hắn cầm một bình sứ thanh hoa, trong bình là thứ tràn ra từ đáy giếng cây - âm sát khí vẫn chưa được chuyển hóa.
Thân hình Mục Cẩm Vân chợt lóe, hắn mở bình sứ trước mặt Vũ Bân. Vũ Bân tránh không kịp, âm sát khí kia lập tức tiến vào cơ thể y. Ban đầu y vốn có chút kháng cự, lúc này lại bị trầm mê, ôm lấy bình sứ không nỡ buông tay.
Tô Lâm An liền gào lên, “Mau, dựng một ảo trận đơn giản.” Mục Cẩm Vân lấy bình phong lấy được ở dưới lòng đất trước kia ra, chỉnh lại vài thứ dưới sự chỉ đạo của Tô Lâm An, đặt vài viên linh thạch và mắt trận vào vị trí thích hợp ở xung quanh.
Thế là, cảnh vật quanh ba người kia liền thay đổi. Bọn họ không ở trên núi Kỳ Liên nữa, mà là ở trong một hang động tối đen như mực. Dường như tư duy đã bị tác động, họ không nhớ được chuyện vừa xảy ra nữa, chỉ cảm thấy bản thân gặp phải chuyện không hay, bị nhốt ở nơi tăm tối này.
Vũ Bân đã hít phải tà khí, hai mắt hắn đỏ bừng, cả người tràn đầy sát khí. Y sải bước nhanh tới chỗ Tạ Vân Phàm đã bị củ cải đánh trọng thương đang nằm trên mặt đất, âm trầm hô: “Tạ sư huynh.”
Mục Cẩm Vân lạnh nhạt đáp: “Biết rồi.” Nói xong, hắn trực tiếp cắt đứt truyền tin, sau đó đứng dậy truyền âm cho Bạch Vô Thường, “Có ba kiếm tu Kim Đan kỳ đang tới!”
Ba kiếm tu Kim Đan kỳ?
Bạch Vô Thường liền căng thẳng, liệu có phải làm đám đệ tử Lượng Kiếm Sơn mà gã gặp được lúc trước không? Bọn chúng đã đuổi tới rồi!
Đám người này đúng là âm hồn không tan mà!
“Ngươi định làm thế nào?” Bạch Vô Thường trầm giọng hỏi.
“Tất nhiên là giết rồi.” Mục Cẩm Vân lạnh lùng đáp.
Khi hắn nói, trong mắt lóe lên tia sắc bén, con ngươi đen như mực tạo cho người ta một cảm giác đè nén nặng nề, khiến Bạch Vô Thường cũng hơi sợ hãi trong lòng. Bạch Vô Thường khẽ lắc đầu, tạm đè xuống sự khó chịu trong lòng, cau mày nói: “Ba kiếm tu đó đều không phải hạng tầm thường, nhất là nữ tu có phụ thân làm quản sự nội môn Lượng Kiếm Sơn. E là trên người ả ta có trồng tâm huyết Hồn Đăng (đèn hồn), trong tâm huyết có một luồng hơi thở cường đại, nếu như chúng ta giết ả, khi ả gần chết thì luồng hơi thở kia sẽ tự động bảo vệ chủ nhân, nhảy ra chấn nhiếp chúng ta. Nếu như chúng ta vẫn cứ tiếp tục, cảnh tượng trước khi chết của ả sẽ được truyền về cho phụ thân ả, đồng thời chúng ta cũng sẽ bị hạ dấu ấn thần hồn, có chạy tới chân trời góc bể cũng sẽ bị truy sát, không ai có thể thoát được.”
Mấy người có chỗ dựa, có xuất thân thế này không thể tùy tiện động vào. Cũng chính vì vậy mà phần lớn đám đệ tử ra ngoài lịch luyện đều ngang ngược càn rỡ nhưng lại không ai dám chọc vào. Không phải do chúng lợi hại, mà là do sau lưng chúng có chỗ dựa vững chắc, đánh nhỏ sẽ dẫn lớn tới, không ai muốn dây vào phiền phức như vậy.
“Vậy thì chế tạo một thứ khiến phụ thân ả ta không tìm được hung thủ.” Mục Cẩm Vân nói xong liền nhảy vụt lên, chạy như bay về phía chân núi.
Bạch Vô Thường không muốn quản, nhưng lại không thể không quản được. Một tháng trở lại đây, gã có thể cảm nhận rõ ràng tất cả những chuyển biến tốt trong cơ thể mình, nút thắt tu vi vẫn luôn không chút tiến triển đã có dấu hiệu buông lỏng. Thế nên, vì bản thân, gã đành phải liều.
Không bao lâu, Mục Cẩm Vân đã nhìn thấy củ cải đang khập khiễng chạy tới.
Tuy khập khiễng nhưng tốc độ lại không hề chậm, ba người đuổi theo ở phía sau lại mệt đến mức bở hơi tai mà vẫn bị bỏ cách một đoạn nhỏ.
Thấy Mục Cẩm Vân ở phía xa, Tô Lâm An gào lên: “Âm khí, âm khí, tên nhóc khốn kiếp kia, mau đi lấy chút âm khí ra đây.” Nàng không sợ Bạch Vô Thường nghe thấy, dù sao người khác nghe cũng không hiểu.
Đồng tử Mục Cẩm Vân khẽ nheo lại, sau đó quẳng lại một câu, “Cô chặn chúng trước, ta sẽ trở lại ngay.” Sau khi nói xong, hắn xoay người chạy.
Bạch Vô Thường tức đến mức chửi bậy, “Ba tên Kim Đan kỳ, mình ông đây ngăn thế nào được?”
Đang nghĩ có nên chạy trước rồi tính sau không, gã lại thấy củ cải vốn đang bị truy đuổi chật vật vô cùng đột nhiên rột rột kêu lớn, còn cực lực vẫy tay với gã.
Tô Lâm An: “Đừng chạy chứ, qua đây đánh người!”
Sợ Bạch Vô Thường nhát gan ngại phiền phức này chạy đi, Tô Lâm An nhảy một cái thật cao lên trời, xoay tròn cơ thể rồi tung ra một cú đá vòng, một cước đạp bay Tạ Vân Phàm đang đuổi theo gần nhất. Đợi sau khi đạp xong, một tay nàng chống eo, một tay ra hiệu với Bạch Vô Thường, “Qua đây, đánh chết bọn chúng.”
Nàng nhảy tới và trèo lên người Tạ Vân Phàm, dùng chân giẫm lên người hắn rồi nói: “Ta giữ hắn lại rồi, ngươi đánh đi!”
Bạch Vô Thường vẫn chưa kịp phản ứng.
Linh sủng Tiểu Khôi của hắn lại chít chít chít vài tiếng, giống như đang hùa theo lời của Tô Lâm An.
Tiểu Khôi gần đây không còn bị nhốt trong lồng nữa, trước kia nhốt lại vì sợ nó chạy khắp nơi bị người khác bắt nạt, giờ trên núi Kỳ Liên này, ai dám ức hiếp nó. Nó cũng xông tới nhảy lên lưng Tạ Vân Phàm, vung đuôi lên như một chiếc roi, quất “bộp bộp bộp” lên người Tạ Vân Phàm, đánh vô cùng vui sướng.
“Vân Phàm ca!” Hai mắt Lâm Yên Yên đỏ ửng, cô ta đang định xông tới giúp nhưng lại bị Vũ Bân ngăn lại, “Đừng qua, đó là bẫy, nhân sâm Tuyết kia vốn chẳng hề sợ lửa, nó cố ý dẫn chúng ta ra khỏi trấn!” Vũ Bân nói tới đây mới phát hiện ra, “Nó sợ chúng ta làm hại người trong trấn, nên mới cố tình dẫn chúng ta tới đây!”
Trước đó ở trong trấn Thanh Thủy, bọn họ là tu sĩ Kim Đan kỳ, dư âm của cuộc tấn công cũng đủ để đám người kia bỏ mạng. Chắc chắn là nhân sâm Tuyết kia sợ mình không bảo vệ được tất cả mọi người mới giả vờ bị thương, tự cắt rễ của mình, dẫn họ tới đây!
Ấy thế mà họ lại bị mắc lừa bởi một mánh khóe đơn giản tới vậy!
Nhìn nó đánh Tạ Vân Phàm nằm im trên đất không bò dậy nổi, Vũ Bân liền biết rằng, họ không phải đối thủ của nhân sâm Tuyết này. Một cây củ cải còn chẳng đối phó nổi, huống hồ ở cạnh còn một tu sĩ Kim Đan kỳ đang nhìn chòng chọc.
Tuyệt đối không thể qua đó, tốt nhất là rời khỏi đây ngay lập tức, về cầu cứu tông môn!
“Thả ta ra!” Lâm Yên Yên sao có thể nghe lời Vũ Bân, cô ta bây giờ chỉ nhớ tới tình lang Tạ Vân Phàm. Tạ Vân Phàm đang bị đánh, lòng cô ta đau như cắt, hận không thể xông thẳng tới, thay hắn chịu những sự đau đớn này.
Thấy Vũ Bân không buông tay, cô ta tức giận nói: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!”
Ánh mắt Vũ Bân u ám, trực tiếp lôi hai tay Lâm Yên Yên đi về phía trước, định cưỡng chế mang cô ta rời đi.
Tạ Vân Phàm bị ấn trên mặt đất giãy giụa hồi lâu cũng không tài nào đứng dậy được. Hắn phát hiện Vũ Bân muốn bỏ lại hắn, liền hét to: “Vũ Bân, ngươi dám tháo chạy một mình, những chuyện mà ngươi đã làm ta đã lưu lại hình ảnh trong ngọc thạch rồi, giấu ở một nơi bí mật, ta mà chết thì những thứ bẩn thỉu mà ngươi đã làm sẽ được công khai!” Tạ Vân Phàm đúng là có lưu lại hình ảnh, nhưng không giấu ở nơi bí mật nào cả mà là trong pháp bảo trữ vật của hắn. Nhưng hắn sợ Vũ Bân sẽ không quan tâm tới hắn mà bỏ trốn một mình, trong lúc nguy cấp chỉ có thể lôi lí do này ra để uy hiếp y.
Bạch Vô Thường không do dự nữa, bay tới phía trước Vũ Bân chặn y lại.
Hai mắt Vũ Bân đỏ bừng, y chỉ để lỡ mất một giây mà giờ muốn chạy lại càng khó hơn.
Mà Lâm Yên Yên đang bị hắn không chế lại như kẻ điên gào lên nói, “Thả ta ra, sao ngươi có thể bỏ rơi đồng môn bỏ chạy một mình, khi trở về ta sẽ bảo cha ta trục xuất ngươi ra khỏi sư môn!”
Nói xong, cô ta dùng chân đạp vào đầu gối Vũ Bân, mạnh mẽ giãy ra khỏi tay y, lại lấy pháp bảo ra và lần nữa xông về phía Tạ Vân Phàm.
Lần này, pháp bảo được cô ta lôi ra là một tờ linh phù, ở trong tờ linh phù này có một thứ thần thông mà chỉ tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới có thể thi triển - Kiêu Dương Tự Hỏa.
Đó là tờ linh phù cấp cao duy nhất của cô, là tờ linh phù cha cô ta đưa cho để bảo vệ tính mạng. Giờ vì để cứu Tạ Vân Phàm, Lâm Yên Yên không hề do dự mà rút ra dùng. Linh phù vút bay lên từ đầu ngón tay cô ta, như dẫn tới một chùm sáng chiếu lên linh phù, đốt tờ linh phù đó ngay tức khắc. Chỉ trong giây lát, một quả cầu lửa khổng lồ bay thẳng về hướng Tạ Vân Phàm...
Tạ Vân Phàm trơ mắt nhìn quả cầu lửa kia rơi xuống, đôi mắt trừng to như muốn nứt ra, trước giờ hắn chưa từng gặp nữ nhân nào đần độn đến vậy!
Lẽ nào cô ta không lo lắng Kiêu Dương Tự Hỏa đó cũng sẽ đốt hắn thành tro bụi sao?
Vũ Bân ở đằng sau cũng không ngờ được trong tình thế cấp bách, Lâm Yên Yên lại làm ra hành động ngu xuẩn này. Y cũng không lên tiếng nhắc nhở, trên mặt còn xuất hiện một nét cười quỷ dị.
Chỉ thấy quả cầu lửa kia rơi từ không trung xuống, vô vàn ngọn lửa như sợi dây thừng lao về phía củ cải tinh. Dưới quả cầu lửa lại hiện ra một cái lồng trong suốt, khóa Tạ Vân Phàm lại. Đúng vậy, uy lực của linh phù quá lớn, tất nhiên phải có cách bảo vệ phù hợp, bằng không, người sử dụng không cẩn thận sẽ thiêu đốt luôn chính mình. Lâm Yên Yên cũng không phải kẻ đần, khi cô ta dùng linh phù đã đồng thời kích hoạt trận pháp phòng ngự, còn dùng nó để bảo vệ Tạ Vân Phàm.
Sau khi nhận ra điều này, vẻ mặt của Vũ Bân tràn đầy đau đớn, trong đôi mắt y là ngọn lửa đố kỵ đang hừng hực cháy.
Một giây sau, quả cầu lửa rơi xuống, tựa như mặt trời lửa, tạo nên một cái hố sâu khổng lồ ở xung quanh. Đám Lâm Yên Yên tuy cách rất xa, nhưng cũng bị chịu ảnh hưởng, ai nấy đều bị lửa thiêu đốt nằm trên đất sống dở chết dở. Đến ngay Bạch Vô Thường cũng không thể né tránh hoàn toàn, tóc đều bị đốt cháy hết.
Lại nhìn về phía Tạ Vân Phàm, hắn được kết giới phòng ngự bao phủ nên không bị ngọn lửa làm tổn thương. Nhưng mà, củ cải trên người hắn vẫn đứng sừng sững, còn giơ tay về phía Lâm Yên Yên, một đoạn rễ nho nhỏ trên tay dựng thẳng lên như đang dựng ngón giữa.
Dưới đất có một cái hố do Tiểu Khôi đào ra, lúc này Tiểu Khôi đã đào động chạy được mười dặm rồi, cũng không bị thương gì.
Phí mất một tờ linh phù cấp cao lại chẳng làm nên trò trống gì, không đả thương được kẻ địch, trái lại còn bị liên lụy. Vũ Bân hận đến nghiến răng nghiến lợi, lúc này lòng căm hận của y đối với Lâm Yên Yên và Tạ Vân Phàm còn hơn cả kẻ địch trước mắt.
Cũng vào chính lúc này, Mục Cẩm Vân trở lại. Trong tay hắn cầm một bình sứ thanh hoa, trong bình là thứ tràn ra từ đáy giếng cây - âm sát khí vẫn chưa được chuyển hóa.
Thân hình Mục Cẩm Vân chợt lóe, hắn mở bình sứ trước mặt Vũ Bân. Vũ Bân tránh không kịp, âm sát khí kia lập tức tiến vào cơ thể y. Ban đầu y vốn có chút kháng cự, lúc này lại bị trầm mê, ôm lấy bình sứ không nỡ buông tay.
Tô Lâm An liền gào lên, “Mau, dựng một ảo trận đơn giản.” Mục Cẩm Vân lấy bình phong lấy được ở dưới lòng đất trước kia ra, chỉnh lại vài thứ dưới sự chỉ đạo của Tô Lâm An, đặt vài viên linh thạch và mắt trận vào vị trí thích hợp ở xung quanh.
Thế là, cảnh vật quanh ba người kia liền thay đổi. Bọn họ không ở trên núi Kỳ Liên nữa, mà là ở trong một hang động tối đen như mực. Dường như tư duy đã bị tác động, họ không nhớ được chuyện vừa xảy ra nữa, chỉ cảm thấy bản thân gặp phải chuyện không hay, bị nhốt ở nơi tăm tối này.
Vũ Bân đã hít phải tà khí, hai mắt hắn đỏ bừng, cả người tràn đầy sát khí. Y sải bước nhanh tới chỗ Tạ Vân Phàm đã bị củ cải đánh trọng thương đang nằm trên mặt đất, âm trầm hô: “Tạ sư huynh.”