Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-12
Chương 12 : TẰM CON
“Nếu Trương Thanh Phương không có chỗ dựa, hắn ta dám phản bội Tàng Kiếm Sơn sao? Mấy năm nay Trương gia phát triển vô cùng lớn mạnh, công lao chắc chắn thuộc về chỗ dựa của hắn. Thế nhưng, vạn dặm quanh đây nơi có nhiều linh khí nhất cũng chỉ có Tàng Kiếm Sơn chúng ta. Không có tông môn tốt bụng nào tới cái nơi nghèo nàn này để nâng đỡ một gia tộc nhỏ bé như vậy. Vì vậy, chỗ dựa của hắn, chắc chắn chỉ gần đây thôi. Không chừng còn chẳng khác ngươi là mấy, một lão quái vật bị phong ấn, hứa hẹn chút công pháp tài vật là đã có thể khiến Trương Thanh Phương làm việc cho hắn.”
Là đại mỹ nữ thiên hạ vô song (tự phong), Tô Lâm An nhanh chóng bắt được trọng điểm từ đoạn nói chuyện dài dằng dặc kia của Mục Cẩm Vân, “Cái gì mà lão quái vật không khác ta là mấy, ta mà là lão quái vật á?”
Mục Cẩm Vân: “...”
Mục Cẩm Vân không để ý đến nàng, vừa đi về hướng mà Tô Lâm An chỉ, vừa tiếp tục giảng giải, “Đỉnh núi Kỳ Liên sương mù dày đặc bao phủ quanh năm, hắn bay về nơi đó, chứng tỏ là chỗ dựa của hắn ở đó. Tình trạng của ta hiện tại như vậy mà cứ cố chấp đuổi theo thì khác gì tự tìm chỗ chết?”
Hắn rất đau, đau đến mức bắp thịt toàn thân co rút, khi nói chuyện còn mang theo run rẩy. Nhưng cho dù là đau đớn tới vậy hắn cũng chẳng nhíu mày lấy một cái, che giấu vô cùng kỹ, hầu như chẳng ai có thể nhìn ra được. Hắn muốn hai nhà còn lại của trấn Thanh Thủy cũng tham gia vào, để Sở gia và Hứa gia đối phó với tàn dư Trương gia, vì vậy, hắn không thể để lộ sự yếu ớt trước mặt người khác.
“Tới rồi.”
Không lâu sau, Tô Lâm An đã xác định được nơi cần đến.
Nhà của ông lão không xa, là một ngôi nhà được đắp bằng đất.
Đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy giường đất, Mục Cẩm Vân đào chiếc hộp gỗ ở dưới gầm giường lên, bên trong chứa mấy vòng tơ đỏ, dưới đáy của lớp tơ đỏ là một con tằm con mập mạp, trắng nõn. Bên hông con tằm có một sợi tơ đỏ như thắt lưng.
Tô Lâm An cẩn thận quan sát, hơi kinh ngạc, “Không ngờ con tằm Phù Dung này lại có tu vi hơn ngàn năm?”
Tằm Phù Dung toàn thân trắng như tuyết, cứ ngàn năm lại sinh thêm một vòng, cũng chính là vòng tơ đỏ kia. Tằm Phù Dung có một vòng thì gọi là tằm Huyết Tơ, nó ăn lá cây không chỉ nhả ra linh khí, mà cứ cách một thời gian còn có thể nhả ra một đoạn ngọc Huyết Tơ, ngọc này dùng làm thuốc, có thể nuôi dưỡng nguyên thần, giá trị liên thành.
Tằm Phù Dung muốn lên cấp thành tằm Huyết Tơ rất khó, không phải cứ sống một ngàn năm là được, điều kiện cụ thể là gì thì Tô Lâm An không rõ. Nàng chỉ biết rằng, ngày trước nàng nhìn thấy rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng cũng chưa thấy tằm Huyết Tơ bao giờ, còn tưởng thứ này chỉ có trong truyền thuyết.
Nàng ngẩng đầu nhìn Mục Cẩm Vân, sao hắn lại biết được?
Chỉ thấy Mục Cẩm Vân thở hắt ra một hơi thật dài.
Hắn dùng ngón tay gẩy vào sợi tơ đỏ, tằm con trong hộp co rụt lại, một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra từ người nó.
Ngón tay Mục Cẩm Vân cứng đờ, đau đớn còn chẳng làm hắn nhíu mày thế mà giờ đây đầu lông mày hắn lại nhíu như chưa bao giờ được nhíu.
Tô Lâm An vẫn luôn ở một bên quan sát trêu ghẹo: “Không phải là con tằm này đi tiểu đấy chứ?”
Mục Cẩm Vân rụt tay về, sầm mặt nói: “Cô Tô Thiền.”
Vừa dứt lời, sợi tơ đỏ trên người con tằm biến mất trong nháy mắt, con tằm trong hộp cứ vậy nhảy lên, khi rơi xuống đất đã biến thành hình dáng của bé gái bảy tám tuổi. Chính là đứa bé được ông lão bảo vệ lúc trước.
Mục Cẩm Vân nhìn nó, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, “Tiểu Thiền.”
Bé gái lập tức khóc òa lên, “Ông, ông chết rồi sao?”
Mục Cẩm Vân gật đầu, “Ừ, ông ấy giao phó ngươi lại cho ta.” Nói đoạn, “Giờ thương thế của ta rất nặng, cần phải tu luyện ngay lập tức, sau đó sẽ tìm người của Trương gia báo thù thay ông ngươi.”
Tiểu Thiền kia chẳng hề nghi ngờ, gật đầu lia lịa, vừa lau nước mắt vừa nói: “Được.”
Ông đã nói tên thật của nó cho người này, vậy chứng tỏ người này có thể tin được.
Tiểu Thiền móc cái gùi lớn ở dưới gầm giường ra, cầm một nắm lá đưa vào miệng.
Mục Cẩm Vân ngăn nó lại, rồi lấy đám thảo dược hái được ở núi Kỳ Liên trong pháp bảo trữ vật ra đưa cho nó.
Hai mắt Tiểu Thiền sáng lên, cầm lấy thảo dược nhét vào miệng, nhai đến mức hai quai hàm phình lên.
Nó không chỉ ăn một mình, đầu ngón tay vừa chấm một cái, một con tằm Phù Dung béo trắng xuất hiện, cũng ăn lá cây ở đó, phát ra tiếng nhai sột soạt.
Lúc này Tô Lâm An mới biết, tu vi Tiểu Thiền này đã hơn ngàn năm và có được cơ duyên hiếm có nào đó mới khiến hơi thở trên người không bị lộ ra, trông chỉ như một bé gái bình thường. Đến cả nguyên thần mạnh mẽ như nàng cũng chẳng hề phát hiện Tiểu Thiền kì thực chính là tằm Huyết Tơ. Tằm Phù Dung đã chết mà họ thấy lúc trước chính là do Tiểu Thiền tạo ra.
Đến nàng còn chẳng thấy có gì bất ổn, vậy tại sao Mục Cẩm Vân lại phát hiện ra?
Tựa như nhận ra sự tò mò của Tô Lâm An, Mục Cẩm Vân liếc nhìn nàng một cái, cười khẽ... Sau đó khoanh chân tĩnh tọa, nhắm mắt tu luyện.
Giờ tất cả mọi người đều đã tập trung ở Trương gia rồi, hắn ở đây tu luyện càng an toàn.
Tô Lâm An: “...”
Không hiểu? Mau kìm lại! Tuy rằng không rõ tại sao, nhưng ta cũng không thèm hỏi, hừ, hừ...
Nàng hừ hừ hai tiếng, thu hồi nguyên thần vào trong ấn Công Đức, bắt đầu nhàm chán đếm lá cây.
Tiểu Thiền ăn thảo dược, chẳng bao lâu sau, người đã tràn đầy linh khí. Linh khí đó dồn dập tuôn về phía Mục Cẩm Vân, linh khí nồng đậm như vậy mà lại có thể khống chế không để tràn ra ngoài, điều này khiến Tô Lâm An đang chán nản đếm lá cây cũng phải chia một luồng thần thức ra quan sát, vừa xem vừa tấm tắc lấy làm lạ.
Mà điều khiến nàng giật mình là, tốc độ hấp thụ linh khí của Mục Cẩm Vân khá là nhanh, tu vi của hắn cũng dần tăng lên, từ giai đoạn sơ cấp nhất của Ngưng Thần sơ kỳ liên tục tăng cấp, cho tới khi đạt đến Ngưng Thần kỳ tầng bốn...
Hắn như một miếng bọt biển khô cằn, điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh, tốc độ nhanh đến mức khiến Tô Lâm An phải trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Dần dần, quanh người Mục Cẩm Vân hiện ra ánh sáng xanh lục, khiến làn da như bạch ngọc của hắn trơn bóng tỏa sáng, cứ như cả người được làm từ ngọc vậy.
Thiên chất tới bậc này đến Tô Lâm An cũng phải thấy tự ti. Nếu như hắn luôn ở trong một môi trường tràn đầy linh khí, tu vi chắc chắn sẽ không chỉ như vậy. Phải biết rằng, với tuổi của hắn mà đạt Ngưng Thần sơ kỳ, ở trong các đại tông môn thực ra cũng chẳng tính là gì hết. Thế nhưng giờ Tô Lâm An biết, thực lực của hắn hiện tại không đủ là vì không có tài nguyên tu luyện.
Không đề cập tới Mục Cẩm Vân, Cô Tô Thiền kia cũng vô cùng đáng sợ. Sau khi ăn xong thảo dược và lá cây ở trong gùi, nó lại biến về nguyên hình tằm con không ngừng nhúc nhích trong hộp, sợi tơ máu ở eo kia dần dần di chuyển lên phía đầu, cứ như một vòng tròn đỏ đang di chuyển. Cuối cùng, nó bỏ cái vòng đó ra, cái vòng rơi xuống hộp liền biến thành một cái vòng đỏ nhỏ, mảnh như một chiếc nhẫn hồng ngọc.
Lẽ nào đây chính là ngọc Huyết Tơ có thể bồi dưỡng nguyên thần?
Vòng tròn tách ra khỏi eo tằm liền trở nên u ám, cứ như bị phai màu.
Tiểu Thiền lúc này trông cũng cực kì yếu ớt, dáng vẻ hơi xẹp lại, sau khi nằm trong hộp khoảng một nén nhang mới biến lại thành hình người, lo lắng nhìn Mục Cẩm Vân vẫn đang tu luyện.
Đợi Mục Cẩm Vân mở mắt ra, nó đưa cái hộp tới, gấp gáp nói, “Ăn cái này, có ích!”
Thứ này Tô Lâm An chưa thấy bao giờ, cũng chẳng biết ăn xong có tác dụng gì. Nếu như là ngọc Huyết Tơ dưỡng thần, chẳng phải là nên dùng linh hỏa thiên địa đốt lấy mùi, sao có thể ăn vào được?
Mục Cẩm Vân nhìn nhẫn Huyết Ngọc, sau đó nhận lấy, khẽ cười với Cô Tô Thiền, nói: “Cảm ơn.”
Khóe mắt hắn liếc về phía Tô Lâm An, Tô Lâm An liền nhún vai nói: “Ta cũng chưa thấy bao giờ luôn.”
Ánh mắt Mục Cẩm Vân khẽ lóe, dưới ánh mắt mong đợi của Cô Tô Thiền, không chần chừ nuốt ngọc Huyết Tơ.
Ngay lập tức, quanh thân hắn tỏa ra một tầng ánh sáng đỏ, biểu cảm trên mặt hắn dần trở nên thâm trầm, trên bề mặt da toàn thân hắn thấm ra đầy những giọt máu, nhìn mà khiếp sợ.
Cô Tô Thiền tựa hồ cũng không ngờ sẽ trở thành như vậy, lo lắng tới mức đứng ở bên cạnh khóc.
Tô Lâm An tỉ mỉ quan sát, phát hiện tuy Mục Cẩm Vân đau đớn, nhưng ngọc Huyết Tơ kia có công hiệu phạt cốt tẩy tủy. Mục Cẩm Vân thiên tư vốn đã xuất sắc, có cải thiện tư chất thêm kết quả cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng trải qua tầng tầng loại bỏ máu thịt thì xương cốt, máu thịt, da dẻ hắn đều như được tôi luyện qua. Sau này nếu hắn tu thuật Luyện Thể chắc chắn cũng rất đáng gờm.
Huyết ngọc là hỏa, cổ độc trong người hắn lại là sương, nóng lạnh giao hòa, khiến hắn đau đớn không nói nên lời, cả người chảy đầy mồ hôi và máu.
Chịu đựng nửa canh giờ, cuối cùng Mục Cẩm Vân cũng thở phào một hơi, hắn run rẩy đứng dậy. Việc làm đầu tiên là cởi bộ quần áo bẩn trên người xuống, thi triển chú quyết tẩy rửa bản thân, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Đợi thay xong, hắn lại đổi chỗ khoanh chân tĩnh tọa, chẳng bao lâu sau, tu vi đã đạt đến Ngưng Thần tầng sáu. Ngọc Huyết Tơ ngàn năm mới nhả của Cô Tô Thiền giúp tu vi hắn nhảy vọt lên hai tầng trong khoảng thời gian ngắn. Thế nhưng Ngưng Thần tầng sáu vẫn chẳng đủ để khiêu chiến với kẻ đứng sau ở núi Kỳ Liên.
“Tối nay là Trung thu.” Mục Cẩm Vân đứng dậy, định lên núi.
“Trung thu là lúc cổ độc phát tác mạnh nhất, với thực lực của ta hiện giờ, thi triển bí thuật cưỡng chế thăng cấp có thể khiến tu vi tăng đến Kim Đan.” Hắn đưa một ngón tay ra, “Trong một khắc.”
Kim Đan kỳ trong mắt Tô Lâm An ngày trước thì chẳng đáng để nhắc tới, ấy vậy lại có thể quét sạch cả trấn Thanh Thủy này.
“Nếu Trương Thanh Phương không có chỗ dựa, hắn ta dám phản bội Tàng Kiếm Sơn sao? Mấy năm nay Trương gia phát triển vô cùng lớn mạnh, công lao chắc chắn thuộc về chỗ dựa của hắn. Thế nhưng, vạn dặm quanh đây nơi có nhiều linh khí nhất cũng chỉ có Tàng Kiếm Sơn chúng ta. Không có tông môn tốt bụng nào tới cái nơi nghèo nàn này để nâng đỡ một gia tộc nhỏ bé như vậy. Vì vậy, chỗ dựa của hắn, chắc chắn chỉ gần đây thôi. Không chừng còn chẳng khác ngươi là mấy, một lão quái vật bị phong ấn, hứa hẹn chút công pháp tài vật là đã có thể khiến Trương Thanh Phương làm việc cho hắn.”
Là đại mỹ nữ thiên hạ vô song (tự phong), Tô Lâm An nhanh chóng bắt được trọng điểm từ đoạn nói chuyện dài dằng dặc kia của Mục Cẩm Vân, “Cái gì mà lão quái vật không khác ta là mấy, ta mà là lão quái vật á?”
Mục Cẩm Vân: “...”
Mục Cẩm Vân không để ý đến nàng, vừa đi về hướng mà Tô Lâm An chỉ, vừa tiếp tục giảng giải, “Đỉnh núi Kỳ Liên sương mù dày đặc bao phủ quanh năm, hắn bay về nơi đó, chứng tỏ là chỗ dựa của hắn ở đó. Tình trạng của ta hiện tại như vậy mà cứ cố chấp đuổi theo thì khác gì tự tìm chỗ chết?”
Hắn rất đau, đau đến mức bắp thịt toàn thân co rút, khi nói chuyện còn mang theo run rẩy. Nhưng cho dù là đau đớn tới vậy hắn cũng chẳng nhíu mày lấy một cái, che giấu vô cùng kỹ, hầu như chẳng ai có thể nhìn ra được. Hắn muốn hai nhà còn lại của trấn Thanh Thủy cũng tham gia vào, để Sở gia và Hứa gia đối phó với tàn dư Trương gia, vì vậy, hắn không thể để lộ sự yếu ớt trước mặt người khác.
“Tới rồi.”
Không lâu sau, Tô Lâm An đã xác định được nơi cần đến.
Nhà của ông lão không xa, là một ngôi nhà được đắp bằng đất.
Đẩy cửa bước vào liền nhìn thấy giường đất, Mục Cẩm Vân đào chiếc hộp gỗ ở dưới gầm giường lên, bên trong chứa mấy vòng tơ đỏ, dưới đáy của lớp tơ đỏ là một con tằm con mập mạp, trắng nõn. Bên hông con tằm có một sợi tơ đỏ như thắt lưng.
Tô Lâm An cẩn thận quan sát, hơi kinh ngạc, “Không ngờ con tằm Phù Dung này lại có tu vi hơn ngàn năm?”
Tằm Phù Dung toàn thân trắng như tuyết, cứ ngàn năm lại sinh thêm một vòng, cũng chính là vòng tơ đỏ kia. Tằm Phù Dung có một vòng thì gọi là tằm Huyết Tơ, nó ăn lá cây không chỉ nhả ra linh khí, mà cứ cách một thời gian còn có thể nhả ra một đoạn ngọc Huyết Tơ, ngọc này dùng làm thuốc, có thể nuôi dưỡng nguyên thần, giá trị liên thành.
Tằm Phù Dung muốn lên cấp thành tằm Huyết Tơ rất khó, không phải cứ sống một ngàn năm là được, điều kiện cụ thể là gì thì Tô Lâm An không rõ. Nàng chỉ biết rằng, ngày trước nàng nhìn thấy rất nhiều kỳ trân dị bảo, nhưng cũng chưa thấy tằm Huyết Tơ bao giờ, còn tưởng thứ này chỉ có trong truyền thuyết.
Nàng ngẩng đầu nhìn Mục Cẩm Vân, sao hắn lại biết được?
Chỉ thấy Mục Cẩm Vân thở hắt ra một hơi thật dài.
Hắn dùng ngón tay gẩy vào sợi tơ đỏ, tằm con trong hộp co rụt lại, một dòng chất lỏng trong suốt chảy ra từ người nó.
Ngón tay Mục Cẩm Vân cứng đờ, đau đớn còn chẳng làm hắn nhíu mày thế mà giờ đây đầu lông mày hắn lại nhíu như chưa bao giờ được nhíu.
Tô Lâm An vẫn luôn ở một bên quan sát trêu ghẹo: “Không phải là con tằm này đi tiểu đấy chứ?”
Mục Cẩm Vân rụt tay về, sầm mặt nói: “Cô Tô Thiền.”
Vừa dứt lời, sợi tơ đỏ trên người con tằm biến mất trong nháy mắt, con tằm trong hộp cứ vậy nhảy lên, khi rơi xuống đất đã biến thành hình dáng của bé gái bảy tám tuổi. Chính là đứa bé được ông lão bảo vệ lúc trước.
Mục Cẩm Vân nhìn nó, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn, “Tiểu Thiền.”
Bé gái lập tức khóc òa lên, “Ông, ông chết rồi sao?”
Mục Cẩm Vân gật đầu, “Ừ, ông ấy giao phó ngươi lại cho ta.” Nói đoạn, “Giờ thương thế của ta rất nặng, cần phải tu luyện ngay lập tức, sau đó sẽ tìm người của Trương gia báo thù thay ông ngươi.”
Tiểu Thiền kia chẳng hề nghi ngờ, gật đầu lia lịa, vừa lau nước mắt vừa nói: “Được.”
Ông đã nói tên thật của nó cho người này, vậy chứng tỏ người này có thể tin được.
Tiểu Thiền móc cái gùi lớn ở dưới gầm giường ra, cầm một nắm lá đưa vào miệng.
Mục Cẩm Vân ngăn nó lại, rồi lấy đám thảo dược hái được ở núi Kỳ Liên trong pháp bảo trữ vật ra đưa cho nó.
Hai mắt Tiểu Thiền sáng lên, cầm lấy thảo dược nhét vào miệng, nhai đến mức hai quai hàm phình lên.
Nó không chỉ ăn một mình, đầu ngón tay vừa chấm một cái, một con tằm Phù Dung béo trắng xuất hiện, cũng ăn lá cây ở đó, phát ra tiếng nhai sột soạt.
Lúc này Tô Lâm An mới biết, tu vi Tiểu Thiền này đã hơn ngàn năm và có được cơ duyên hiếm có nào đó mới khiến hơi thở trên người không bị lộ ra, trông chỉ như một bé gái bình thường. Đến cả nguyên thần mạnh mẽ như nàng cũng chẳng hề phát hiện Tiểu Thiền kì thực chính là tằm Huyết Tơ. Tằm Phù Dung đã chết mà họ thấy lúc trước chính là do Tiểu Thiền tạo ra.
Đến nàng còn chẳng thấy có gì bất ổn, vậy tại sao Mục Cẩm Vân lại phát hiện ra?
Tựa như nhận ra sự tò mò của Tô Lâm An, Mục Cẩm Vân liếc nhìn nàng một cái, cười khẽ... Sau đó khoanh chân tĩnh tọa, nhắm mắt tu luyện.
Giờ tất cả mọi người đều đã tập trung ở Trương gia rồi, hắn ở đây tu luyện càng an toàn.
Tô Lâm An: “...”
Không hiểu? Mau kìm lại! Tuy rằng không rõ tại sao, nhưng ta cũng không thèm hỏi, hừ, hừ...
Nàng hừ hừ hai tiếng, thu hồi nguyên thần vào trong ấn Công Đức, bắt đầu nhàm chán đếm lá cây.
Tiểu Thiền ăn thảo dược, chẳng bao lâu sau, người đã tràn đầy linh khí. Linh khí đó dồn dập tuôn về phía Mục Cẩm Vân, linh khí nồng đậm như vậy mà lại có thể khống chế không để tràn ra ngoài, điều này khiến Tô Lâm An đang chán nản đếm lá cây cũng phải chia một luồng thần thức ra quan sát, vừa xem vừa tấm tắc lấy làm lạ.
Mà điều khiến nàng giật mình là, tốc độ hấp thụ linh khí của Mục Cẩm Vân khá là nhanh, tu vi của hắn cũng dần tăng lên, từ giai đoạn sơ cấp nhất của Ngưng Thần sơ kỳ liên tục tăng cấp, cho tới khi đạt đến Ngưng Thần kỳ tầng bốn...
Hắn như một miếng bọt biển khô cằn, điên cuồng hấp thu linh khí xung quanh, tốc độ nhanh đến mức khiến Tô Lâm An phải trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Dần dần, quanh người Mục Cẩm Vân hiện ra ánh sáng xanh lục, khiến làn da như bạch ngọc của hắn trơn bóng tỏa sáng, cứ như cả người được làm từ ngọc vậy.
Thiên chất tới bậc này đến Tô Lâm An cũng phải thấy tự ti. Nếu như hắn luôn ở trong một môi trường tràn đầy linh khí, tu vi chắc chắn sẽ không chỉ như vậy. Phải biết rằng, với tuổi của hắn mà đạt Ngưng Thần sơ kỳ, ở trong các đại tông môn thực ra cũng chẳng tính là gì hết. Thế nhưng giờ Tô Lâm An biết, thực lực của hắn hiện tại không đủ là vì không có tài nguyên tu luyện.
Không đề cập tới Mục Cẩm Vân, Cô Tô Thiền kia cũng vô cùng đáng sợ. Sau khi ăn xong thảo dược và lá cây ở trong gùi, nó lại biến về nguyên hình tằm con không ngừng nhúc nhích trong hộp, sợi tơ máu ở eo kia dần dần di chuyển lên phía đầu, cứ như một vòng tròn đỏ đang di chuyển. Cuối cùng, nó bỏ cái vòng đó ra, cái vòng rơi xuống hộp liền biến thành một cái vòng đỏ nhỏ, mảnh như một chiếc nhẫn hồng ngọc.
Lẽ nào đây chính là ngọc Huyết Tơ có thể bồi dưỡng nguyên thần?
Vòng tròn tách ra khỏi eo tằm liền trở nên u ám, cứ như bị phai màu.
Tiểu Thiền lúc này trông cũng cực kì yếu ớt, dáng vẻ hơi xẹp lại, sau khi nằm trong hộp khoảng một nén nhang mới biến lại thành hình người, lo lắng nhìn Mục Cẩm Vân vẫn đang tu luyện.
Đợi Mục Cẩm Vân mở mắt ra, nó đưa cái hộp tới, gấp gáp nói, “Ăn cái này, có ích!”
Thứ này Tô Lâm An chưa thấy bao giờ, cũng chẳng biết ăn xong có tác dụng gì. Nếu như là ngọc Huyết Tơ dưỡng thần, chẳng phải là nên dùng linh hỏa thiên địa đốt lấy mùi, sao có thể ăn vào được?
Mục Cẩm Vân nhìn nhẫn Huyết Ngọc, sau đó nhận lấy, khẽ cười với Cô Tô Thiền, nói: “Cảm ơn.”
Khóe mắt hắn liếc về phía Tô Lâm An, Tô Lâm An liền nhún vai nói: “Ta cũng chưa thấy bao giờ luôn.”
Ánh mắt Mục Cẩm Vân khẽ lóe, dưới ánh mắt mong đợi của Cô Tô Thiền, không chần chừ nuốt ngọc Huyết Tơ.
Ngay lập tức, quanh thân hắn tỏa ra một tầng ánh sáng đỏ, biểu cảm trên mặt hắn dần trở nên thâm trầm, trên bề mặt da toàn thân hắn thấm ra đầy những giọt máu, nhìn mà khiếp sợ.
Cô Tô Thiền tựa hồ cũng không ngờ sẽ trở thành như vậy, lo lắng tới mức đứng ở bên cạnh khóc.
Tô Lâm An tỉ mỉ quan sát, phát hiện tuy Mục Cẩm Vân đau đớn, nhưng ngọc Huyết Tơ kia có công hiệu phạt cốt tẩy tủy. Mục Cẩm Vân thiên tư vốn đã xuất sắc, có cải thiện tư chất thêm kết quả cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng trải qua tầng tầng loại bỏ máu thịt thì xương cốt, máu thịt, da dẻ hắn đều như được tôi luyện qua. Sau này nếu hắn tu thuật Luyện Thể chắc chắn cũng rất đáng gờm.
Huyết ngọc là hỏa, cổ độc trong người hắn lại là sương, nóng lạnh giao hòa, khiến hắn đau đớn không nói nên lời, cả người chảy đầy mồ hôi và máu.
Chịu đựng nửa canh giờ, cuối cùng Mục Cẩm Vân cũng thở phào một hơi, hắn run rẩy đứng dậy. Việc làm đầu tiên là cởi bộ quần áo bẩn trên người xuống, thi triển chú quyết tẩy rửa bản thân, sau đó thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.
Đợi thay xong, hắn lại đổi chỗ khoanh chân tĩnh tọa, chẳng bao lâu sau, tu vi đã đạt đến Ngưng Thần tầng sáu. Ngọc Huyết Tơ ngàn năm mới nhả của Cô Tô Thiền giúp tu vi hắn nhảy vọt lên hai tầng trong khoảng thời gian ngắn. Thế nhưng Ngưng Thần tầng sáu vẫn chẳng đủ để khiêu chiến với kẻ đứng sau ở núi Kỳ Liên.
“Tối nay là Trung thu.” Mục Cẩm Vân đứng dậy, định lên núi.
“Trung thu là lúc cổ độc phát tác mạnh nhất, với thực lực của ta hiện giờ, thi triển bí thuật cưỡng chế thăng cấp có thể khiến tu vi tăng đến Kim Đan.” Hắn đưa một ngón tay ra, “Trong một khắc.”
Kim Đan kỳ trong mắt Tô Lâm An ngày trước thì chẳng đáng để nhắc tới, ấy vậy lại có thể quét sạch cả trấn Thanh Thủy này.
Bình luận facebook