• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Ấn công đức (8 Viewers)

  • Chap-10

Chương 10 : THẤT BẠI







Trong hơn ba trăm người này cũng có những người hung ác, trong đó có một gã râu quai nón, dùng đôi mắt lóe ánh sáng xanh đánh giá đám người, cuối cùng để ý tới Mục Cẩm Vân đang bị trói hai tay trong góc.



Tu vi gã ở Ngưng Thần sơ kỳ, từng giết không ít người, giờ đói không chịu nổi, nếu như nhất định phải chọn ra một người để ăn, vậy thì Mục Cẩm Vân vừa có tu vi, da thịt lại mềm, đối với gã mà nói chính là sự lựa chọn tốt nhất, là vật đại bổ.



Thế nhưng, thân phận của Mục Cẩm Vân lại khiến gã có chút e ngại.



Khi ánh mắt gã đặt trên người Mục Cẩm Vân, hắn bỗng mở to mắt, trong đôi mắt ấy chợt lóe lên. Gã râu quai nón liền cảm thấy kinh sợ bởi ánh mắt ấy, ngượng ngùng di dời tầm nhìn, đưa mắt nhìn tên đệ tử của Sở gia.



Đệ tử Sở gia kia tu thuật Luyện Thể, trông vô cùng khỏe mạnh rắn chắc. Tu luyện thuật Luyện Thể thường có sức ăn khá lớn, giờ hắn đã sớm đói đến mức bụng dính vào lưng, người cũng mê man, nên không chú ý có người lại gần. Đợi đến khi mu bàn tay nhói lên cơn đau đớn dữ dội, hắn mới choàng tỉnh. Phát hiện tay mình đã bị người ta bắt lấy, thậm chí còn bị gặm mất một miếng thịt.



Hắn sắp phát điên rồi.



Tay bị khống chế nên hắn chẳng có sức mà giãy giụa, chỉ có thể hoảng sợ gào lên: “Ta là Sở Tài Nguyên của Sở gia, ngươi dám động vào ta!”



Tô Lâm An có chút bất đắc dĩ, những tu sĩ cấp thấp này đối với nàng mà nói chỉ là con kiến hôi, mà với đặc điểm cứ gặp
chuyện là tự nói ra thân phận mình của đám kiến hôi này, thực sự khiến người ta cảm thấy ngu ngốc đến đáng thương. Hồi trước, nàng chưa bao giờ tự nói ra gia thế của mình. Bởi vừa nói ra, những người muốn rút kiếm kết liễu nàng chỉ hận không thể dùng thiên đao vạn quả xẻ thịt nàng.



“Ai chẳng biết ngươi là người Sở gia chứ?” Trên răng của gã râu quai nón vẫn còn dính chút thịt, gã vừa nhai vừa nói, “Ông đây là ma tu, ông đây cũng sắp chết rồi, chi bằng trước khi chết ăn một bữa no nê?” Lại gặm thêm một miếng nữa. Sở Tài Nguyên đau đến mức muốn ngất, hắn run lẩy bẩy không nói nổi một câu hoàn chỉnh, tu sĩ Hứa gia ở cạnh hoảng sợ nói: “Chúng ta cũng chẳng phải hung thủ, lẽ nào Trương gia còn giết không tha sao!”



Lúc này người còn tỉnh táo không nhiều, chẳng ai quan tâm đến việc gã râu quai nón này là ma tu.



“Gia chủ Trương gia đang đột phá Kim Đan, nếu hắn thành công, chẳng phải sẽ hô mưa gọi gió hay sao.” Tên ma tu rõ ràng biết nhiều hơn chút, khóe mắt liếc về phía Mục Cẩm Vân, “Ngay cả Tàng Kiếm Sơn còn chẳng bỏ qua thì hai nhà các ngươi cũng chẳng trốn nổi. Nếu đã vậy, ta còn sợ gì nữa, cứ lấy hai ngươi lót dạ tạm cái đã.”



Sở Tài Nguyên dùng hết sức kêu gào với Mục Cẩm Vân, “Tiểu ca ở Tàng Kiếm Sơn, cứu ta!”



Tên ma tu sững người.



Không biết Sở Tài Nguyên lấy đâu ra sức, cố gắng lăn lộn chạy đến chỗ Mục Cẩm Vân. Nhưng chưa chạy nổi hai bước đã bị tên kia bắt lấy, gã cười lạnh nói, “Đợi ta ăn xong ngươi, sẽ chén hắn!”



Mục Cẩm Vân ngồi xếp bằng, hàn quang trong mắt lạnh đến thấu xương. Hắn gằn từng chữ nói: “Gia chủ Trương gia đột phá Kim Đan, ắt sẽ thất bại.”



Mấy người đang tỉnh đều nhìn hắn, thấy hắn nói tiếp: “Ông trời có mắt, hạng vong ân phụ nghĩa này ắt sẽ không có kết cục tốt.”



Phụt...



Ngươi nói hắn sẽ thất bại, là bởi vì hắn không phải người tốt?



Đúng là một tên ngốc! Luyện kiếm đến ngu cả người rồi.



Gã tu ma kia nắm tóc Sở Tài Nguyên nhấc hắn cao lên, đang định gặm cổ thì bị Mục Cẩm Vân nhìn chằm chằm. Hắn thế mà lại không thể tiếp tục gặm được, trong lòng vẫn để ý lời của Mục Cẩm Vân.



Nếu như Kết Đan thất bại, gia chủ Trương gia ắt sẽ đại thương nguyên khí. Tới lúc đó, chỉ e hắn không dám đắc tội tên đệ tử Tàng Kiếm Sơn này, hai nhà Sở - Hứa cũng có cơ hội ngoi lên. Trấn Thanh Thủy này cũng không xua đuổi ma tu cấp thấp như hắn, chỉ cần giao nộp linh thạch đúng hạn, hắn sẽ có chốn dung thân, hắn sống ở đây không tệ, cũng chẳng muốn hoàn toàn phá hủy đường lui của mình.



Nghĩ như vậy, hắn hừ lạnh một tiếng và nói, “Vậy ta sẽ đợi xem.”



Nếu sống được, thì ai lại muốn chết chứ?



Sở Tài Nguyên may mắn thoát nạn thở phào nhẹ nhõm, cả người co quắp trên đất. Qua một lúc mới thấy đau, trốn ở bên Mục Cẩm Vân khóc đến nỗi nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, khiến Mục Cẩm Vân cũng sắp tái hết cả mặt.



Mà Tô Lâm An để ý thấy lá cây của đại thụ trong ấn Công Đức lại có một điểm sáng nho nhỏ bay vào. Rất rõ ràng, là do Sở Tài Nguyên đóng góp. Lần này còn là do Mục Cẩm Vân chủ động giải quyết, thực khiến người khác vui mừng. Ăn thịt người sống, trên đất đầy máu tanh, đối với người thích sạch sẽ như Mục Cẩm Vân mà nói quả thật có chút khó chấp nhận, có thể khiến hắn chủ động cứu người...



Tô Lâm An cảm thấy hình như mình đã bắt được chút xíu nhược điểm của Mục Cẩm Vân. Sau này có thể nghĩ nhiều hơn về hướng này đó nhỉ...



Sau nửa đêm, Tô Lâm An cảm thấy linh khí của Trương phủ bắt đầu chấn động dữ đội. Nàng tỉ mỉ cảm nhận, sau đó vui vẻ nói: “Thất bại rồi.”



Ngoài trời vang lên tiếng sấm rền, ngay sau đó là âm thanh huyên náo, xem ra gia chủ Trương gia Kết Đan thất bại đã ra rồi. Nàng báo tin cho Mục Cẩm Vân:



“Hắn ta đã Kết Đan thất bại, tu vi bị hao tổn, chắc chắn không dám phách lối. Ngươi đi xử lý sự vụ của tông môn sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.”



“Ừ.” Mục Cẩm Vân gật nhẹ đầu, u ám liếc về phía cửa phòng.



Chẳng qua bao lâu liền có người tiến vào, người dẫn đầu giơ cao bó đuốc, mở cửa ra nói: “Gia chủ có lệnh, nếu như đã không thể tra ra ai là hung thủ, vậy cứ giết sạch chôn cùng tiểu thư, không chừa một ai!”



Vừa dứt lời, mấy người đang tỉnh ở trong phòng lập tức nổi giận.



Thế nhưng trong phòng bỗng bị lấp đầy sương mù, không ai huy động được linh khí. Tu vi bị khống chế, đối mặt với đám gia đinh được tu luyện này, bọn họ như cá nằm trên thớt.



Thấy đám gia đinh cầm đao lao vào phòng bắt đầu chém giết các tu sĩ, tất cả đều ầm ĩ náo loạn. Mắt gã ma tu kia như sắp nứt ra, gã siết chặt nắm đấm, quát: “Muốn giết ông, đừng có hòng!”



Gã vung hai nắm đấm thép ra, đấm thẳng một quyền vào bụng gia đinh, khiến tên gia đinh không đứng lên nổi.



Không có linh khí, nhưng cơ thể của gã vẫn có thực lực hơn người, thế nhưng hai quyền khó địch được bốn tay, chỉ trong chớp mắt gã đã rơi vào thế hạ phong.



Cũng vào chính lúc này, Mục Cẩm Vân liền ra tay.



Thanh kiếm trong tay hắn chém ra một đường, những nơi mà kiếm quang xẹt qua giống như lưỡi kiếm thật, tấn công đám người kia, cứng rắn mở ra một con đường từ giữa đám người. Hắn dẫn dắt những người đã tỉnh xông ra, lạnh lùng hét: “Trương Thanh Phương!”



“To gan, tên của cha ta mà ngươi cũng dám gọi.”



Người vừa lên tiếng chính là Đại công tử của Trương gia - Trương Vân Tường lúc trước. Hắn giận dữ quát một tiếng, ném chiếc quạt trong tay vào khoảng không. Bề mặt chiếc quạt biến lớn gấp mười lần, mỗi khi lay động lại làm nổi lên một trận cuồng phong, gió to đến mức khiến người ta không mở nổi mắt.



Những người ở phía sau Mục Cẩm Vân, trừ gã ma tu ra, tất cả đều không thể trụ vững. Sở Tài Nguyên cố sống cố chết tóm lấy cánh cửa mới không bị thổi bay vào phòng lần nữa.



Mái tóc dài của Mục Cẩm Vân bay phấp phới, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường. Ngón giữa và ngón trỏ của hắn hợp lại, vuốt lên thân kiếm, một luồng ánh sáng xanh phóng vút lên không trung như một con giao long màu xanh bay vọt lên trời, đâm thẳng về phía cánh quạt giữa không trung.



Vụt một tiếng, phiến quạt kia bỗng thủng một lỗ.



Sắc mặt Trương Vân Tường thay đổi, giận dữ nói: “Ngươi dám hủy pháp bảo của ta?”



Trong mắt người ngoài, đây là một trận chiến vô cùng kịch liệt, còn Tô Lâm An thì sắp ngủ gật đến nơi. Bất luận so về pháp bảo hay pháp thuật, nàng đều thấy trình độ vô cùng thấp, chẳng khơi nổi chút hứng thú nào trong nàng.



Nàng nhàm chán quan sát, hồi lâu sau mới nói: “Trương Thanh Phương đã đến rồi. Có điều đang ẩn thân, ở phía trước bên phải cách ba trượng.”



Ánh mắt Mục Cẩm Vân nghiêm lại, xuất kiếm về nơi Tô Lâm An chỉ điểm. Tuy tu vi của hắn thấp, nhưng kiếm pháp lại chẳng hề tầm thường, ra kiếm vừa nhanh vừa chuẩn, kiếm chưa rời tay mà kiếm khí đã lan ra ba trượng.



Chỗ đất trống đột nhiên có bóng người lóe lên, “Hóa ra là đệ tử của Tàng Kiếm Sơn, không tiếp đón từ xa, thất lễ thất lễ.”



Người đàn ông thình lình hiện ra ở nơi đất trống kia chính là Trương Thanh Phương vừa Kết Đan thất bại. Gã mặc áo bào màu xanh đen, tóc tai được chải gọn gàng chỉn chu, khí sắc nhìn qua cũng không đến nỗi nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Ấn Công Đức full
  • Thanh Sam Yên Vũ
Ấn Công Đức
  • Thanh Sam Yên Vũ
Dâu tây ấn
  • Bất Chỉ Thị Khoả Thái
Chap-105

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom