Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 36
Nhan Hoan không thấy đâu, con cũng biến mất.
Lục Vân Thâm vừa đi xử lý chuyện hậu sự của bà Nhan xong thì nghe được tin này. Ông Nhan ngất ngay tại chỗ, Nhan Ngu vội vàng đỡ ông, quay mặt nhìn Lục Vân Thâm sắc mặt đang đen như đít nồi, cơ thể hắn run lên, thấp giọng lên tiếng.
“Anh rể!”
“Điều tra, kêu người điều tra tất cả camera ở Nam Thành, không tìm thấy vợ con tôi thì tất cả các người cùng chết đi!”
Chính quyền thành phố điều động tất cả lực lượng có thể điều động lật tung trời đất lên để tìm tung tích của hai người. Cuối cùng cục giao thông điều tra hết một lượt camera trên đường mới tìm thấy hành trình xe của Nhan Hoan, đồng thời còn nhìn thấy toàn bộ quá trình Nhan Hiểu Nhu đưa Kỷ Tiểu Lạc đi từ trường mầm non, nhưng tất cả hình ghi lại đều bị người ta cố ý xóa ở những phút giây quan trọng nhất.
“Điều tra được gì rồi?” Giọng người đàn ông như đến từ địa ngục, khiến tất cả mọi người ở đó không dám thở mạnh.
“Lục, Lục tổng.”
Đầu cục trưởng cục cảnh sát và cục trưởng cục giao thông đều toát mồ hôi, căn bản không dám nhìn Lục Vân Thâm toàn thân đầy oán khí, trong lòng thầm hận Nhan Hiểu Nhu, người phụ nữ đã bắt cóc Kỷ Tiểu Lạc, đúng là con đàn bà đáng chết mà, đúng là hại mình hại người!
Không khí trong phòng giám sát như giảm xuống nhiệt độ đóng băng, đột nhiên điện thoại của Lục Vân Thâm truyền đến tin nhắn wechat.
Nhà kho số ba bến Tân Cảng, Tiểu Lạc.
Đáy mắt Lục Vân Thâm bỗng xẹt qua một tia tán thưởng, đúng là con trai hắn có khác, lâm nguy vẫn không hề hoảng loạn.
“Nhà kho số ba bến Tân Cảng.”
“Anh rể, Tiểu Lạc chỉ là đứa trẻ, sao mà suy nghĩ chính chắn được?” Nhan Ngu nhíu mày: “Nhà kho số ba bến Tân Cảng là địa bàn trước kia của hội Tam Hợp, chỉ sợ tên nào chạy thoát được lại giở trò.”
Lục Vân Thâm nhíu mày, ánh mất u ám nhìn điện thoại.
“Chị em đã mất đi mẹ rồi, không thể mất đi anh nữa, em đi cho.”
“Nhan Ngu, cậu là em trai duy nhất của chị cậu.” Giọng người đàn ông vừa trầm lặng vừa lạnh lùng.
Nhan Ngu cứng người, tiếp tục chậm rãi nói: “Bởi vì em là em trai duy nhất của chị, cho nên lần này để em đi mới càng hợp lý.”
Lục Vân Thâm nhíu mày, im lặng trong tức khắc, cuối cùng nói một tiếng: “Được.”
Lúc Nhan Hoan mở cửa nhà kho ra, trái tim như ngừng đập, cô trừng mắt nhìn chằm chằm Kỷ Tiểu Lạc đang bị trói trên ghế, miệng bị nhét giẻ đen, um um um định nói gì đó, nhưng không thể mở miệng nói chuyện.
“Ai yo, đến nhanh thật đó.”
Nhan Hiểu Nhu cười, con dao sắc lạnh chạm vào mặt Kỷ Tiểu Lạc, chỉ cần dùng lực nhẹ một chút là có thể rạch rách mặt nó, ánh mắt nhìn bàn tay đang nhét trong túi của Nhan Hoan, cười lạnh.
“Nếu không muốn giữ lại mạng của con cô thì cô cứ việc giở trò.”
Nhan Hoan khựng lại, tay thả điện thoại trong túi ra, lấy tay ra khỏi túi, nhắm mắt, cố gắng mách bảo bản thân phải bình tĩnh.
Cô thở ra một hơi, bước từng bước vào bên trong, cuối cùng đứng ở vị trí cách hai người kia không xa: “Nhan Hiểu Nhu, hận thù giữa chúng ta, đừng lôi trẻ con vào, chỉ cần cô bỏ qua cho thằng bé, tôi sẽ mặc cô xử lý.”
“Ha ha!” Nhan Hiểu Nhu cười, lưỡi dao sáng chói trong tay cô khiến Nhan Hoan kinh hãi.
“Đứa trẻ này thật giống cô đó, xinh đẹp y như cô, cũng y như người mẹ tiện nhân của cô, đáng tiếc, tôi không thể tận mắt nhìn bộ dạng lúc bà ta chết, nghe nói bị thanh thép đâm qua ngực, đến cái xác cũng không toàn thây, máy can thiệp phanh xe của nước ngoài này đúng là tốt thật.”
“Cô nói gì?” Nhan Hoan kinh hãi, gần như hét lên: “Là cô, là cô làm ư! Nhan Hiểu Nhu! Cô đúng là mất hết lý tí rồi! Mẹ thương cô từ nhỏ đến lớn cơ mà!”
“Mẹ?” Đáy mắt Nhan Hiểu Nhu hiện lên tia điên cuồng: “Tôi khinh! Bà ta là người thứ ba đi phá hoại gia đình nhà người khác, tiện nhân, hung thủ hại chết mẹ tôi, có tư cách gì để tôi kêu bằng mẹ chứ!”