“Ông nói cái gì?”
Sắc mặt Lục Vân Thâm u ám, đôi mắt đỏ rực như con thú dữ đang tức giận, hung hăng nhìn con mồi trước mắt, bác sỹ thì giống như con chim cút, sợ hãi nói từng chữ ra khỏi miệng.
“Ông nói lại lần nữa.”
Bác sỹ bị người đáng sợ trước mặt dọa cho chết khiếp, gần như quỳ rạp xuống đất, trên đầu đầy là mồ hôi: “Lục tổng, bác sỹ đó chúng tôi mới mời đến, ai ngờ học lực và kinh nghiệm của hắn lại là giả, cho nên mới chuẩn đoán nhầm, ngài, ngài yên tâm, bây giờ y học phát triển, chân của ngài, chân của ngài nhất định sẽ khỏi thôi.”
“Cút!”
Bác sỹ như bắt được vàng, vội vàng bò ra khỏi phòng bệnh.
“Anh rể.” Nhan Ngu chậm rãi mở miệng.
Sắc mặt Lục Vân Thâm cực kỳ u ám, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, rất lâu sau mới mở miệng: “Hoan Hoan vừa chịu cú sốc mất mẹ, không thể chịu thêm đả kích, chuyện này tạm thời đừng cho cô ấy biết.”
“Vâng.” Sắc mặt Nhan Ngu chuyển sang màu u ám, giọng hơi run.
Bên ngoài phòng bệnh, một y tá đeo khẩu trang vội vàng rời đi, ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng.
Báo ứng! Đúng là báo ứng!
Bà Nhan bị mình giết chết rồi! Lục Vân Thâm cũng tàn phế rồi! Chỉ còn lại con tiện nhân Nhan Hoan nữa thôi!
Nhan Hiểu Nhu cười, ra ngoài bắt xe đến trường mầm non Nam Thành.
Nhan Hoan tỉnh lại trong phòng bệnh, lão quản gia lập tức tiến lên đến: “Phu nhân, người tỉnh lại rồi ư, có muốn uống nước không?”
Cô ngây người một hồi, trong đầu đều là hình ảnh bà Nhan chết ngay trước mắt mình. Cô ngước mắt, trầm lặng hỏi một câu: “Vân Thâm đâu?”
“Tiên sinh đang đi xử lý chuyện của mẹ phu nhân, đây là thuốc y tá mới đưa đến, người uống đi.”
“Uống thuốc.” Trong miệng Nhan Hoan đầy mùi gỉ thép, cả người trầm lặng, bỗng như tỉnh lại, nói lăng lộn xộn: “Đúng, uống thuốc xong thì tôi có thể tỉnh lại, mẹ tôi sẽ đưa tôi đi du lịch.”
Lão quản gia nhìn thấy mà đau lòng, lòng thầm nghĩ ông trời thật không có mắt, rồi đưa một ly nước nóng và bình thuốc đến trước mặt Nhan Hoan, bản thân thì quay đi lau nước mắt.
Nhan Hoan mở bình thuốc ra, đổ ra tay, nhưng không thấy thuốc rơi ra ngoài, chỉ thấy có một mảnh giấy, bút tích đó có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Nhan Hiểu Nhu!
Muốn con cô sống sót thì đi một mình đến nhà kho số ba bến Tân Cảng, cảnh cáo cô, đừng nói cho ai biết, nếu không con cô sẽ chết không toàn thây!
Cái gì? Tiểu Lạc! Nhan Hiểu Nhu dám bắt cóc Tiểu Lạc ư!
Lý trí của Nhan Hoan hoàn toàn sụp đổ, sau đó lồng ngực dâng lên nỗi tức giận vô bờ như dung nham đang cuồn cuộn, lao thẳng lên não.
Cô phải giết chết Nhan Hiểu Nhu! Cô phải giết chết cô ta!
Nhan Hoan kìm nén tức giận đang bùng cháy, tìm cách dụ quản gia đi chỗ khác, tự mình lái xe, lao như bay đến bến Tân Cảng.
Tiểu Lạc, đừng sợ, mẹ sắp đến rồi!
Lúc này, Kỷ Tiểu Lạc đang ngồi trong nhà kho, vui vẻ chơi điện thoại, còn vừa chơi vừa nói chuyện với Nhan Hiểu Nhu.
“Chị gái xinh đẹp, bao giờ mẹ em mới tới, hoạt động gia đình lần này của trường mần non thật kích thích quá, bao giờ bắt đầu vậy, em sắp không chờ được nữa rồi.”
“Ha ha.” Nhan Hiểu Nhu cười, mặt vô cùng hiền hòa, nhìn không ra chút ác ý nào: “Sắp bắt đầu rồi! Đừng vội, lát nữa mẹ em đến, em phải phối hợp thật tốt đó nha!”
Kỷ Tiểu Lạc vui mừng khôn siết: “Phối hợp, phối hợp, đương nhiên em sẽ phối hợp rồi! Chị xinh đẹp như vậy, chị nói gì em sẽ nghe đó!”
Đôi mắt đáng yêu, ngây thơ của đứa trẻ nhìn Nhan Hiểu Nhu, chỉ thấy Nhan Hiểu Nhu thầm cười lạnh, nhéo khuôn mặt của nó.
“Vậy chị xinh đẹp lấy dây thừng trói em lại nhá.”
Kỷ Tiểu Lạc chơi điện thoại xong, đưa tay lên, nghiêng đầu nói: “Chị trói đi, trói đi, nhưng mà chị ơi, chị đừng trói chặt quá, em sợ đau.”
Nhan Hiểu Nhu cười ha ha, hiền hậu an ủi: “Đừng sợ, đừng sợ, lát nữa sẽ không đau nữa rồi!”
Chết rồi thì còn đau làm sao được chứ?
Bình luận facebook