Đáy lòng Nhan Hoan bỗng trở nên nặng nề, thấy mặt bà Nhan đã sợ đến trắng bệch, cô hít thở sâu, trầm giọng nói: “Mẹ đừng hoảng, khống chế phương hướng xe, rồi chầm chậm đạp chân phanh, gần đây có một bãi đỗ xe trống, con hướng dẫn mẹ lái qua đó, vào bãi đỗ xe rồi thì đạp hết chân ga.”
“Được được.” Bà Nhan cũng là người từng trải nên rất nhanh liền lấy lại được bình tĩnh, từ từ đưa chân đến chân phanh, chầm chậm đạp.
Nhưng không đạp thì không sao, vừa đạp thì tốc độ xe liền nhanh hơn, lên tận 210!
Lúc này, Nhan Hoan đã chắc chắn rằng có người đã động tay động chân vào xe rồi. Cô liền gọi Lục Vân Thâm nói rõ tình hình, sau đó, giúp bà Nhan sắp mất kiểm soát lấy lại bình tĩnh, lao đến bãi đỗ xe với tốc độ kinh người.
May mà hôm nay là ngày đi làm, trên đường không có nhiều xe. Dưới sự hướng dẫn của Nhan Hoan, bà Nhan lái xe cũng thuận tay hơn. Nhưng đến khi gặp ngã rẽ, bỗng có một chiếc xe hàng đi ngược chiều, lao đến phía xe của họ với tốc độ nhanh kinh khủng!
Bà Nhan vội chuyển hướng bánh lái, chiếc xe tránh được xe hàng, nhưng lại không trách được thanh thép bay từ trên xe hàng xuống!
Rầm!
Lúc thanh thép đâm vào ngực bà Nhan, mọi chuyện đã không kịp nữa rồi. Nhan Hoan trơ mắt nhìn bà lao đến trước người mình, dùng thân thể chắn một đòn trí mạng.
“Mẹ!”
Nhan Hoan gào lên thảm thiết, tuyệt vọng nhìn trên đường đi không có một bóng người.
“Tiểu Hoan.” Bà Nhan chậm rãi đưa tay lên, ôn nhu sờ mặt cô, đôi mắt như đang nhìn vào đáy lòng cô, cố mở miệng: “Xin lỗi, thay mẹ chăm sóc em con nhé.”
Nói xong, cánh tay liền buông thõng, đầu chậm rãi cúi xuống, khiến cô không còn nhìn thấy ánh mắt ôn nhu kia nữa.
“Mẹ mẹ mẹ!” Nhan Hoan tan nát cõi lòng: “Đừng ngủ, mẹ đừng ngủ! Con không chấp nhận lời xin lỗi của mẹ! Mẹ, con không cần mẹ xin lỗi! Mẹ đậy đi! Mẹ dậy đi!”
Nhan Hoan như người điên, gào lên hết lần này đến lần khác, đến khi xe cấp cứu đến, cô vẫn lặp đi lặp lại như cái máy ‘Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ, mẹ tỉnh lại đi’.
“Không sao rồi, Hoan Hoan, không sao rồi.” Lục Vân Thâm ôm Nhan Hoan vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, an ủi từng lời một.
“Vân Thâm, mẹ chỉ ngủ thôi.” Ánh mắt Nhan Hoan vô thần, ngây ngốc nói.
Trái tim Lục Vân Thâm như bị một cánh tay hung hăng bóp nghẹt, ôm chặt lấy cô, nhẹ giọng an ủi: “Đúng, chỉ ngủ thôi, em cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Nhan Hoan vẫn khóc, mãi đến khi nước mắt ướt đẫm lồng ngực Lục Vân Thâm, cô mới mệt nhoài rồi ngủ thiếp đi.
“Có chuyện gì?”
Giọng người đàn ông lạnh lùng lập tức khiến viện trưởng ở đầu dây bên kia vất vả lắm mới lấy được dũng khí để gọi điện thoại bị đả kích, giọng ông run run, ấp úng nói.
“Lục tổng, Nhan, tiểu thư Nhan Hiểu Nhu trốn mất rồi.”
“Trốn rồi?”
Viện trưởng không thể giấu nổi, giọng nói của người đã sống nửa kiếp mang theo tiếng khóc: “Lục, Lục tổng, là sai sót của chúng tôi, chúng tôi đã phái người đi tìm ba ngày nay rồi, một tuần, không, trong vòng ba ngày nhất định sẽ tìm được.”
Tút!
Lục Vân Thâm hung hăng ngắt điện thoại, bàn tay cầm điện thoại trở nên trắng dần.
Ba ngày trước! Chuyện lớn như vậy mà tận ba ngày mới nói với hắn!
Máu toàn thân hắn như sôi lên, Lục Vân Thâm đột nhiên quay xe lăn lại, bước nhanh ra ngoài, đôi chân mềm nhũn, bỗng không khống chế được mà ngã nhoài xuống đất.
Đúng lúc đó thư ký gõ cửa bước vào.
“Lục tổng! Đã kiểm tra camera rồi, xe bị Nhan Hiểu Nhu động tay đến. Lục tổng! Anh ổn chứ!”
Bình luận facebook