“Lục Vân Thâm!”
Một sự kinh hoàng tột cùng bỗng dâng lên trong lòng Nhan Hoan, cô sợ hãi bịt vết máu đang tuôn trào, muốn ngăn lại, nhưng có bịt thế nào thì cũng không thể ngăn máu chảy ra từ miệng vết thương.
Ngăn thế nào cũng không ngăn nổi!
Cô không biết bản thân mình đã báo cảnh sát như thế nào, không biết bản thân mình đã túc trực trước phòng cấp cứu hai ngày hai đêm như thế nào, cũng không biết bản thân đã ký tên vào giấy cấp cứu như thế nào.
Cô chỉ biết Lục Vân Thâm không thể chết, hắn tuyệt đối không thể chết được!
Cô còn rất nhiều điều chưa kịp nói với hắn, còn rất nhiều chuyện chưa kịp làm cùng hắn.
Người nhà họ Lục đến bệnh viện trước tiên, Lục lão gia nhìn thấy Nhan Hoan vẫn còn sống thì sợ đến suýt tái phát bệnh tim, đợi đến khi bình phục mới lấy gậy đánh lên người Nhan Hoan một gậy.
“Lại là cô, lại là cô! Cô hại Vân Thâm điên dại suốt bốn năm chưa đủ hay sao còn muốn lấy mạng của nó. Nghiệt chướng! Nghiệt chướng!”
Nhan Hoan cứ đứng đó, không hề phản kháng, mặc Lục lão gia chỉ mặt chửi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đèn đỏ trước cửa phòng cấp cứu, không hề động đậy.
“Hôm nay tôi phải thay cháu trai tôi diệt trừ mầm hại này!”
Lục lão gia tức giận, cầm gậy định đánh lên người Nhan Hoan, thì thấy chân đau nhói, lập tức có một đứa bé gầy còm, hung hăng đánh vào chân ông, vừa đánh vừa quát, rất hung hãn, khiến người lớn nhìn vào cũng thấy sợ.
“Không được bắt nạt mẹ tôi, là tôi hại ba, ông đánh thì đánh tôi đây này!”
Lục lão gia kinh ngạc, ánh mắt dán chặt vào đứa bé mất nửa ngày trời, khuôn mặt đó, đặc biệt là lúc tức giận, đúng là rất giống Lục Vân Thâm lúc nhỏ, khắp người ông run lên, run rẩy hỏi.
“Ai là ba cháu?”
“Tôi không nói cho ông! Ông già xấu xa.”
Kỷ Tiểu Lạc tức điên lên, quay người chạy đến trước mặt Nhan Hoan, đôi mắt đỏ hoe, hỏi xem mẹ có sao không, nhưng trong nội tâm lại đang tự trách bản thân.
Nếu không phải tại nó thì ba sẽ không nằm ở trong đó. Nếu không phải tại nó thì mẹ sẽ không đau lòng. Là lỗi của nó, tất cả đều là lỗi của nó.
Kỷ Tiểu Lạc ngày càng tức bản thân, ngày càng ghét bản thân, cuối cùng liền tát vào mặt mình, vừa tát vừa khóc.
“Đều là lỗi của con. Đều là lỗi của con, ba ơi.”
Lúc này Nhan Hoan mới hoàn hồn tỉnh lại, thấy khuôn mặt đỏ rực của Kỷ Tiểu Lạc, trái rim tan nát, cô ôm chặt lấy nó, vừa an ủi vừa nói.
“Tiểu Lạc đừng khóc, Tiểu Lạc đừng khóc, ba sẽ không sao đâu, ba sẽ không sao đâu.”
Tính cách của Kỷ Tiểu Lạc giống hệt Lục Vân Thâm, chuyện gì đã nhận định thì không bao giờ nghe người khác nói. Nó khóc đến khàn cả giọng, sau đó mới thiếp đi.
Lục lão gia đứng một bên thấy cháu mình đang ở trong phòng cấp cứu chưa biết sống chết ra sao, chắt thì lại khóc đến tan nát cõi lòng, ông bỗng như già đi mười tuổi, dựa vào ghế chờ ngoài phòng cấp cứu, không còn chút hơi sức.
Đột nhiên, đèn cấp cứu vụt tắt.
Nhan Hoan ôm con chạy đến trước mặt bác sỹ vừa đi từ trong ra, vội vàng hỏi.
“Sao rồi bác sỹ ? Bác sỹ, tình hình sao rồi?”
Bác sỹ tháo khẩu trang xuống, mặt mày thâm trầm: “Cứu được mạng rồi, nhưng trong bốn mươi tám giờ tới vẫn phải quan sát, nếu tỉnh lại thì có thể chuyển đến phòng bệnh thường, nếu không tỉnh lại, thì sẽ trở thành người thực vật.”
Người thực vật?
Trong đầu Nhan Hoan bỗng khó chịu như bị đánh một gậy, máu tươi từ lồng ngực trào dâng lên họng, ngay sau đó liền phun ra một ngụm, khiến bác sỹ hoảng hốt kêu y tá ra đỡ.
Không thể nào, người như Lục Vân Thâm không thể trở thành người thực vật được.
Bình luận facebook