Kỷ Ngộ Bạch nhìn người phụ nữ với khuôn mặt tràn đầy thư thái trước mắt, khó khăn lắm hắn mới có thể tái hợp với người phụ nữ bốn năm trước, đến lúc gần chết rồi vẫn nỉ non gọi tên Lục Vân Thâm.
Ngày đó, trên người cô toàn là máu, nếu không phải đúng lúc hắn lái xe từ thành phố Đế Vinh qua đó, lại vừa hay đi qua con hẻm đó, thì e rằng thi thể vô danh mà hắn dùng để thế thân cho cô sẽ chính là kết cục cuối cùng của cô.
Khi cô ngây ngốc nằm trong phòng ICU tròn một tháng, sau khi tình trạng nguy kịch được thông báo hơn hai mươi mấy lần, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù phải trả giá bằng tất cả thì hắn cũng sẽ đưa Nhan Hoan rời khỏi Lục Vân Thâm!
Kể cả lúc đó tiểu bảo bối trong bụng cô đã có tim thai!
Nhan Hoan bị bệnh mười ba năm, bệnh đã ăn sâu vào xương tủy rồi, bây giờ nên chữa căn bệnh chết tiệt đó một cách triệt để rồi!
Vì vậy, hắn không màng sự phản đối của bố mẹ hắn, dày công tạo ra một trò lừa bịp, trò lừa bịp này đủ khiến Lục Vân Thâm tin vào hiện trường cái chết của Nhan Hoan. Hắn lại rời tất cả tài sản của nhà họ Kỷ đến Nam Thành, hắn muốn để cho Lục Vân Thâm mãi mãi không có cơ hội làm hại Nhan Hoan thêm nữa.
Lúc Nhan Hoan tỉnh lại, hắn nhìn thấy sự sống lan tỏa trong đáy mắt cô một lần nữa thì hắn biết bản thân mình đã làm đúng.
Lục Vân Thâm là cái gai độc của Nhan Hoan, một khi được rút ra, cô sẽ có một cuộc sống hoàn toàn mới.
Vì vậy hắn mới có thể hưởng thụ cuộc sống xa xỉ bên cạnh Nhan Hoan suốt bốn năm qua.
Vì vậy hắn mới có thể may mắn được chứng kiến quá trình lớn lên vui vẻ hạnh phúc của Tiểu Lạc.
Vì vậy, Lục Vân Thâm à, cậu đến chậm rồi.
Cô ấy không còn là của cậu nữa, không còn nữa rồi.
Sau khi tiễn Kỷ Ngộ Bạch về, Nhan Hoan mới gọi Kỷ Tiểu Lạc đang chơi ipad vào phòng, cô khoanh tay trước ngực, hỏi từng câu từng chữ: “Nói đi, tại sao Lục Vân Thâm lại xuất hiện ở đây?”
“Mẹ đang nói gì vậy ạ? Con không biết nha!” Kỷ Tiểu Lạc ngẩn mặt, tỏ vẻ không hề hiểu ý của Nhan Hoan.
Nhan Hoan nhìn Kỷ Tiểu Lạc đang giả ngây giả ngô thì lòng lại càng tức giận, thằng nhóc này điều hay thì không học, lại đi học toàn thói xấu của Lục Vân Thâm, tuổi còn nhỏ mà đã mưu ma chước quỷ rồi.
Bồn năm rồi, Lục Vân Thâm chưa hề tìm đến đây, cô không tin, không có người chỉ dẫn thì sao Nam Thành tốt như vậy hắn không ở, lại chạy đến cái chốn phía nam mà hắn ghét cay ghét đắng này.
“Kỷ Tiểu Lạc, lẽ nào con không phát hiện ra rằng, lúc con chột dạ thì con sẽ gọi ta là mẹ sao?”
Nhan Hoan nheo mắt nhìn nó, cầm chổi lông gà trong tay, câu được câu chăng vỗ vỗ cây chổi trong tay: “Nói thật sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm phạt. Nếu con còn không nhận tội, mẹ thật sự phải dùng chiêu rồi.”
Kỷ Tiểu Lạc run lên, dùng chiêu quả thực rất đáng sợ, chổi lông gà không đánh người mà dùng để cù vào lòng bàn chân, chiêu này cũng chỉ có tiểu Hoan Hoan mới nghĩ ra được.
Nó xòe bàn tay nhỏ ra, nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Được rồi, được rồi, con tìm được hòm thư của chú ấy trên trang công ty của họ, sau đó con gửi cho chú ấy một bài quảng cáo về du lịch của Lệ Giang cộng với địa chỉ của tiệm mỳ nhà chúng ta, thuận tay gửi luôn cho chú ấy một bức ảnh chụp bóng lưng mờ nhạt của mẹ thôi mà. Con thật sự chưa làm gì cả.”
“...” Đây gọi là chưa làm gì sao?
Nhưng cô cảm thấy rất kì lạ, cô chưa từng nhắc đến Lục Vân Thâm trước mặt thằng nhóc này, mà Kỷ Tiểu Lạc cũng vẫn luôn gọi Kỷ Ngộ Bạch là ba mà, tại sao nó lại biết Lục Vân Thâm?
Kỷ Tiểu Lạc vừa thấy sắc mặt của Nhan Hoan thì đã biết cô đang nghĩ gì, nó nói với giọng điệu vừa non nớt vừa mang vẻ ông cụ non: “Vì vậy có thể nói, người lớn luôn thích gạt đám nhóc chúng con, mẹ cho rằng mẹ không nói thì con không biết chắc?”
Kỷ Tiểu Lạc rút một cây kẹo ra, vừa mút vừa nói: “Mẹ à, mẹ có biết rằng, đêm nào mẹ cũng nói mơ không? Vừa khóc vừa nói, Lục Vân Thâm đừng đi, Lục Vân Thâm đừng đi, cho nên...”
Thân thể nhỏ bé nhảy từ trên băng ghế xuống, rồi đạp ghế leo lên giường, sau đó Kỷ Tiểu Lạc ngước đôi mắt đen nhánh lên nhìn cô, non nớt nhưng kiên định không gì sánh bằng nói.
“Mẹ à, con không muốn khiến mẹ đau lòng.”
Hốc mắt Nhan Hoan chợt ẩm ướt, chổi lông gà trong tay đột nhiên rơi xuống đất. Cô ôm thật chặt Kỷ Tiểu Lạc, trong lòng vừa vui vừa buồn.
“Mẹ à, con không thèm để ý người khác gọi con là đồ con hoang, cũng không để ý bản thân mình không có ba. Nhưng con để ý đến niềm vui của mẹ, mẹ à, mẹ không cần làm bộ ngày nào cũng vui vẻ. Tiểu Lạc lớn rồi, là đàn ông rồi, con có thể cho mẹ mượn bờ vai, cũng có thể bảo vệ mẹ rồi, mẹ có gì muốn nói, không cần trốn tránh, cứ đến nói thẳng với Lục Vân Thâm đi.”
“Tiểu Lạc!”
Nhan Hoan cho rằng bản thân mình đóng kịch rất giỏi, nhưng thật không ngờ, cậu bé ngốc nghếch này lại biết hết mọi thứ, người làm mẹ như cô đây thực không xứng với cái chức vụ này.
Cô cố nén nước mắt nơi đáy mắt rồi véo mũi nó, nhẹ nhành nói.
“Tiểu quỷ, mẹ biết rồi.”
Bình luận facebook