Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 139: Nỗ Lực Tìm Kiếm
IVy không dám nhìn thẳng vào Lâm Tiêu, âm thanh vang lên vô cùng bất lực.
- Vốn dĩ trực thăng có thể chịu được sức nặng của cả 3 người, nhưng khi ấy MK - 34E phát nổ sớm hơn dự kiến 20 giây, là Boss đã cố tình không leo lên, bởi ngài ấy biết vì sức ép của vụ nổ nếu tải cả 3 trực thăng sẽ không thể nào thoát ra khỏi. Xin lỗi, là tôi tính toán không chu toàn.
- Nếu ngài ấy xảy ra chuyện, tôi thề sẽ tự tay giết chết anh.
Lâm Tiêu không giấu nỗi sự tức giận buông lời đe doạ. IVy nắm chặt lấy bàn tay đầy sức mạnh của Lâm Tiêu mà đáp trả.
- Đến khi ấy không cần phiền đến cậu, tôi tự mình ra tay.
- Hai người đòi sống đòi chết cái gì, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng cho người xuống phía dưới tìm kiếm, tôi không tin Mạc Tư Hàn lại có thể gãy cành sớm như vậy.
- Chúng ta không được chủ quan, dù cho Boss có thoát khỏi vụ nổ đi chăng nữa, nhưng rơi từ độ cao như vậy xuống phía dưới, e rằng...
Nghe đến đây cả mấy người bọn họ ai nấy đều trở nên thất thần, sợ hãi. Dù bọn họ không dám nói ra, nhưng ai nấy đều đang nghĩ đến kết cục đau lòng nhất. Rơi từ độ cao đó, không chết vì chấn thương cũng chết vì ngộp nước, chưa kể phía dưới nhiều đá ngầm như vậy, khả năng Mạc Tư Hàn còn sống là rất mong manh.
- Người bình thường thì có thể e rằng..., nhưng đó lại là Boss, tôi tin ngài ấy nhất định sẽ có cách vượt qua.
Lâm Tiêu kiểm tra lại những vật dụng cần thiết, ánh mắt đen láy đầy sự tự tin và hy vọng. Anh đưa tay vỗ vai IVy rồi cất giọng:
- Đi thôi! Đừng để Boss đợi lâu.
IVy liền vội vàng gật đầu. Ngay sau đó Lâm Tiêu quay về hướng đám đặc công ra lệnh:
- Hai người lên trực thăng cùng IVy, dò tìm từ phía trên mặt biển và khe đá. Còn lại chia làm hai đội, đội 1 chuẩn bị bình dưỡng khí lặn xuống phía dưới, đội 2 dọc theo khu vực dìa bờ tìm kiếm. Chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy Boss trước khi thuỷ chiều lên làm thay đổi dòng nước.
- TUÂN LỆNH!
Lâm Tiêu vừa dứt lời, một loạt âm thanh dứt khoát vang lên, rất nhanh sau đó ai nấy đều gấp rút vào vị trí, IVy cùng hai người lính đặc công lên trực thăng bay đi. Bạch Tử Phong và Neil được di chuyển về địa điểm cứu thương. Lâm Tiêu cùng đám người còn lại nhanh chóng lên xe chuyên dụng, tiến về mỏm đá đối diện với nơi xảy ra vụ nổ.
Địa hình ở đây khiến ai nhìn vào cũng đều vô cùng kinh ngạc, vì vị trí mà Mạc Tư Hàn rơi xuống được cấu tạo xâm lấn thành hình chữ U. Nơi xây dựng nên nhà máy của Henry thì ở dãy núi phía bên kia, còn nơi mà họ đang đứng là dãy núi còn lại. Bởi thế, dù có điều động thêm trực thăng cũng khó mà bay vào được.
Rất nhanh, Lâm Tiêu và nhóm đặc công dùng móc sắt chuyên dụng đu người xuống phía dưới. Do khu vực đáp xuống chỉ toàn là mỏm đá ngầm nổi lên, buộc khi di chuyển đều phải hết sức cẩn thận, chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng có thể xảy ra chấn thương nghiêm trọng.
IVy lúc này ngồi trên trực thăng, vì ảnh hưởng của vụ nổ mà khắp nơi vẫn mịt mù khói bụi, khiến cho việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn.
- Thưa ngài, chúng ta không thể bay thấp hơn được nữa.
- Tôi biết rồi, không cần hạ độ cao thêm đâu.
- Vâng.
IVy càng lúc càng nóng ruột hơn, trong khi màn hình vẫn không hề có một tín hiệu hồi đáp.
Không riêng gì IVy, cứ mỗi lần nhận được những cái lắc đầu, thì Lâm Tiêu càng lúc càng như muốn phát điên lên. Bên ngoài vẻ mặt lạnh lùng bình thản đó là sự lo lắng, bất an phủ lấp tâm trí anh. Chỉ lúc nữa thôi, nếu không mau chóng tìm thấy Boss đến khi ấy thuỷ triều dâng lên, tất cả mỏm đá đều sẽ bị chôn vùi xuống dưới biển. Bọn họ cũng sẽ không còn đường mà quay trở về, mà anh thì không thể nào để chuyện đó xảy ra.
Boss của anh từng nói "Lúc đối diện với cái chết, phân thận không quan trọng, thứ quan trọng chính là tính mạng của bản thân". Rõ ràng ngài đã dặn anh như thế, vậy mà khi gặp nguy hiểm, ngài lại sẵn sàng nhường cơ hội sống sót cho kẻ khác. Nếu Boss biết, anh vì việc cứu ngài ấy mà ích kỉ xem nhẹ mạng sống như vậy, thì chắc hẳn ngài ấy sẽ trừng phạt chính bản thân mình chứ không phải là anh, mà điều đó càng khiến anh cảm thấy kinh khủng hơn so với bất kì hình phạt nào khác.
- Thưa ngài, vẫn không phát hiện ra điều gì.
Lại một giọng nói bất lực vang lên, Nhìn nhóm người lần lượt thay phiên nhau ngụp lặn dưới đáy biển mò mẫm, mà nỗi bất an trong lòng Lâm Tiêu không tài nào kiểm soát được, bàn tay anh chợt run lên liên hồi, anh đau lòng nắm chặt lại như cố lấp đi sự sợ hãi của bản thân. Bộ quân phục trên người anh ướt sũng, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi mà vẫn ánh lên tia hy vọng mãnh liệt.
Lúc này, giọng nói của IVy qua tai nghe vang lên:
- Lâm Tiêu, có phát hiện gì không?
Lâm Tiêu thở dài trầm lặng.
- Vẫn chưa, còn anh?
- Cũng thế. Tôi sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm ra xa hơn. Có lẽ lúc rơi xuống Boss bị áp lực của vụ nổ lại cộng thêm dòng chảy của nước khiến cơ thể bị đẩy ra xa khỏi điểm rơi ban đầu. Lâm Tiêu, tôi đã điều động thêm tàu lặn và tàu cứu hộ tìm kiếm, thuỷ triều đang dâng nhanh, cậu và bọn họ mau chóng di chuyển lên phía trên đi.
- Tôi hiểu rồi. IVy...
Lâm Tiêu toan định lên tiếng nói điều gì đó, thì IVy đã vội chặn lại.
- Nhất định tôi sẽ đưa Boss quay trở về.
Vì câu nói này của IVy mà Lâm Tiêu mới dám buông lỏng bàn tay, ánh mắt trở nên kiên quyết.
- Nhất định!
Thuỷ triều dâng lên khiến mỏm đá cao nhất cũng sắp bị nuốt gọn, bụi đã hoà vào không trung phát tán mà tan dần, nhưng thay vào đó bầu trời đang bắt đầu chuyển đỏ. Lâm Tiêu hạ lệnh cho đội đặc vụ rút lui khỏi nơi tìm kiếm.
Quân phục ướt sũng, ai nấy đều mang dáng vẻ mệt mỏi. Lúc này, từ xa vang đến tiếng còi tàu cứu hộ, quả nhiên tác phong làm việc của IVy rất nhanh chóng. Nhưng do bên trong lòng xâm lấn chữ U có rất nhiều đá ngầm, nên tàu cứu hộ chỉ có thể tìm kiếm khu vực phía ngoài mà không thể di chuyển vào sâu bên trong.
IVy ngồi bên cửa trực thăng, liên tục chỉnh đi chỉnh lại tần số dò tìm trên màn hình, chốc chốc lại đưa ống nhòm quan sát xuống phía dưới, sức gió mỗi lúc một mạnh, nước lại chảy siết hơn càng làm cho anh lo lắng không yên.
Đội nhiên con mắt trái của IVy bất ngờ nhận được một tín hiệu vô cùng đặc biệt. Phía trước cảm biến siêu nhỏ là ống kính ghi hình ảnh với độ phân giải cao. Nó đang tiến hành nhận và xử lý ánh sáng. Để chế tạo ra con mắt nhân tạo này, Boss của anh đã sử dụng sợi dây làm từ vật liệu perovskite mô phỏng dây thần kinh kết nối cầu mắt với não, giúp việc truyền dẫn hình ảnh với tốc độ cực nhanh.
Trước mắt IVy như hiện ra một màn hình toạ độ rõ rệt, tín hiệu nhấp nháy vụt tắt liên tục, lặp đi lặp lại rất nhanh chóng, tuy nhiên khi nhìn vào màn hình máy dò, lại không hề có một biến động thay đổi nào. IVy vội vàng túm chặt lấy áo của tên phi cơ kêu lên:
- Hướng đông nam, toạ độ 22,5 – 67,5 độ, cách vị trí bay 3000m, sức gió 10-15m/s. Nhanh lên!
- Vốn dĩ trực thăng có thể chịu được sức nặng của cả 3 người, nhưng khi ấy MK - 34E phát nổ sớm hơn dự kiến 20 giây, là Boss đã cố tình không leo lên, bởi ngài ấy biết vì sức ép của vụ nổ nếu tải cả 3 trực thăng sẽ không thể nào thoát ra khỏi. Xin lỗi, là tôi tính toán không chu toàn.
- Nếu ngài ấy xảy ra chuyện, tôi thề sẽ tự tay giết chết anh.
Lâm Tiêu không giấu nỗi sự tức giận buông lời đe doạ. IVy nắm chặt lấy bàn tay đầy sức mạnh của Lâm Tiêu mà đáp trả.
- Đến khi ấy không cần phiền đến cậu, tôi tự mình ra tay.
- Hai người đòi sống đòi chết cái gì, việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng cho người xuống phía dưới tìm kiếm, tôi không tin Mạc Tư Hàn lại có thể gãy cành sớm như vậy.
- Chúng ta không được chủ quan, dù cho Boss có thoát khỏi vụ nổ đi chăng nữa, nhưng rơi từ độ cao như vậy xuống phía dưới, e rằng...
Nghe đến đây cả mấy người bọn họ ai nấy đều trở nên thất thần, sợ hãi. Dù bọn họ không dám nói ra, nhưng ai nấy đều đang nghĩ đến kết cục đau lòng nhất. Rơi từ độ cao đó, không chết vì chấn thương cũng chết vì ngộp nước, chưa kể phía dưới nhiều đá ngầm như vậy, khả năng Mạc Tư Hàn còn sống là rất mong manh.
- Người bình thường thì có thể e rằng..., nhưng đó lại là Boss, tôi tin ngài ấy nhất định sẽ có cách vượt qua.
Lâm Tiêu kiểm tra lại những vật dụng cần thiết, ánh mắt đen láy đầy sự tự tin và hy vọng. Anh đưa tay vỗ vai IVy rồi cất giọng:
- Đi thôi! Đừng để Boss đợi lâu.
IVy liền vội vàng gật đầu. Ngay sau đó Lâm Tiêu quay về hướng đám đặc công ra lệnh:
- Hai người lên trực thăng cùng IVy, dò tìm từ phía trên mặt biển và khe đá. Còn lại chia làm hai đội, đội 1 chuẩn bị bình dưỡng khí lặn xuống phía dưới, đội 2 dọc theo khu vực dìa bờ tìm kiếm. Chúng ta phải nhanh chóng tìm thấy Boss trước khi thuỷ chiều lên làm thay đổi dòng nước.
- TUÂN LỆNH!
Lâm Tiêu vừa dứt lời, một loạt âm thanh dứt khoát vang lên, rất nhanh sau đó ai nấy đều gấp rút vào vị trí, IVy cùng hai người lính đặc công lên trực thăng bay đi. Bạch Tử Phong và Neil được di chuyển về địa điểm cứu thương. Lâm Tiêu cùng đám người còn lại nhanh chóng lên xe chuyên dụng, tiến về mỏm đá đối diện với nơi xảy ra vụ nổ.
Địa hình ở đây khiến ai nhìn vào cũng đều vô cùng kinh ngạc, vì vị trí mà Mạc Tư Hàn rơi xuống được cấu tạo xâm lấn thành hình chữ U. Nơi xây dựng nên nhà máy của Henry thì ở dãy núi phía bên kia, còn nơi mà họ đang đứng là dãy núi còn lại. Bởi thế, dù có điều động thêm trực thăng cũng khó mà bay vào được.
Rất nhanh, Lâm Tiêu và nhóm đặc công dùng móc sắt chuyên dụng đu người xuống phía dưới. Do khu vực đáp xuống chỉ toàn là mỏm đá ngầm nổi lên, buộc khi di chuyển đều phải hết sức cẩn thận, chỉ cần một sơ xuất nhỏ cũng có thể xảy ra chấn thương nghiêm trọng.
IVy lúc này ngồi trên trực thăng, vì ảnh hưởng của vụ nổ mà khắp nơi vẫn mịt mù khói bụi, khiến cho việc tìm kiếm càng trở nên khó khăn.
- Thưa ngài, chúng ta không thể bay thấp hơn được nữa.
- Tôi biết rồi, không cần hạ độ cao thêm đâu.
- Vâng.
IVy càng lúc càng nóng ruột hơn, trong khi màn hình vẫn không hề có một tín hiệu hồi đáp.
Không riêng gì IVy, cứ mỗi lần nhận được những cái lắc đầu, thì Lâm Tiêu càng lúc càng như muốn phát điên lên. Bên ngoài vẻ mặt lạnh lùng bình thản đó là sự lo lắng, bất an phủ lấp tâm trí anh. Chỉ lúc nữa thôi, nếu không mau chóng tìm thấy Boss đến khi ấy thuỷ triều dâng lên, tất cả mỏm đá đều sẽ bị chôn vùi xuống dưới biển. Bọn họ cũng sẽ không còn đường mà quay trở về, mà anh thì không thể nào để chuyện đó xảy ra.
Boss của anh từng nói "Lúc đối diện với cái chết, phân thận không quan trọng, thứ quan trọng chính là tính mạng của bản thân". Rõ ràng ngài đã dặn anh như thế, vậy mà khi gặp nguy hiểm, ngài lại sẵn sàng nhường cơ hội sống sót cho kẻ khác. Nếu Boss biết, anh vì việc cứu ngài ấy mà ích kỉ xem nhẹ mạng sống như vậy, thì chắc hẳn ngài ấy sẽ trừng phạt chính bản thân mình chứ không phải là anh, mà điều đó càng khiến anh cảm thấy kinh khủng hơn so với bất kì hình phạt nào khác.
- Thưa ngài, vẫn không phát hiện ra điều gì.
Lại một giọng nói bất lực vang lên, Nhìn nhóm người lần lượt thay phiên nhau ngụp lặn dưới đáy biển mò mẫm, mà nỗi bất an trong lòng Lâm Tiêu không tài nào kiểm soát được, bàn tay anh chợt run lên liên hồi, anh đau lòng nắm chặt lại như cố lấp đi sự sợ hãi của bản thân. Bộ quân phục trên người anh ướt sũng, ánh mắt lộ vẻ mệt mỏi mà vẫn ánh lên tia hy vọng mãnh liệt.
Lúc này, giọng nói của IVy qua tai nghe vang lên:
- Lâm Tiêu, có phát hiện gì không?
Lâm Tiêu thở dài trầm lặng.
- Vẫn chưa, còn anh?
- Cũng thế. Tôi sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm ra xa hơn. Có lẽ lúc rơi xuống Boss bị áp lực của vụ nổ lại cộng thêm dòng chảy của nước khiến cơ thể bị đẩy ra xa khỏi điểm rơi ban đầu. Lâm Tiêu, tôi đã điều động thêm tàu lặn và tàu cứu hộ tìm kiếm, thuỷ triều đang dâng nhanh, cậu và bọn họ mau chóng di chuyển lên phía trên đi.
- Tôi hiểu rồi. IVy...
Lâm Tiêu toan định lên tiếng nói điều gì đó, thì IVy đã vội chặn lại.
- Nhất định tôi sẽ đưa Boss quay trở về.
Vì câu nói này của IVy mà Lâm Tiêu mới dám buông lỏng bàn tay, ánh mắt trở nên kiên quyết.
- Nhất định!
Thuỷ triều dâng lên khiến mỏm đá cao nhất cũng sắp bị nuốt gọn, bụi đã hoà vào không trung phát tán mà tan dần, nhưng thay vào đó bầu trời đang bắt đầu chuyển đỏ. Lâm Tiêu hạ lệnh cho đội đặc vụ rút lui khỏi nơi tìm kiếm.
Quân phục ướt sũng, ai nấy đều mang dáng vẻ mệt mỏi. Lúc này, từ xa vang đến tiếng còi tàu cứu hộ, quả nhiên tác phong làm việc của IVy rất nhanh chóng. Nhưng do bên trong lòng xâm lấn chữ U có rất nhiều đá ngầm, nên tàu cứu hộ chỉ có thể tìm kiếm khu vực phía ngoài mà không thể di chuyển vào sâu bên trong.
IVy ngồi bên cửa trực thăng, liên tục chỉnh đi chỉnh lại tần số dò tìm trên màn hình, chốc chốc lại đưa ống nhòm quan sát xuống phía dưới, sức gió mỗi lúc một mạnh, nước lại chảy siết hơn càng làm cho anh lo lắng không yên.
Đội nhiên con mắt trái của IVy bất ngờ nhận được một tín hiệu vô cùng đặc biệt. Phía trước cảm biến siêu nhỏ là ống kính ghi hình ảnh với độ phân giải cao. Nó đang tiến hành nhận và xử lý ánh sáng. Để chế tạo ra con mắt nhân tạo này, Boss của anh đã sử dụng sợi dây làm từ vật liệu perovskite mô phỏng dây thần kinh kết nối cầu mắt với não, giúp việc truyền dẫn hình ảnh với tốc độ cực nhanh.
Trước mắt IVy như hiện ra một màn hình toạ độ rõ rệt, tín hiệu nhấp nháy vụt tắt liên tục, lặp đi lặp lại rất nhanh chóng, tuy nhiên khi nhìn vào màn hình máy dò, lại không hề có một biến động thay đổi nào. IVy vội vàng túm chặt lấy áo của tên phi cơ kêu lên:
- Hướng đông nam, toạ độ 22,5 – 67,5 độ, cách vị trí bay 3000m, sức gió 10-15m/s. Nhanh lên!
Bình luận facebook