Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 153: Kết Cục Của Lưu Thiên Uyển
1 tháng sau.
Sau khi thực hiện thành công ca phẫu thuật, Tịnh Kỳ được đưa về bệnh viện Thành Đô để theo dõi. Và mất một tháng sau cô mới có thể tỉnh lại.
Liên tiếp những biến cố kinh hoàng xảy ra, khiến trái tim Tịnh Kỳ thật sự đã quá mệt mỏi, cô dần dần nhớ lại những kí ức về Mạc Tư Hàn, từ kỉ niệm ngọt ngào cho tới muôn vàn những tổn thương. Bạch Tử Phong kể lại cho cô nghe về kết cục của Henry, nhưng lại tuyệt nhiên không nói về tình trạng của Mạc Tư Hàn.
Cuối cùng Tịnh Kỳ quyết định rời khỏi Thành Đô, quay trở về Anh Quốc.
8 giờ sáng, trước khi cô lên máy bay
Trại giam nữ - phòng cách ly.
Tịnh Kỳ đứng trước song sắt đã có chút hoen rỉ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên trong buồng giam.
Cô ta ngồi co mình trong một góc, khắp cơ thể nổi đầy những nốt đỏ đang bưng mủ và chảy dịch. Dù đã được quấn mấy lớp băng gạc nhưng có vẻ sự ngứa ngáy và đau đớn khiến cô ta không thể nào chịu nổi mà liên tục đưa tay lên cào cấu.
Mái tóc đen dài xơ rối, che lấp đi gương mặt đã biến dị. Trông cô ta không khác gì kẻ mang trên mình căn bệnh hủi đáng sợ. Trước mắt Tịnh Kỳ, người đó không ai khác chính là Lưu Thiên Uyển.
Thật không thể tin được vị tiểu thư cao sang xinh đẹp ngày nào, đã biến thành bộ dạng gớm ghiếc, kinh tởm thế này. Đây chính là hậu quả của việc trong thời gian dài Lưu Thiên Uyển đã phóng túng quan hệ với vô số đàn ông, gây nên căn bệnh nhiễm khuẩn virut Treponema pallidum*
* Giang Mai
Trông thấy Tịnh Kỳ, Lưu Thiên Uyển lồm cồm bò từ trong góc ra phía ngoài, hai tay bấu chặt vào song sắt kêu lên.
- Cứu...cứu... tôi với... làm ơn hãy cứu tôi...xin cô…tôi van xin cô…
Không thấy Tịnh Kỳ đáp trả lời mình, Lưu Thiên Uyển vội vàng dập đầu xuống phía dưới khung sắt liên tục mở lời van xin.
- Tịnh Kỳ, tôi sai rồi…tôi sai rồi…làm ơn hãy đưa tôi ra khỏi đây…làm ơn hãy cứu lấy tôi…
Tịnh Kỳ cho hai tay vào túi áo măng tô, ngẩng cao đầu với khí chất mạnh mẽ, ánh mắt nâu chĩa thẳng vào Lưu Thiên Uyển.
- Nói tôi nghe xem, là cô đã sai ở đâu?
Lưu Thiên Uyển ngước đôi mắt hi vọng lên nhìn Tịnh Kỳ, lời nói run lên vô cùng thảm hại.
- Là…là…tôi đã bắt ép Tiểu Miên để cho Vương Tuấn Hào cưỡng bức, là tôi đã tung ảnh của Tiểu Miên lên mạng khiến cô ấy phải tự sát…là tôi…đã…đã ra tay giết chết Vương Tuấn Hào đổ tội cho Lâm Mỹ...
- Còn gì nữa?
- Tôi…tôi…khiến cô rơi vào tay đám thú tinh…
- Nhưng Tịnh Kỳ, dù sao thì cô vẫn còn sống mà phải không, tôi xin cô hãy giúp tôi ra khỏi nơi này… tôi xin cô đấy.
Tịnh Kỳ trầm lặng nhìn vào Lưu Thiên Uyển, sự căm phẫn lần nữa trỗi dậy trong tâm trí cô. Một lúc sau đó, Tịnh Kỳ mới chậm chạp lên tiếng:
- Yên tâm, lấy danh nghĩa luật sư, tôi sẽ giúp cô thoát khỏi án tử.
Ánh mắt Lưu Thiên Uyển chợt sáng rực lên.
- Thật... thật chứ?. Cô sẽ giúp tôi sao?
- Ừm! Đương nhiên là phải để cô sống rồi, để cả đời sau này, cô chỉ có thể mãi mãi ở lại đây, cảm nhận tội lỗi của mình đến khi thịt nát xương tan.
- Sao...
Ánh mắt phút chốc chìm xuống ngục sâu tăm tối. Lưu Thiên Uyển kinh hãi buông rơi cả hai bàn tay, cơ thể kinh tởm ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tịnh Kỳ ném cho cô ta một cái nhìn khinh bỉ, rồi lạnh lùng quay người rời đi.
Để mặc phía sau vang lên những lời van xin tuyệt vọng.
...----------------...
[ Khoa sản bệnh viện Thành Đô ]
IVy và Lâm Tiêu với dáng vẻ căng thẳng liên tục đi qua đi lại bên ngoài hành lang, hết đứng rồi lại ngồi, chăm chú dán mắt vào cửa phòng cấp cứu. Đã lâu như vậy rồi mà bên trong vẫn chưa có lấy một tin tức nào. IVy lúc này đang loay trên màn hình điện thoại, bất giác lên tiếng hỏi:
- Lâm Tiêu, đã báo cho mèo con chưa?
Lâm Tiêu rướn người nhìn qua tấm kính đục mờ, thở dài nói:
- Tôi đã liên hệ rồi, nhưng tiểu thư từ chối không gặp. Vừa nhắc đến chuyện cái thai đã lạnh lùng cúp máy. Hay IVy chúng ta cho người bắt cóc tiểu thư đến đây luôn được không.
- Không được!, chúng ta không thể ngang nhiên bắt cóc người trong hoàng tộc Anh.
- Hazzzz! Vậy làm sao bây giờ. Boss còn chưa chịu tỉnh lại nữa, chuyện của hai người họ đến khi nào mới có thể hoá giải đây.
Lâm Tiêu gục đầu vào cửa với dáng vẻ bất lực thật sự. Trong khi đó IVy tiến về phía anh, nắm chặt lấy cổ áo Lâm Tiêu ném ra ngoài.
- Vẫn là phải chờ người trong cuộc lên tiếng thôi. Chuyện quan trọng bây giờ là chờ xem tình hình bên trong như thế nào, cậu gấp gáp cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu.
- Này..., anh định làm gì thế?
- Cậu đang cản tầm nhìn của tôi.
Dứt lời, con mắt ngọc lam của IVy loé lên một tia sáng, ngay sau đó là dán chặt vào bức tường ngay trước mặt. Hành động đó khiến Lâm Tiêu không nhịn nổi tò mò, từ phía sau bước tới dựa khuôn mặt lên bờ vai của IVy.
- Anh đang dùng máy quét xuyên vật sao?. Thế nào rồi, bên trong ổn chứ?
- Cậu yên lặng một chút....
Chừng vài phút sau IVy hoảng hốt reo lên:
- Ra rồi! Ra Rồi...Nhanh...nhanh qua đó!
Lệ Ái, vị bác sĩ trẻ đột ngột từ trong phòng bước ra, trông thấy cảnh hai người đàn ông đang ôm nhau dán chặt vào tường với tư thế vô cùng ám muội, liền có chút ngượng ngùng lên tiếng.
- Ai là người nhà của đứa trẻ?
- Tôi! Là tôi.
Cả hai luống cuống chạy đến trước mặt Lệ Ái rồi đồng thanh lên tiếng.
- Đây là trường hợp đặc biệt, chúng tôi cần báo lại cho viện trưởng, các anh có thể nào...
- Không được! Nếu như để lộ chuyện này ra ngoài, tôi lập tức san bằng bệnh viện.
- Anh....
IVy bước lên trước mặt Lệ Ái, dùng dáng vẻ doạ người mà nghiêm mặt cảnh cáo, khiến cô sợ hãi mà lùi về sau vài bước.
Thật ra ngay từ lúc bọn họ mang vật đó đến đây, bên ngoài đã rầm rộ đến mức xe đậu chật kín cả khuôn viên bệnh viện. Từ ngoài cổng vào đến tận nóc sân thượng, đâu đâu cũng có người đứng canh gác, trông không khác gì băng nhóm xã hội đen.
- IVy, anh làm cô ấy sợ rồi.
Lâm Tiêu hoảng hốt bước lên kéo ống tay áo IVy nhắc nhở, sau đó nhìn sang Lệ Ái trấn an.
- Đó là lời của ông chủ chúng tôi thôi, còn đối với chúng tôi chẳng qua chỉ cho đóng cửa bệnh viện, vậy nên cô hãy an tâm.
Lệ Ái không biết trong tình huống này nên thả biểu cảm "haha" hay "sad" nữa. Sau cùng, bình tình cởi chiếc mũ trên đầu với động tác vô cùng nhẹ nhàng, rồi quay người bước vào bên trong.
- Đây là nơi mà mọi đứa trẻ được sinh ra, bao gồm cả các anh đấy. Chỉ cần nhắc nhở mọi người là được rồi, không cần thiết phải doạ nạt như thế.
Lâm Tiêu bước theo sau Lệ Ái vào phòng, hồn nhiên lên tiếng:
- Tôi sinh ra ở trong quân đội. Còn IVy?. Anh thì thế nào?
IVy chỉnh lại áo khoác, chân dài sải bước bên cạnh Lâm Tiêu.
- Bà nói nhặt tôi ở bên đường.
Lần này Lệ Ái vì câu nói mang tính tổn thương của IVy, mà khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười vô cùng dễ thương, khiến Lâm Tiêu bối rối đứng hình mất mấy giây.
Sau khi thực hiện thành công ca phẫu thuật, Tịnh Kỳ được đưa về bệnh viện Thành Đô để theo dõi. Và mất một tháng sau cô mới có thể tỉnh lại.
Liên tiếp những biến cố kinh hoàng xảy ra, khiến trái tim Tịnh Kỳ thật sự đã quá mệt mỏi, cô dần dần nhớ lại những kí ức về Mạc Tư Hàn, từ kỉ niệm ngọt ngào cho tới muôn vàn những tổn thương. Bạch Tử Phong kể lại cho cô nghe về kết cục của Henry, nhưng lại tuyệt nhiên không nói về tình trạng của Mạc Tư Hàn.
Cuối cùng Tịnh Kỳ quyết định rời khỏi Thành Đô, quay trở về Anh Quốc.
8 giờ sáng, trước khi cô lên máy bay
Trại giam nữ - phòng cách ly.
Tịnh Kỳ đứng trước song sắt đã có chút hoen rỉ, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ bên trong buồng giam.
Cô ta ngồi co mình trong một góc, khắp cơ thể nổi đầy những nốt đỏ đang bưng mủ và chảy dịch. Dù đã được quấn mấy lớp băng gạc nhưng có vẻ sự ngứa ngáy và đau đớn khiến cô ta không thể nào chịu nổi mà liên tục đưa tay lên cào cấu.
Mái tóc đen dài xơ rối, che lấp đi gương mặt đã biến dị. Trông cô ta không khác gì kẻ mang trên mình căn bệnh hủi đáng sợ. Trước mắt Tịnh Kỳ, người đó không ai khác chính là Lưu Thiên Uyển.
Thật không thể tin được vị tiểu thư cao sang xinh đẹp ngày nào, đã biến thành bộ dạng gớm ghiếc, kinh tởm thế này. Đây chính là hậu quả của việc trong thời gian dài Lưu Thiên Uyển đã phóng túng quan hệ với vô số đàn ông, gây nên căn bệnh nhiễm khuẩn virut Treponema pallidum*
* Giang Mai
Trông thấy Tịnh Kỳ, Lưu Thiên Uyển lồm cồm bò từ trong góc ra phía ngoài, hai tay bấu chặt vào song sắt kêu lên.
- Cứu...cứu... tôi với... làm ơn hãy cứu tôi...xin cô…tôi van xin cô…
Không thấy Tịnh Kỳ đáp trả lời mình, Lưu Thiên Uyển vội vàng dập đầu xuống phía dưới khung sắt liên tục mở lời van xin.
- Tịnh Kỳ, tôi sai rồi…tôi sai rồi…làm ơn hãy đưa tôi ra khỏi đây…làm ơn hãy cứu lấy tôi…
Tịnh Kỳ cho hai tay vào túi áo măng tô, ngẩng cao đầu với khí chất mạnh mẽ, ánh mắt nâu chĩa thẳng vào Lưu Thiên Uyển.
- Nói tôi nghe xem, là cô đã sai ở đâu?
Lưu Thiên Uyển ngước đôi mắt hi vọng lên nhìn Tịnh Kỳ, lời nói run lên vô cùng thảm hại.
- Là…là…tôi đã bắt ép Tiểu Miên để cho Vương Tuấn Hào cưỡng bức, là tôi đã tung ảnh của Tiểu Miên lên mạng khiến cô ấy phải tự sát…là tôi…đã…đã ra tay giết chết Vương Tuấn Hào đổ tội cho Lâm Mỹ...
- Còn gì nữa?
- Tôi…tôi…khiến cô rơi vào tay đám thú tinh…
- Nhưng Tịnh Kỳ, dù sao thì cô vẫn còn sống mà phải không, tôi xin cô hãy giúp tôi ra khỏi nơi này… tôi xin cô đấy.
Tịnh Kỳ trầm lặng nhìn vào Lưu Thiên Uyển, sự căm phẫn lần nữa trỗi dậy trong tâm trí cô. Một lúc sau đó, Tịnh Kỳ mới chậm chạp lên tiếng:
- Yên tâm, lấy danh nghĩa luật sư, tôi sẽ giúp cô thoát khỏi án tử.
Ánh mắt Lưu Thiên Uyển chợt sáng rực lên.
- Thật... thật chứ?. Cô sẽ giúp tôi sao?
- Ừm! Đương nhiên là phải để cô sống rồi, để cả đời sau này, cô chỉ có thể mãi mãi ở lại đây, cảm nhận tội lỗi của mình đến khi thịt nát xương tan.
- Sao...
Ánh mắt phút chốc chìm xuống ngục sâu tăm tối. Lưu Thiên Uyển kinh hãi buông rơi cả hai bàn tay, cơ thể kinh tởm ngồi bệt xuống sàn nhà lạnh lẽo. Tịnh Kỳ ném cho cô ta một cái nhìn khinh bỉ, rồi lạnh lùng quay người rời đi.
Để mặc phía sau vang lên những lời van xin tuyệt vọng.
...----------------...
[ Khoa sản bệnh viện Thành Đô ]
IVy và Lâm Tiêu với dáng vẻ căng thẳng liên tục đi qua đi lại bên ngoài hành lang, hết đứng rồi lại ngồi, chăm chú dán mắt vào cửa phòng cấp cứu. Đã lâu như vậy rồi mà bên trong vẫn chưa có lấy một tin tức nào. IVy lúc này đang loay trên màn hình điện thoại, bất giác lên tiếng hỏi:
- Lâm Tiêu, đã báo cho mèo con chưa?
Lâm Tiêu rướn người nhìn qua tấm kính đục mờ, thở dài nói:
- Tôi đã liên hệ rồi, nhưng tiểu thư từ chối không gặp. Vừa nhắc đến chuyện cái thai đã lạnh lùng cúp máy. Hay IVy chúng ta cho người bắt cóc tiểu thư đến đây luôn được không.
- Không được!, chúng ta không thể ngang nhiên bắt cóc người trong hoàng tộc Anh.
- Hazzzz! Vậy làm sao bây giờ. Boss còn chưa chịu tỉnh lại nữa, chuyện của hai người họ đến khi nào mới có thể hoá giải đây.
Lâm Tiêu gục đầu vào cửa với dáng vẻ bất lực thật sự. Trong khi đó IVy tiến về phía anh, nắm chặt lấy cổ áo Lâm Tiêu ném ra ngoài.
- Vẫn là phải chờ người trong cuộc lên tiếng thôi. Chuyện quan trọng bây giờ là chờ xem tình hình bên trong như thế nào, cậu gấp gáp cũng không giải quyết được vấn đề gì đâu.
- Này..., anh định làm gì thế?
- Cậu đang cản tầm nhìn của tôi.
Dứt lời, con mắt ngọc lam của IVy loé lên một tia sáng, ngay sau đó là dán chặt vào bức tường ngay trước mặt. Hành động đó khiến Lâm Tiêu không nhịn nổi tò mò, từ phía sau bước tới dựa khuôn mặt lên bờ vai của IVy.
- Anh đang dùng máy quét xuyên vật sao?. Thế nào rồi, bên trong ổn chứ?
- Cậu yên lặng một chút....
Chừng vài phút sau IVy hoảng hốt reo lên:
- Ra rồi! Ra Rồi...Nhanh...nhanh qua đó!
Lệ Ái, vị bác sĩ trẻ đột ngột từ trong phòng bước ra, trông thấy cảnh hai người đàn ông đang ôm nhau dán chặt vào tường với tư thế vô cùng ám muội, liền có chút ngượng ngùng lên tiếng.
- Ai là người nhà của đứa trẻ?
- Tôi! Là tôi.
Cả hai luống cuống chạy đến trước mặt Lệ Ái rồi đồng thanh lên tiếng.
- Đây là trường hợp đặc biệt, chúng tôi cần báo lại cho viện trưởng, các anh có thể nào...
- Không được! Nếu như để lộ chuyện này ra ngoài, tôi lập tức san bằng bệnh viện.
- Anh....
IVy bước lên trước mặt Lệ Ái, dùng dáng vẻ doạ người mà nghiêm mặt cảnh cáo, khiến cô sợ hãi mà lùi về sau vài bước.
Thật ra ngay từ lúc bọn họ mang vật đó đến đây, bên ngoài đã rầm rộ đến mức xe đậu chật kín cả khuôn viên bệnh viện. Từ ngoài cổng vào đến tận nóc sân thượng, đâu đâu cũng có người đứng canh gác, trông không khác gì băng nhóm xã hội đen.
- IVy, anh làm cô ấy sợ rồi.
Lâm Tiêu hoảng hốt bước lên kéo ống tay áo IVy nhắc nhở, sau đó nhìn sang Lệ Ái trấn an.
- Đó là lời của ông chủ chúng tôi thôi, còn đối với chúng tôi chẳng qua chỉ cho đóng cửa bệnh viện, vậy nên cô hãy an tâm.
Lệ Ái không biết trong tình huống này nên thả biểu cảm "haha" hay "sad" nữa. Sau cùng, bình tình cởi chiếc mũ trên đầu với động tác vô cùng nhẹ nhàng, rồi quay người bước vào bên trong.
- Đây là nơi mà mọi đứa trẻ được sinh ra, bao gồm cả các anh đấy. Chỉ cần nhắc nhở mọi người là được rồi, không cần thiết phải doạ nạt như thế.
Lâm Tiêu bước theo sau Lệ Ái vào phòng, hồn nhiên lên tiếng:
- Tôi sinh ra ở trong quân đội. Còn IVy?. Anh thì thế nào?
IVy chỉnh lại áo khoác, chân dài sải bước bên cạnh Lâm Tiêu.
- Bà nói nhặt tôi ở bên đường.
Lần này Lệ Ái vì câu nói mang tính tổn thương của IVy, mà khoé miệng nhếch lên tạo thành nụ cười vô cùng dễ thương, khiến Lâm Tiêu bối rối đứng hình mất mấy giây.
Bình luận facebook