• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ác Ma Chiến Thần (1 Viewer)

  • Chương 11-15

Chương 11 Đau thấu tim gan

Tần Nhã mặt mày ngây ngốc, hôm qua đuổi Dương Chấn đi, con gái đã khóc nháo không thôi, muốn tìm ba.

Cô vốn có hơi hối hận, sợ con gái không dễ gì đợi được ba trở về lại đi mất, nhưng không ngờ, vào lúc cô một mình đối mặt với mọi chuyện, Dương Chấn lại đến rồi.

Dáng vẻ của Dương Chấn vô cùng bá đạo, giống như chạm vào nơi mềm yếu trong lòng cô, nội tâm run rẩy dữ dội.

“Cậu là ai? Lại dám xông vào phòng họp của nhà họ Tần, bảo vệ đâu? Lôi cậu ta ra ngoài cho tôi.”

Lúc này ông cụ không có nhận ra Dương Chấn, năm đó Dương Chấn không có gặp mặt người của nhà họ Tần được mấy lần, chớp một cái đã 5 năm trôi qua, bọn họ sao có thể nhận ra ngay được?

“Ông nội, cậu ta chính là Dương Chấn, tên phế vật 5 năm trước kết hôn chưa lâu với Tần Nhã thì đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian.”

Tần Luân trước đó đã nghe nói chuyện Dương Chấn trở về, lập tức nhận ra Dương Chấn, mặt mày thích thú nhìn Tần Nhã.

Ông cụ lúc này mới nghĩ ra Dương Chấn là ai, mắt hơi nheo lại, đánh gia Dương Chấn một lượt từ đầu đến chân, trừ khí chất có hơi khác ra, hình như không có bất kỳ thay đổi gì, vẫn là kiểu ăn mặc nghèo nàn đó.

Tần Nhã tuy rất muốn có người có thể cùng cô gánh chịu mọi chuyện, nhưng Dương Chấn lúc này xuất hiện, chỉ có thể khiến sự việc càng thêm loạn, cô mặt mày tức giận nói: “Ai kêu anh đến?”

Địch ý của Tần Nhã đối với mình, Dương Chấn không hề thấy bất ngờ, nếu như vừa trở về thì có thể nhận được sự công nhận của Tần Nhã, vậy sự công nhận của Tần Nhã quá rẻ mạt rồi?

Ông cụ lúc này khoát tay, ngăn cản Tần Nhã nói chuyện, mắt lập lòe nhìn chằm chằm Dương Chấn: “Thì ra là tên phế vật cậu, năm đó hủy hoại danh dự của nhà họ Tần, nếu như không phải là cậu, nhà họ Tần sớm đã trở thành gia tộc hàng đầu ở Giang Châu rồi, không ngờ cậu vậy mà còn dám trở về.”

Trong mắt Dương Chấn vụt qua một tia sắc bén, cười lạnh một tiếng: “Tôi hủy hoại danh dự của nhà họ Tần ông? Sự thật là gì, người đứng đầu nhà họ Tần như ông, lẽ nào không rõ hay sao?”

Mã Tuân đã điều tra rõ chuyện năm đó, mọi chuyện đều là một vở kịch tự biên tự diễn để lấy được tập đoàn Tam Hòa của nhà họ Tần.

Nếu như không phải là vì Tần Nhã, nhà họ Tần đã bị diệt từ hôm qua rồi.

“Cậu nói linh tinh cái gì?”

Ông cụ bỗng nổi giận, vỗ một cái lên bàn, đứng bậy dậy, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Bởi vì cảm xúc kích động, ông cụ bỗng ho dữ dội, cơ thể lung lay.

“Ông nội!”

Tần Nhã vội vàng xông đến, chỉ là Tần Luân đã nhanh hơn một bước đi tới đỡ lấy ông cụ.

“Cút ra!”

Tần Luân quát một tiếng: “Còn có mặt mũi gọi ông nội? Cô bảo thằng chồng phế vật này đến là thành tâm đến chọc giận ông nội phải không?”

“Nếu như ông nội có mệnh hệ gì, chúng tôi sẽ không tha cho mấy người.”

“5 năm trước chính vì chuyện xấu mà hai người gây ra khiến nhà họ Tần bị tổn hại, 5 năm sau, hai người có phải còn muốn chọc ông cụ tức chết hay không? Muốn khiến nhà họ Tần biến hết?”

“Theo tôi thấy, nhà các người chính là sao chổi, nên bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần, mãi mãi không được bước chân vào nhà họ Tần một bước.”



Tần Nhã vì gia tộc bỏ ra nhiều như vậy, thậm chí ngay cả tập đoàn Tam Hòa thuộc về cô, cũng bị gia tộc thu về, hiện nay lại rơi vào kết cục bị người thân chửi rủa.

Thấy cơ thể lảo đảo của Tần Nhã, Dương Chấn nói không ra mình khó chịu như thế nào.

Cơn giận của ông cụ cũng dần dần bình ổn lại, nhìn Tần Nhã nói: “Nhã, sự lụi bại của nhà họ Tần, vốn là vì hai người mà ra, hiện nay tập đoàn Nhạn Chấn thành lập công ty con ở Giang Châu, chỉ có giành được cơ hội hợp tác với bọn họ, nhà họ Tần mới có thể trở mình thành gia tộc hàng đầu, hiện nay duy chỉ có liên hôn với nhà họ Vương, chúng ta mới có hy vọng giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, cháu hoặc gả cho cậu cả nhà họ Vương, hoặc nghĩ cách giành được cơ hội hợp tác, nếu không, nhà các cháu đợi bị đuổi ra khỏi gia tộc đi.”

Nghe thấy lời của ông cụ, mặt mày Tần Nhã trắng bệch.

Ngay cả hào môn đứng đầu của Giang Châu cũng chưa chắc có thể giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, cô làm sao có thể làm được?

“Ông nội, cháu…”

Tần Nhã vừa muốn từ chối, Dương Chấn ở bên cạnh cô bỗng nói: “Nhiệm vụ này, chúng tôi nhận rồi!”

“Được!”

Tần Luân bỗng vui mừng, mặt mày giễu cợt: “Nhã, đừng nói gia tộc bắt nạt cô, đây là do chồng cô đích thân nhận nhiệm vụ này, bây giờ cho dù cô muốn nuốt lời, cũng muộn rồi!”

“Đây rõ ràng là một nhiệm vụ bất khả thi, vậy mà còn dám đồng ý, thật sự giống như lời đồn, là một phế vật.” Có vài thành viên dòng chính của gia tộc, nhỏ tiếng bàn tán.

Một sản nghiệp dưới trướng của hào môn đứng đầu ở Yến Đô, một sản nghiệp thuộc về gia tộc tuyến hai ở Giang Châu, cách biệt lớn như vậy, tập đoàn Nhạn Chấn sao có thể đồng ý hợp tác với tập đoàn Tam Hòa?

“Được rồi, cuộc họp thường kỳ hôm nay đến đây là kết thúc!”

Ông cụ nói rồi thì đứng lên chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt lại dừng trên người Tần Nhã: “Ba ngày, ông chỉ có cháu thời gian ba ngày, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ, vậy mấy người chủ động rời khỏi nhà họ Tần!”

Ông cụ trực tiếp xoay người rời khỏi, tất cả mọi người đều mang dáng vẻ vui mừng khi nhìn khác gặp nạn mà nhìn Tần Nhã.

“Ha ha, Tần Nhã, cô lấy gì đấu với tôi? Tôi mới là huyết thống dòng chính của nhà họ Tần, ở trong mắt ông cụ, chỉ có tôi mới là tương lai của gia tộc, 3 ngày sau, tôi sẽ cười xem nhà các cô bị đuổi ra khỏi gia tộc! Ha ha…”

“Đúng thế, một người phụ nữ có con hoang, cũng muốn tranh quyền đoạt thế với Luân? Thật sự là không biết tự lượng sức mình mà.”

“Luân, cô luôn đứng về phía cháu, đợi khi cháu thừa kế vị trí chủ tịch thì đừng có quên cô!”

“Phải đó, Luân, chúng chú đều ủng hộ cháu!”



Rất nhanh, Tần Luân rời khỏi phòng họp trong sự vây quanh trong mọi người, chỉ còn lại Tần Nhã và Dương Chấn.

“Bốp” một tiếng, Tần Nhã tát vào mặt Dương Chấn.

Khi Dương Chấn nhìn thấy nước mắt rơi đầy trên mặt của Tần Nhã, sự tức giận trong lòng đều biến mất.

“Nhã, tôi…”

Dương Chấn vừa muốn lên tiếng thì bị Tần Nhã cắt ngang: “Tôi thừa nhận, chuyện 5 năm trước, anh cũng là người bị hại, nhưng anh cũng cầm đi một tỷ rưỡi mà ba tôi cho anh rồi, cho dù cho anh tiền bồi thường, anh không muốn kết hôn với tôi, tại sao không nói sớm? Vừa kết hôn thì biến mất 5 năm, anh biết tôi đã phải chịu đựng bao nhiêu không? Tôi đã như vậy rồi, anh tại sao còn muốn trả thù tôi? Anh nói cho tôi biết, tại sao?”

Nước mắt của Tần Nhã như trân châu rơi xuống, từng hạt từng hạt rơi xuống đấy, vỡ vụn.

Nội tâm Dương Chấn vô cùng đau đớn, bước tới giữ chặt hai vai của Tần Nhã: “Tôi thật sự không lấy tiền của ba em, tôi cũng chưa từng muốn trả thù em, lần này trở về, chính là vì muốn bù đắp cho em và con, xin em hãy tin tôi, tôi tuyệt đối sẽ không hại em.”

“Im miệng cho tôi! Anh không xứng nhắc đến con gái của tôi!”

Tần Nhã đẩy Dương Chấn ra, gương mặt giàn giụa nước mắt: “Anh nếu đã không phải đến trả thù, tại sao còn muốn nhận nhiệm vụ đó trong cuộc họp thường kỳ của gia tộc? Một nhiệm vụ căn bản không thể nào hoàn thành!”
Chương 12 Tôi có ba

Nhà nhỏ của nhà họ Tần.

Tần Nhã vừa về nhà, không đợi cô thay dép, Chu Kim Hảo đã tức giận đùng đùng đi đến trước mặt cô, hỏi: “Tên phế vật đó hôm nay đến công ty?”

“Mẹ, con đã rất mệt rồi, mẹ đừng làm phiền con nữa có được không?” Tần Nhã mặt mày mệt mỏi.

Dương Chấn thay cô nhận nhiệm vụ không thể hoàn thành đó, đã khiến cô đau đầu không thôi rồi, thật sự không muốn vì chuyện khác mà nhọc lòng thêm nữa.

“Đã là lúc nào rồi? Con còn có bộ dạng này?”

Chu Ngọc Thú mặt mày khẩn trương: “Mẹ đã nghe nói hết rồi, ở trong cuộc họp thường kỳ của gia tộc, ông nội của con bảo con hoặc gả cho Vương Kiện, hoặc nghĩ cách giành được cơ hội hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, nếu không sẽ đuổi chúng ta ra khỏi gia tộc, tên phế vật đó vậy mà thay con đáp ứng rồi, nó là tên phế vật không có não, con cũng vậy sao? Con tại sao không chọn kết hôn với Vương Kiện hả?”

Tần Nhã vốn vì chuyện này mà chạy đôn chạy đáo cả một ngày, tìm cách bắt quan hệ, nhưng cuối cùng ngay cả cửa lớn của tập đoàn Nhạn Chấn cũng không vào được, đã đủ phiền rồi, không ngờ vừa về nhà, Chu Kim Hảo lại nói đến chuyện này.

“Mẹ, coi như con cầu xin mẹ đấy, đừng nói nữa có được không, ở công ty bị bắt nạt, đi bàn chuyện hợp tác cũng bị khi dễ, lẽ nào về nhà, ngay cả mẹ cũng muốn dày vò con hay sao?” Tần Nhã mắt đỏ hoe nói chuyện, cảm xúc dồn nén khiến cô cảm thấy sắp sụp đổ rồi.

“Tủi nhục mà con gái phải chịu đã đủ nhiều rồi, không dễ gì mới về đến nhà, bà đừng bám lấy nó nữa.”

Tần Đại Quang đang ngồi trên sô pha đọc báo, lúc này cũng để tờ báo xuống, mặt mày bất lực nói.

Chu Kim Hảo lập tức xông đến trước mặt Tần Đại Quang, hai tay chống hông, quát: “Tần Đại Quang! Ông có biết nó đã nhận nhiệm vụ gì không? Hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, nhiệm vụ này căn bản không thể hoàn thành được, cứ tiếp tục như thế, 3 ngày sau, chúng ta sẽ bị đuổi ra khỏi nhà họ Tần.”

“Con về rồi!”

Vào lúc này, một giọng nói vui vẻ vang lên, sau đó nhìn thấy Tần Yên mặt mày vui vẻ đi vào trong phòng.

“Nói cho mọi người một tin vui…”

Cô ta vừa đi vào thì cảm thấy bầu không khí rất không đúng, mẹ mặt mày tức giận, ba mặt mày bất lực, còn vẻ mặt tuyệt vọng của Tần Nhã.

“Đây là bị làm sao thế?”

Tần Yên tinh tế đi đến bên cạnh Tần Nhã, kéo tay của cô nói: “Chị, chị không sao chứ?”

Tần Nhã chỉ khẽ lắc đầu: “Yên, lát nữa giúp chị đón Tiếu Tiếu, chị về phòng trước đây.”

“Có thể có tin vui gì chứ? Chị con nó nhận nhiệm vụ giành được hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, nếu như không hoàn thành được thì chúng ta sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tần.”

Sau khi phát tiết xong, cảm xúc của Chu Nhược Thúy cũng ổn định hơn nhiều, nhìn bóng lưng rời khỏi của Tần Nhã, nói.

“Chị!”

Nghe thấy lời này của Chu Kim Hảo, Tần Yên bỗng vui mừng, vội vàng đuổi theo Tần Nhã đang muốn rời đi, vui vẻ nói: “Chị, chuyện hợp tác, em giúp chị, dù sao em bây giờ cũng là một nhân viên của tập đoàn Nhạn Chấn rồi!”

Tần Nhã vừa rồi còn mặt mày tuyệt vọng, bỗng chốc hai mắt đã có thần, kích động túm lấy hai tay của Tần Yên: “Yên, em thật sự được tập đoàn Nhạn Chấn tuyển dụng rồi?”

Chỉ là vừa hỏi xong câu này, thần sắc của Tần Nhã có hơi tối lại, đau khổ lắc đầu: “Cho dù em thật sự được tuyển dụng rồi, nhưng em cũng là nhân viên mới, không giúp được chị.”

Tần Yên bỗng có hơi chột dạ, nhưng nhìn bộ dạng này của chị gái, cô ta đau lòng nhưng vẫn bày ra vẻ kiên định nói: “Chị, tin tưởng em, tuyệt đối không có vấn đề gì, bạn tốt của em Tôn Điềm, bây giờ là chủ quản bộ phận nhân sự của tập đoàn Nhạn Chấn, cô ấy có quan hệ không tệ với nhân viên cấp cao của công ty, em tìm cô ấy giúp, nhất định lấy được cơ hội hợp tác.”

“Quá tốt rồi! Cảm ơn Yên!”

Hai mắt Tần Nhã đỏ hoe, vì chuyện này cô phiền não cả một ngày, cuối cùng cũng nhận được một tin tốt.

Tần Yên lườm, không khách khí nói: “Còn nói cảm ơn với em?”

Nói xong, cô ta lại xoay người nhìn Chu Kim Hảo đang vui vẻ: “Mẹ, chuyện này con sẽ giúp chị xử lý ổn thỏa, chị đã vất vả cả ngày rồi, ba mẹ đừng nói nữa.”

Chu Kim Hảo nói mấy chữ ‘được’ liên tiếp: “Không hổ là con gái của mẹ, đầu tiên có nhà họ Tô giàu có nhất Giang Châu đưa sính lễ tới, bây giờ lại vào được tập đoàn Nhạn Chấn, mẹ thấy sau này ai còn dám coi thường chúng ta nữa?”

“Còn đi đón Tiếu Tiếu đây!”

Tần Yên cười đắc ý, xoay người rời đi, tiếng động cơ xe vang lên, chiếc Maserati màu trắng biến mất ở cuối đường.

Công ty con ở Giang Châu ở Tập đoàn Nhạn Chấn, tầng cao nhất.

Lạc Khải run rẩy đứng ở trước mặt Dương Chấn, báo cáo chi tiết công việc gần đây của công ty con.

Dương Chấn đang ngồi trên ghế trước bàn làm việc, trong tay cầm một văn kiện.

“Chủ tịch, có rất nhiều công ty đều có ý muốn hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, bản danh sách trong tay cậu là tôi đặc biệt chọn ra mấy công ty có thực lực, cậu xem xét thêm, xem thử muốn chọn mấy nhà nào làm đối tác hợp tác với chúng ta?” Lạc Khải cẩn thận nói.

Dương Chấn chỉ liếc sơ qua, căn bản đều là doanh nghiệp có tiếng ở Giang Châu.

“Thêm cả tập đoàn Tam Hòa vào, các đối tác khác, ông quyết định là được.” Dương Chấn thuận tay ném danh sách cho Lạc Khải.

Nghe thấy nhà họ Tần, trong mắt của Lạc Khải có hơi do dự, nhưng vẫn hỏi: “Chủ tịch, nhà họ Tần ngay cả gia tộc tuyến hai cũng không tính, tập đoàn Tam Hòa này…”

“Vợ tôi tên Tần Nhã!” Không đợi Lạc Khải nói xong, Dương Chấn trực tiếp đáp lại.

Lạc Khải mặt mày kinh ngạc, bỗng vô cùng hoảng sợ: “Chủ tịch, xin lỗi, tôi không biết cô Tần là vợ của cậu, cô ấy hôm nay đến công ty tìm tôi mấy lần, tôi đều không có gặp.”

Nói đến vế sau, Lạc Khải rất chột dạ.

Dương Chấn không hề tức giận: “Ông ngày mai đích thân đến tập đoàn Tam Hòa đưa hợp đồng, nhưng thân phận của tôi không được để bất cứ ai biết, rõ chưa?”

Lạc Khải lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng đáp ứng.

Dương Chấn nhấc tay xem giờ: “Giờ này, thời gian tan học của nhà trẻ chắc cũng đến rồi nhỉ?”

Anh nói rồi, đứng dậy rời đi.

Nhà trẻ Lam Thiên.

Một chiếc Maserati dừng ở cửa nhà trẻ, sau đó đôi chân dài tinh tế thò ra, sau đó bước xuống xe.

Tuyệt sắc mỹ nữ này thu hút được vô số ánh nhìn, tự nhiên là Tần Yên, trên mặt mang theo ý cười nhàn nhạt, mái tóc dài bay theo gió.

Cô ta không để tâm đến ánh mắt của người khác, cất bước đi vào trong nhà trẻ, mãi đến lúc này, rất nhiều đàn ông mới hiểu, thì ra mỹ nữ này đã phụ nữ có chồng, mặt mày rất thất vọng.

Lúc này đang là giờ cao điểm đón trẻ, cô giáo của nhà trẻ căn bản không quản được tất cả đám trẻ.

Tần Yên tìm một lúc lâu mới nghe thấy giọng của Tiếu Tiếu, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười dịu dàng, đang muốn gọi cô bé, lông mày lại không khỏi nhíu lại.

Tiếu Tiếu mặt mày tức giận, đứng đối diện còn có một cậu nhóc, hai đứa trẻ giống như đang cãi nhau.

“Cậu chính là một đứa con hoang không có ba, nói cậu đó, nói cậu đó, còn muốn đánh cậu nữa!” Cậu nhóc mặt mày hung hăng.

Tiếu Tiếu rơi nước mắt, tức giận hét lên: “Tôi có ba! Cậu im miệng!”

“Cậu là đồ con hoang, sao có thể có ba được chứ?”

Cậu nhóc lớn tiếng nói, còn nhấc cái tay mập mạp lên, muốn đẩy Tần Tiếu Tiếu.
Chương 13 Dẫn chị dâu đi

“Nhóc làm gì thế?”

Tần Yên thấy thế thì không kịp ngăn cản, chỉ có thể quát to một tiếng.

“Dì út!”

Nước mắt của Tiếu Tiếu cũng chưa ngừng rơi, gọi to một tiếng rồi xông về phía Tần Yên.

Cậu nhóc nhìn thấy người nhà đến rồi, đâu còn dám đẩy Tiếu Tiếu nữa? Xoay người muốn chạy.

Chỉ là cậu nhóc quá vội, vừa xoay người, trượt chân, ‘bịch’ một tiếng, ngã ra.

“Oa…”

Cậu nhóc sau khi ngã ra thì lớn tiếng khóc, nhất thời thu hút được ánh mắt của mọi người.

Tiếu Tiếu cũng khóc đến mơ hồ, vừa khóc vừa nói: “Cháu không phải đồ con hoang, cháu có ba.”

Tần Yên ôm chặt lấy Tiếu Tiếu, mắt đỏ lên, hai tay vỗ nhẹ vào lưng Tiếu Tiếu an ủi: “Tiếu Tiếu không phải đồ con hoang, Tiếu Tiếu cũng có ba.”

“Tiểu Đông!”

Một cặp nam nữ trung niên cũng xông đến, nhìn thấy con trai bị ngã, đau lòng không thôi: “Bảo bảo không khóc, ai bắt nạt con, mẹ giúp con dạy dỗ người đó.”

“Mẹ, bạn ấy đẩy con! Bảo bảo ngã rất đau!”

Cậu nhóc vừa khóc vừa nói, cái tay nhỏ còn chỉ vào Tần Tiếu Tiếu.

Tần Yên cũng tức giận, cô ta tận mắt nhìn thấy cậu nhóc muốn đẩy Tần Tiếu Tiếu, ngược lại cậu nhóc tự mình không cẩn thận trượt ngã, bây giờ lại quay lại cắn lại.

Cô ta còn chưa có bộc phát, mẹ của cậu nhóc đã không phân rõ trắng đen phải trái mà quát cô ta: “Con nhà cô thật sự vô pháp vô thiên, một chút giáo dưỡng cũng không có, ngay cả con trai của tôi cũng dám đánh, biết tôi là ai không?”

Tiếu Tiếu uất ức tranh luận: “Cháu không có đánh cậu ấy, là cậu ấy muốn đánh cháu, còn mắng cháu là không đồ con hoang không có ba.”

“Thì ra thật sự là thứ có người sinh không có người dạy, người nhà nhóc không dạy được nhóc, tôi đến dạy.”

Mẹ của cậu nhóc nói rồi thì đi đến chỗ Tiếu Tiếu, vậy mà thật sự muốn động thủ.

Tần Yên bỗng nổi giận, bảo vệ Tiếu Tiếu ở phía sau, bộ dạng bất cứ lúc nào cũng động thủ được, quát: “Bà dám động vào con bé thử xem!”

“Hai phụ huynh, tuyệt đối đừng đánh nhau!”

Cô giáo cũng phát hiện tình hình bên này, vội chạy đến ngăn cản.

Chỉ là đã muộn rồi, mẹ của cậu nhóc xông về Tần Yên, đưa tay muốn cãi vào mặt cô ta: “Xem tôi có xé nát mặt của cô hay không!”

Tần Yên có tiếng là đanh đá trong nhà họ Tần, đâu để người phụ nữ già này chiếm được tiện nghi?

Đối phương còn chưa có chạm vào cô, cô đã đá một cước.

“Aiya!”

Mẹ của cậu nhóc bị giày cao gót đạp vào bụng, đau đớn rên lên một tiếng, quát ba của cậu nhóc: “Ông cứ nhìn tôi bị đánh vậy à?”

Người đàn ông trung niên khi nhìn thấy Tần Yên thì bị chấn nhiếp, nhưng lúc này vợ của mình đã bị đánh rồi, ông ta cũng không mải nhìn mỹ nữ nữa, xông đến định tát một cái.

Người xung quanh đều kinh ngạc, không ngờ một người đàn ông vậy mà ở trước mặt mọi người ra tay với phụ nữ.

“Dì út!” Nhìn thấy Tần Yên sắp bị đánh, Tiếu Tiếu hét to một tiếng thì muốn xông tới.

Tần Yên mặt mày thay đổi, muốn tránh né đã không thể nữa rồi, mắt trừng trừng nhìn cái tát của đối phương càng lúc càng gần, cô ta vô thức nhắm mắt lại.

“Bụp!”

Nhưng vào lúc này, bỗng một tàn ảnh xuất hiện, một tay túm chặt cổ tay của người đàn ông trung niên.

“Á!”

Đau đớn trên cổ tay, khiến người đàn ông trung niên đau đớn kêu lên một tiếng.

Tần Yên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, mở mắt ra thì nhìn thấy một bóng lưng dày rộng cản ở trước mặt cô ta.

“Ba!”

Tiếu Tiếu chỉ nhìn bóng lưng thì đã nhận ra ba, vui mừng gọi to một tiếng.

Dương Chấn không có buông tay, đột nhiên mở miệng nói: “Che mắt của Tiếu Tiếu lại!”

Nghe thấy giọng của Dương Chấn, Tần Yên lúc này mới biết là ai đã cứu mình.

Cô ta vội vàng ‘ồ’ một tiếng, nghe mắt của Tiếu Tiếu lại.

“Buông tôi ra!”

Người đàn ông trung niên đau đến mặt mày đỏ bừng, nhìn Dương Chấn mà quát: “Cậu biết tôi là…”

“Bụp!”

Lời trang bức của ông ta còn chưa nói xong, trên bụng đột nhiên truyền đến một cơn đau kinh khủng, sau đó cả người giống như quả bóng, bay ra xa, đập mạnh ra đất.

Nơi này rơi vào khoảng lặng, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tần Yên tận mắt nhìn thấy, Dương Chấn đá một người trung niên nặng 90kg ra xa 7-8 mét.

Trên gương mặt tinh tế của cô ta, tràn ngập sự bàng hoàng.

“Ba! Ba sao lại đến rồi?”

Tiếu Tiếu giãy khỏi tay của Tần Yên, mặt mày vui vẻ xông về phía Dương Chấn.

Bế con gái lên, trên mặt Dương Chấn đều là nụ cười dịu dàng: “Đương nhiên là đến đón Tiếu Tiếu về nhà rồi.”

Vừa rồi nhìn thấy Dương Chấn một cước đá bay người đàn ông trung niên, lại nhìn Dương Chấn lúc này dịu dàng như thế, Tần Yên không khỏi tự hỏi, đây vẫn là tên phế vật bị mọi người coi thường hay sao?”

“Tiểu Đông, cậu nhìn thấy rồi chứ? Tôi không phải đồ con hoang, tôi có ba, người này chính là ba của tôi!”

Tiếu Tiếu đột nhiên nhìn sang cậu nhóc, mặt mày đắc ý nói.

Cậu nhóc ‘oa’ một tiếng bật khóc càng to, vừa rồi cậu nhóc tận mắt nhìn thấy ba của Tiếu Tiếu, một cước đá bay ba của mình, một màn này để lại bóng ma tâm lý trong lòng cậu nhóc.

Dương Chấn sau khi nghe thấy lời của con gái, trong lòng nói không ra sự khó chịu gì, có một gia đình hoàn chỉnh đối với Tiếu Tiếu mà nói lại trở thành khát vọng, chỉ nhìn thấy ba thì có thể khiến cô bé vui vẻ thành như vậy.

Tần Yên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Tiếu Tiếu vui vẻ như vậy, xoa đôi mắt có hơi đỏ, trong lòng thầm thở dài một tiếng.

“Thằng nhóc, cậu vậy mà dám đánh tôi, đợi đấy cho tôi!”

Một lúc sau, người đàn ông trung niên mới đứng dậy được, trong mắt tràn ngập sự tức giận, trực tiếp gọi điện.

“Phụ huynh hai nhà, giữa trẻ con chỉ là đùa nghịch thôi, mọi người đừng tức giận, như thế ảnh hưởng không tốt với tụi nhỏ.” Hiệu trưởng của nhà trẻ cũng ra mặt hòa giải.

Người đó mặt mày ngang ngược nói: “Hiệu trưởng Lâm, bà đừng phí miệng lưỡi nữa, Trương Quảng tôi đường đường là người của nhà họ Trương, vậy mà bị một tên vô danh tiểu tốt đánh, nếu như không tìm lại danh dự, truyền ra ngoài, mặt mũi của tôi biết để đâu?”

Sắc mặt của Tần Yên vô cùng khó coi, cô ta ở bên cạnh Dương Chấn nhỏ giọng nói: “Ông ta là người của nhà họ Trương, anh mau dẫn Tiếu Tiếu rời khỏi đây, tôi là phụ nữ, ông ta không thể làm gì tôi được cả.”

Dương Chấn có hơi bất ngờ liếc nhìn Tần Yên, không ngờ cô gái này còn có một mặt nghĩa khí này, chỉ là đã muộn rồi.

Lúc này ba chiếc ô tô thắng gấp lại, dừng ở trước cửa nhà trẻ, trong mỗi chiếc xe đều có 5-6 người đàn ông vạm vỡ bước xuống.

“Ai động vào anh Quảng của tôi? Tự mình cút ra đây!”

Người đàn ông cầm đầu quát một tiếng.

Tiếu Tiếu bị dọa sợ mà cả người run rẩy, hai tay ôm chặt cổ của Dương Chấn.

Bỗng chốc một cỗ hàn ý tỏa ra từ trên người Dương Chấn, nhiệt độ không khí dường như hạ thấp vài độ, Tần Yên không khỏi rùng mình, mặt mày kinh hãi nhìn người đàn ông bên cạnh.

“Tiếu Tiếu, không sợ, có ba bảo vệ, ai cũng không làm con bị thương được.” Dương Chấn dịu dàng nói.

Lời của Dương Chấn có tác dụng rất lớn, Tiếu Tiếu gật đầu không sợ nữa, đôi mắt to thông minh lóe lên: “Ba, thật không?”

“Ba trước từng gạt ai!”

Dương Chấn mặt mày trịnh trọng, nói xong, lại nhìn sang Tần Yên: “Cô dẫn Tiếu Tiếu rời khỏi đây trước, chuyện ở đây để tôi xử lý.”

“Ba, con không muốn rời xa ba!”

Tiếu Tiếu nghe thấy ba nói vậy, bỗng trở nên khẩn trương, hai tay túm càng chặt, trong giọng nói mang theo tiếng khóc.

“Anh Chấn, anh dẫn chị dâu đi trước đi!”

Không biết từ khi nào, một bóng người như tháp sắt xuất hiện ở bên cạnh Dương Chấn.

Nghe thấy lời của Mã Tuân, trán của Dương Chấn xuất hiện ba vạch đen, con mắt nào của cậu nhìn ra cô ta là chị dâu rồi?
Chương 14 Oan gia ngõ hẹp

Tần Yên sắc mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn Mã Tuân.

Đồng thời, trong lòng cũng rất tò mò không biết Dương Chấn đã ở đâu và làm gì trong những năm qua.

Dương Chấn có thể đá bay Trương Quảng xa bảy tám mét, đây là điều không phải người thường có thể làm được, bây giờ đột nhiên lại còn nhảy ra một người đàn ông hung dữ tên Mã Tuân.

“Anh ta biến mất năm năm, sẽ không phải là thành đại ca của thế lực ngầm nào đó chứ?” Tần Yên đột nhiên có ý nghĩ như vậy trong đầu.

Nếu để cho Dương Chấn biết, suy nghĩ của Tần Yên lúc này, nhất định sẽ bị trí tưởng tượng phong phú của cô làm cho kinh ngạc.

Khi Dương Chấn bồng Tiếu Tiếu đi đến chỗ Mã Tuân, anh đột nhiên nói nhỏ: “Đây không phải là biên giới phía Bắc, đừng có làm chết người!”

“Anh Chấn yên tâm, em có chừng mực mà!” Mã Tuân đáp.

Cuộc nói chuyện của họ tình cờ bị Tần Yên nghe thấy, vì vậy cô càng chắc chắn suy đoán của mình, họ thật sự đã từng giết người?

Cô sắp bị hù chết rồi khóc, biên giới phía bắc ở đâu? Họ rốt cuộc là người thế nào?

Dọc theo đường đi, Tần Yên thậm chí không dám thở mạnh, thành thật lái xe, sợ chọc giận Dương Chấn, giết người bịt miệng.

Trong xe, Tiếu Tiếu luôn ôm chặt cổ Dương Chấn không buông, như sợ mất ba vậy.

Hai mươi phút sau, cuối cùng cũng đến sân nhà họ Tần.

Vừa bước vào đã đụng phải Chu Kim Hảo, nhìn thấy Dương Chấn đang ôm Tiếu Tiếu, sắc mặt bà đột nhiên thay đổi, cầm cây chổi trên tay đuổi theo Dương Chấn.

“Thằng khốn nạn, mày còn dám đến nhà tao.” Chu Kim Hảo thở không ra hơi.

Sau khi Tần Yên biết được “bí mật” của Dương Chấn, làm sao còn dám để mẹ mình hung hăng trước mặt anh? Cô nhanh chóng nắm lấy tay mẹ: “Mẹ, mẹ đừng hấp tấp, anh ấy chỉ là dẫn Tiếu Tiếu về nhà thôi, lập tức đi ngay!”

Tiếu Tiếu khóc lớn: “Con không muốn làm đứa con hoang không có cha …”

Tần Nhã và cha Tần sau khi nghe tiếng cũng vội vàng chạy tới: “Chuyện gì vậy?”

Tần Yên đem toàn bộ câu chuyện kể ra, Tần Nhã lòng như bị dao cắt: “Từ hôm nay, anh cứ ở lại đây đi!”

Tất cả mọi người đều sửng sốt, mẹ Tần làm sao có thể để Dương Chấn ở lại: “Con điên rồi sao? Cho nó ở lại đây, vậy con với Vương Kiến phải làm sao?”

“Mẹ, có phải mẹ muốn ép con không? Nếu mẹ muốn anh ấy đi, thì con và Tiếu Tiếu sẽ đi cùng.”

Nếu không phải vì con gái bà, thì dù có chết bà cũng không bao giờ cho Dương Chấn ở lại, bà chỉ muốn con gái có một gia đình trọn vẹn.

Dương Chấn trong lòng hết sức kinh ngạc, không ngờ Tần Nhã lại giữ anh ở lại trong nhà này, anh nằm mơ cũng muốn ở bên Tần Nhã và con gái.

Tần Yên lúc này cũng lên tiếng thuyết phục: “Mẹ, cứ coi như vì Tiếu Tiếu đi, để anh ấy sống ở đây trước đã!”

Nhìn thấy con gái đau khổ, Tần Đại Dũng cũng thở dài thuyết phục: “Con gái đã nói như vậy rồi, cứ để cho nó ở lại đi!”

Chu Kim Hảo hung dữ trừng mắt với chồng mình, trong lòng biết rõ, không thể đuổi Dương Chấn đi được nữa, nên nói: “Ở đây cũng được, nhưng mỗi tháng cậu phải trả 15 triệu tiền thuê nhà, tôi sẽ soạn một bản hợp đồng cho cậu! Nếu đồng ý, thì có thể ở lại. ”

Đừng nói là 15 triệu, dù là 150 tỷ anh cũng sẵn lòng.

Dương Chấn nhanh chóng đồng ý, cười đi theo Tần Nhã và Tiếu Tiếu lên lầu.

Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong mắt Tần Yên hiện lên vẻ phức tạp, khẽ thở dài, trong lòng nói: “Nếu không phải chuyện của năm năm trước, hai người lại thực sự yêu nhau, không phải sẽ tốt biết mấy sao? ”

Chẳng mấy chốc, từ trong phòng Tần Nhã đã vang lên những tràng cười sảng khoái của Tiếu Tiếu, Chu Kim Hảo lộ vẻ buồn bực: “Đều là một lũ vong ân bội nghĩa!”

“Mẹ, con không có vong ân bội nghĩa, đợi con gả vào nhà họ Tô, xem còn ai dám khinh thường chúng ta?”

Tần Yên biết Chu Kim Hảo rất không vui, nên ôm cổ bà, ha ha cười nói.

Nhắc đến nhà họ Tô, tâm trạng không vui của Chu Kim Hảo rất nhanh liền biến mất, bà vui vẻ nói: “Nhà họ Tô đã gửi nhiều sính lễ như vậy, còn có thể được tập đoàn Nhạn Chấn tuyển dụng, vẫn là Yên Yên làm mẹ yên tâm, từ nay mẹ sẽ chỉ dựa vào con để sống an nhàn thôi. ”

Buổi tối, Tiếu Tiếu rất “không có lương tâm” đòi ngủ dưới đất với bố, vì lần đầu tiên được ngủ với bố nên cô bé rất vui, rất muộn mới chịu đi ngủ.

Nhìn con gái trong vòng tay mình, Dương Chấn vẻ mặt hài lòng, nhưng cảm giác tội lỗi lại càng nặng nề.

Tần Nhã nằm trên giường, trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng rối bời.

“Vì việc hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn mà lo lắng sao?” Dương Chấn đột nhiên hỏi.

Tần Nhã lạnh lùng nói: “Im đi! Đừng làm ồn!”

Dương Chấn cười khổ không nói nữa, đây đã định là một đêm khó ngủ.

Sáng sớm hôm sau khi Tần Nhã thức dậy, Dương Chấn đã rời khỏi.

Suốt năm năm chinh chiến, thời gian làm việc nghỉ ngơi của Dương Chấn rất đều đặn, tập luyện mỗi buổi sáng là việc làm bắt buộc.

Tiếu Tiếu vừa mở mắt, phát hiện bố đã biến mất, lại bắt đầu khóc.

Tần Nhã dỗ thế nào cũng không nín, cho đến khi Dương Chấn trở lại, Tiếu Tiếu mới ngừng khóc, treo ở trên người bố, nói thế nào cũng không chịu xuống.

Đến khi dỗ dành được Tiếu Tiếu đến nhà trẻ, đã muộn nửa tiếng.

Tập đoàn Tam Hoà, tầng trên cùng.

Phòng họp chật ních người, bởi vì hôm nay là ngày nhà họ Trương ở Giang Châu và nhà họ Tần ký hợp đồng.

Gia tộc họ Trương là một gia tộc hạng hai ở Giang Châu, suýt nữa đã trở thành gia tộc hạng nhất vào năm ngoái, tài sản của gia tộc họ bỏ xa nhà họ Tần vài dãy phố.

“Vẫn là Luân giỏi, vậy mà lấy được hợp đồng của nhà họ Trương.”

“Đây có là gì, Luân thậm chí còn bắt được quan hệ với tập đoàn Nhạn Chấn kìa. Đợi khi Tần Nhã rớt đài, Luân ra tay, ký kết hợp đồng cũng chỉ là chuyện thời gian mà thôi.”

“Mấy người biết gì không? Con nhỏ ngu ngốc Tần Nhã kia, hôm qua đợi cả một ngày ở trước cửa tập đoàn Nhạn Chấn, kết quả cửa còn không được bước vào, thiệt là làm tôi mắc cười chết, haha!”

Trong phòng họp không khí ngột ngạt, mọi người đều đang vây quanh Tần Luân cười nói.

“Còn hai ngày nữa, chỉ cần hợp tác không được, Tần Nhã sẽ phải cút ra khỏi nhà họ Tần, đến lúc đó, tôi sẽ dẫn mọi người đi xem kịch.” Tần Luân vẻ mặt tự mãn nói.

“Haha, lần đầu tiên tôi muốn thời gian trôi nhanh hơn đó.” Ai đó cười nói.

Đúng lúc này, bên ngoài hành lang có tiếng bước chân, tiếng ồn lập tức dừng lại.

Ông cụ Tần dắt một người đàn ông trung niên vào phòng họp vừa nói vừa cười.

“Để tôi giới thiệu với moi người, đây là người thừa kế tiếp theo của nhà họ Trương Trương tổng, hôm nay ông ấy đại diện cho nhà họ Trương ký kết thỏa thuận hợp tác với nhà họ Tần. Hoan nghênh!” Ông cụ giới thiệu.

Sau khi khen ngợi nhau, hai bên bước vào quá trình ký kết thỏa thuận.

Nhưng vào lúc này, Tần Nhã và Dương Chấn vội vàng đến công ty.

“Xin lỗi ông nội, con cùng Dương Chấn đưa Tiếu Tiếu đến nhà trẻ nên đến trễ.” Tần Nhã bước vào phòng họp, liền nhanh chóng xin lỗi.

Ông Trương, người vừa định ký, vô thức ngẩng đầu lên khi nghe thấy hai chữ nhà trẻ, mắt nhìn thoáng qua Dương Chấn.

“Là mày!”

Ông Trương đập mạnh cây bút ký tên lên bàn.

Bây giờ Dương Chấn mới để ý, là người đã bị anh đá bay ở nhà trẻ ngày hôm qua, Trương Quảng.
Chương 15 Nói không giữ lời

Trong chốc lát, mọi ánh mắt đều rơi vào trên người Dương Chấn.

“Ông Trương, đừng bận tâm đến tên phế vật này, đợi sau khi ký xong hợp đồng thì tính sổ với nó!” Ông cụ cũng cảm thấy không khí có chút không đúng, liền thúc giục.

“Ký cái rắm!”

Trương Quảng trực tiếp xé hợp đồng ra làm đôi, tức giận chỉ vào Dương Chấn: “Vốn dĩ tao muốn kiếm mày để tính sổ, không ngờ mày lại là người của nhà họ Tần. Hôm nay tao không những không hợp tác, còn phải chèn ép nhà Tần, cho mấy người biết hậu quả dám đắc tội Trương Quảng tao ”.

Ngày hôm qua, Trương Quảng bị Dương Chấn đá một cước, sau đó gọi một nhóm người tới, lạ bị Mã Tuân một mình chấp hết, thậm chí bản thân cũng bị đánh cho tơi tả, đang nghĩ cách trả thù, nhưng không ngờ cơ hội đã đến.

“Cái gì? Mày dám xúc phạm Trương tổng, thật không biết sống chết!”

Vẻ mặt kinh ngạc, Tần Luân vội nói: “Ông Trương, tên này không phải người nhà họ Tần, không liên quan gì đến chúng ta.”

“Con mẹ mày!”

Trương Quang đấm vào mặt Tần Luân: “Đều gọi là ông nội, còn nói là không liên quan, muốn hợp tác với tao, nằm mơ đi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới!”

Tần Nhã đã nghe Tần Yên nói chuyện đêm qua ở nhà trẻ, liền biết Dương Chấn đã ra tay đánh Trương Quảng, nhưng cô không ngờ hai người gặp lại nhau nhanh như vậy, lại trong một dịp quan trọng như vậy.

Ông cụ cũng thấp thỏm lo lắng, nhanh chóng bước tới: “Trương tổng, tên khốn kiếp này thật sự không liên quan gì đến nhà họ Tần. Chỉ cần ngài một câu, lập tức tôi sẽ đuổi bọn họ ra khỏi gia tộc, Mong ngài xem xét lại.”

“Tần Nhã, nhìn việc tốt thằng chồng rác rưởi của mày làm đi, ngay cả Trương tổng cũng dám xúc phạm.”

“Thật là là sao chổi của nhà họ Tần, năm năm trước suýt hủy hoại nhà họ Tần, hôm nay lại phá hỏng chuyện tốt của nhà họ Tần.”

“Chủ tịch, bây giờ hãy tống khứ cả nhà bọn họ đi đi!”

Nhất thời toàn bộ phòng họp, Dương Chấn cùng Tần Nhã bị con cháu nhà họ Tần đuổi ra, còn hận không tự ra tay.

Trương Quảng vốn còn đang rất tức giận, thấy người nhà họ Tần không hoan nghênh Dương Chấn như vậy, cơn tức giận của ông ta liền giảm xuống.

Ông ta trầm ngâm liếc nhìn Dương Chấn một cái, sau đó nói: “Tiếp tục cùng hợp tác với nhà họ Trương cũng không phải là không được, nhưng tôi muốn tên nhóc này quỳ xuống, cầu xin tôi!”

Khi Trương Quảng nói ra những lời này, trong mắt Dương Chấn có một tia sát ý.

Nghe vậy, ông cụ không chút do dự, mắng Dương Chấn: “Đồ chó, còn không mau quỳ xuống cầu xin Trương tổng tha cho nhà họ Tần đi!”

Dương Chấn đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên rơi vào trên người ông cụ, lạnh lùng nói: “Ông còn không biết giữa tôi và ông ta xảy ra chuyện gì, đã muốn tôi quỳ xuống cầu xin ông ta?”

“Chính miệng ông nói tôi không liên quan gì đến nhà họ Tần, ông ta có tha cho nhà họ Tần hay không, liên quan gì đến tôi?”

“Bắt Dương Chấn tôi quỳ xuống, mấy người không đủ tư cách!”

Dương Chấn của giờ phút này, đội trời đạp đất, oai phong lẫm lẫm, toàn thân khí thế cường hãn.

Tần Nhã, người ở gần anh nhất cũng hơi kinh ngạc khi nhìn thấy một Dương Chấn mạnh mẽ như vậy, sau năm năm không gặp, anh thực sự đã thay đổi. . Truyện Linh Dị

“Hỗn láo!”

Ông cụ bị lời nói của Dương Chấn làm cho tức đến cả người run lên, thật lâu mới mắng ra hai chữ này.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest, đi giày da vội vàng xông vào phòng họp, vội vàng nói: “Chủ tịch, Lạc tổng ở tập đoàn Nhạn Chấn đến rồi!”

“Tập đoàn Nhạn Chấn?” Ông cụ khi nghe những lời này đã rất kinh ngạc.

Sau đó, liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên bước vào, đó là Lạc Khải, tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của tập đoàn Nhạn Chấn

“Không biết Lạc tổng tới đây, không tiếp đón từ xa, mong thứ lỗi!” Ông cụ vội vàng bước tới, hơi cúi đầu, tư thế cực kỳ trầm thấp.

Trương Quảng cũng sửng sốt, không ngờ lại nhìn thấy Lạc Khải ở nhà họ Tần, vội vàng tiến lên, giang hai tay ra nịnh nọt: “Lạc tổng, xin chào! Tôi là Trương Quảng nhà họ Trương, còn là cha tôi là … ”

Lạc Khải chế nhạo: “Nhà họ Trương? Là cái thá gì vậy?”

Nghe vậy, tất cả đều sửng sốt, Trương Quảng ngẩn ra, trên mặt lộ ra một chút tức giận, đột nhiên nhớ tới lời ba hắn đã cảnh cáo: “Tập đoàn Nhạn Chấn đứng đầu Yến Đô, là sản nghiệp của gia tộc Vũ Văn, nhà họ Trương chúng ta chỉ là cái rắm! Đừng đắc tội bất cứ ai liên quan đến tập đoàn Nhạn Chấn. ”

Nghĩ đến đây, Trương Quảng đột nhiên nén giận.

“Ông bất mãn sao?”

Lạc Khải đột nhiên nhìn Trương Quảng.

Trương Quảng sửng sốt, nhanh chóng lắc đầu: “Lạc tổng, ông nói đúng, nhà họ Trương trong mắt anh chỉ là cái rắm, không, còn không phải là cái rắm, mong ông đừng chấp nhặt với tôi.”

Cả người ông ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Mặc dù Lạc Khải chỉ là tổng giám đốc chi nhánh, nhưng chỉ cần có thể liên hệ với gia tộc Vũ Văn, thì không thể đắc tội.

Lạc Khải hừ lạnh, không quan tâm nữa.

Ông ta quét mắt một cái, một người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng phía sau nhanh chóng bước lên trước, lấy ra một bản hợp đồng, đặt trước mặt ông cụ Tần.

“Đây là?”

Ông cụ Tần tỏ vẻ khó hiểu, khi nhìn thấy tiêu đề hợp đồng liền sửng sốt.

Lạc Khải lặng lẽ liếc nhìn Dương Chấn, sau đó nhìn về phía ông cụ Tần, khẽ cười: “Tôi cảm động trước sự chân thành của Tần Nhã công ty ông, cô ấy vì để gặp tôi, đã đợi ở cửa công ty cả ngày. Với lòng thành như vậy, nếu tôi vẫn không muốn hợp tác, thì tôi thật sự không phải rồi, hợp đồng này tôi đã ký rồi, chỉ cần Chủ tịch Tần ký là sẽ có hiệu lực. ”

Cảm động trước tấm chân tình của Tần Nhã?

Làm thế nào có thể như vậy được?

Kể cả Tần Nhã, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Chẳng mấy chốc, Tần Nhã nhớ tới chuyện ngày hôm qua Tần Yên nói sẽ giúp cô lấy hợp đồng, chẳng lẽ là vì Tần Yên sao?

Vừa rồi đám con cháu nhà họ Tần còn đuổi mắng cả nhà Tần Nhã, lúc này, tất cả đều ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Tần Nhã đều thay đổi.

Đặc biệt là Tần Luân, lại càng sửng sốt.

Anh ta đã tìm đủ cách để tiếp xúc với các quan chức cấp cao của tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng bên kia vốn dĩ không đoái hoài đến anh ta chút nào.

Nhiệm vụ của Lạc Khải đã hoàn thành, nhanh chóng rời đi.

Trương Quảng, người đã đe dọa sẽ chèn ép nhà họ Tần trước đó, cũng đã chán nản rời đi.

“Tôi thông báo một chuyện!”

Ông cụ Tần liếc nhìn mọi người rồi nói.

Tất cả mọi người đều có vẻ phấn khích, hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, tương lai nhà họ Tần sẽ rất rực rỡ, rất có thể sẽ là một trong những gia tộc hạng nhất ở Giang Châu trước cuối năm nay.

Tần Nhã lúc này cũng rất cao hứng, hai tay nắm chặt.

Tại cuộc họp thường lệ hai ngày trước, ông cụ Tần đích thân hứa, với ai có thể giành được hợp đồng của tập đoàn Nhạn Chấn, chức chủ tịch của tập đoàn Tam Hoà sẽ được giao cho người đó, bây giờ cô giành được hợp đồng, ông cụ Tần nhất định là thông báo điều này.

Những người khác cũng nhìn Tần Nhã đầy ghen tị.

“Không hổ là đại tài nữ của nhà họ Tần chúng ta, ngay cả hợp đồng của tập đoàn Nhạn Chấn cũng có thể giành được.”

“Nếu năm nay nhà họ Tần có thể xếp vào hàng ngũ các gia tộc hạng nhất thì Nhã sẽ là người có công lớn nhất.”

“Cố lên, Nhã, sau này tôi nhất định sẽ hợp tác tốt trong công việc với cô.”

Trước khi Lạc Khải tới, những người hùa theo đuổi Tần Nhã ra khỏi nhà họ Tần, lúc này sắc mặt của đã thay đổi, tất cả đều tỏ vẻ trung thành với Tần Nhã bằng vẻ mặt nịnh nọt.

Lúc này, ông cụ Tần đột nhiên nói: “Từ hôm nay, Tần Luân là chủ tịch tập đoàn Tam Hoà, người chịu trách nhiệm duy nhất về việc hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, những người khác sẽ dốc toàn lực hợp tác với anh ấy.”

Không ai ngờ tới quyết định của ông cụ Tần, ngay cả bản thân Tần Luân dường như cũng không ngờ tới, ngây ngẩn một hồi, Tần Luân cả người vui mừng, nhanh chóng đứng dậy nói: “Cảm ơn ông nội đã tín nhiệm, ông nội yên tâm, con sẽ không làm ông thất vọng!”

“Được rồi, cuộc họp kết thúc!”

Ông cụ Tần đứng dậy ra về, không hề nhắc đến lời hứa trong buổi họp thường lệ hai ngày trước.

“Ông nội!”

Tần Nhã trong lòng lo lắng, vội vàng đuổi ra: “Ông nội, không phải ông nói người nào có thể giành được hợp đồng tập đoàn Nhạn Chấn sẽ giao chức chủ tịch tập đoàn Tam Hoà cho người đó sao? Tại sao lại để Tần Luân làm chủ tịch, con không phục?!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom