• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Ác Ma Chiến Thần (1 Viewer)

  • Chương 16-20

Chương 16 Tự làm tự chịu

Tần Nhã hoàn toàn không cam chịu và cảm thấy oan ức, tập đoàn Tam Hòa là do chính cô sáng lập ra, lại bị người họ Tần cướp đi mất, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội lấy lại công ty, cuối cùng ông nội lại nói không giữ lời.

“Không phục?”

Cụ Tần nói một cách lạnh lùng: “Nếu như không phải do ông chồng phế vật của cháu đắc tội Trương Quảng, hợp đồng của nhà họ Trương sẽ nằm trong tay chúng ta, thêm vào sự hợp tác với tập đoàn Nhạn Chấn, năm nay nhà họ Tần chúng ta nhất định sẽ trở thành gia tộc hàng đầu, bây giờ cháu có mặt mũi gì nói không phục?”

Lời nói của cụ Tần giống như một con dao nhọn, mạnh mẽ đâm sâu vào trái tim của Tần Nhã.

“Vậy có phải là, nếu như Tần Nhã có được hợp đồng của nhà họ Trương, ông sẽ giao chức vị chủ tịch cho cô ấy?”

Dương Chấn lúc này đứng ở bên cạnh Tần Nhã, khuôn mặt bình tĩnh nhìn cụ Tần, nếu như Mã Tuân ở đây, nhất định sẽ hiểu được, trạng thái này của Dương Chấn, mới là thời khắc đáng sợ nhất.

“Mày là cái thá gì? Có tư cách nói điều kiện với tao sao?”

Cụ Tần khinh thường nói với Dương Chấn, sau đó nhìn qua Tần Nhã: “Cho dù cháu có thể kiếm được một trăm bản hợp đồng với nhà họ Trương, vị trí chủ tịch cũng không thể giao cho cháu.”

Nói xong, cụ Tần quay người rời đi.

Gió chiều nào theo chiều ấy, mọi thứ giống như cơn gió lớn hướng về Tần Luân.

“Tần Nhã, cô cho rằng có được hợp đồng thì trở thành công thần sao?”

“Đúng vậy, cái này gọi là lấy công chuộc tội.”

“Vẫn là gia chủ sáng suốt, không giao công ty cho người đàn bà không cần mặt mũi này.”

“Cậu Luân mới là người kế nhiệm của ông chủ, cô xứng đáng tranh giành với cậu sao?”

Đám người vừa nãy bợ đỡ, nịnh hót Tần Nhã, bây giờ lại mang một khuôn mặt khác. . truyện xuyên nhanh

Lời nói của cụ Tần làm Tần Nhã đau đớn, tập đoàn Tam Hòa bị lấy mất, cô hoàn toàn không cam chịu, để có thể nắm quyền lần nữa, 5 năm nay, cô bỏ ra quá nhiều, không ngờ rằng, bản thân dốc lòng dốc sức, lại có được kết cục như thế này.

“Tần Nhã, bắt đầu từ hôm nay, tôi chính là chủ tịch của tập đoàn Tam Hòa, sau này, tôi vẫn sẽ là gia chủ của nhà họ Tần.”

Tần Luân đi qua bên đây, khuôn mặt huênh hoang tự mãn, sau đó khinh thường nhìn Dương Chấn một cái, lại nhìn qua Tần Nhã: “Nếu như tôi là cô, thì sẽ ly hôn với tên phế vật này, có anh ta ở đây, cô vĩnh viễn chỉ có thể ngưỡng mộ tôi.”

Dương Chấn đột nhiên bước qua đó, Tần Luân lạnh lùng mỉm cười: “Sao hả? Muốn đánh tôi sao? Anh cứ thử đánh đi, chỉ cần đụng vào một ngón tay của tôi, Tần Nhã sẽ bị đuổi khỏi gia tộc ngay!”

Nhiệt độ của nguyên cái hành lang trong phút chốc trở nên lạnh đi, Dương Chấn mặt không biểu cảm nhìn Tần Luân: “Trên đời này không có loại tường nào không có lỗ, có một số việc đã làm rồi, thì phải trả giá.”

Tần Luân đột nhiên chột dạ vô cùng, tức giận nói: “Cái tên vô dụng như anh, nói bậy nói bạ gì đấy? Nói một câu với đồ rác rưởi như anh, chính là sự sỉ nhục đối với tôi.”

Anh ta nói xong, vội vàng rời đi.

Ánh mắt của Dương Chấn lạnh như băng, 5 năm trước, chính là Tần Luân đặt bẫy hãm hại Tần Nhã, có một số người, nhất định phải chịu trách nhiệm với chuyện này.

Mọi người rời đi, chỉ còn lại Tần Nhã và Dương Chấn.

“Tần Nhã, chúng ta đi thôi!”

Dương Chấn nhìn thấy khuôn mặt đau khổ của Tần Nhã, trong lòng cực kì khó chịu.

“Tại sao lại là anh? Tại sao phải quay về? Tôi rốt cuộc đã nợ anh điều gì? Bởi vì anh, khiến tôi không ngừng thất bại! Anh có biết rằng tập đoàn Tam Hòa có ý nghĩa gì đối với tôi không?”

Tần Nhã nhìn Dương Chấn với đôi mắt ngập tràn sự thù hận, giây phút đó hoàn toàn sụp đổ, lớn tiếng khóc ra ngoài.

Qua một hồi, Tần Nhã mới bình tĩnh trở lại, cô khó xử nhìn Dương Chấn, cắn đôi môi, đột nhiên mở miệng: “Tôi xin lỗi!”

Dương Chấn bất ngờ, không ngờ rằng Tần Nhã sẽ xin lỗi mình, anh nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó nghiêm túc: “Có phải em muốn lấy lại tập đoàn Tam Hòa?”

“Tập đoàn Tam Hòa là do chính tay tôi tạo ra, từng bước từng bước nhìn nó lớn mạnh, giống như đứa con của tôi vậy, đương nhiên tôi muốn lấy lại, mấy năm gần đây, tôi vì gia tộc làm bao nhiêu chuyện, lại không ngừng bị họ sỉ nhục, nếu như không phải cảm thấy không phục, tôi sớm đã rời khỏi nhà họ Tần.”

Hai mắt của Tần Nhã đỏ hoe, ánh mắt ngập tràn sự thất vọng với nhà họ Tần.

“Chỉ cần em đồng ý, đừng nói chỉ là nhà họ Tần, cho dù là cả thế giới này, chỉ cần em muốn lấy, tôi đều có thể cho em.” Dương Chấn cực kì nghiêm túc.

Tần Nhã nghe xong, khuôn mặt càng lộ rõ sự thất vọng, lạnh lùng lên tiếng: “Anh có biết rằng đời này tôi ghét nhất người như thế nào không?”

Không đợi Dương Chấn trả lời, Tần Nhã nói tiếp: “Chính là loại người lừa gạt! Người tôi yêu có thể không phải là anh hùng cái thế, nhưng phải là một người đàn ông chính trực, đầu đội trời chân đạp đất.”

Sau khi nói xong, cô lảo đảo bước đi.

Nhìn theo bóng dáng của Tần Nhã từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của mình, Dương Chấn gọi một cuộc điện thoại: “Tôi muốn cậu không tốn đồng nào, ba ngày, nhất định phải có được tập đoàn Tam Hòa.”

“Vâng, chủ tịch!”

……….

Tập đoàn Tam Hòa, tầng trên cùng, phòng làm việc của chủ tịch.

Cụ Tần làm việc mạnh mẽ dứt khoát, hồi sáng vừa tuyên bố Tần Luân làm chủ tịch, vào buổi chiều giấy bổ nhiệm chính thức đã được đưa đến các bộ phận.

Cụ Tần nhìn Tần Luân đứng trước mặt mình, tỏ vẻ hài lòng: “Tần Luân, ông nội đã giao chiếc ghế chủ tịch cho cháu, cũng là một thử thách trước khi cháu trở thành ông chủ nhà họ Tần, cháu nhất định phải trân trọng.”

Nghe thấy vị trí ông chủ nhà họ Tần, Tần Luân trong lòng vui sướng, nhưng lại lộ ra vẻ vừa mừng vừa lo: “Ông nội, ông yên tâm, cháu nhất định sẽ không làm ông thất vọng!”

Cụ Tần nhẹ nhàng gật gầu, nghĩ tới một bóng hình khác, âm thầm thở dài: “Trước khi cháu trở thành ông chủ nhà họ Tần, ông sẽ tìm cơ hội đuổi Tần Nhã ra khỏi gia tộc.”

Tần Luân khinh thường mỉm cười: “Ông nội, chẳng qua là một người đàn bà bị chà đạp, cô ta còn có thể làm nên chuyện gì sao?”

“Tuyệt đối đừng xem thường nó, trong lúc học đại học nó có thể sáng lập ra tập đoàn Tam Hòa, sao có thể không có năng lực được? Nếu như cháu dám khinh thường nó, sớm muộn sẽ bị cắn ngược một phát.” Cụ Tần không vui vẻ mà nói.

Nhìn thấy cụ Tần không vui, Tần Luân lập tức nói: “Ông nội dạy chí phải, cháu nhất định sẽ không khinh địch.”

Vào lúc này, điện thoại bàn trong phòng làm việc đột nhiên reo lên.

Cụ Tần nhìn Tần Luân: “Thư bổ nhiệm chủ tịch đã đưa xuống các bộ phận, bây giờ mọi chuyện trong công ty, đều do cháu xử lý.”

Tần Luân vội vàng nghe điện thoại, chỉ là vừa nghe được mấy câu, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt, mồ hôi trên trán chảy ra như suối.

“Bụp!”

Cúp máy xong, cả người Tần Luân mềm nhũn ngồi trên ghế làm việc.

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Cụ Tần đột nhiên có cảm giác cực kì không lành.

Khuôn mặt Tần Luân trắng bệch: “Là bên bộ phận pháp chế của tập đoàn Nhạn Chấn gọi qua, nói rằng phải hủy bỏ hợp tác với chúng ta.”

“Cái gì?”

Khuôn mặt cụ Tần cũng trắng bệch đi.

“Không chỉ như vậy, tập đoàn Nhạn Chấn còn nói chúng ta vi phạm hợp đồng, chúng ta phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng cực lớn cho họ.” Tần Luân lại nói tiếp.

Cho dù là cụ Tần, bây giờ cũng cực kì hoảng sợ, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, cả người nghiêng ngả qua lại.
Chương 17 Ức hiếp trăm đường

Cụ Tần lảo đảo, ngồi phịch xuống trên sô pha, khuôn mặt đờ đẫn.

“Ông nội, ông khoan nóng vội, việc này nhất định có vấn đề, hợp đồng vừa mới kí vào buổi sáng, bản hợp đồng còn chưa nguội đi, sao lại vi phạm hợp đồng được?” Tần Luân lập tức lên tiếng.

Hai mắt của cụ Tần có lại chút thần sắc, lập tức nói: “Cháu nói đúng, chúng ta không thể nào vi phạm hợp đồng, họ có nói chúng ta vi phạm điều nào không?”

Tần Luân lắc đầu: “Chỉ nói chúng ta vi phạm hợp đồng, nhất định phải bồi thường theo hợp đồng, nếu không sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật của chúng ta.”

“Cái gì?”

Mới nãy còn cảm thấy một tia hy vọng, cụ Tần trong phút chốc gấp gáp: “Triệu tập tất cả mọi người, mở cuộc họp!”

“Ông nội, ông……”

Tần Luân vừa mới muốn hỏi, liền bị cụ Tần trách: “Trong vòng 10 phút, ông muốn nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng họp.”

Mười phút sau, trong phòng họp tầng trên cùng.

“Ông nội, trừ Tần Nhã ra, mọi người đều đến đủ rồi.” Tần Luân nói.

Cụ Tần nhướng mày, sau đó nói: “Không đợi nữa, Tần Luân, cháu nói một lần chuyện hồi nãy đi.”

Tần Luân gật đầu, nói qua một lượt nội dung cuộc gọi của bên bộ phận pháp chế tập đoàn Nhạn Chấn.

Sau khi nói xong, mọi người đều hoảng hốt.

“Chủ tịch, sao có thể như vậy?”

“Đúng vậy, hợp đồng vừa mới lấy được hồi sáng, buổi chiều liền thông báo chúng ta vi phạm hợp đồng?”

“Nhất định là âm mưu của Tần Nhã và tập đoàn Nhạn Chấn, đúng là hiếp người quá đáng!”

Mọi người đều cảm thấy bất bình.

“Im miệng!”

Cụ Tần đập tay lên bàn, hét lên một tiếng, mọi người mới yên lặng.

“Kêu mọi người tới đây họp, không phải để mọi người tính sổ với ai, mà là nghĩ cách giải quyết chuyện lần này, đó là tập đoàn Nhạn Chấn đấy, muốn làm chết nhà họ Tần dễ như trở bàn tay, động não tí đi!” Cụ Tần tức giận hét lên.

Lời nói của ông giống như một gáo nước lạnh, liền khiến mọi người bình tĩnh trở lại.

“Chủ tịch, chuyện này rõ ràng có uẩn khúc, với vị trí của tập đoàn Nhạn Chấn, không nên đối phó với chúng ta như vậy, có phải ai đó đã đắc tội người nào không?” Quả thật có người đã động não.

Cụ Tần trầm mặc một lúc, đúng là có khả năng này, sau đó nhìn qua một lượt, lạnh lùng hỏi: “Vào hôm nay, mọi người có đắc tội ai không?”

Mọi người lần lượt lắc đầu, những người ở đây đều là con cháu nhà họ Tần, đều là một đám sâu bọ, cả ngày không phải ở trong phòng làm việc xem video, thì là lấy lý do công việc ra ngoài ăn chơi.

“Nếu đã không phải đắc tội người khác, thì là nguyên nhân gì đây?”

Cụ Tần nghĩ mãi không ra, sau đó nhìn qua Tần Luân: “Cháu là chủ tịch, cháu nói xem, chuyện này nên xử lí như thế nào đây?”

Tần Luân suy nghĩ một hồi, sau đó nói: “Ông nội, hợp đồng là do Tần Nhã kí được, xảy ra chuyện thì không dám xuất hiện, nhất định có liên quan đến cô ta, nên để cô ta giải quyết.”

Cụ Tần đột nhiên có chút manh mối: “Nói tiếp đi!”

“Buổi sáng cháu đã thấy khó hiểu, đường đường là tổng giám đốc chi nhánh công ty tập đoàn Nhạn Chấn, sao lại có thể tự mình đến đưa hợp đồng? Bây giờ nghĩ lại, mọi thứ đã rõ ràng cả.”

Tần Luân tỏ vẻ đã hiểu tất cả: “Nhất định là Lạc Khải thích Tần Nhã, lại ngại nói ra, cho nên mới nói anh ấy bị sự chân thành của Tần Nhã làm cho cảm động, chỉ là hợp đồng đã ký, Tần Nhã lại không có biểu hiện gì cả, cho nên tức giận kêu bộ phận pháp chế thông báo cho chúng ta vi phạm hợp đồng, không phải là do chúng ta vi phạm thật, chỉ là mượn cớ như thế, đánh vào chúng ta.”

Nếu như Lạc Khải biết được suy nghĩ của đám người này, nhất định bị dọa sợ, người khác không biết rõ thân phận của Dương Chấn, anh ta lại biết rất rõ, người vợ của ông chủ mình, cho dù có một trăm lá gan, cũng không có ý định đó!

Tất cả mọi người đều tỉnh ngộ ra, cụ Tần hài lòng nhìn Tần Luân: “Lạc Khải đích thân đến đây, nhất định có chuyện muốn nhờ, cũng không thoát khỏi tài, quyền, sắc, tài và quyền chúng ta không cho được, nhưng mà chúng ta có người con gái đẹp nhất Giang Châu – Tần Nhã.”

“Ông nội, cho nên chỉ cần Tần Nhã ra mặt, chuyện này sẽ dễ dàng giải quyết.” Tần Luân cười nói.

“Bây giờ gọi cho nó, lập tức đến công ty gặp ông.” Cụ Tần ra lệnh.

Đại viện nhà họ Tần.

Buổi sáng sau khi rời công ty, Tần Nhã đi về nhà, vẫn luôn ở trong phòng của mình.

Châu Kim Hảo hỏi thăm cô, cũng không nói gì, nghe ngóng một chút, mới biết xảy ra chuyện gì.

“Mẹ đã nói bao nhiêu lần rồi, kêu con và tên phế vật đó ly hôn, không nghe là không nghe, bây giờ thì tốt, tập đoàn Tam Hòa con vất vả tạo ra, bây giờ làm áo cưới cho người ta.”

“Tần Nhã, lần này, con nhất định phải ly hôn với tên vô dụng kia, chỉ cần con gả cho Vương Kiện, nhà họ Tần nhất định không dám ức hiếp con nữa.”

Những lời như vậy Châu Kim Hảo đã nói qua rất nhiều lần, nhưng mà Tần Nhã không có phản hồi gì.

Vào lúc này, trong phòng Tần Nhã đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo lên đầy thúc giục.

Lúc này mới có tiếng của Tần Nhã: “Được, tôi biết rồi!”

Rất nhanh, Tần Nhã đỏ cả đôi mắt đi ra khỏi phòng. . Truyện Quân Sự

“Chuyện mẹ nói, con đã nghe chưa?”

Châu Kim Hảo khó khăn lắm mới chờ được Tần Nhã đi ra, lập tức kéo lấy cánh tay của cô.

“Mẹ, những chuyện khác, đợi con trở về mới nói được không? Bây giờ ông nội muốn gặp con gấp.”

Nghe thấy Tần Nhã nói ông nội kiếm, Châu Kim Hảo mới buông tay ra, trước lúc Tần Nhã gả vào nhà họ Vương, bà ấy không dám đắc tội ông cụ Tần.

Hai mươi phút sau, phòng làm việc chủ tịch.

Cụ Tần ngồi trước bàn làm việc, cả mặt nghiêm túc, vừa nãy ông đã nói cho Tần Nhã biết chuyện tập đoàn Nhạn Chấn chấm dứt hợp tác.

“Ông nội, ông tìm cháu, chính là để nói chuyện này sao?”

Tần Nhã đỏ cả hai mắt, khuôn mặt thất vọng: “Tần Luân là chủ tịch, công ty xảy ra chuyện lớn như vậy, không phải là nên kiếm anh ta sao?”

“Tần Nhã, ông biết cháu thấy không vui với quyết định hồi sáng của ông, nhưng cháu phải hiểu cho ông nội, bởi vì chuyện xấu của hai đứa, đã đem phiền phức rất lớn đến cho nhà họ Tần.”

Cụ Tần hiên ngang nói tiếp: “Để cháu và Vương Kiện kết hôn, cháu lại không chịu, thậm chí là tên chồng vô dụng của cháu còn đánh người ta, đắc tội đến nhà họ Trương, cho dù ông đưa chiếc ghế chủ tịch cho cháu, người khác sẽ phục sao?”

Tần Nhã càng thất vọng với cụ Tần, đỏ cả mắt mà nói: “Ông nội, 5 năm trước, cháu cũng là người bị hại, cho dù thật sự có đem phiền phức đến cho công ty, lúc đó công ty cũng chỉ thuộc về mình cháu, cũng chỉ là chuyện của cháu.”

“Bây giờ cháu đã có chồng, tại sao phải gả cho người khác nữa? Chồng của cháu đúng là đã đánh Trương Quảng, nhưng mà anh ấy không ra tay, em gái và con gái của cháu sẽ bị đánh, không lẽ chỉ có mình cháu vì nhà họ Tần hy sinh tất cả, người khác mới có thể phục cháu?”

Sắc mặt của cụ Tần cực kì khó coi, ông lẽ nào lại không hiểu đạo lý này? Chỉ là trong lòng của ông, Tần Nhã chẳng qua chỉ là vật hy sinh của nhà họ Tần.

“Cho dù thế nào, tập đoàn Tam Hòa cũng do chính tay cháu tạo ra, không lẽ cháu muốn trơ mắt nhìn nó sụp đổ sao?” Cụ Tần nén lại cơn giận hỏi cô.

Tần Nhã hít sâu một hơi, đột nhiên khuôn mặt kiên định nói: “Ông nội, chỉ cần ông hứa với cháu một chuyện, cháu có thể đi tìm Lạc tổng.”

“Cháu nói!” Cụ Tần chau mày lại.

“Nếu như cháu có thể khiến nhà họ Tần và Lạc tổng tiếp tục hợp tác với nhau, cháu muốn ông đem tập đoàn Tam Hòa trả lại cho cháu.” Tần Nhã cực kì nghiêm túc.

Nghe xong, Tần Luân lập tức không đồng ý, nổi giận: “Tần Nhã, cô đừng có được nước làm tới!”

“Tập đoàn Tam Hòa do chính tay tôi tạo ra, tôi chỉ là muốn lấy lại đồ thuộc về bản thân mà thôi, sao lại trở thành được nước làm tới?” Tần Nhã giận dữ nói.

Tần Luân lập tức không biết nói gì, chỉ gấp gáp nhìn qua cụ Tần: “Ông nội, người phụ nữ này rõ ràng là đang ép bức người khác, trong mắt vốn dĩ không hề có ông, nếu như thỏa hiệp, sau này cô ta sẽ càng huênh hoang.”

“Cháu chỉ muốn tập đoàn Tam Hòa.” Tần Nhã lạnh lùng trả lời.

Cụ Tần không nói lời nào, Tần Luân càng lo lắng hơn, khó khăn lắm mới ngồi lên ghế chủ tịch, mông còn chưa ngồi nóng, làm sao có thể dễ dàng đưa ra?

Tần Luân đảo mắt một cái, đột nhiên như hiểu ra tất cả: “Cô sớm đã có ý với vị trí chủ tịch rồi đúng không? Có phải đến khi cô ngồi lên ghế chủ tịch, sẽ dùng cách như vậy ép ông nội nhường ghế, để cô làm chủ nhân nhà họ Tần?”

Sắc mặt cụ Tần ngày càng khó coi.

“Tôi không có!” Tần Nhã lập tức phản bác, cô biết rõ, Tần Luân đang cố ý gây hấn.

Tần Luân châm biếm: “Ông nội, cô ta đang chột dạ, cháu nghi ngờ rằng, cô ta với Lạc tổng là cùng một giuộc, bàn bạc sẵn dùng cách thức như vậy để có được chiếc ghế chủ tịch, dù gì tập đoàn Nhạn Chấn lớn như vậy, vô số nhà quyền quý khác cũng không thể lấy được hợp đồng của họ, chỉ một người phụ nữ như cô ta, lại có thể khiến Lạc tổng đích thân đến đưa hợp đồng?”

“Tần Luân, anh đừng ăn nói bậy bạ!” Tần Nhã thẹn quá hóa giận.

“Tôi không có nói bậy, cô biết rất rõ.”

Tần Luân cười khẩy: “Nếu không thì hợp đồng vừa ký hồi sáng, sao họ lại nói chúng ta vi phạm hợp đồng? Ngay cả một ngày cũng không đợi nỗi, còn không phải là thông đồng với nhau?”

“Tôi làm sao biết được?” Tần Nhã sắp khóc đến nơi.

“Im miệng hết cho ông!”

Cụ Tần cuối cùng lên tiếng, hét lên một câu, sau đó giận dữ nhìn Tần Nhã: “Trong vòng ba ngày, nếu như tập đoàn Nhạn Chấn vẫn không chịu đồng ý hợp tác lại với nhà họ Tần, ông sẽ ra lệnh chủ nhà, đuổi cả nhà cháu ra khỏi nhà họ Tần!”
Chương 18 Đuổi ra khỏi gia tộc

Ông cụ Tần nói ra lời cay độc rồi sau đó nghênh ngang rời đi.

“Tần Nhã, cô đã nghe chưa hả, chỉ có ba ngày thôi đó, nếu như cô còn không thể thuyết phục được Lạc tổng thì cả gia đình của cô sẽ bị đuổi khỏi gia tộc. Theo như tôi nhớ thì hình như là mệnh lệnh của gia chủ vẫn chưa từng được truyền đạt, có đúng không?” Tần Luân cười haha nói, trên mặt đều là vẻ đắc ý.

Lệnh của gia chủ là mệnh lệnh cấp bậc tối cao của nhà họ Tần, do gia chủ tự mình truyền đạt bằng hình thức văn bản, hàng năm cũng chỉ có một mệnh lệnh của gia chủ.

Bây giờ ông cụ Tần lại muốn truyền đạt lệnh của gia chủ đối với Tần Nhã.

Tần Nhã ngơ ngác, cô căn bản không nghĩ đến ông cụ Tần lại đối với mình như thế này.

Lần đầu tiên cô trở nên tuyệt vọng đối với gia tộc.

Lần đầu tiên cô muốn hoàn toàn thoát khỏi gia tộc.

Ba ngày liên tiếp, ngày nào Tần Nhã cũng sẽ đi đến tập đoàn Nhạn Chấn nhưng mà ngay cả cổng cũng không thể vào được.

Phòng làm việc của chủ tịch trên tầng cao nhất của tập đoàn Nhạn Chấn.

Trước cửa sổ sắt đất cỡ lớn, một bóng dáng trẻ tuổi cao lớn đứng chắp tay, cúi đầu nhìn bóng người mỏng manh đứng ở dưới lầu, trong mắt đều là không nỡ.

“Chủ tịch, đều đã ba ngày rồi, nếu không thì cứ để cho cô ấy đi vào?” Lạc Khải cẩn thận hỏi.

Dương Chấn lắc đầu nói: “Chỉ có như thế này thì mới có thể để cho cô ấy tỉnh ngộ nhẫn tâm với nhà họ Tần, nếu không thì nhà họ Tần vẫn sẽ còn đối xử với cô ấy như thế này.”

Tần Nhã đợi ở cổng công ty đã ba ngày, Dương Chấn đứng trước cửa sổ nhìn cô ba ngày.

Anh cũng chỉ vừa mới trở về có mấy ngày ngắn ngủi, Tần Nhã lại gặp nhiều bất công và nhục nhã như vậy, có thể nghĩ đến trong năm năm quá khứ người phụ nữ này đã trải qua bao nhiêu đau khổ.

Tần Nhã đứng ở bên ngoài, nhưng mà anh lại đau ở trong lòng.

Dưới lầu tập đoàn Nhạn Chấn, Tần Yên đau lòng nhìn chị của mình, nức nở nói: “Chị ơi, đây rõ ràng là do nhà họ Tần đã đắc tội với tập đoàn Nhạn Chấn, nhưng mà lại để chị nhận lấy tất cả. Vì gia tộc như thế này, không đáng đâu chị.”

Tần Nhã đỏ mắt nói: “Tập đoàn Tam Hòa là do một tay chị tạo dựng, chị sẽ không bỏ rơi nó đâu.”

“Nhưng mà cho dù chị có thể thật sự khôi phục lại chuyện hợp tác của tập đoàn Nhạn Chấn và nhà họ Tần, nhà họ Tần cũng sẽ không trả tập đoàn Tam Hòa lại cho chị đâu.” Tần Yên có chút tức giận.

“Vậy thì chị cũng không thể trơ mắt nhìn công ty sụp đổ được.” Tần Nhã rơi nước mắt mà nói.

Tần Yên mang theo một bụng lửa giận, nhìn thấy Tần Nhã khóc thì cô ta cũng không nhịn được mà ôm thật chặt chị gái, khóc nói: “Chị ơi, chị cần gì chứ.”

Nhìn hai chị em đang ôm nhau bật khóc, Dương Chấn đang đứng trên tầng cao nhất cũng không mềm lòng chút nào.

“Để em đi tìm Lạc tổng.” Tần Yên lau mắt vọt thẳng vào trong công ty.

Ba ngày trôi qua, Tần Nhã chờ đợi ở bên ngoài, cô ta cũng đã tìm Lạc tổng rất nhiều lần ở bên trong, nhưng mà cô ta cũng chỉ là người mới vào làm việc sao có thể nhìn thấy Lạc tổng được.

“Yên, cậu đừng có kích động mà, nếu như bây giờ cậu chạy đi tìm Lạc tổng nói không chừng là công việc cũng phải vứt bỏ luôn đó.”

Nhìn Tần Yên có cảm xúc kích động, Tôn Điềm một mặt sốt ruột.

“Cho dù có bị đuổi việc thì tớ cũng muốn gặp Lạc tổng, cho dù không đồng ý thì ít nhất cũng phải nhìn chị một cái chứ, chị cũng đã đứng ở đây ba ngày rồi, ngay cả bóng người của Lạc tổng mà cũng không thấy đâu nữa?” Tần Yên tức giận nó nói.

“Cậu nhỏ giọng một chút đi.” Tôn Điềm vội vàng che kín miệng của Tần Yên.

“Cậu tránh ra.”

Tần Yên đẩy Tôn Điềm ra chạy vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

“Cạch” một tiếng, Tần Yên giận đùng đùng đẩy cửa ra.

“Yên.” Lúc Tôn Điềm đuổi kịp thì đã muộn rồi.

“Lạc tổng, tôi biết ông là nhân vật lớn không xem trọng chúng tôi, cho dù là như vậy thì ông cũng không thể làm nhục chúng tôi được, chị của tôi cũng đã chờ đợi ba ngày rồi, có được hay không chỉ cũng là chuyện của một câu nói mà thôi nhưng mà tại sao ông phải làm như vậy chứ?” Tần Yên tức giận gầm thét lên, hai mắt đỏ bừng.

“Cô kêu cô ấy đi đi.”

Lạc Khải lên tiếng nói: “Cứ nói cho cô ấy biết là người mà nhà họ Tần đã đắc tội chính là một nhân vật lớn, nhà họ Tần nhất định phải trả một cái giá đắt.”

Tôn Điềm vốn dĩ còn lau mồ hôi cho Tần Yên, lúc nhìn thấy Lạc Khải không chỉ là không tức giận mà còn nói cho Tần Yên nghe nguyên nhân hủy bỏ hợp tác, một mặt kinh ngạc.

Tần Yên bắt lấy trọng điểm trong lời nói của Lạc Khải, gương mặt kinh ngạc: “Nhân vật lớn? Chẳng lẽ không phải là bởi vì đắc tội với ông à?”

Lạc Khải đắng chát lắc đầu: “Trước mặt của nhân vật lớn đó tôi chẳng phải là cái thá gì cả.”

Lời nói của Lạc Khải làm cho Tần Yên hoàn toàn chấn động, dưới cái nhìn của cô ta, Lạc Khải đã là một nhân vật rất lớn, ngay cả gia đình giàu có bậc nhất của Giang Châu cũng phải khách khí với ông ta có thừa, bây giờ lại tồn tại một nhân vật còn lợi hại hơn so với ông ta.

“Chị ơi, Lạc tổng kêu em chuyển lại cho chị một câu.”

Đi xuống dưới lầu, Tần Yên mang theo gương mặt phức tạp nhìn về phía chị gái.

“Ông ta nói cái gì vậy?” Tần Nhã cũng có chút kích động.

“Lạc tổng nói là nhà họ Tần đã đắc tội với nhân vật lớn, ở trước mặt của người đó thì Lạc tổng chẳng phải là cái thá gì cả. Sở dĩ ông ta không gặp chị cũng là do chủ ý của người đó.” Tần Yên nói

Tần Nhã nghe xong thì chân lão đảo một cái, Tần Yên vội vàng bước lên đỡ cô.

“Chị, chị đã cố gắng hết sức rồi, chuyện này cũng không thể trách chị được, chị đừng như vậy nữa có được không?” Nhìn thấy chị gái như thế này, Tần Yên vô cùng đau lòng.

Tần Nhã tuyệt vọng nói: “Tập đoàn Tam Hòa bị hủy hoại như vậy ư?”

Trong phòng làm việc của chủ tịch của tập đoàn Tam Hòa.

Tần Luân ngồi trước bàn làm việc, một mặt đắc ý: “Các người có nghe nói gì không? Con nhỏ đê tiện Tần Nhã đó đã đợi ba ngày ở cổng của tập đoàn Nhạn Chấn rồi mà đều không thể đi vào, lần này ai cũng không cứu cô ta được hết, cứ đợi ông nội ra mệnh lệnh của gia chủ đuổi cô ta khỏi gia tộc đi.”

Dòng chính của nhà họ Tần ở trong phòng làm việc, lúc này trên mặt đều là vẻ nịnh nọt, không ai có thể cảm nhận được một khi Tần Nhã thất bại thì toàn bộ nhà họ Tần đề sẽ đứng trước nguy cơ to lớn.

Ứng với câu nói đó: kỹ nữ nhà Thương chẳng biết hận mất nước, bên sông vẫn hát khúc hậu đình hoa.

Tần Luân chợt giơ tay ra nhìn thời gian, lập tức đứng dậy: “Thời gian còn lại cũng không còn nhiều lắm, gọi bảo vệ của công ty, cùng đi đến nhà Tần Nhã với tôi để xem kịch vui.”

Lập tức một nhóm dòng chính của nhà họ Tần đều đi theo Tần Luân, dẫn theo bảy tám người bảo vệ đi về phía nhà của Tần Nhã.

“Rầm.”

Chu Kim Hảo đang bận rộn trong phòng bếp, chợt nghe thấy ở cổng truyền đến tiếng vang thật lớn.

“Lão Tần, có tiếng gì vậy?” Chu Kim Hảo vội vàng chạy ra từ trong phòng bếp, nhìn Tần Đại Quang vẫn còn đang vô cùng bình tĩnh ở trên ghế sofa cầm tờ báo mà đọc.

“Để tôi đi xem một chút.” Tần Đại Quang bỏ tờ báo xuống, đi ra khỏi nhà.

Chỉ là ông ta vừa mới đi ra ngoài thì đã nhìn thấy cổng của đại viện đã bị gỡ xuống, bảy tám người mặc đồng phục bảo vệ của tập đoàn Tam Hòa vọt vào vào trong.

Hơn nữa ở sau lưng của mấy người bảo vệ này còn có mấy người thuộc dòng chính của nhà họ Tần, Tần Luân đứng ở phía trước nhất.

“Tần Luân, cậu muốn làm cái gì vậy hả?” Tần Đại Quang tức giận nói.

Tần Luân cười ha hả, đi lên phía trước nhìn Tần Đại Quang đang tức giận rồi nói: “Ông nội đã cho con gái của chú thời gian ba ngày để thuyết phục tập đoàn Nhạn Chấn khôi phục việc hợp tác với chúng ta, nếu như không thể thì sẽ trục xuất cả gia đình của chú ra khỏi gia tộc, bây giờ đã trôi qua ba ngày rồi, chú nói xem tôi đến đây để làm cái gì?”

“Để tôi nhìn có ai dám?” Tần Đại Quang ngăn ở cửa, giận không kiềm chế được.

“Một đứa con riêng mà lại dám chiếm nhà cổ nhà họ Tần, cũng dám phách lối ở trước mặt của tôi.”

Tần Luân cười lạnh một tiếng, vung tay lên: “Đuổi tất cả mọi người ra ngoài hết đi.”

Chu Kim Hảo nhìn xuyên qua cửa sổ trơ mắt nhìn Tần Đại Quang bị hai tên bảo vệ cứng rắn kéo mang ra bên ngoài, lập tức rối rắm không thôi, vội vàng cầm điện thoại di động lên gọi một cuộc điện thoại.

Hai chị em đang ôm nhau khóc lớn ở cổng của tập đoàn Nhạn Chấn, bỗng nhiên lại bị tiếng chuông điện thoại đột ngột đánh gãy.

Tần Nhã vừa mới kết nối điện thoại thì liền nghe thấy hỗn loạn một mảng, sau đó chỉ nghe thấy Chu Kim Hảo kêu lớn: “Nhã, con và Yên nhanh trở lại đây đi, Tần Luân dẫn theo một đám người muốn đuổi chúng ta ra ngoài.”
Chương 19 Lời hứa trong mưa

Dương Chấn đứng ở trên tầng cao nhất nhìn thấy Tần Nhã nhận một cuộc điện thoại rồi sau đó vội vàng rời đi cùng với Tần Yên.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Anh nhíu mày, luôn cảm thấy là có chút không đúng: “Hai chị em bọn họ đều mang theo vẻ mặt bối rối đi vội vã như vậy, chắc chắn là có chuyện lớn gì đó.”

Anh nói xong thì quay người rời khỏi phòng làm việc.

Trên đường đi, Tần Yên lái xe với vận tốc cao nhất, ở giữa con đường cũng chỉ nhìn thấy có một tia chớp màu trắng đang không ngừng lao đi.

Cũng may là chưa đến giờ cao điểm, xe ở trên đường cũng không tính là nhiều.

Vốn dĩ đoạn đường nửa tiếng đồng hồ, Tần Yên chỉ dùng hai mươi phút liền chạy đến cửa nhà.

Ở phía xa xa, hai chị em đã nhìn thấy ở cửa có rất nhiều người đang bao vây, Chu Kim Hảo và Tần Đại Quang cũng bị bảy tám người bảo vệ bao vây ở giữa.

“Cái bọn người trời đánh này! Đây là nhà của tôi, dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi?” Chu Kim Hảo tức giận la to, còn không ngừng vung tay bốn phía.

“Tần Luân, rốt cuộc là anh muốn như thế nào hả?” Tần Nhã bước xuống xe liền hét lên với Tần Luân, tức giận đến nỗi cả người đều đang phát run.

Lúc Tần Luân nhìn thấy hai cô gái bước xuống từ chiếc Maserati thì một mặt kinh ngạc.

Chuyện người của nhà họ Tô đến nhà tặng quà vẫn không có người nào ở nhà họ Tần biết, nhìn thấy chiếc xe hơi như thế này, Tần Luân cười lạnh một tiếng: “Tần Nhã, cô đúng là một con sâu của gia tộc mà, vậy mà lại lái một chiếc Maserati hơn mấy tỉ, trách không được ông nội lại mới đưa ra lệnh của gia chủ trục xuất gia đình của các người khỏi gia tộc.”

“Anh im ngay, đây là quà của nhà họ Tô tặng cho Yên, không có liên quan gì đến tôi.” Tần Nhã đỏ ngầu mắt, tức giận nói.

Trong lòng của Tần Luân liền giật mình, một gia tộc có thể tặng một chiếc xe hơn vài tỷ, toàn bộ Giang Châu cũng chỉ có nhà họ Tô giàu nhất, nếu như quả thật là như thế vậy thì đã nói rõ Tần Yên được người của nhà họ Tô nhìn trúng, đây chính là bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng.

Nhưng mà nghĩ đến uy hiếp của Tần Nhã với anh ta, anh ta cũng chỉ có thể “đuổi cùng giết tận”.

“Mặc kệ chiếc xe này có quan hệ với cô hay là không cũng không sao cả, bởi vì kỳ hạn ba ngày của ông nội cho cô đã hết rồi, đây là nhà cổ nhà họ Tần, nếu như các người đã bị trục xuất ra khỏi gia tộc rồi thì nhà cổ đương nhiên phải muốn thu về cho gia tộc.” Tần Luân cười nói.

Xung quanh đều là dòng chính của nhà họ Tần, giờ phút này lại không có ai đứng ra nói câu nào giúp cho Tần Nhã, ngược lại đều mang theo vẽ mặt trào phúng, bộ dạng đang xem kịch vui.

Tình người bạc bẽo, không gì hơn cái này.

Trái tim của Tần Nhã đều đang chảy máu, cô đỏ mắt nói: “Cho dù thực sự muốn đuổi chúng tôi khỏi nhà họ Tần thì cũng cần phải có lệnh của gia chủ, lệnh của gia chủ vẫn còn chưa chuyển xuống thì các người đã chờ không kịp mà muốn đuổi chúng tôi đi rồi à?”

“Cái tên khốn nạn này, tôi liều mạng với anh.”

Tần Yên đã sớm bộc phát đến giới hạn, nhìn thấy chị của mình bị làm nhục như thế liền vọt về phía Tần Luân.

Tần Luân cười lạnh một tiếng: “Không biết tự lượng sức mình.”

Tần Yên vừa mới chạy đến thì bị hai bên bảo vệ ngăn cản lại, cô ta cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, sao có thể vượt qua được sự ngăn cản của hai người đàn ông trưởng thành.

“Buông Yên ra!”

Tần Nhã cũng nhào tới, nhưng mà cũng có kết quả giống y như là Tần Yên.

Tần Luân đi đến bên cạnh hai cô gái, cười khinh bỉ nói: “Tần Nhã, bây giờ tập đoàn Tam Hòa đã rơi vào trong tay của tôi rồi, cho dù tôi có hủy hoại nó thì cũng sẽ không vào trong tay của cô đâu, hahaha…”

Tần Nhã đẩy bảo vệ ra, nhào lên bắt lấy cánh tay của Tần Luân cắn một cái.

“A…”

Lúc nãy Tần Luân vẫn còn đang đắc ý cười to, tiếng cười điên cuồng lập tức biến thành tiếng kêu đau, anh ta càng vùng vẫy thì chỗ bị cắn lại càng xé rách đau đớn hơn.

“Thả tôi ra, cái con đàn bà đê tiện này.” Anh ta lập tức nổi giận đánh một đánh lên trên đầu của Tần Nhã, đã bị cơn giận làm cho hỗn loạn đầu óc.

“Chị ơi.” Tần Yên gọi lớn một tiếng, nhưng mà lại bị hai bảo vệ cản lại, căn bản của không đến đó được.

Có thể ép Tần Nhã dùng miệng mà cắn, có thể nghĩ được cô tức giận đến cỡ nào.

Mắt thấy nắm đấm của Tần Luân sắp rơi xuống một, bóng dáng trong nháy mắt liền lao tới.

“Bộp.”

Cổ tay của Tần Luân bỗng nhiên bị bắt lấy, lúc này khoảng cách nắm đấm cách đầu của Tần Nhã cũng chỉ có mấy cm.

Lúc nhìn thấy người ngăn cản, tất cả mọi người mặt đều sợ hãi.

“Dương Chấn.” Tần Yên kích động nhìn dáng người đó, nước mắt nhịn không được mà chảy ra.

Tần Nhã đã phát tiết đủ rồi, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, lúc này với đôi mắt đỏ ngầu một mặt tự trách nhìn cô, một cái tay còn lại thì đang nắm lấy cổ tay của Tần Luân.

“Hóa ra là cái tên phế vật này à, tôi khuyên anh nhanh buông tay ra đi, nếu không thì đừng có trách tôi…”

“Răng rắc.”

Tần Luân chưa nói xong thì cổ tay vang lên một tiếng gãy xương vô cùng thanh thúy, sau đó là cơn đau ập tới.

“A…”

Tiếng kêu la vang vọng cả biệt thự.

“Bốp!”

Anh ta vừa mới kêu lên một tiếng, trên lồng ngực lại bị một nguồn lực khổng lồ va chạm, sau đó anh ta bay ra xa bảy tám mét, nặng nề té ngã trên nền gạch xi măng.

Hai mắt khẽ đảo, vậy mà đã ngất đi.

Chỉ nhìn thấy Dương Chấn đi đến bên cạnh của Tần Luân, ấn vào nhân trung của anh ta rồi nói: “Choáng rồi à, vậy chẳng phải tiện nghi cho anh quá nhỉ.”

Tần Luân vừa mới ngất đi liền hít sâu một hơi, nhanh chóng mở mắt ra.

“A…”

Tiếng kêu rên lại lập tức vang lên.

Tất cả mọi người đều mang theo gương mặt kinh ngạc nhìn về phía Dương Chấn.

Đá một đám liền đá một người trưởng thành bay ra bảy tám mét, đây là người à?

Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là cả người đều choáng váng, lại cứu cho người ta tỉnh lại rồi tiếp tục nhận lấy cơn đau đớn từ cổ tay.

Bọn họ không biết rằng nếu như không phải là Dương Chấn giảm lực thì Tần Luân đã đi gặp diêm vương rồi.

Hôm nay lại nhìn thấy Dương Chấn đạp người ta bay đi một lần nữa, còn là Tần Luân, lần đầu tiên nhìn thấy Dương Chấn thuận mắt như vậy.

“Nếu như không muốn chết thì cút hết cho tôi.” Dương Chấn bỗng nhiên quát lớn một tiếng.

Có ai còn dám tiếp tục ở lại nơi này, bọn họ rời đi giống như là đang chạy nạn.

Tần Nhã thất hồn lạc phách, Dương Chấn nhìn thấy ở trong mắt rất là đau lòng.

“Cái tên khốn nạn này lại dám đánh Tần Luân, ông cụ sẽ không bỏ qua cho chúng tôi, đều là do cậu! Nếu không thì tại sao chúng tôi lại bị đuổi ra khỏi gia tộc, đều là do cái tên khốn nạn nhà cậu.”

Chu Kim Hảo nói xong liền nâng tay lên, nhưng mà tay của bà ta vẫn còn chưa rơi xuống thì Tần Yên đã lao đến, nổi giận gầm lên một tiếng: “Đủ rồi!”

“Đến lúc nào rồi hả? Vậy mà mẹ lại không quan tâm có phải là chị gái bị nhục nhã hay không, mà mẹ lại nghĩ đến ông cụ có bỏ qua cho chúng ta hay không?”

Cảm xúc của Tần Yên kích động khác thường, khóc lóc gào thét với Chu Kim Hảo: “Nhà họ Tần cũng đã khi dễ đến trên đầu của chúng ta rồi, mẹ còn muốn tiếp tục kêu chị nhảy vào trong hố lửa nữa, chẳng lẽ mẹ không đau lòng chị ấy hả?”

Đúng vào lúc này, Tần Nhã vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Chấn, mở miệng nói: “Lời nói lúc trước của anh nói với tôi, anh vẫn còn giữ lời chứ?”

Nghe vậy, thân thể Dương Chấn đứng thẳng dậy, vẽ mặt thành thật lên tiếng nói: “Chỉ cần em muốn, cho dù toàn bộ thế giới này tôi đều có thể cho em.”

Cảm xúc trên gương mặt của Tần Nhã dao động, nước mắt như là nước lũ vỡ bờ: “Tôi mệt quá rồi, tôi cũng muốn một người, một người đàn ông có thể che mưa chắn gió cho tôi.”

Nghe thấy lời nói của Tần Nhã, trái tim của Dương Chấn dường như đều đang chảy máu, nhìn người phụ nữ với gương mặt đầy nước mắt, anh nhanh chóng mở miệng nói: “Được.”

Chỉ nói một chữ liền quay người rời đi.

“Rẹt!”

Một tia chớp xẹt qua bầu, trời trong nháy mắt mưa to như trút nước.

Nhìn bóng lưng dần dần biến mất trong màn mưa, Tần Nhã cũng không còn cách nào kiềm chế được đau khổ trong nội tâm, lên tiếng gào khóc.
Chương 20 Nhân quả tuần hoàn

Tần Yên ôm chặt Tần Nhã, nước mắt đã rơi đầy mặt.

“Dương Chấn chính là một tên phế vật, con lại còn tin tưởng cậu ta? Cái gì mà cho con toàn thế giới chứ, đều là cái chó gì.”

Nhưng mà Chu Kim Hảo lại không hề đau lòng tí nào, không buông tha mà nói: “Chúng ta đều sắp bị đuổi ra khỏi gia tộc rồi, ngay cả chỗ ở cũng không có nữa, cậu ta biết là có ở lại cái nhà này thì cũng không vớt vát được cái gì cho nên cũng giống như là năm năm trước, trong lúc con đang khó khăn nhất thì rời đi, sẽ không trở lại lần nữa đâu.”

Những lời nói này giống như là một cây gai hung hăng đâm vào trong lòng của Tần Nhã.

“Nếu như chúng ta thật sự bị đuổi khỏi gia tộc vậy thì sẽ không còn cái gì nữa, Nhã, con nghe lời của mẹ nói đi, bây giờ con đi cầu xin ông nội của con, cầu xin ông ấy cho con một cơ hội. Chỉ cần không bị đuổi ra khỏi gia tộc thì điều kiện gì cũng đồng ý với ông ấy, con nhanh lên đi, nhanh lên đi.” Chu Kim Hảo vừa khóc vừa thúc giục Tần Nhã.

Trái tim của Tần Nhã như là bị xé nát thành từng mảnh nhỏ, đau đến không muốn sống, một mặt tuyệt vọng nhìn Chu Kim Hảo: “Được, để con đi cầu xin ông ấy, cầu xin cho ông ấy bỏ qua cho các người, cứ để cho con chết đi con cũng sẽ đồng ý.”

Cô nói xong liền đứng dậy xông vào trong màn mưa tầm tã.

“Chị ơi.” Tần Yên gọi to một tiếng rồi đuổi theo.

Tần Yên vừa muốn đuổi theo thì bị Chu Kim Hảo kéo cánh tay lại: “Đây là hậu quả do con bé đã chọc, chỉ có nó đi cầu xin thì ông cụ mới có thể bỏ qua cho chúng ta.”

“Cút đi!”

Tần Yên ra sức tránh thoát cánh tay của Chu Kim Hảo, đây là lần đầu tiên mà cô nói với mẹ của mình như vậy.

Đợi đến lúc cô đuổi ra ngoài, nơi nào còn có bóng dáng của Tần Nhã nữa?

Trang viên nhà họ Tần.

Trước căn phòng của ông cụ Tần ở, một bóng dáng mảnh mai xinh đẹp đang quỳ ở nơi đó, mưa to đổ xuống làm người cô ướt sũng, gió rét lạnh tới thấu xương, trên người hứng chịu hết tất cả nhưng vẫn không so sánh được với nỗi đau trong tim của cô.

“Ông nội, cầu xin ông cho gia đình của cháu một cơ hội, chỉ cần ông không đuổi chúng cháu ra khỏi gia tộc thì cái gì cháu cũng nghe theo lời của ông.”

Tần Nhã khóc nói, trên mặt tràn đầy nước mưa cùng với nước mắt hòa vào cùng một chỗ.

Quỳ gối trong mưa to gió lạnh một thời gian dài, bóng dáng mảnh mai đến lung lay sắp đổ, nếu như không phải dựa vào ý chí kiên cường thì chỉ sợ là cô cũng đã sớm đổ xuống.

Ông cụ Tần và Tần Nhã chỉ cách nhau có một cánh cửa, nhưng mà giờ phút này trên mặt lại tràn đầy vẽ kiên định, thậm chí ngay cả đáp lại một tiếng cũng không đồng ý.

Sát vách phòng ở của ông cụ Tần chính là phòng của Tần Luân, bên cạnh của anh ta có rất nhiều dòng chính nhà họ Tần vây xung quanh, giờ phút này tất cả đều thờ ơ lạnh nhạt.

“Cái con nhỏ này đúng là cố chấp quá đi thôi, vì để cầu xin sự tha thứ của ông cụ vậy mà lại quỳ gối ở trong mưa to lâu như vậy.”

“Cô ta không phải là cố chấp đâu mà, là không thể không làm như vậy, rời khỏi nhà họ Tần rồi thì cô ta chẳng phải là cái thá gì hết.”

“Xem ra lần này ông cụ làm thật rồi, muốn đuổi nhà bọn họ ra khỏi nhà họ Tần.”



Đúng vào lúc này, cửa phòng của ông cụ Tần bỗng nhiên mở ra, sau đó liền thấy quản gia đi đến cửa, trong tay cầm theo một phần văn bản.

Tần Nhã cũng đang nhìn về phía bóng dáng đó, sau đó liền nghe thấy quản gia đọc dựa theo tài liệu: “Điều số bảy của lệnh gia chủ, các bộ phận công ty thuộc nhà họ Tần trải qua cuộc họp thảo luận của gia tộc đều đồng loạt nhất trí trục xuất gia đình của Tần Nhã khỏi nhà họ Tần, cũng xóa tên ra khỏi gia phả, thu hồi nhà cổ nhà họ Tần, lệnh được ban hành.”

Ầm ầm!

Bỗng nhiên có mấy tiếng sét xẹc qua chân trời, giống như là muốn xé rách cả bầu trời, trời mưa càng lớn hơn nữa.

Lúc nãy Tần Nhã còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, sau khi nghe thấy lệnh gia chủ thì thân thể lung lay hoàn toàn xụi lơ xuống đất.

Đúng vào lúc này một bóng dáng xuất hiện bên cạnh của cô trong nháy mắt.

“Lệnh gia chủ?”

“Vậy mà ông nội lại thật sự hạ lệnh gia chủ muốn trục xuất gia đình của cháu ra khỏi gia tộc?”

“Rốt cuộc là cháu đã làm sai cái gì hả, tại sao mọi người lại đối xử với cháu như vậy? Tại sao?”

Ngây người trong chốc lát, Tần Nhã điên cuồng gào khóc.

Dương Chấn xuất hiện ở bên cạnh của cô, cả người đều là sát khí nồng đậm, từ khi rời khỏi Bắc Cảnh thì đây là lần đầu tiên mà anh dâng lên sát khí mãnh liệt với một người như thế.

“Anh Chấn, để em hủy diệt nhà họ Tần.” Mã Tuân cũng xuất hiện ở sau lưng của Dương Chấn, trên mặt đều là phẫn nộ, bước ra phía trước một bước liền muốn xông vào nơi ở của ông cụ Tần.

“Dừng lại!”

Dương Chấn gầm thét lên một tiếng, nước mưa thuận theo mái tóc của anh trượt xuống trán lại đến đôi mắt khát máu, đã phân không rõ là nước mưa hay là nước mắt.

“Tôi muốn tận mắt nhìn thấy người mà hôm nay nhà họ Tần vứt bỏ, ngày mai bọn họ sẽ cầu xin trở về.” Giọng nói của Dương Chấn lạnh lùng đến cực điểm.

Lúc này cả người của Tần Nhã đã sớm ngã quỵ, Dương Chấn nhẹ nhàng ôm lấy cô biến mất trong màn mưa trắng xóa.

Dương Chấn vừa mới đi, một chiếc xe Audi A6 liền dừng ở trước cửa đại viện nhà họ Tần, sau đó liền nhìn thấy hai người đàn ông trung niên đeo thẻ làm việc của tập đoàn Nhạn Chấn vội vàng bước xuống từ trong xe.

“Ông cụ, không xong rồi, người của tập đoàn Nhạn Chấn đến đây, là một luật sư và một bộ trưởng bộ pháp vụ.” Một người vội vàng chạy vào chỗ ở của ông cụ Tần báo cáo.

Nghe vậy, ông cụ Tần rối rắm vội vàng đứng dậy: “Mau mời người vào đây đi.”

Ông ta vừa dứt lời thì người đã bước vào.

“Chào ông.”

Ông cụ Tần chủ động bước lên phía trước, một mặt nịnh nọt vươn hai tay ra.

Nhưng mà hai người căn bản cũng không có ý muốn nắm tay, người đàn ông trung niên mang thẻ làm việc bộ trưởng nhìn sang một cái, luật sư ở bên cạnh đưa ra một phần văn kiện luật sư cho ông cụ Tần.

“Đây chính là thư luật sư của tập đoàn Nhạn Chấn, chủ tịch Tần mau dựa vào hợp đồng đã thỏa thuận với nhau từ trước mà bồi thường, nếu không thì cứ đợi ra tòa án đi.” Bộ trưởng bộ pháp vụ một mặt lạnh lùng nói.

Lúc này những người khác của nhà họ Tần cũng đều đi đến, nghe nói như vậy thì đều mang theo gương mặt lo lắng.

“Bộ trưởng Vương, sau khi chúng ta ký hợp đồng với nhau thì vẫn còn chưa bắt đầu hợp tác mà, sao lại làm trái với điều ước rồi?” Lúc này Tần Luân cả gan hỏi.

“Ngậm miệng lại!” Ông cụ Tần hét lên một tiếng với Tần Luân, cho dù là nhà họ Tần không làm trái với điều ước gì thì ở trước mặt của tập đoàn Nhạn Chấn cũng phải thừa nhận.

Bộ trưởng Vương lại không có ý muốn bỏ qua cho Tần Luân, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cậu cho rằng tập đoàn Nhạn Chấn đang bắt nạt các người?”

Trong lòng của Tần Luân vô cùng oan ức, cắn răng nói: “Chẳng lẽ là không đúng à?”

“Chát!”

Ông cụ Tần vung tay tát một bạt tay bên khóe miệng của Tần Luân, tức giận nói: “Cháu câm miệng lại cho ông!”

Phát tiết xong lửa giận, ông cụ Tần mới vội vàng nhìn bộ trưởng Vương rồi nói: “Cháu của tôi không hiểu chuyện, hi vọng là bộ trưởng Vương không so đo với nó.”

“Thôi bỏ đi, vẫn nên để tôi nói rõ với các người, tránh việc các người đi ra ngoài nói năng lung tung.”

Bộ trưởng Vương cười lạnh một tiếng, sau đó tiếp nhận một phần hợp đồng của luật sư đưa qua, mở một tờ ở trong đó rồi trực tiếp đưa cho ông cụ Tần, nói: “Làm phiền chủ tịch Tần đọc một trang này cùng với nội dung của điều khoản cuối cùng, vậy thì sẽ để cho người của nhà họ Tần đều hiểu rốt cuộc là các người làm trái với điều khoảng nào?”

Mặc dù là ông cụ Tần đã chuẩn bị tốt bị làm trái với hợp đồng, nhưng mà trong lòng vẫn không cam lòng như cũ, vội vàng nhận lấy hợp đồng rồi tìm tới nội dung của điều khoản cuối cùng, đọc lên ở trước mặt của tất cả mọi người: “Sau khi đã thương lượng với nhau, trong thời gian hợp đồng bên B đã chỉ định Tần Nhã là người phụ trách duy nhất của việc hợp tác lần này.”

Nội dung này mới vừa được đọc ra khỏi miệng, đám người nhà họ Tần đều một mặt ngay ngốc.

Ông cụ Tần lại hoàn toàn suy sụp đặt mông ở trên ghế sofa.

“Đúng vậy, Lạc tổng nhờ tôi chuyển cho ông cụ Tần một câu: ác giả ác báo.” Bộ trưởng Vương lạnh lùng nói.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom