Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25
Vành mắt Lý Mộng Tuyết đỏ hồng, bộ dạng cực kỳ đáng thương, cô ả khóc than:
- Diệp Tiểu Tịch, tôi thật lòng muốn xin lỗi cô chuyện lần này...
- Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?
Lâm Hân cười lạnh cắt ngang lời ả.
Lý Mộng Tuyết cắn môi tỏ vẻ oan ức.
- Giả bộ oan ức, giả bộ đáng thương ở đây để người khác cảm thấy bọn tôi ăn hiếp cô à?
Từ Văn Văn nói chuyện không khách khí chút nào:
- Xin lỗi chẳng có lòng thành gì cả, tôi thấy cô chỉ sợ Tiểu Tịch tố cáo cô chứ chẳng phải vì cảm thấy bản thân làm sai đâu!
- Các cô đừng có quá đáng...
Tô Khánh Vũ không nhịn được, sắc mặt biến đổi.
- Khánh Vũ, đừng như thế. Người sai là em, cho dù bọn họ có đối xử với em thế nào cũng là vì em đã làm sai, đáng bị trừng phạt thôi.
Lý Mộng Tuyết cắn môi.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi nhíu mày, cô cất giọng lạnh lùng:
- Lý Mộng Tuyết, cô xin lỗi hay không xin lỗi là chuyện của cô, còn tha thứ hay không là chuyện của tôi. Giờ tôi có hai chuyện muốn hỏi cô đây
Thần sắc Lăng Dật Phong tỏ vẻ khá bất ngờ.
Trong ấn tượng của anh, Diệp Tiểu Tịch không phải là người hung hãn. Rốt cuộc thì Lý Mộng Tuyết đã làm gì mà khiến cho Diệp Tiểu Tịch nhất định không chịu tha thứ?
Đột nhiên anh cảm thấy hối hận. Anh không nên vì một câu của Tô Khánh Vũ mà tùy tiện làm người hòa giải khi mình chẳng biết sự thật là gì.
Anh hạ giọng hỏi thăm Từ Văn Văn ngồi cạnh mình:
- Văn Văn, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Từ Văn Văn thì thầm kể lại mọi việc.
- Cô hỏi đi.
Lý Mộng Tuyết nhìn về phía cô.
- Tại sao cô lại vu oan cho tôi?
Giọng điệu Diệp Tiểu Tịch lạnh băng.
- Bởi vì... tôi ghen ghét cô!
Lý Mộng Tuyết nghiến răng nói như thể đã bất chấp tất cả:
- Tuy rằng Khánh Vũ đang yêu tôi, nhưng tôi biết rõ trong lòng của anh ấy vẫn chỉ muốn theo đuổi cô. Ngay cả khi chúng tôi đang quan hệ với nhau, anh ấy cũng gọi tên cô...
Vẻ mặt của những người trong phòng bỗng chốc trở nên khó coi. Lăng Dật Phong nhìn về phía Tô Khánh Vũ với vẻ thù địch, anh thấy y bối rối nhìn Lý Mộng Tuyết, rõ ràng là Lý Mộng Tuyết đã nói thật.
Bây giờ Lăng Dật Phong hối hận lắm rồi, tại sao lại ôm rơm rặm bụng thế này.
- Đủ rồi!
Diệp Tiểu Tịch hết sức buồn nôn, cô cắt ngang lời nói của cô ả ngay lập tức. Nếu cô biết đáp án này từ trước, cô sẽ chẳng hỏi câu hỏi này đâu!
Tô Khánh Vũ thế mà lại lấy cô ra làm đối tượng thẩm du tinh thần? Nghĩ đến đây thôi, Diệp Tiểu Tịch đã hận không thể đánh y thành đầu heo!
Cô hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp:
- Cô định xin lỗi thế nào đây, xin lỗi suông thế thôi à?
- Tôi sẽ đăng bài làm sáng tỏ và xin lỗi cô về việc này lên diễn đàn. Tôi cam đoan là tôi sẽ sửa, sau này không lại làm chuyện sai lầm nữa đâu.
Hốc mắt Lý Mộng Tuyết đỏ hơn, nói:
- Tôi sẽ chia tay với Khánh Vũ, tác thành cho hai người...
- Dẹp!
Diệp Tiểu Tịch lại phải cắt ngang câu nói của ả, cô nén cơn buồn nôn xuống đáy lòng:
- Chuyện của cô và Tô Khánh Vũ chẳng liên quan gì tôi, đừng kéo tôi vào.
- Vậy cô đồng ý tha thứ cho tôi ư?
Lý Mộng Tuyết hỏi lại.
- Chỉ xin lỗi thế thôi?
Lâm Hân cười lạnh:
- Vậy thiệt hại tinh thần của Tiểu Tịch thì sao?
- Đúng vậy! Bồi thường tiền!
Từ Văn Văn phụ họa.
- Tiểu Tịch, điều kiện gia đình tôi không tốt lắm. Ông nội nằm liệt giường, ba tôi bỗng dưng phát bệnh, nhà tôi còn hai đứa em trai, mẹ tôi lại không có khả năng tài chính...
- Giờ lại bắt đầu kể khổ? Lúc làm chuyện xấu có nghĩ đến hậu quả không vậy?
Lâm Hân vặt lại không khách khí.
- Cô muốn bao nhiêu tiền?
Ánh mắt Tô Khánh Vũ nhìn xoáy vào người Diệp Tiểu Tịch:
- Cô ra giá đi, tôi bồi thường.
Diệp Tiểu Tịch càng buồn nôn hơn nữa. Giờ cô đang thiếu tiền nhưng nếu tiền này là của Tô Khinh Vũ, không bằng cô đi nhảy lầu tự tử cho rồi.
- Lý Mộng Tuyết, lần này tôi có thể không so đo. Nếu còn lần sau, cho dù cô mang gia đình cô đến trước mặt tôi thì tôi cũng không buông tha!
Diệp Tiểu Tịch gằn giọng.
- Tôi đảm bảo mà.
Lý Mộng Tuyết nói lời xin lỗi lần nữa, thái độ hết sức khúm núm. Cô cầm chiếc ly champagne lên nói:
- Trước đây do tôi không đúng, chúng ta uống một ly, để mọi chuyện trôi đi hết nhé?
Nói xong, Lý Mộng Tuyết uống hết champagne trong ly.
Sợ Lý Mộng Tuyết lại quấn lấy cô không buông, Diệp Tiểu Tịch không quá tình nguyện cầm lấy ly rượu trước mặt.
- Đợi chút!
Lâm Hân vội giật lấy ly rượu của cô, đổ hết chúng xuống mặt đất. Sắc mặt cô nhìn Lý Mộng Tuyết đầy vẻ nghi ngờ:
- Trước khi bọn tôi tới, ly rượu này được rót sẵn rồi, ai biết mấy người có bỏ thêm gì vào trong rượu không?
Từ Văn Văn cầm chai champagne trên bàn rồi rót cho Diệp Tiểu Tịch khoảng nửa ly, nói:
- Tiểu Tịch, uống một ngụm cho có là được, đừng quá để ý đến mặt mũi của kẻ khác.
Các cô cư xử không khách sáo đến thế, mặt Lý Mộng Tuyết vẫn không đổi sắc, xem như không nghe không thấy gì cả.
Diệp Tiểu Tịch cầm ly rượu uống một ngụm rồi nhìn về phía Lý Mộng Tuyết.
Ánh mắt của Lý Mộng Tuyết đột nhiên lóe lên, Lâm Hân thấy rất rõ ràng, bỗng dưng đáy lòng cô cảm thấy hơi bất an.
- Tiểu Tịch, cậu có thấy không thoải mái không?
Cô hỏi bằng giọng lo lắng.
- Không có.
Diệp Tiểu Tịch không cảm thấy gì cả. Lâm Hân nhíu mày, chẳng lẽ cô suy nghĩ nhiều?
Người phục vụ đẩy cửa tiến vào mang thức ăn lên, bầu không khí căng thẳng dần dần lắng xuống.
Lăng Dật Phong mời bữa cơm này, tất nhiên là ba người sẽ không phụ lòng bữa tiệc lớn đó. Huống chi đối mặt với Lý Mộng Tuyết, bọn họ lại càng không có lý do để rời đi, có đi thì cũng là hai người Lý Mộng Tuyết phải đi mới đúng.
Ăn được một lát, Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy nóng hết cả người.
Cảm giác nóng bức này đến rất khó hiểu, điều hòa trong phòng đang bật, chẳng lẽ cô chưa gì hết đã say rồi? Diệp Tiểu Tịch sờ sờ gương mặt đang nóng lên.
Lý Mộng Tuyết đứng dậy đi toilet, Diệp Tiểu Tịch suy nghĩ một chốc, cô cũng muốn đi toilet rửa mặt.
- Mình đi toilet một chút.
Diệp Tiểu Tịch đứng dậy.
- Mình đi với cậu.
Lâm Hân đề nghị.
- Không sao đâu, mình sẽ trở lại nhanh thôi.
Diệp Tiểu Tịch cười trấn an cô.
Cô đi trên hành lang, cảm giác nóng rang ngày càng mãnh liệt, thậm chí Diệp Tiểu Tịch còn muốn xé hết y phục của mình ra.
Bỗng nhiên cô đâm đầu vào một lồng ngực vững chãi.
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu mờ mịt, trước mặt cô là Long Mộ Thần vừa bất đắc dĩ vừa lo âu.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Tịch phải đẩy anh ra, cô vẫn còn bực mình anh lắm. Nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy mùi trên người anh rất dễ ngửi, lồng ngực mát lạnh rất thoải mái.
Diệp Tiểu Tịch hớn hở dán lên, mắng khẽ:
- Long Mộ Thần, tên khốn...
Giọng điệu của cô, nghe qua rất giống đang làm nũng.
Đôi mắt Long Mộ Thần đột nhiên tối lại, tình trạng của Diệp Tiểu Tịch không đúng lắm.
- Tiểu Tịch, ngoan nào, em thấy không thoải mái ở đâu?
Anh hỏi dò.
- Nóng...
Diệp Tiểu Tịch dán chặt lên người anh chẳng khác nào bạch tuộc, cô thở than:
- Nóng quá...
Đáy mắt Long Mộ Thần lóe lên tia nhìn sắc bén, có người dám bỏ thuốc Diệp Tiểu Tịch!
- Này, anh bạn, buông cô ta ra, ả đàn bà này là của bọn tao!
Đột nhiên, có một giọng nói bất nhã truyền đến từ phía sau.
Long Mộ Thần xoay người nhìn hai tên đàn ông đứng trước mặt anh, đôi mắt anh tối sầm xuống.
Lát sau, hai tên đó nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, rên la thảm thiết.
- Diệp Tiểu Tịch, tôi thật lòng muốn xin lỗi cô chuyện lần này...
- Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì?
Lâm Hân cười lạnh cắt ngang lời ả.
Lý Mộng Tuyết cắn môi tỏ vẻ oan ức.
- Giả bộ oan ức, giả bộ đáng thương ở đây để người khác cảm thấy bọn tôi ăn hiếp cô à?
Từ Văn Văn nói chuyện không khách khí chút nào:
- Xin lỗi chẳng có lòng thành gì cả, tôi thấy cô chỉ sợ Tiểu Tịch tố cáo cô chứ chẳng phải vì cảm thấy bản thân làm sai đâu!
- Các cô đừng có quá đáng...
Tô Khánh Vũ không nhịn được, sắc mặt biến đổi.
- Khánh Vũ, đừng như thế. Người sai là em, cho dù bọn họ có đối xử với em thế nào cũng là vì em đã làm sai, đáng bị trừng phạt thôi.
Lý Mộng Tuyết cắn môi.
Diệp Tiểu Tịch không khỏi nhíu mày, cô cất giọng lạnh lùng:
- Lý Mộng Tuyết, cô xin lỗi hay không xin lỗi là chuyện của cô, còn tha thứ hay không là chuyện của tôi. Giờ tôi có hai chuyện muốn hỏi cô đây
Thần sắc Lăng Dật Phong tỏ vẻ khá bất ngờ.
Trong ấn tượng của anh, Diệp Tiểu Tịch không phải là người hung hãn. Rốt cuộc thì Lý Mộng Tuyết đã làm gì mà khiến cho Diệp Tiểu Tịch nhất định không chịu tha thứ?
Đột nhiên anh cảm thấy hối hận. Anh không nên vì một câu của Tô Khánh Vũ mà tùy tiện làm người hòa giải khi mình chẳng biết sự thật là gì.
Anh hạ giọng hỏi thăm Từ Văn Văn ngồi cạnh mình:
- Văn Văn, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Từ Văn Văn thì thầm kể lại mọi việc.
- Cô hỏi đi.
Lý Mộng Tuyết nhìn về phía cô.
- Tại sao cô lại vu oan cho tôi?
Giọng điệu Diệp Tiểu Tịch lạnh băng.
- Bởi vì... tôi ghen ghét cô!
Lý Mộng Tuyết nghiến răng nói như thể đã bất chấp tất cả:
- Tuy rằng Khánh Vũ đang yêu tôi, nhưng tôi biết rõ trong lòng của anh ấy vẫn chỉ muốn theo đuổi cô. Ngay cả khi chúng tôi đang quan hệ với nhau, anh ấy cũng gọi tên cô...
Vẻ mặt của những người trong phòng bỗng chốc trở nên khó coi. Lăng Dật Phong nhìn về phía Tô Khánh Vũ với vẻ thù địch, anh thấy y bối rối nhìn Lý Mộng Tuyết, rõ ràng là Lý Mộng Tuyết đã nói thật.
Bây giờ Lăng Dật Phong hối hận lắm rồi, tại sao lại ôm rơm rặm bụng thế này.
- Đủ rồi!
Diệp Tiểu Tịch hết sức buồn nôn, cô cắt ngang lời nói của cô ả ngay lập tức. Nếu cô biết đáp án này từ trước, cô sẽ chẳng hỏi câu hỏi này đâu!
Tô Khánh Vũ thế mà lại lấy cô ra làm đối tượng thẩm du tinh thần? Nghĩ đến đây thôi, Diệp Tiểu Tịch đã hận không thể đánh y thành đầu heo!
Cô hít một hơi thật sâu, hỏi tiếp:
- Cô định xin lỗi thế nào đây, xin lỗi suông thế thôi à?
- Tôi sẽ đăng bài làm sáng tỏ và xin lỗi cô về việc này lên diễn đàn. Tôi cam đoan là tôi sẽ sửa, sau này không lại làm chuyện sai lầm nữa đâu.
Hốc mắt Lý Mộng Tuyết đỏ hơn, nói:
- Tôi sẽ chia tay với Khánh Vũ, tác thành cho hai người...
- Dẹp!
Diệp Tiểu Tịch lại phải cắt ngang câu nói của ả, cô nén cơn buồn nôn xuống đáy lòng:
- Chuyện của cô và Tô Khánh Vũ chẳng liên quan gì tôi, đừng kéo tôi vào.
- Vậy cô đồng ý tha thứ cho tôi ư?
Lý Mộng Tuyết hỏi lại.
- Chỉ xin lỗi thế thôi?
Lâm Hân cười lạnh:
- Vậy thiệt hại tinh thần của Tiểu Tịch thì sao?
- Đúng vậy! Bồi thường tiền!
Từ Văn Văn phụ họa.
- Tiểu Tịch, điều kiện gia đình tôi không tốt lắm. Ông nội nằm liệt giường, ba tôi bỗng dưng phát bệnh, nhà tôi còn hai đứa em trai, mẹ tôi lại không có khả năng tài chính...
- Giờ lại bắt đầu kể khổ? Lúc làm chuyện xấu có nghĩ đến hậu quả không vậy?
Lâm Hân vặt lại không khách khí.
- Cô muốn bao nhiêu tiền?
Ánh mắt Tô Khánh Vũ nhìn xoáy vào người Diệp Tiểu Tịch:
- Cô ra giá đi, tôi bồi thường.
Diệp Tiểu Tịch càng buồn nôn hơn nữa. Giờ cô đang thiếu tiền nhưng nếu tiền này là của Tô Khinh Vũ, không bằng cô đi nhảy lầu tự tử cho rồi.
- Lý Mộng Tuyết, lần này tôi có thể không so đo. Nếu còn lần sau, cho dù cô mang gia đình cô đến trước mặt tôi thì tôi cũng không buông tha!
Diệp Tiểu Tịch gằn giọng.
- Tôi đảm bảo mà.
Lý Mộng Tuyết nói lời xin lỗi lần nữa, thái độ hết sức khúm núm. Cô cầm chiếc ly champagne lên nói:
- Trước đây do tôi không đúng, chúng ta uống một ly, để mọi chuyện trôi đi hết nhé?
Nói xong, Lý Mộng Tuyết uống hết champagne trong ly.
Sợ Lý Mộng Tuyết lại quấn lấy cô không buông, Diệp Tiểu Tịch không quá tình nguyện cầm lấy ly rượu trước mặt.
- Đợi chút!
Lâm Hân vội giật lấy ly rượu của cô, đổ hết chúng xuống mặt đất. Sắc mặt cô nhìn Lý Mộng Tuyết đầy vẻ nghi ngờ:
- Trước khi bọn tôi tới, ly rượu này được rót sẵn rồi, ai biết mấy người có bỏ thêm gì vào trong rượu không?
Từ Văn Văn cầm chai champagne trên bàn rồi rót cho Diệp Tiểu Tịch khoảng nửa ly, nói:
- Tiểu Tịch, uống một ngụm cho có là được, đừng quá để ý đến mặt mũi của kẻ khác.
Các cô cư xử không khách sáo đến thế, mặt Lý Mộng Tuyết vẫn không đổi sắc, xem như không nghe không thấy gì cả.
Diệp Tiểu Tịch cầm ly rượu uống một ngụm rồi nhìn về phía Lý Mộng Tuyết.
Ánh mắt của Lý Mộng Tuyết đột nhiên lóe lên, Lâm Hân thấy rất rõ ràng, bỗng dưng đáy lòng cô cảm thấy hơi bất an.
- Tiểu Tịch, cậu có thấy không thoải mái không?
Cô hỏi bằng giọng lo lắng.
- Không có.
Diệp Tiểu Tịch không cảm thấy gì cả. Lâm Hân nhíu mày, chẳng lẽ cô suy nghĩ nhiều?
Người phục vụ đẩy cửa tiến vào mang thức ăn lên, bầu không khí căng thẳng dần dần lắng xuống.
Lăng Dật Phong mời bữa cơm này, tất nhiên là ba người sẽ không phụ lòng bữa tiệc lớn đó. Huống chi đối mặt với Lý Mộng Tuyết, bọn họ lại càng không có lý do để rời đi, có đi thì cũng là hai người Lý Mộng Tuyết phải đi mới đúng.
Ăn được một lát, Diệp Tiểu Tịch bỗng cảm thấy nóng hết cả người.
Cảm giác nóng bức này đến rất khó hiểu, điều hòa trong phòng đang bật, chẳng lẽ cô chưa gì hết đã say rồi? Diệp Tiểu Tịch sờ sờ gương mặt đang nóng lên.
Lý Mộng Tuyết đứng dậy đi toilet, Diệp Tiểu Tịch suy nghĩ một chốc, cô cũng muốn đi toilet rửa mặt.
- Mình đi toilet một chút.
Diệp Tiểu Tịch đứng dậy.
- Mình đi với cậu.
Lâm Hân đề nghị.
- Không sao đâu, mình sẽ trở lại nhanh thôi.
Diệp Tiểu Tịch cười trấn an cô.
Cô đi trên hành lang, cảm giác nóng rang ngày càng mãnh liệt, thậm chí Diệp Tiểu Tịch còn muốn xé hết y phục của mình ra.
Bỗng nhiên cô đâm đầu vào một lồng ngực vững chãi.
Diệp Tiểu Tịch ngẩng đầu mờ mịt, trước mặt cô là Long Mộ Thần vừa bất đắc dĩ vừa lo âu.
Vốn dĩ Diệp Tiểu Tịch phải đẩy anh ra, cô vẫn còn bực mình anh lắm. Nhưng không biết vì sao cô lại cảm thấy mùi trên người anh rất dễ ngửi, lồng ngực mát lạnh rất thoải mái.
Diệp Tiểu Tịch hớn hở dán lên, mắng khẽ:
- Long Mộ Thần, tên khốn...
Giọng điệu của cô, nghe qua rất giống đang làm nũng.
Đôi mắt Long Mộ Thần đột nhiên tối lại, tình trạng của Diệp Tiểu Tịch không đúng lắm.
- Tiểu Tịch, ngoan nào, em thấy không thoải mái ở đâu?
Anh hỏi dò.
- Nóng...
Diệp Tiểu Tịch dán chặt lên người anh chẳng khác nào bạch tuộc, cô thở than:
- Nóng quá...
Đáy mắt Long Mộ Thần lóe lên tia nhìn sắc bén, có người dám bỏ thuốc Diệp Tiểu Tịch!
- Này, anh bạn, buông cô ta ra, ả đàn bà này là của bọn tao!
Đột nhiên, có một giọng nói bất nhã truyền đến từ phía sau.
Long Mộ Thần xoay người nhìn hai tên đàn ông đứng trước mặt anh, đôi mắt anh tối sầm xuống.
Lát sau, hai tên đó nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, rên la thảm thiết.
Bình luận facebook