Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 24
Bị người khác lừa gạt như thế, sao Diệp Tiểu Tịch không tức giận cho được?
Điều khiến cô khó có thể chịu đựng được nhất chính là lừa gạt.
Và Long Mộ Thần chẳng nói thật dù chỉ một câu, lại còn đề cập đến chuyện kết hôn để trêu đùa cô!
Trở về ký túc xá, cô thay quần áo rồi không nhịn được nhíu mày.
Cô mạnh miệng nói sẽ trả lại tiền quần áo cho Long Mộ Thần, trước đó cũng đã xem giá của quần áo và giày dép rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy giá của chúng rẻ đến không ngờ. Có khi giá đó đã bị Long Mộ Thần thay đổi rồi cũng nên.
May mà trước khi mua những món đồ đó, cô đã lén chụp ảnh lại rồi.
Diệp Tiểu Tịch mở app QQ trên điện thoại, gửi ảnh chụp cho Lâm Hân để cô định giá lại. Gia cảnh Lâm Hân cực giàu, cô rất quen thuộc với giá cả quần áo.
- Kiểu mới nhất trong năm nay của GUI, quần áo hàng hiệu giá sáu trăm tám mươi nghìn, giày hai trăm chín mươi nghìn. Mắt chọn đồ không tồi đây, nam thần mua cho cậu à?
Nhìn tin nhắn hồi đáp của Lâm Hân, Diệu Tiểu Tịch muốn khóc ròng.
Thì ra hai món này lại gần một trăm nghìn tệ! Ba cô làm bác sĩ, mẹ làm cảnh sát, điều kiện trong nhà cũng không đến nỗi nào, nhưng họ không thể cho cô cả trăm ngàn tệ để tiêu xài đâu.
Giờ mác quần áo cũng đã cắt đi hết rồi, cô có muốn trả lại hàng cũng không được.
Nhưng, cô có thể sang tay bộ quần áo này, dù mất ít tiền cũng tốt rồi.
Không trả lời câu hỏi của Lâm Hân, Diệp Tiểu Tịch đang tự hỏi làm thế nào để bán mấy thứ này đi.
Cô lướt qua danh sách liên hệ, cuối cùng ấn vào một cái tên.
- Đàn anh có đang online không ạ?
- Tiểu Tịch, có chuyện gì không?
Trong đầu Diệp Tiểu Tịch lập tức hiện ra gương mặt sáng sủa dịu dàng.
Người cô liên hệ chính là đàn anh Lăng Dật Phong đã từng giúp đỡ cô rất nhiều, hơn nữa nhà anh lại giàu có, quen biết khá nhiều cô gái có điều kiện.
- Là vầy, em có một đứa bạn học, cô ấy vừa mua quần áo và giày kiểu mới nhất năm nay của GUI, nhưng vừa mua xong thì người nhà gặp phải chút chuyện, giờ cô ấy cần tiền gấp lắm nên muốn bán số quần áo đó đi. Anh có thể tìm giúp em người mua lại được không ạ? Anh yên tâm, em cam đoan đây đều là hàng hiệu cả, hơn nữa chỉ mặc qua một lần!
Diệp Tiểu Tịch gửi tin nhắn hồi đáp, lòng thấp thỏm không yên.
- Được, anh giúp em liên hệ thử xem.
Chưa qua bao lâu, Lăng Dật Phong đã đồng ý.
- Cảm ơn đàn anh.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm. Cô suy nghĩ một lúc rồi bổ sung:
- Mong đàn anh liên hệ nhanh nhanh giúp em ạ, vì bạn học em thật sự cần rất nhiều tiền.
- Anh nhớ rồi. Tiểu Tịch, dạo này học tập thế nào?
- Coi khá ổn ạ.
Diệp Tiểu Tịch trả lời.
- Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau, tối nay hẹn nhau nhé? Anh mời em, nhân tiện truyền lại ít kinh nghiệm trong nghiên cứu cho em luôn.
Lăng Dật Phong hỏi.
- Được.
Diệp Tiểu Tịch đồng ý. Quan hệ giữa cô và Lăng Dật Phong không tồi, hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau. Vả lại tối nay cô cũng định thúc giục anh về chuyện bán quần áo thêm lần nữa.
Tối đến, Diệp Tiểu Tịch sửa soạn gọn gàng, chuẩn bị ra ngoài.
- Diệp Tiểu Tịch, cậu đi đâu vậy?
Lâm Hân hỏi trong buồn bực.
Cô và Từ Văn Văn muốn ép hỏi Diệp Tiểu Tịch chuyện hai người đã làm gì hôm nay, nhưng Diệp Tiểu Tịch lại quăng thẳng một câu vào mặt "Ai còn nhắc lại việc đó thì cắt đứt quan hệ", hai người không dám hỏi nữa.
Tuy rằng không hỏi nhưng lòng lại cực kỳ tò mò.
- Mình đi ăn cơm với đàn anh.
Diệp Tiểu Tịch trả lời.
- Đàn anh? Ai vậy?
Từ Văn Văn mau chóng lục tìm một vòng trong đầu, hỏi:
- Lăng Dật Phong ấy hả? Diệp Tiểu Tịch, thật sự là cậu không nên...
Thấy sắc mặt Diệp Tiểu Tịch biến đổi, Từ Văn Văn nuốt hết mất câu kế tiếp vào bụng.
- Mình đi đây.
Diệp Tiểu Tịch xoay người rời khỏi.
- Làm sao bây giờ?
Sau khi Diệp Tiểu Tịch đi rồi, Từ Văn Văn sốt ruột:
- Rốt cuộc nam thần đã làm gì mà khiến Tiểu Tịch giận đến mức này chứ! Cô nhóc kia còn chưa phát hiện ra thật ra Lăng Dật Phong luôn thầm mến cậu ấy đâu! Cậu nói coi, nam thần có bị cướp bạn gái không?
- Chúng ta không phải người trong cuộc, cậu sốt ruột thì cũng chẳng còn cách nào.
Lâm Hân đành chịu, cô cau mày nói:
- Hiện tại chỉ có thể lén báo việc này cho nam thần biết, nếu như anh ấy để ý Tiểu Tịch thì nhất định sẽ đi thôi.
- Được, làm vậy đi!
Từ Văn Văn gật đầu.
Diệp Tiểu Tịch vừa đi đến cửa trường học thì đã thấy xe của Lăng Dật Phong đã đỗ trước mặt mình.
Cửa sổ xe vừa hạ xuống, Lăng Dật Phong mỉm cười nhìn cô:
- Lên xe đi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, cô vừa mở cửa xe thì đã thấy một bóng người giành cô chen vào trước.
- Văn Văn cậu...
Diệp Tiểu Tịch cạn lời nhìn cô.
- Đàn anh ơi, nghe nói anh mời Tiểu Tịch ăn cơm, em và Lâm Hân cũng muốn ăn nữa, tụi em có thể đi ăn ké cùng hai người được không?
Từ Văn Văn tỏ vẻ nịnh nọt đòi ăn.
Còn Lâm Hân mở cửa xe sau tự nhiên như rồi, lại còn giục Diệp Tiểu Tịch:
- Tiểu Tịch, mau ngồi đi!
Chỉ mật báo cho Long Mộ Thần cũng không ổn, ai biết Lăng Dật Phong có thổ lộ bất thình lình với Diệp Tiểu Tịch hay không? Hai cô cùng tính toán, đuổi theo sau.
- ... Được.
Lăng Dật Phong đành phải đồng ý.
Hai người các cô đã ngồi trên xe rồi, không thể đuổi người ra ngoài được.
- Hai người các cậu, đúng là mặt dày mà...
Vừa ngồi vào xe, Diệp Tiểu Tịch đã mắng ngay.
- Đối với những kẻ tham ăn thích cơm chùa thì mặt dày chính là sự khích lệ.
Lâm Hận không thèm để ý.
Mọi người đến nhà hàng, Lăng Dật Phong đưa các cô đi vào phòng đã đặt trước.
Anh vừa đẩy cửa phòng ra, sắc mặt của ba người thay đổi ngay tức khắc.
- Đàn anh, em thấy không cần ăn bữa cơm hôm nay đâu. Tiểu Tịch, chúng ta về thôi!
Giọng điệu Lâm Hân đầy căm giận.
Từ Văn Văn lại càng là người lôi kéo Diệp Tiểu Tịch rời đi ngay.
Sắc mặt của Diệp Tiểu Tịch đã trở nên khó coi, dù quan hệ của cô và Lăng Dật Phong có tốt đi nữa thì cô cũng đang muốn trở mặt ngay tại chỗ đây.
Trong phòng đã có hai người, Tô Khánh Vũ là Lý Mộng Tuyết đã ngồi ở đó từ sớm, hiển nhiên là đang chờ bọn cô.
Xem ra, Tô Khánh Vũ đã lợi dụng mối quan hệ trong nhà để cứu Lý Mộng Tuyết ra ngoài.
Lăng Dật Phong giật mình, anh không ngờ sau khi ba người biết được thì phản ứng mạnh đến vậy.
- Tiểu Tịch, thành thật xin lỗi em, anh không báo cho em biết trước.
Lăng Dật Phong vội vàng giải thích:
- Khánh Vũ nói em và bạn gái cậu ấy có hiểu lầm nên mới nhờ anh hẹn em ra để giải thích với em.
- Hiểu lầm?
Từ Văn Văn cười lạnh.
- Đàn anh à, anh có biết con ả hèn hạ này đã làm gì Tiểu Tịch không, rõ ràng là bọn chúng không biết xấu hổ mới nói thế, đó mà là hiểu lầm à?!
Cuối cùng thì Lăng Dật Phong cũng nhận ra được chuyện này không ổn, anh hỏi Diệp Tiểu Tịch:
- Tiểu Tịch, rốt cuộc đã xảy ra việc gì thế?
- Để em nói đi, Diệp Tiểu Tịch, lần này tôi thật sự muốn xin lỗi cô.
Lý Mộng Tuyết đứng lên, sắc mặt cô ả cực kỳ mệt mỏi, rõ ràng là đã chịu đựng sự sợ hãi và giày vò trong cục cảnh sát mấy hôm nay.
- Vào thôi, chúng ta vào nghe xem bọn họ muốn nói gì.
Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận dâng lên từ đáy lòng.
Vì Lăng Dật Phong hẹn cô đến, cô phải nể mặt anh.
Tuy rằng bọn cô không muốn nhưng lại sợ Diệp Tiểu Tịch chịu thiệt nên đành phải theo sau.
Điều khiến cô khó có thể chịu đựng được nhất chính là lừa gạt.
Và Long Mộ Thần chẳng nói thật dù chỉ một câu, lại còn đề cập đến chuyện kết hôn để trêu đùa cô!
Trở về ký túc xá, cô thay quần áo rồi không nhịn được nhíu mày.
Cô mạnh miệng nói sẽ trả lại tiền quần áo cho Long Mộ Thần, trước đó cũng đã xem giá của quần áo và giày dép rồi, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy giá của chúng rẻ đến không ngờ. Có khi giá đó đã bị Long Mộ Thần thay đổi rồi cũng nên.
May mà trước khi mua những món đồ đó, cô đã lén chụp ảnh lại rồi.
Diệp Tiểu Tịch mở app QQ trên điện thoại, gửi ảnh chụp cho Lâm Hân để cô định giá lại. Gia cảnh Lâm Hân cực giàu, cô rất quen thuộc với giá cả quần áo.
- Kiểu mới nhất trong năm nay của GUI, quần áo hàng hiệu giá sáu trăm tám mươi nghìn, giày hai trăm chín mươi nghìn. Mắt chọn đồ không tồi đây, nam thần mua cho cậu à?
Nhìn tin nhắn hồi đáp của Lâm Hân, Diệu Tiểu Tịch muốn khóc ròng.
Thì ra hai món này lại gần một trăm nghìn tệ! Ba cô làm bác sĩ, mẹ làm cảnh sát, điều kiện trong nhà cũng không đến nỗi nào, nhưng họ không thể cho cô cả trăm ngàn tệ để tiêu xài đâu.
Giờ mác quần áo cũng đã cắt đi hết rồi, cô có muốn trả lại hàng cũng không được.
Nhưng, cô có thể sang tay bộ quần áo này, dù mất ít tiền cũng tốt rồi.
Không trả lời câu hỏi của Lâm Hân, Diệp Tiểu Tịch đang tự hỏi làm thế nào để bán mấy thứ này đi.
Cô lướt qua danh sách liên hệ, cuối cùng ấn vào một cái tên.
- Đàn anh có đang online không ạ?
- Tiểu Tịch, có chuyện gì không?
Trong đầu Diệp Tiểu Tịch lập tức hiện ra gương mặt sáng sủa dịu dàng.
Người cô liên hệ chính là đàn anh Lăng Dật Phong đã từng giúp đỡ cô rất nhiều, hơn nữa nhà anh lại giàu có, quen biết khá nhiều cô gái có điều kiện.
- Là vầy, em có một đứa bạn học, cô ấy vừa mua quần áo và giày kiểu mới nhất năm nay của GUI, nhưng vừa mua xong thì người nhà gặp phải chút chuyện, giờ cô ấy cần tiền gấp lắm nên muốn bán số quần áo đó đi. Anh có thể tìm giúp em người mua lại được không ạ? Anh yên tâm, em cam đoan đây đều là hàng hiệu cả, hơn nữa chỉ mặc qua một lần!
Diệp Tiểu Tịch gửi tin nhắn hồi đáp, lòng thấp thỏm không yên.
- Được, anh giúp em liên hệ thử xem.
Chưa qua bao lâu, Lăng Dật Phong đã đồng ý.
- Cảm ơn đàn anh.
Diệp Tiểu Tịch thở phào nhẹ nhõm. Cô suy nghĩ một lúc rồi bổ sung:
- Mong đàn anh liên hệ nhanh nhanh giúp em ạ, vì bạn học em thật sự cần rất nhiều tiền.
- Anh nhớ rồi. Tiểu Tịch, dạo này học tập thế nào?
- Coi khá ổn ạ.
Diệp Tiểu Tịch trả lời.
- Lâu lắm rồi chúng ta chưa gặp nhau, tối nay hẹn nhau nhé? Anh mời em, nhân tiện truyền lại ít kinh nghiệm trong nghiên cứu cho em luôn.
Lăng Dật Phong hỏi.
- Được.
Diệp Tiểu Tịch đồng ý. Quan hệ giữa cô và Lăng Dật Phong không tồi, hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau. Vả lại tối nay cô cũng định thúc giục anh về chuyện bán quần áo thêm lần nữa.
Tối đến, Diệp Tiểu Tịch sửa soạn gọn gàng, chuẩn bị ra ngoài.
- Diệp Tiểu Tịch, cậu đi đâu vậy?
Lâm Hân hỏi trong buồn bực.
Cô và Từ Văn Văn muốn ép hỏi Diệp Tiểu Tịch chuyện hai người đã làm gì hôm nay, nhưng Diệp Tiểu Tịch lại quăng thẳng một câu vào mặt "Ai còn nhắc lại việc đó thì cắt đứt quan hệ", hai người không dám hỏi nữa.
Tuy rằng không hỏi nhưng lòng lại cực kỳ tò mò.
- Mình đi ăn cơm với đàn anh.
Diệp Tiểu Tịch trả lời.
- Đàn anh? Ai vậy?
Từ Văn Văn mau chóng lục tìm một vòng trong đầu, hỏi:
- Lăng Dật Phong ấy hả? Diệp Tiểu Tịch, thật sự là cậu không nên...
Thấy sắc mặt Diệp Tiểu Tịch biến đổi, Từ Văn Văn nuốt hết mất câu kế tiếp vào bụng.
- Mình đi đây.
Diệp Tiểu Tịch xoay người rời khỏi.
- Làm sao bây giờ?
Sau khi Diệp Tiểu Tịch đi rồi, Từ Văn Văn sốt ruột:
- Rốt cuộc nam thần đã làm gì mà khiến Tiểu Tịch giận đến mức này chứ! Cô nhóc kia còn chưa phát hiện ra thật ra Lăng Dật Phong luôn thầm mến cậu ấy đâu! Cậu nói coi, nam thần có bị cướp bạn gái không?
- Chúng ta không phải người trong cuộc, cậu sốt ruột thì cũng chẳng còn cách nào.
Lâm Hân đành chịu, cô cau mày nói:
- Hiện tại chỉ có thể lén báo việc này cho nam thần biết, nếu như anh ấy để ý Tiểu Tịch thì nhất định sẽ đi thôi.
- Được, làm vậy đi!
Từ Văn Văn gật đầu.
Diệp Tiểu Tịch vừa đi đến cửa trường học thì đã thấy xe của Lăng Dật Phong đã đỗ trước mặt mình.
Cửa sổ xe vừa hạ xuống, Lăng Dật Phong mỉm cười nhìn cô:
- Lên xe đi.
Diệp Tiểu Tịch gật đầu, cô vừa mở cửa xe thì đã thấy một bóng người giành cô chen vào trước.
- Văn Văn cậu...
Diệp Tiểu Tịch cạn lời nhìn cô.
- Đàn anh ơi, nghe nói anh mời Tiểu Tịch ăn cơm, em và Lâm Hân cũng muốn ăn nữa, tụi em có thể đi ăn ké cùng hai người được không?
Từ Văn Văn tỏ vẻ nịnh nọt đòi ăn.
Còn Lâm Hân mở cửa xe sau tự nhiên như rồi, lại còn giục Diệp Tiểu Tịch:
- Tiểu Tịch, mau ngồi đi!
Chỉ mật báo cho Long Mộ Thần cũng không ổn, ai biết Lăng Dật Phong có thổ lộ bất thình lình với Diệp Tiểu Tịch hay không? Hai cô cùng tính toán, đuổi theo sau.
- ... Được.
Lăng Dật Phong đành phải đồng ý.
Hai người các cô đã ngồi trên xe rồi, không thể đuổi người ra ngoài được.
- Hai người các cậu, đúng là mặt dày mà...
Vừa ngồi vào xe, Diệp Tiểu Tịch đã mắng ngay.
- Đối với những kẻ tham ăn thích cơm chùa thì mặt dày chính là sự khích lệ.
Lâm Hận không thèm để ý.
Mọi người đến nhà hàng, Lăng Dật Phong đưa các cô đi vào phòng đã đặt trước.
Anh vừa đẩy cửa phòng ra, sắc mặt của ba người thay đổi ngay tức khắc.
- Đàn anh, em thấy không cần ăn bữa cơm hôm nay đâu. Tiểu Tịch, chúng ta về thôi!
Giọng điệu Lâm Hân đầy căm giận.
Từ Văn Văn lại càng là người lôi kéo Diệp Tiểu Tịch rời đi ngay.
Sắc mặt của Diệp Tiểu Tịch đã trở nên khó coi, dù quan hệ của cô và Lăng Dật Phong có tốt đi nữa thì cô cũng đang muốn trở mặt ngay tại chỗ đây.
Trong phòng đã có hai người, Tô Khánh Vũ là Lý Mộng Tuyết đã ngồi ở đó từ sớm, hiển nhiên là đang chờ bọn cô.
Xem ra, Tô Khánh Vũ đã lợi dụng mối quan hệ trong nhà để cứu Lý Mộng Tuyết ra ngoài.
Lăng Dật Phong giật mình, anh không ngờ sau khi ba người biết được thì phản ứng mạnh đến vậy.
- Tiểu Tịch, thành thật xin lỗi em, anh không báo cho em biết trước.
Lăng Dật Phong vội vàng giải thích:
- Khánh Vũ nói em và bạn gái cậu ấy có hiểu lầm nên mới nhờ anh hẹn em ra để giải thích với em.
- Hiểu lầm?
Từ Văn Văn cười lạnh.
- Đàn anh à, anh có biết con ả hèn hạ này đã làm gì Tiểu Tịch không, rõ ràng là bọn chúng không biết xấu hổ mới nói thế, đó mà là hiểu lầm à?!
Cuối cùng thì Lăng Dật Phong cũng nhận ra được chuyện này không ổn, anh hỏi Diệp Tiểu Tịch:
- Tiểu Tịch, rốt cuộc đã xảy ra việc gì thế?
- Để em nói đi, Diệp Tiểu Tịch, lần này tôi thật sự muốn xin lỗi cô.
Lý Mộng Tuyết đứng lên, sắc mặt cô ả cực kỳ mệt mỏi, rõ ràng là đã chịu đựng sự sợ hãi và giày vò trong cục cảnh sát mấy hôm nay.
- Vào thôi, chúng ta vào nghe xem bọn họ muốn nói gì.
Diệp Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu, cố nén lửa giận dâng lên từ đáy lòng.
Vì Lăng Dật Phong hẹn cô đến, cô phải nể mặt anh.
Tuy rằng bọn cô không muốn nhưng lại sợ Diệp Tiểu Tịch chịu thiệt nên đành phải theo sau.
Bình luận facebook