Sau phần thi kéo lưới cá giữa các lớp, trường tổ chức một chuyến thám hiểm ở ngọn núi cách đó không xa. Nigi chống từng gậy lách qua những hòn đá, cây cối rậm rạp chắn giữa đường để kịp đuổi theo đoàn. Lên đến được giữa núi là cả một đồng cỏ xanh, xung quanh là những hàng cây cao tỏa bóng rợp mát cả một khoảng trời. Mọi người thích thú chia nhau ra chụp hình lấy làm kỉ niệm. Nigi và cô bạn cùng bàn cũng thế, họ thay phiên nhau cầm máy và tươi cười dưới nắng mai. Chợt, có giọng nói vang lên “À xin lỗi làm phiền em tí được không?”. Hóa ra là một nam sinh của trường, anh ta cất giọng hỏi cô bạn cùng bàn với Nigi “Em có phiền chụp giùm anh một tấm hình được không? Thằng bạn anh đi chơi với bạn gái nó mất rồi.” Đúng như Nigi nghĩ, không chần chừ gì lâu, cô nàng gật đầu chấp nhận, rồi quay sang bảo Nigi “Chúc phúc cho tao đi mày!” Nigi nháy mắt tán thành, rồi hai người họ đi ra nơi khác, xa cô.
Nigi dựa mình vào một gốc cây, tay lướt trên chiếc điện thoại để xem lại những tấm hình mới chụp vừa nãy. “Xoạc Xoạc”, cô nghe có tiếng động phát ra từ đâu đó. Cô dỏng tai nghe rõ hơn nữa “Xoạc Xoạc Xoạc!”, nó phát ra từ bụi cây sâu trong chỗ rậm rạp kia. Nigi tiến lại gần, liếc mắt vào, cô thấy cả một bầy thỏ đang núp sau đấy. Một con thỏ lớn, chắc là thỏ mẹ, cùng với năm chú thỏ nhỏ, trong đó có một con bị thương chảy máu ở chân. Vết thương khá là nặng ấy, có lẽ vì thế mà cả bầy không biết làm sao để đưa bé con này đi. Bọn thỏ con thấy Nigi, tỏ ra sợ hãi, núp sau thỏ mẹ đang giương mắt mãi về phía cô. “Đừng sợ! Chị không làm hại gì mấy em đâu!”
Bình luận facebook