Chân cô đung đưa theo nhịp sóng vỗ, đầu lắc lư nhẹ theo tiếng gió biển. Cả một khoảng trời to lớn như có một mình cô. Thanh bình quá, cô nhẹ cất tiếng hát lên, hòa mình vào tiếng nhạc của thiên nhiên. Giọng hát êm ngọt ấy cứ vang lên mà không hề biết rằng, có một người đang đứng ở phía sau, lắng nghe.
Fuu không biết từ khi nào đã đứng sẵn đó, thưởng thức rõ từng câu chữ trong lời bài hát của Nigi. Khi tiếng hát vừa dứt cũng là lúc anh lên tiếng “Hát cũng hay nhễ!”. Nigi giật thót mình, hoảng hồn mém té khi nhìn sang thấy Fuu đứng ngay cạnh mình. “Bộ tính dọa chết người ta à!” Nigi bị hù một phen, lên giọng tức tối. Còn Fuu chỉ nhếch mép, bước lại ngồi sát bên cô “Tại thấy lạ thôi.” “Tôi có gì lạ?” “Tên người yêu của cô đâu rồi? Hắn lại đi lăng nhăng với ai khác à?” “Ý anh là tên Shita á hả? Tôi và hắn ta chả còn quan hệ gì nữa đâu. Mà lúc nãy hắn còn cưỡng hôn tôi đòi quay lại nữa chứ, tôi thẳng thừng từ chối rồi. Người gì mà không biết sĩ diện.” Lúc này Fuu mới gạt gù hiểu chuyện, anh còn tưởng là Nigi còn thương quá mà đồng ý làm lại với tên kia. Tới phiên Nigi lên tiếng thắc mắc “Còn anh, sao lại ở đây?” “Sao tôi không được ở đây?” “Lẽ ra anh đang âu yếm với cô bạn gái quyến rũ kia chứ nhỉ?” “Cô theo dõi tôi à?” “Không hề!”, Nigi ngượng từ chối,“ Chỉ là tôi vô tình đi ngang rồi thấy thôi! Mà chắc là, do yếu sinh lý quá nên bị nàng đuổi đi rồi chứ gì.”
Bình luận facebook