• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] YÊU PHẢI NHÂN VẬT PHẢN DIỆN (1 Viewer)

  • Phần III

11.

Mọi chuyện lại quay trở lại như lúc đầu, ta tỉnh dậy trên giường của nhân vật phản diện.

Nhân vật phản diện đang ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc, dưới ánh nến, hắn trông giống như một tên yêu nghiệt bước ra từ bức họa vậy.

Sau khi nghĩ đến việc mình lại đến đây, ta hung hăng tưởng tượng trong đầu đến việc khiến hắn phải ở trong nhà xí mấy ngày, làm sao có thể cứu vớt được lòng dạ hiểm độc của hắn được.

"Tỉnh rồi?"

Nhân vật phản diện đang lật cuốn sách ngước nhìn ta với vẻ dịu dàng và kiên nhẫn hiếm có.

“Tỉnh rồi thì dùng bữa tối đi.”

Ta nuốt xuống lời nói sẽ rời đi, nghe nói đồ ăn ở phủ Cửu Thiên Tuế rất ngon, chờ ta ăn xong rồi rời đi cũng chưa muộn.

Sau khi ăn uống thỏa thích, ta no đến mức phải đi lại trong sân để tiêu thực.

Ăn xong đầu óc ta đã tỉnh táo trở lại.

Sau bao trắc trở, mục đích cuối cùng của ta chẳng phải là giải cổ thuật sao?

Vậy thì cổ trùng đâu?

Ta tin chắc rằng mình không nhớ sai một chữ cổ ngữ nào cả.

Chẳng lẽ cổ trùng ban ngày ngủ rồi mà ban đêm vẫn ngủ tiếp?

Kể từ lúc hạ cổ nhân vật phản diện, cổ bắt đầu trở nên không bình thường.

Nếu không, chờ cổ trùng xuất hiện rồi ta mới rời đi?

Trong lúc do dự, nhân vật phản diện từ trong phòng bước ra rồi nói: "Đêm nay, nàng hãy ở trong phòng của ta nghỉ ngơi.”

“Vậy còn ngài?” Ta buột miệng.

"Ta đi thư phòng, còn rất nhiều sự vụ phải xử lý."

Hắn ta trêu chọc, từng bước tiến gần đến ta: “Nếu nàng không nỡ rời xa ta, vậy thì đêm mai ta liền tới đây bồi nàng.”

"Còn có ngày mai sao?"

Ánh trăng chiếu lên người hắn, khung cảnh sáng tối đan xen, hắn đưa tay chạm vào môi ta.

"Lúc đưa nàng ra khỏi thuyền, Thái tử đã biết ta và nàng có quan hệ. Nàng cho rằng với năng lực của Thái tử, hắn ta sẽ bỏ qua cho nàng sao?”

Rõ ràng là một đêm nóng bức nhưng lại khiến ta lạnh cả sống lưng.

“Ngươi biết hắn tưởng ta là…”

“Ừ.” Hắm liếm ngón tay đã chạm vào môi ta, cười giễu cợt: “Nàng đừng không biết tự lượng sức mình.”

"Còn dám chạm vào người ta."

Ah?

Tại sao đang nói đến chủ đề khác mà lại dẫn đến chuyện này? Quan trọng nhất không phải là mạng người sao?

12.

Sáng hôm sau, khi mở mắt điều đầu tiên đập vào mắt ta không phải nhân vật phản diện có lòng dạ hiểm độc mà áp suất không khí cực thấp của nữ chính.

Tóm lại.

Đôi ta gặp nhau, đã định sẵn là không mấy vui vẻ.
Đối mặt với nàng ta, ta cứ có cảm giác như đang bị bắt gian trên giường, cứ như thể nàng ta là chính thê, còn ta là nữ tử chuyên đi câu dẫn nam nhân ở khắp nơi vậy mặc dù rõ ràng là ta không làm gì cả.

Khi nàng nhìn thấy ta, đôi mắt độc ác ban đầu của nàng chợt ngẩn ra

"Tại sao lại là ngươi?"

“Ngươi đã giải cổ rồi sao?”

"Tại sao Kỳ Uyên lại đưa ngươi về phủ?"

"Ngươi đã làm cái quái gì vậy?!"

Ta: “……”

Từng bước từng bước được không.

Khi nhìn thấy ta đi ra từ phòng Kỳ Uyên, oán khi bao phủ, nàng ta kéo tay áo ta muốn xem trên người ta.

Không ngờ sức lực của nữ chính lại lớn đến kinh người, ta nhất thời không thể thoát ra được, liền thấy tay nàng ta muốn kéo cổ áo ta ra.

Ta không thể chịu đựng được nữa, định đá vào chân nàng ta một cái.

"Các ngươi đang làm cái gì vậy?" Nhân vật phản diện xuất hiện.

“Kỳ Uyên, nàng ta không phải người tốt, thiếp sợ nếu cô ta phải phủ sẽ mang đến tai họa.” Nữ chính vội vàng giải thích, ta lại phát hiện nhân vật phản diện tuy hỏi hai người nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào ta, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Ta nghe xong, ầm thầm chửi trong lòng.

Chẳng lẽ ngươi đã quên, chính ngươi ra lệnh cho ta hạ cổ hắn sao?

"Nàng ta có phải người tốt hay không, không phải ngươi nói là được, quản tốt chính mình đi."

Nhân vật phản diện một câu tiếp một câu nói ra những lời tuyệt tình, không hề nể mặt nữ chính một chút nào.

Sắc mặt nữ chính dần dần tái nhợt, không còn mang theo vẻ kiêu ngạo thường ngày nữa.

"Không, không phải vậy. Lý do gần đây người đối xử với thiếp tuyệt tình như vậy là vì..."

Nàng ta như bị ai đó bóp cổ, chỉ có thể im lặng nuốt những lời định nói vào.

Nhân vật phản diện từng bước ép sát

"Vì cái gì?"

13.

Nàng ta nhìn hắn với vẻ mặt hiu quạnh: “Thiếp biết là người đang oán hận thiếp, hận thiếp không biết quý trọng tình cảm của người. Khi đó, là thiếp bị những lời ngon tiếng ngọt làm u mê đầu óc.”

"Kỳ Uyên, nếu phụ thân còn ở trên đời, nhất định sẽ muốn nhìn thấy chúng ta ở bên nhau."

Ta dời chiếc ghế đẩu, ngồi xuống cách họ không xa, rồi tự hỏi:

Bọn họ không thể nói chuyện rõ ràng được sao? Ta nghe chẳng hiểu gì cả, giống như một con ngỗng hoang nhảy loạn trên mặt đất vậy.

Nhân vật phản diện càng ngày càng gần nữ chính, trái tim ta lặng lẽ nhảy lên.

Theo kịch bản, lúc này nhân vật phản diện sẽ bắt đầu hôn nữ chính, sau đó nữ chính sẽ tát vào mặt hắn, hai người sẽ người truy ta đuổi, ngược cẩu những con dân hóng hớt.

Ta nghển cổ về phía trước để nhìn.

“Ta tôn trọng Thái Phó nên mới đồng ý sau khi ông ấy qua đời sẽ thay ông ấy chiếu cố ngươi, ngươi sống ở phủ Cửu Thiên Tuế thoải mái đến mức quên cả chủ nhân là ai rồi hả? Dám đem Thái Phó ra uy hiếp ta?”

Gió thổi qua mái tóc của hắn, cảm giác lạnh lẽo trên người hắn càng đậm thêm.

"Thái tử có ý với ngươi, nếu ngươi tiếp tục sống tại phủ đệ của ta thì không thích hợp. Ta chiếu cố ngươi đã tận tình tận nghĩa, ta sẽ cho người giúp ngươi dọn đến phủ đệ ở bên ngoài.”

"Không, Kỳ Uyên, người không thể đối xử với thiếp vô tình như vậy được"

Nữ chính không thể tin được mà nhìn nhân vật phản diện, rồi nhận ra ta ở sau lưng nàng ta hóng hớt chuyện bát quái.

Nàng ta cười lạnh: "Đều là do ngươi ở sau lưng dở trò quỷ?"

Vẻ mặt ta mờ mịt.

"Kỳ Uyên đối xử với ta như thế này đều là do ngươi tính toán.”

Nhân vật phản diện ngắt những lời điên cuồng của nữ chính.

“Đó là vì ngươi muốn quá nhiều.”

"Vô Tâm, tiễn khách."

Thị vệ bất ngờ xuất hiện, tiễn nữ chính đi một cách “lịch sự”.

Ánh mắt điên cuồng của nữ chính khi quay đầu nhìn lại thật đáng sợ.

Ta nhìn nhân vật phản diện đi về phía ta với vẻ mặt nghiền ngẫm.

"Nàng đã dùng qua bữa sáng chưa?"

Ta lắc đầu.

Hắn bế ta lên khỏi ghế, ta sửng sốt:

"Này này này này..."

“Xem ra Triệu Chiêu kích động không nói nên lời.” Nhân vật phản diện quả quyết nói.

Làm sao hắn biết nhũ danh của ta là Triệu Chiêu?

Không đúng, trước tiên ngươi bỏ ta xuống.

Chúng ta cùng thương lượng.

14.

Nửa đêm, lăn lộn ta lăn lộn trên giường.

Khó ngủ quá đi.

Ta khoác thêm một cái áo rồi ra cửa thì thị nữ ngoại phòng liền thức dậy.

"Cô nương, sao người lại tỉnh rồi?"

Ta không nghĩ tới nàng còn canh giữ ở đây: “Ngươi mau về nghỉ ngơi đi. Ta không phải tiểu thư khuê các gì nên không cần phải canh giữ đâu.”

Thị nữ từ chối: “Đây là Cửu Thiên Tuế phân phó”

Thấy khuyên can không có tác dụng, thì không cần khuyên nữa, ta kéo thị nữ đang buồn ngủ ngồi xuống ghế: "Ngươi có biết nữ tử hôm nay bị đuổi đi và Cửu Thiên Tuế có quan hệ gì không?"

Nói đến việc này thị nữ liền tỉnh táo.

Nàng đầy căm phẫn vì Cửu Thiên Tuế mà bênh vực kẻ yếu: "Đều là nàng ta đáng nhận được."

“Nàng ta ỷ vào việc phụ thân là Thái phó có ơn dạy dỗ Cửu Thiên Tuế, ngày thường đối với chúng tiểu nữ rất kiêu căng ngạo mạn. Nàng ta lúc nào cũng nghĩ rằng mình vẫn là tiểu thư xuất thân danh môn. Thái phó là người ôn hòa hiền hậu, tại sao nàng ta lớn lên tính tình lại khó ưa như vậy.”

"Cửu Thiên Tuế đối với nàng ta tận tâm tận lực. Còn nàng ta thì sao, một bên câu lấy Cửu Thiên Tuế, một bên móc nối với Thái tử. Cuối cùng, Cửu Thiên Tuế cũng nhìn rõ bộ mặt thật của nàng ta rồi đuổi nàng ra ngoài.”

"Nếu không phải Cửu Thiên Tuế đối với chúng tiểu nữ tốt như vậy, tiểu nữ suýt chút nữa đã phải về nhà thành thân rồi."

Không ngờ thị nữ này lại có ý kiến lớn với nữ chính như vậy, ta không biết nên khóc hay nên cười nữa.

"Xem ra ngươi có rất nhiều oán hận."

Thị nữ đỏ mặt nhìn ta: "Cô nương đừng giễu cợt tiểu nữ nữa, chúng ta đều đang đợi uống rượu mừng của người cùng Cửu Thiên Tuế đấy."

Khóe miệng đang cười toe toét của ta chợt cứng đờ, uống rượu mừng của ai cơ?

Ta vội vàng kết thúc chủ đề, thị nữ của nhân vật phản diện cũng giống như nhân vật phản diện, luôn nói những lời khiến ta muốn quỳ lạy.

15.

Ở trong phủ vài ngày, ta cũng không nhìn thấy cổ trùng, nhưng lại cảm thấy trên eo mình có thêm vài lạng thịt.

Hôm nay, nhân vật phản diện không có ở phủ đệ, ta vui mừng tiêu diêu tự tại.

Ta đã đi tham quan phòng của nhân vật phản diện rồi, chẳng có gì thú vị cả.

Nhân vật phản diện mấy ngày nay luôn ngủ ở thư phòng, làm ta thấy cuộc sống thực sự thật là khó khăn.

Khi ta bước đến cửa thư phòng, ta lại gặp Vô Tâm thị vệ.

Thấy ta vui vẻ chào hỏi, khóe miệng hắn ta run rẩy, cúi đầu chào ta: “Cô nương muốn đi thư phòng sao?”

"Đúng vậy"

Ta nhận ra thư phòng thường là nơi cất giấu bí mật.

“Ta không được phép vào à?”

“Cô nương muốn vào thì vào.”

Không hổ là thư phòng của Cửu Thiên Tuế, ta sờ đông sờ tây, sờ chỗ nọ chỗ kia, sờ đến mức nước miếng cũng muốn chảy ra rồi.

Ta làm đổ một bức tranh trên bàn, mở ra chính là khuôn mặt của ta mà.

Sau khi nhìn rõ bức tranh, ta cảm thấy xấu hổ, đây chính là bộ dạng quần áo không chỉnh tề của ta ở trên giường khi đến hạ cổ hắn.

Bên cạnh bày biện một chiếc chén thủy tinh, thu hút sự chú ý của ta.

Một dự cảm xấu đột nhiên nảy ra.

Sau khi mở ra, ta phát hiện đó chính là cổ trùng của ta.

Đã chết.

Cánh cửa thư phòng mở ra, nhân vật phản diện đi vắng từ sáng sớm đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.

Nhìn thấy chiếc chén thủy tinh trong tay tai, hắn nhếch môi cười: “Thích sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom