-
Chương 3
9.
Ngày hôm sau, tôi thức dậy vào khoảng giữa trưa.
Có lẽ Lâm Mặc đã đi làm từ sớm rồi.
Tôi ra ngoài đổ rác thì tình cờ gặp dì Lý ở dưới lầu.
Khi dì Lý nhìn thấy tôi, dì ấy vội vàng bước tới nắm lấy cánh tay tôi, vẻ mặt lo lắng nói: “Nhan Nhan, sao sắc mặt con lại tệ như vậy, thân thể không khỏe sao?”
Tôi cười gượng gạo:
“Gần đây, con hay bị đau đầu, còn thường gặp ảo giác.”
Dì Lý lo lắng nhìn tôi:
“Con hãy nghỉ ngơi nhiều hơn đi, đừng nghĩ gì cả, bồi bổ cơ thể nhiều vào.”
Tôi mỉm cười gật đầu.
Trước khi tôi gặp Lâm Mặc, dì Lý là người quan tâm đến tôi nhất.
Vóc người dì Lý không cao, dì ấy luôn nở nụ cười hòa nhã dịu dàng.
Vừa thấy là biết dì Lý là một người chăm chỉ, giản dị.
Tôi nhớ rằng lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, dì Lý đã chủ động chào tôi rất nhiệt tình.
Sau này chúng tôi nói chuyện nhiều hơn, từ đó tôi cũng biết được dì ấy còn có một cô con gái bằng tuổi tôi, nên khi nhìn thấy tôi dì ấy cảm thấy rất thân thiết.
Tôi biết hoàn cảnh gia đình dì Lý rất khó khăn, một mình dì ấy chật vật kiếm sống giữa chốn đô thị này.
Vì vậy tôi đã cho dì ấy tất cả thùng carton chuyển phát nhanh và vỏ chai nước sạch ở nhà.
Qua vài lần như vậy, chúng tôi dần trở nên quen thuộc với nhau.
Sau khi trò chuyện vài câu, tôi thấy dì Lý cầm một tờ giấy trong tay, tôi mỉm cười hỏi đó là gì.
Dì Lý vội vàng đưa cho tôi.
Tôi nhìn vào thì thấy đó là thông báo tìm người mất tích.
Tôi ngừng thở, đồng tử r.un r.ẩy dữ dội.
Trên thông báo tìm kiếm là một người đàn ông tên Vương Cường khoảng ba mươi tuổi đã mất tích hơn mười ngày...
Đây không phải là người đàn ông đã ch*t thảm trong phòng tắm đêm hôm trước sao?
Lúc trước tôi cũng đã thấy thông báo tìm người mất tích này trên bảng thông báo công cộng ở lối vào khu dân cư.
Chẳng trách hôm trước khi tôi nhìn thấy x.ác ch*t người đàn ông đó, tôi còn cảm thấy quen quen.
Dì Lý không nhìn tôi, trong mắt hiện lên sự đồng cảm, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Vương Cường này là nhân viên bảo vệ tạm thời do khu dân cư chúng ta thuê, đã hơn mười ngày rồi mà gia đình cậu ấy vẫn không liên lạc được với cậu ấy, chẳng lẽ là bị gi*t rồi?”
Tôi loạng choạng lùi về sau vài bước, trán toát ra mồ hôi lạnh.
Tôi nhanh chóng chào tạm biệt dì Lý rồi trở về nhà.
Những gì tôi nhìn thấy ngày hôm đó không phải là một cơn ác mộng, thật sự đã có người bị gi*t!
10.
Chẳng lẽ thật sự là Lâm Mặc gi*t anh ấy?
Lý do là gì?
Chờ chút...
Tôi nhớ khoảng một tháng trước, Lâm Mặc kể cho tôi nghe về một chuyện.
Vào thời điểm đó, anh ấy không có thẻ ra vào khu dân cư, nhân viên bảo vệ ở cửa đã ngăn cản anh ấy lại, vì lý do đó mà anh ấy đã cãi nhau với nhân viên bảo vệ.
Nhân viên bảo vệ đó là Vương Cường sao?
Vì mâu thuẫn này mà Lâm Mặc đã tàn nhẫn gi*t ch*t anh ấy sao?
Một cơn ớ.n lạ.nh chạy dọc lưng tôi.
Nghĩ kỹ hơn thì thời gian có vẻ không đúng.
Trên thông báo tìm người mất tích cho thấy Vương Cường đã m.ất tích hơn mười ngày, nhưng thời gian tôi lại nhìn thấy th.i th.ể lại là ngày hôm trước.
Chẳng lẽ Lâm Mặc đã giam cầm anh ấy hơn mười ngày, hôm trước anh ấy mới cố ý gi*t Vương Cường ở nhà tôi, sau đó lặng lẽ chuyển th.i th.ể đi.
Vì muốn dọa tôi s.ợ phát đi.ên sao?
Điều này quá kỳ lạ rồi.
“Aaa!” Lúc này, tôi đang ngồi trên sofa, tay nắm tóc mạnh, đầu đau như sắp nổ tung!
Tôi hờ hững nhìn về phía trước.
Rốt cuộc thì đâu mới là sự thật?
Khi tôi đứng dậy và chuẩn bị đi đến bàn và rót một ly nước để uống,
Tôi phát hiện thấy một ghi chú khác ở cửa phòng khách.
“Bạn sẽ là người tiếp theo!”
Tôi ki.nh ho.àng ngã xuống đất.
Chẳng lẽ Lâm Mặc định gi*t tôi sao?
Lúc này tôi cảm thấy mạng sống của mình đang bị đe dọa rất lớn!
Báo cảnh sát!
Tôi phải nói cho cảnh sát tất cả những gì đã xảy ra trong hai ngày qua.
Ngay khi tôi chuẩn bị mở khóa điện thoại để bấm số thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một bóng người cao lớn đứng sau cánh cửa khiến tôi giật mình làm điện thoại rơi xuống đất.
11.
Lâm Mặc cúi xuống cầm điện thoại đưa cho tôi.
Tôi hoảng s.ợ lùi về sau một bước.
Lâm Mặc nghi ngờ nhìn tôi: “Nhan Nhan, em bị làm sao vậy?"
Tôi hét toáng lên:
“Anh đã gi*t người! Anh đã gi*t Vương Cường! Hôm đó tôi đã nhận được một tờ giấy nhắc nhở, hôm nay tôi lại nhận được một tờ giấy nhắc nhở khác!”
Tôi ném tờ giấy vừa nhặt được ra trước mặt Lâm Mặc.
Sau đó đi lấy tờ giấy hôm trước ở trong túi ra.
Trong túi trống rỗng, sao lại không thấy đâu nữa rồi?
Rõ ràng hôm qua tôi đã bỏ nó vào túi áo.
Thời khắc mấu chốt nó lại biến mất.
Sau khi sững sờ trong một giây, tôi phản ứng lại rồi giật lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát.
Lâm Mặc đặt tay lên vai tôi, ánh mắt đầy mệt mỏi.
“Hạ Nhan, rốt cuộc là em bị làm sao vậy? Vương Cường là ai? Chỉ bằng một tờ giấy mà nói là anh đã gi*t người! Chắc chắn là có người chơi khăm chúng ta.”
Sau đó anh ấy chỉ vào những dòng chữ trên tờ giấy bảo tôi nhìn kỹ:
“Em nhìn những chữ này đi, xiên xiên vẹo vẹo, đây rõ ràng là của một đứa trẻ nào đó đang trêu đùa.”
“Thậm chí lúc gi*t gà anh còn phải nhắm mắt lại, nếu không phải là vì em, cả đời này anh cũng sẽ không gi*t gà.”
Lâm Mặc chán nản ngồi trên ghế sofa, lấy tay che mặt:
“Hạ Nhan, em báo đi, báo với cảnh sát anh đã gi*t người! Dù sao anh cũng không làm chuyện đó, cùng lắm đến đồn cảnh sát một chuyến làm phiền các đồng chí cảnh sát thôi.”
Tôi sững sờ không biết phải làm gì.
Tôi cứ nghĩ rằng gọi Lâm Mặc tới thì tôi sẽ có thêm một người nữa để trao đổi, nhưng vì lý do gì mà tôi lại chĩa mũi nhọn vào anh ấy.
Lâm Mặc đi tới, ôm tôi vào lòng, nhẹ giọng nói:
“Nhan Nhan, buổi chiều anh sẽ đưa em đi đến bệnh viện, anh nghĩ em mắc chứng tr.ầm cả.m, lúc nào cũng suy nghĩ lung tung. Nhưng em không thể nghĩ anh là người xấu được.”
“Hôm nay anh phải đến công ty sớm một chút để làm cho hết việc. Như vậy buổi chiều mới có thể về sớm để đưa em đi đến bệnh viện khám được.”
Tôi gật đầu, nước mắt đã sớm trào ra.
Làm sao mà một người quan tâm đến tôi như vậy lại có thể gi*t tôi được.
12.
Buổi chiều, Lâm Mặc cùng tôi đi đến bệnh viện, lúc trở về tôi lại gặp dì Lý ở trong khu dân cư.
Dì Lý lo lắng đi tới, hỏi bác sĩ nói gì.
Tôi hơi mệt nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười, nói: “Không sao ạ, chỉ là tr.ầm cả.m nhẹ. Nghỉ ngơi nhiều và uống một ít thuốc là ổn rồi."
Dì Lý gật đầu, nở một nụ cười an tâm.
“Vậy là tốt rồi! Dì yên tâm hơn rồi.”
Đi đến cửa, tôi quay đầu lại, dì Lý vẫn đứng đó chăm chú nhìn tôi.
Trong lòng tôi cứ cảm thấy kỳ lạ, nhưng lại không biết nó lạ ở đâu.
Khi tôi trở về từ bệnh viện, tôi ăn chút gì đó rồi đi ngủ sớm.
Hôm nay tôi quá mệt mỏi nên đã nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Trong khi tôi đang ngủ, tôi cảm thấy gió thổi vào mặt vô cùng ngứa ngáy, sau đó tôi lập tức bừng tỉnh.
Nhưng điều đáng s.ợ hơn còn ở phía sau.
Lúc này Lâm Mặc đang ngồi ở mép giường lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi, trong tay cầm dao gọt hoa quả.
“Anh làm gì cái gì vậy? Quả nhiên là anh muốn gi*t em!”
Tôi lập tức hất chăn ra định bỏ chạy. Nhưng giây tiếp theo, cánh tay tôi đã bị anh ấy bắt lấy.
“Nhan Nhan, có chuyện gì vậy? Là anh đây!”
Tôi quay đầu nhìn lại, lúc này ánh mắt của Lâm Mặc đã trở lại là ánh mắt mà tôi quen thuộc.
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy co.n da.o gọt hoa quả trước đó trong tay Lâm Mặc đã hóa thành một s.ợi dây chuyền màu trắng bạc.
Lâm Mặc ấm áp nói:
“Nhan Nhan, thật ra bây giờ mới có 9 giờ, anh muốn xem thử em đã ngủ chưa.”
“Anh có chuẩn bị một món quà nhân Lễ Thất tịch* cho em! Em thử xem có thích không?”
*Lễ Thất tịch: lễ tình nhân ở Trung Quốc.
Chẳng lẽ đây lại là ảo giác của tôi sao?
Tôi đã uống thuốc vào buổi chiều vậy tại sao bây giờ tôi vẫn bị ảo giác?
Rõ ràng đang là tháng bảy nhưng tôi lại cảm thấy rất lạnh.
Lâm Mặc nắm lấy tay tôi đi đến phòng khách, nói còn có bất ngờ khác.