• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Xác chết trong bồn tắm (1 Viewer)

  • Chương 1

1.

Ba giờ sáng, tôi chợt tỉnh dậy sau một cơn ác mộng.

Đầu tôi lại đau nhức, tôi xoa xoa huyệt thái dương đang nhức nhối.

Lúc này, tôi nghe thấy tiếng nước “tí tách” vang lên từ phòng tắm.

Có thể là vòi nước trong phòng tắm chưa được đóng chặt.

Nhưng tôi lại do dự, tôi bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cho nên mỗi lần sử dụng nước xong, tôi đều kiểm tra lại xem vòi nước đã được đóng chặt hay chưa.

Bây giờ tôi cũng đang định đi vệ sinh, vừa hay cũng có thể đến kiểm tra luôn.

Tôi rời giường, lê cơ thể nặng nề của mình đến cửa phòng tắm, mở cửa ra.

Một màu đỏ tươi đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi.

Một người đàn ông ngã qu.ỵ trong vũng m.áu bên cạnh bồn cầu.

Đầu ông ta nhìn về phía cửa, đôi mắt đỏ ngầu của anh ta đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Tay chân bị ch.ặt ra một cách dã m.an được chất đống bên cạnh th.i th.ể, m.áu me đầm đìa.

Toàn thân tôi r.un r.ẩy dữ dội, hét lên một tiếng chói tai.

Tôi vội vã lùi lại, nhưng chân lại mềm nhũn, không cách nào di chuyển được, ngã qu.ỵ xuống đất.

Trong cơn hoảng loạn, tôi định đứng dậy bỏ chạy đi, nhưng lúc đó tôi nhìn thấy trong tay người đàn ông đang nắm chặt một mảnh giấy đẫm m.áu.

Tôi nắm chặt bàn tay, cơn đau nhói do móng tay bấu vào da thịt ập đến, tôi cố gắng giữ bản thân bình tĩnh trở lại.

Tôi kìm nén lại nỗi s.ợ h.ãi to lớn trong lòng, bò về phía trước vài bước rút tờ giấy ra.

“Đừng gọi cảnh sát!”

Lúc này tim tôi đập mạnh như sấm, bộ đồ ngủ ướt sũng dính chặt vào lưng.

Người đàn ông này là ai?

Vì sao anh ta lại ch*t ở nhà của tôi, lại còn không cho tôi báo cảnh sát.

Tôi quay đầu nhìn anh ta. Hình như tôi đã nhìn thấy người đàn ông này ở đâu rồi thì phải. Nhưng lúc này tôi lại không thể nhớ ra bất cứ thứ gì.

Tôi cố gắng đứng dậy.

Đầu tôi lại bắt đầu đau, đau đến nỗi khiến tôi phải suýt xoa một tiếng.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa,

“Cộc… Cộc”

Tôi s.ợ đến mức suýt ngã vào vũng m.áu, nhưng cũng may là tôi nhanh tay lẹ mắt, vội vàng bám lấy cạnh bồn rửa mặt mới không bị ngã sấp xuống.

Tiếng gõ cửa này rất lạ. Thông thường khi có khách hoặc người giao đồ ăn đến gõ cửa, họ đều sẽ gõ liên tục vài lần rồi chờ phản ứng từ trong nhà, sau đó nếu không có động tĩnh gì thì mới tiếp tục gõ cửa.

Nhưng tiếng gõ cửa ngoài kia dừng lại vài giây rồi mới vang lên tiếp.

Âm thanh kia không lớn lắm nhưng lại vào nửa đêm rạng sáng, vừa đột ngột vừa qu.ái lạ.

Sau lưng vốn đã ướt đẫm bỗng nổi lên từng lớp da gà.

Tôi vểnh tai lên.

“Cộc…” Lại một tiếng nữa.

Đã muộn như vậy, có thể là ai đây?

2.

Tôi cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, cắn răng, quyết định rón rén đi đến chỗ cửa, áp tai vào cửa.

R.un r.ẩy hỏi: “Ai đó?”

Ngoài cửa không có động tĩnh gì.

Tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Tôi từ từ nhìn vào mắt mèo, dưới ánh đèn hành lang mờ ảo, ngoài cửa không có gì cả.

Thật lạ thường!

Tôi s.ợ đến mức quay người lại tựa vào cửa thở hổn hển, ngực phập phồng lên xuống.

Vừa định đứng dậy đi vào phòng lấy điện thoại di động gọi cảnh sát, thì phát hiện trên đầu ngón chân mình có dính một vệt đỏ tươi.

Tôi cúi xuống nhìn kỹ hơn thì thấy đó là một tờ giấy dán giống hệt như tờ giấy trên tay người đàn ông kia.

Lúc đầu, tôi còn nghĩ đó là cái ở trong phòng tắm vô tình dính vào chân tôi.

Tôi r.un r.ẩy kìm nén sự khó chịu trong lòng, nhặt tờ giấy lên.

Khi nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, tôi đã ki.nh h.ãi đến mức không nói nên lời.

“Đừng tin anh ta!”

Đó không phải là tờ giấy ở trong phòng tắm!

Cái này chắc là do người vừa mới gõ cửa đã lén nhét vào thông qua khe cửa bên dưới.

Lúc nãy s.ợ quá nên tôi không có chú ý.

Tôi cau mày, lau đi những giọt nước mắt không biết đã chảy ra từ lúc nào.

Anh ta được nhắc đến là ai?

Có phải là người đàn ông trong phòng tắm kia không?

Tôi sống một mình, không có người đàn ông nào khác ở đây.

Nếu không tin tưởng lời của người đàn ông ấy, nghĩa là bây giờ tôi phải báo cảnh sát?

Nội tâm tôi đấu tranh kịch liệt, không biết nên tin lời ai.

Lúc này tôi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó.

Tôi nhanh chóng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, gọi điện cho bạn trai của tôi - Lâm Mặc.

Bây giờ tôi rất cần tìm một người để thương lượng.

Nghe thấy tiếng khóc của tôi, giọng nói khàn khàn ngái ngủ lúc đầu của Lâm Mặc đột nhiên trở nên trong trẻo.

Anh ấy bảo tôi đi vào phòng ngủ, khóa cửa lại và đừng ra ngoài, anh ấy sẽ đến chỗ tôi ngay lập tức.

Tôi cuộn tròn trên giường, toàn thân r.un r.ẩy.

Đầu óc tôi quay cuồng, tôi vẫn không thể hiểu rõ, vì sao tối nay tôi lại gặp phải những chuyện như thế này?

Ngày thường tôi cũng đâu có gây thù chuốc oán với ai.

Vì muốn tự lập, sau khi tốt nghiệp, tôi đã không ở chung với bố mẹ nữa mà chuyển ra ở riêng, sống tự do trong căn hộ này.

Trong công ty, tôi rất hòa đồng với đồng nghiệp.

Trong cuộc sống, ba tháng trước tôi đã gặp bạn trai của mình - Lâm Mặc, anh ấy là một chàng trai lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ.

Mối quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, anh ấy cũng rất tốt với tôi.

Bởi vì nhân duyên của tôi rất tốt, gặp ai cũng lễ phép nên đến cả anh bảo vệ, cô dọn vệ sinh ở khu dân cư này đều rất thích tôi.

Nghĩ đến đây, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.

“Cộc cộc cộc.”

3.

Lâm Mặc tới rồi.

Tôi nắm lấy cánh tay của Lâm Mặc, kéo anh ấy vào phòng tắm.

Thân thể cao lớn của Lâm Mặc bị tôi kéo đi, làm anh ấy không khỏi lảo đảo.

Trong cơn hoảng loạn, tôi nhắc nhở anh ấy phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Cả người Lâm Mặc vẫn luôn căng cứng, khi tôi nói lời này, sắc mặt anh ấy lập tức tái nhợt.

Vừa đi tới cửa phòng tắm, tôi chỉ vào th.i th.ể bị ph.anh th*y dã m.an trong phòng tắm cho anh ấy xem.

Trong giây tiếp theo, cánh tay duỗi ra trong không khí cứng đờ, th.i th.ể người đàn ông kia đã biến mất!

Vũng máu lớn bên cạnh th.i th.ể cũng đã biến mất, nền nhà tắm trắng tinh, vô cùng sạch sẽ.

Ngoại trừ vòi hoa sen không được đóng chặt vẫn đang liên tục nhỏ nước ra.

Tôi mở to mắt, dụi tay thật mạnh, không thể tin vào những gì đang xảy ra trước mắt mình.

Trong mắt Lâm Mặc bỗng hiện lên một nụ cười khó hiểu, nhưng thoáng chốc sau đã biến mất.

Anh ấy nhanh chóng phản ứng lại, âu yếm ôm tôi vào lòng.

Sau đó xoa đầu tôi, nói: “Không sao đâu, không sao đâu.”

Tôi đẩy anh ấy ra, chạy đến phòng khách, tìm kiếm tờ giấy mà tôi đã nhìn thấy trước đó để chứng minh rằng chuyện tôi nhìn thấy th.i th.ể không phải là ảo giác.

Sau một hồi tìm kiếm, tôi không thể tìm thấy gì cả, cuối cùng, tôi bỏ cuộc.

Lâm Mặc đỡ tôi ngồi lên giường, nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến:

“Nhan Nhan, đều là lỗi của anh, từ giờ anh sẽ dọn đến ở cùng em, được không?”

Tôi đau khổ nhìn chằm chằm anh ấy:

“Em biết là anh đang nghĩ rằng em bị ảo giác, nhưng em thề là không phải! Em thực sự đã nhìn thấy x.ác ch*t của người đàn ông đó trong phòng tắm, tay và chân anh ta bị ch.ặt ra từng khúc, mắt mở to…”

“Nhưng không phải chính em đã nói, sau khi em bừng tỉnh từ cơn ác mộng thì đã nhìn thấy th.i th.ể, có khi nào lúc đó em vẫn còn trong mơ không?”

Lâm Mặc bảo tôi đừng suy nghĩ gì cả, hãy ngủ một giấc thật ngon.

Tôi định phản bác lại nhưng khi lời đến miệng, tôi lại nuốt xuống.

Cho dù có tranh cãi bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh ấy vẫn nghĩ đó là do tôi gặp ác mộng.

Chẳng lẽ thật sự là lúc đó tôi đang nằm mơ sao?

Tôi bất lực nằm xuống giường.

Có lẽ trải qua một đêm đầy s.ợ h.ãi, cộng thêm trước đó sức khỏe của tôi còn chưa hồi phục, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

4.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau thì đã là mười một giờ sáng.

Lâm Mặc đã rời đi rồi.

Anh ấy gửi tin nhắn cho tôi, nói tôi đừng quên uống súp gà hầm trong bếp, buổi tối anh ấy sẽ qua đây ở với tôi.

Sau khi rửa mặt xong, tôi đến phòng bếp múc một bát súp gà rồi mang ra phòng khách.

Cầm thìa khuấy đều đáy bát, nghĩ đến chuyện ki.nh ho.àng tối hôm qua, tôi chẳng còn tâm trạng ăn uống nữa.

Đầu tôi vẫn còn sưng tấy, đau từng đợt từng đợt.

Đã hơn ba tháng kể từ khi tôi ngã đập đầu, bác sĩ nói rằng tôi sẽ hồi phục sau khi nghỉ ngơi tốt trong vòng một hoặc hai tháng.

Chỉ là ch.ấn th.ương não nhẹ thôi, không phải là bệnh nặng gì.

Nhưng sao bây giờ những cơn đau đầu của tôi càng lúc càng nghiêm trọng, càng lúc càng thường xuyên hơn vậy này?

Trong lúc lơ đãng, tôi đột nhiên nhìn thấy nửa ngón tay ở trên cái thìa.

Đồng tử của tôi đột ngột co rút lại, tôi hét thất thanh: “A!”

Cái bát trong tay tôi lập tức rơi xuống đất.

Cái bát vỡ tan, súp gà vương vãi khắp sàn nhà.

Tôi kinh hồn bạt vía, đợi đến lúc nhìn xuống sàn nhà một lần nữa thì lại không có ngón tay nào cả, chỉ có một vài miếng thịt gà băm và vài cái chân gà.

Có lẽ là vừa rồi tôi đã nhìn nhầm chân gà thành ngón tay.

Tôi tự giễu bản thân mình đã quá lo lắng, chắc hẳn trải nghiệm tối qua đã khiến tôi s.ợ h.ãi như vậy đây.

Tôi thu dọn rác rưởi, chuẩn bị mang ra ngoài cửa.

Vừa đẩy cửa ra thì thấy dì Lý - người dọn dẹp hành lang, đang quét dọn trước cửa nhà tôi.

Tôi gượng cười chào dì ấy.

Dì Lý nhìn thấy tôi, nở một nụ cười chân thành, dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, dì ấy dừng lại một chút rồi nói với tôi:

“Nhan Nhan, người rời khỏi nhà con sáng nay là bạn trai con đúng không?”

Tôi cười, dạ một tiếng.

Tôi nghĩ dì ấy sẽ buôn chuyện rồi nói vài lời khách sáo như bạn trai tôi thật cao ráo đẹp trai.

Kết quả, không hiểu sao những lời nói sau đó của dì ấy khiến tôi cảm thấy có hơi bất an.

“Dì thấy bạn trai của con ra khỏi nhà vào buổi sáng, cậu ấy xách theo hai túi nilon màu đen trông rất nặng, một trong những chiếc túi đó còn đang nhỏ m.áu! Làm dì s.ợ muốn ch*t!”

“Nhỏ m.áu?” Tôi gần như hét lên.

Dì Lý nhìn thấy phản ứng của tôi thì nhanh chóng mỉm cười giải thích:

“Dì cũng có phản ứng giống như con! Dì có hỏi cậu ấy cái gì đang nhỏ m.áu vậy, bạn trai con mỉm cười xấu hổ bảo rằng đó là máu gà, nói sức khỏe con không tốt, nên cậu ấy đã làm thịt một con gà để bồi bổ cho con.”

“Cậu ấy định lấy giấy ra lau nhưng dì đã bảo cậu ấy là để dì dùng cây lau nhà lau một chút là được, dùng tay lau sẽ bị bẩn.”

“Bạn trai con xấu hổ nói cảm ơn dì, các con đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép, thật ngoan!"

Lúc đó tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Không được, để dì đi lấy cây lau nhà lau thêm vài lần nữa, bây giờ đang là mùa hè, dì s.ợ mùi m.áu sẽ thu hút ruồi bọ và côn trùng.”

Tôi cảm ơn dì Lý một lần nữa, sau đó đóng cửa lại, tựa người vào cánh cửa, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng bất an.

Lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy một tờ giấy nhàu nát nằm lặng lẽ bên cửa.

Là tờ giấy dưới khe cửa ngày hôm qua: “Đừng tin anh ta!”

Tối qua tôi đã tìm khắp nơi trong phòng khách rồi mà vẫn không tìm thấy nó, sao hôm nay nó lại xuất hiện ở đây?

Tôi không có thời gian để suy nghĩ về nó.

Một ý nghĩ khó tin lại vô cùng đáng s.ợ xuất hiện trong đầu tôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom