• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Vườn Sao Chổi (2 Viewers)

  • Phần 3

11.
Lúc tôi đến quán bar nơi Quý Lãnh biểu diễn, buổi diễn còn chưa bắt đầu, hậu trường đang hỗn loạn.

“Không phải chín giờ diễn sao? Sao còn chưa bắt đầu nữa?”

Quý Lãnh bực bội gãy đầu: “Đừng nói nữa, tay trống chạy mất rồi.”

“Sao lại thế này?”

Các thành viên khác trong ban nhạc nói: “Còn không phải tại Quý Lãnh sao?”

Quý Lãnh gật đầu: “Thật là lỗi của tôi, tội lỗi lớn nhất của tôi là có sức hút quá lớn. Đôi khi đẹp trai cũng là một tội ác.”

Mọi người nghe được lời này câm nín luôn.

Đúng là Quý Lãnh khá đẹp trai nhưng tự mình khen mình thế này có phải da mặt hơi dày quá không.

Tôi hỏi: “Cho nên tay trống của mấy cậu vừa mắt Quý Lãnh nhưng bị Quý Lãnh từ chối, cuối cùng thẹn quá hóa giận chạy luôn?”

Những thành viên trong ban nhạc nghe xong, cười đến thở hổn hển: “Thẩm Thanh cậu cũng nghĩ quá nhiều rồi. Là bạn gái của tay trống đó vừa mắt Quý Lãnh, muốn chia tay anh ta rồi ở bên Quý Lãnh. Tay trống đó biết được lập tức bỏ gánh không làm nữa.”

Giờ phút này Quý Lãnh mới nhớ tới mục đích chính hôm nay không phải biểu diễn.

Mà là ở trên sân khấu phóng sức hút của cậu ta để tôi chìm vào mê đắm.

Tay trống không có, buổi diễn không thể tiếp tục, kế hoạch của cậu ta lập tức ngâm nước nóng.

Cậu ta chán nản xin lỗi tôi: “Xin lỗi Thẩm Thanh, để cậu đến đây không công rồi.”

Tôi an ủi nói: “Không sao, cậu cũng đừng nghĩ nhiều.”

Ngoài mặt tôi tỏ vẻ tiếc nuối nhưng trong lòng vui vẻ muốn điên rồi.

Tôi mặc kệ ban nhạc họ có hay không có tay trống, tôi chỉ biết tôi có thể về nhà nghỉ ngơi rồi.

Đang định đi về thì nghe ông chủ quán bar đến hỏi: “Mấy cậu có diễn không? Nếu không diễn thì đem tám nghìn tệ trả lại cho tôi!”

Tôi hơi ngạc nhiên: “Phí biểu diễn của các cậu cao như vậy?”

Quý Lãnh đắc ý nói: “Ban nhạc của chúng tôi cũng khá nổi tiếng trên mạng. Nhiều người đến quán bar này cũng là vì ban nhạc của chúng tôi.”

Tôi nhẩm tính toán, ban nhạc bọn họ có bốn người, vậy mỗi người có thể nhận hai nghìn tệ rồi!

“Có lẽ tôi có thể tạm thay thế tay trống của các cậu.”

Quý Lãnh hơi kinh ngạc: “Cậu biết chơi trống?”

“Biết một chút.”

Bố tôi mở võ quán, mẹ tôi mở lớp luyện đàn, từ nhỏ tôi đã bị bắt học đủ loại nhạc cụ.

Năm cấp ba tôi cũng từng tham gia một ban nhạc, sau đó tốt nghiệp mỗi người một hướng, ban nhạc cứ vậy mà giải tán.

Trong quán bar, không ít fan của ban nhạc đã bắt đầu thúc giục.

Quý Lãnh nghĩ còn nước còn tát: “Được, vậy cậu xem nhạc phổ đi.”

“OK.”

Chúng tôi vội bước lên sân khấu.

Đúng thật độ nổi tiếng của Quý Lãnh rất cao, cậu ta vừa bước ra, đám con gái bên dưới đều gọi tên cậu ta.

Còn tôi chẳng rảnh để xem con khổng tước xòe đuôi như cậu ta.

Tôi toàn tâm toàn ý chơi trống, lúc đầu còn hơi ngượng tay nhưng sau đó đã quen dần, phối hợp với ban nhạc khá ăn ý.

Ngoài dự đoán là sau khi diễn xong còn có nữ sinh đến tìm tôi ký tên.

Tôi hơi kinh ngạc: “Có phải bạn tìm lầm người rồi không? Quý Lãnh ở bên kia.”

“Em tìm chị mà.” Cô gái nhỏ đôi mắt sáng lấp lánh nhìn tôi:

“Chị gái nhỏ, lúc trên sân khấu chị đẹp trai quá đi.”

Tôi khẽ cười: “Cảm ơn em đã ủng hộ.”

Xong chuyện, Quý Lãnh mời tôi tham gia ban nhạc cậu ta: “Thẩm Thanh, tôi cho rằng cậu chỉ là một con mọt sách, không nghĩ tới lên sân khấu rồi cậu cũng rất có sức hấp dẫn. Giống như là nguồn sáng, mọi người đều không thể rời mắt khỏi cậu, cậu là người mà ban nhạc chúng tôi đang tìm kiếm.”

Tôi lập tức đồng ý.

Quý Lãnh rất vui vẻ, cậu ta nói: “Thẩm Thanh, tôi biết trong lòng cậu có tôi.”

Lòng tôi nào có cậu ta, lòng tôi chỉ có tiền thôi!

Chơi cho ban nhạc có thể kiếm được nhiều tiền hơn so với đi làm thêm ở nhà hàng thịt nướng.

Diễn xong, tôi đi ăn khuya với Quý Lãnh và những thành viên khác trong ban nhạc.

Sau khi ăn khuya xong cũng đã gần 11 giờ đêm. Quý Lãnh cảm thấy không an toàn, kiên quyết muốn đưa tôi về nhà.

Kết quả, trên đường đi tôi nhận được Wechat của Trần Triều.

Cậu ta nói cậu ta mang đồ ăn khuya đến cho tôi.

Xíu nữa cậu ta sẽ đến, nhớ mở cửa cho cậu ta.

Tôi nhìn Quý Lãnh đang tập trung lái xe bên cạnh, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi.

Quý Lãnh cũng sắp đưa tôi về đến nhà, chắc hai người họ sẽ không đụng mặt nhau chứ.

Tôi tưởng tượng đến tình huống đó, thấy hơi kích thích rồi nha.

12.
Trần Triều đến sớm hơn tôi nghĩ.

Mới đó thôi đã gọi điện thoại cho tôi bảo cậu ta tới rồi, đang đứng trước cửa.

Tôi còn chưa về nhà, nên không thể nào mở cửa cho Trần Triều được.

“Tôi còn đang ở ngoài, cậu để đồ ở trước cửa đi.”

Trần Triều nghi ngờ: “Nhưng phòng cậu vẫn còn sáng đèn mà Thẩm Thanh.”

“À phòng tôi nuôi một con mèo nhỏ phiền phức, là nó mở đèn.”

Không nghĩ cũng biết mấy cái đó là do Thẩm Ngôn làm.

Đúng lúc này bên cạnh tôi vang lên tiếng còi xe.

Trần Triều cuối cùng cũng tin.

Sau khi cúp điện thoại, Quý Lãnh hỏi tôi: “Đã trễ thế này ai còn gọi điện cho cậu?”

“Ừm là chuyển phát nhanh.”

Tôi tùy tiện nói: “Đơn chuyển phát nhanh của tôi bị lạc, vừa tìm được rồi, tôi nhờ nhân viên để ở cửa.”

Quý Lãnh cảm thán: “Nhân viên chuyển phát nhanh bây giờ cũng chuyên nghiệp ghê.”

Còn có thể không chuyên nghiệp sao?

Rốt cuộc nếu Trần Triều theo đuổi tôi thành công thì cũng sẽ nhận được một chiếc siêu xe đó.

Nhưng thế giới này thật nhỏ, tối nay tôi không chạm mặt Trần Triều.

Nhưng hôm sau trong một buổi tiệc tôi lại gặp phải cậu ta.

13.
Một người đàn ông giàu có tổ chức sinh nhật cho con gái nhỏ của mình, ông ta cần một cô gái xinh đẹp đánh đàn dương cầm trong suốt bữa tiệc.

Tôi đàn dương cầm khá tốt nên nhận công việc này.

Đến bữa tiệc sinh nhật tôi mới thấy Trần Triều cũng ở đây.

Dáng người Trần Triều cao gầy, trên cổ tay của bộ âu phục màu đen có điểm xuyết đá lam ngọc, trông cậu ta có vẻ lạnh lùng xa cách.

Cậu ta thấy tôi ở đây, giọng điệu lạnh nhạt: “Thẩm Thanh, sao cậu lại ở đây?”

Tôi chỉ vào cây đàn dương cầm: “Tôi đến làm thêm, cậu đến dự tiệc sao?”

Trần Triều nhàn nhạt nói: “Cũng xem như vậy.”

Dường như hôm nay tâm trạng cậu ta không tốt lắm, không có hứng thú tán tỉnh tôi.

Sau này tôi mới biết được đây chính là nhà của Trần Triều.

Buổi tiệc sinh nhật này là bố cậu ta đặc biệt chuẩn bị cho cô em gái cùng cha khác mẹ của cậu ta.

Trần Triều trong miệng người khác vẫn luôn là con nhà người ta, rất giỏi giang.

Cho dù nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay là em gái của cậu ta, nhưng tất cả mọi người đều bàn tán về cậu ta. Khen cậu ta ưu tú, bảo rằng bố cậu ta xem như đã có người thừa kế.

Bố cậu ta bảo đừng khen nữa nếu không thằng bé này lại khoe khoang, nhưng thực tế thì lại cười đến không khép được mồm.

Mẹ kế với cô em gái trông hơi khó chịu khi nhìn thấy cảnh này.

Sau đó tôi nhìn thấy mẹ kế của cậu ta đang thì thầm với một người phục vụ.

Chỉ một lúc sau, người phục vụ lỡ tay làm đổ ly rượu lên người Trần Triều.

Trần Triều liếc mắt một cái nhìn mẹ kế đứng đó không xa, mím khóe môi rồi đi thay quần áo.

Xem ra cuộc sống của giới thượng lưu cũng không hoàn hảo như trong tưởng tượng của tôi.

Trần Triều thích đeo lớp mặt nạ gọi là thể diện, không muốn xé rách mặt với mẹ kế và em gái riêng.

Tôi vừa xem kịch vừa đàn dương cầm.

Nhưng không tới mới chỉ một chút thôi lửa đã cháy lan đến trên người tôi.

Em gái của Trần Triều là Trần Nhu. Cô ta đi đến cạnh tôi, cười cười nói: “Tôi nghe nói anh Quý Lãnh đang theo đuổi cô.”

Tôi nhìn thấy vẻ oán hận ẩn chứa trong mắt cô ta, lòng cảm thấy nên cảnh giác.

Cái gã Quý Lãnh này đúng là hồng nhan họa thủy mà.

Như dự đoán giây tiếp theo, cô ta cầm ly rượu đổ lên đầu tôi, nói: “Anh Quý Lãnh là của tôi, loại người như cô cũng xứng được anh ấy theo đuổi sao?”

Tôi nhanh tay lẹ mắt né được ly rượu của cô ta đổ xuống, rồi sẵn tay cầm ly rượu trên mâm của người phục vụ đang bưng, hất lên người cô ta.

Tôi là một đứa có thù sẽ ghim.

Nếu họ gây khó dễ với tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội.

Sau đó tiếng thét chói tai của Trần Nhu vang vọng khắp đại sảnh.

Cô ta bị tôi làm cho ướt như chuột lột.

Kiểu tóc tinh xảo, trang điểm tỉ mỉ, còn có lễ phục xinh đẹp đều bị tôi phá hỏng hoàn toàn.

Khi những người khác xôn xao vây quanh hỏi thăm Trần Nhu, tôi lặng lẽ rời đi trước khi họ tạm thời chưa để ý đến tôi.

Khi đi chuồn đi tôi cũng không quên lấy một ít bánh ngọt làm phần thưởng cho bản thân.

Hôm nay xem như làm không công nhưng dù sao cũng đến rồi, thôi thì lấy một ít bánh ngọt làm thù lao.

Biệt thự ở lưng chừng núi, gọi taxi cũng phải chờ cả nửa ngày.

Tôi thầm mắng xui xẻo thật.

Hôm nay chẳng những không kiếm được tiền mà còn phải tốn tiền gọi taxi.

Đúng lúc này, một chiếc xe dừng trước mặt tôi, kính xe chậm rãi hạ xuống, người đến là Trần Triều.

“Lên xe đi.”

Trong xe, tôi không nói lời nào, Trần Triều lại càng không.

Vài phút sau, Trần Triều lên tiếng trước: “Cảm ơn cậu Thẩm Thanh.”

Mất một lúc tôi mới nhận ra được chắc có lẽ Trần Triều cho rằng hành động khi nãy của tôi là trút giận dùm cậu ấy.

Chân trước cậu ta vừa mới bị dính rượu, chân sau tôi đã hất rượu lên người em gái riêng của cậu ta, đúng là khó khiến người ta không hiểu lầm.

Tôi xua tay: “Là điều tôi nên làm.”

Trần Triều thở dài nói: “Từ khi mẹ tôi qua đời, không ai bảo vệ tôi như thế.”

“Cậu có thể phản kháng.”

Bên tai truyền đến tiếng cười khổ của Trần Triều: “Bố tôi muốn một đứa con trai hiểu chuyện.”

“Vậy sẽ rất mệt mỏi.” Tôi khô khan an ủi: “Chúc cậu sớm được như ước nguyện.”

14.
Mấy ngày tiếp theo, Hoắc Ẩn, Quý Lãnh với Trần Triều thường xuyên hẹn tôi đi chơi.

May mắn thay tôi là bậc thầy quản lý thời gian.

Mặc dù lịch trình dày đặc nhưng tôi vẫn sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp.

Và ví tiền của tôi cũng càng ngày càng căng.

Hôm nay bọn Hoắc Ẩn lại nghĩ đến partner chơi game cùng là tôi đây, rủ tôi chơi game.

Tôi biết rõ tối nay tôi không cần phải đi ra ngoài chơi.

Tôi lười nấu cơm, định đặt cơm hộp, hỏi Thẩm Ngôn đang ngồi chơi game bên cạnh muốn ăn gì.

“Ồ người bận rộn như chị còn biết ăn cơm ở nhà sao?”

Tôi tùy tiện mở một túi khoai tây chiên: “Chẳng phải là do không ai hẹn hay sao.”

Thẩm Ngôn trừng mắt nhìn tôi một cái, dường như đang chê trách tôi bắt cá nhiều tay.

Nó ngồi ngay ngắn: “Chị nói thật với em đi, chị có thích người nào trong ba người đó không?”

Tôi vừa nhìn TV vừa trả lời: “Trẻ con mới chọn, người lớn muốn hết.”

Thẩm Ngôn ngạc nhiên trừng to mắt chắc là bị lời nói táo bạo của tôi dọa sợ.

Tôi cười nói: “Giỡn thôi.”

Thẩm Ngôn thở phào nhẹ nhõm: “Em cảm thấy cả ba người họ đều không phải thứ tốt lành gì, chị vẫn nên tránh xa họ một chút.”

“Chuyện đó để tính sau.”

Tôi vẫn còn chưa chơi đủ đâu.

15.
Tôi vừa online Hoắc Ẩn đã kéo tôi vào tổ đội.

Tôi thấy Quý Lãnh với Trần Triều cũng ở trong đó.

Ba người họ đang nói chuyện phiếm.

Hoắc Ẩn nói: “Tôi nói này sao gần đây hai cậu bận rộn thế? Buổi sáng không gặp mặt, tối cũng không có thời gian chơi game.”

“Cậu cũng vậy thôi.”

Hoắc Ẩn cười hì hì: “Chẳng phải là muốn nhanh chóng theo đuổi được Thẩm Thanh sao.”

Hoắc Ẩn thấy tôi tựa như nhìn thấy ân nhân, chân thành khen ngợi nói: “Bắc Thành Đệ Nhất Thâm Tình cái tên này thật xứng với cậu. Nhờ chỉ bảo của cậu, chuyện của tôi với Thẩm Thanh tiến triển vô cùng thuận lợi.”

Cậu ta đắc ý nói: “Quý Lãnh, Trần Triều, hai cậu chuẩn bị sẵn siêu xe đi.”

“Ha.” Trần Triều cười lạnh: “Cậu cho rằng lấy được Wechat của Thẩm Thanh, tán gẫu vài ngày là tiến triển thuận lợi sao? Gần đây tôi còn giúp cô ấy làm bài tập về nhà, chiều hôm qua còn đi xem phim chung, nắm lấy đôi tay nhỏ của cô ấy, đấy mới là tiến triển suôn sẻ.”

Hoắc Ẩn sững sờ: “Hôm qua Thẩm Thanh đi xem phim với cậu? Nhưng buổi tối cô ấy còn đi dùng cơm dưới ánh nến với tôi mà. Lúc tôi đưa cô ấy về nhà, cô ấy ngồi trên chiếc xe máy của tôi, hai tay ôm eo tôi, so với cậu thì chúng tôi thân mật hơn nhiều.”

Trần Triều vẫn chưa rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, cậu ta thờ ơ nói: “Thẩm Thanh rất tốt bụng, chắc là tại cậu làm phiền cô ấy nên cô ấy mới miễn cưỡng đồng ý.”

“Có con khỉ. Thẩm Thanh rất tốt nhưng tôi cũng không tồi. Quý Lãnh cậu đến phân xử đi. Tôi là kẻ lì lợm la liếm người khác sao? Tôi đây dựa vào sức hút của bản thân cưa đổ Thẩm Thanh không được sao!”

Giọng của Quý Lãnh hơi trầm xuống: “Tối nào Thẩm Thanh cũng cùng tôi luyện tập, biểu diễn. Ngày nào tôi cũng đưa cô ấy về. Chúng tôi trò chuyện trên Wechat đến tận khuya, còn chúc ngủ ngon nữa.”

Cậu ta vừa nói xong, cả ba lập tức trầm mặc.

Tôi thầm nghĩ không xong rồi, chắc là sắp lật xe đến nơi.

Tôi nhanh chóng phản ứng lại, cắn rứt lương tâm gì chứ.

Đùa giỡn tình cảm là bọn họ chứ có phải là tôi đâu!

Chỉ là tôi hơi tiếc, dạy kèm miễn phí, bữa tối miễn phí, công việc bán thời gian kiếm được nhiều tiền vào buổi tối, tất cả đều như muốn bỏ tôi mà đi.

Tôi rất thích đời sống sinh hoạt phong phú như giờ mà.

“M ẹ kiếp.” Hoắc Ẩn không dám tin: “Sao tôi cảm thấy Thẩm Thanh như bậc thầy quản lý thời gian vậy, cô ấy đang đùa giỡn chúng ta sao?”

Quý Lãnh nghiến răng nghiến lợi: “Tôi nghĩ đúng như vậy.”

Trần Triều cảm thán: “Không ngờ rằng tự cho mình là dân chơi, cuối cùng lại bị cô ấy lừa.”

“Tôi đã đánh giá thấp Thẩm Thanh rồi, tôi tưởng cô ấy chỉ đối tốt với một mình tôi, không nghĩ tới cô ấy cũng đối với mấy cậu y như vậy.”

Hoắc Ẩn hỏi: “Các cậu định làm sao? Bốn mặt một lời chất vấn Thẩm Thanh, chỉ trích cô ấy, không qua lại với cô ấy nữa?”

Trần Triều lạnh lùng nói: “Dĩ nhiên, chẳng lẽ cậu còn muốn tiếp tục qua lại với cô sao? Cô ấy đùa giỡn ba đứa tụi mình, nếu chuyện này truyền ra thì sẽ trở thành trò hề khắp đại học A mất.”

Quý Lãnh chất vấn: “Hoắc Ẩn, cậu còn định mê muội Thẩm Thanh đến chừng nào?”

Hoắc Ẩn lúng ta lúng túng nói: “Tôi cảm thấy nếu bỏ qua hành vi đùa giỡn chúng ta thì Thẩm Thanh khá tốt. Tôi đang nghĩ liệu có phải chúng ta hiểu lầm Thẩm Thanh không. Chỉ là cô ấy quá tốt bụng không muốn làm tổn thương chúng ta nên mới qua lại, không từ chối chúng ta.”

“Cậu tỉnh táo chút đi Hoắc Ẩn. Cô ấy không những không từ chối mà còn duy trì mối quan hệ mập mờ với chúng ta, khiến chúng ta nghĩ rằng chúng ta sẽ trở thành bạn trai của cô ấy. Cô ấy cũng nhận rất nhiều quà từ chúng ta, đây đang xem tụi mình là máy rút tiền mà.”

Trần Triều giễu cợt nói: “Nhìn không ra Hoắc Ẩn cậu còn dại gái như vậy.”

Hoắc Ẩn bị bọn họ nói khích, vội đáp: “Tôi dại gái bao giờ, ngày mai tôi sẽ lập tức cắt đứt quan hệ với Thẩm Thanh.”

Cả ba người đều cảm thấy bị tôi chơi xỏ, không có tâm trạng chơi game với tôi, vội vàng qua quýt offline.

Tôi có dự cảm ngày mai sẽ không yên bình.

Y như rằng, vừa ra khỏi cửa đã thấy Hoắc Ẩn đứng sẵn ở đó.

Ánh mắt Hoắc Ẩn sâu thẳm liếc nhìn tôi, trầm giọng nói:

“Chúng ta nói chuyện đi Thẩm Thanh.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom