-
Phần 2
5.
Thứ bảy tôi sẽ đến một nhà hàng thịt nướng gần trường để làm thêm.
Tối đó sau khi tan làm về, tôi đi qua một ngõ nhỏ tối tăm, chợt nhận ra dường như có ai đó đang theo dõi mình.
Tôi lập tức chạy nhanh về trước, kẻ đang ẩn mình trong bóng tối cũng đuổi theo tôi.
Chỉ chốc lát sau, tôi đã bị bọn họ chặn ở một góc hẻo lánh.
Tôi hỏi: "Các người muốn gì?"
Mấy tên báo thủ đầu xanh đầu đỏ, ánh mắt thèm thuồng quan sát tôi: "Dĩ nhiên là cướp tiền cướp sắc."
"Cô em yên tâm, chỉ cần cô em nghe lời, bọn anh sẽ không làm khó em."
"Đúng vậy, anh em tụi anh đều thương hoa tiếc ngọc."
Khi mấy người đó luyên thuyên, tôi để ý thấy một người đang trốn ngay gốc hẻm.
Nhìn dáng người đó, hình như là Trần Triều.
Có lẽ tôi đã nhìn thấu được kế hoạch của cậu ta, khiến một nữ sinh trong thời gian ngắn nhất có cảm tình với một nam sinh, còn gì so được với anh hùng cứu mỹ nhân.
Đúng là Trần Triều thông minh hơn Quý Lãnh và Hoắc Ẩn nhưng cũng chỉ một chút.
Hẳn cậu ta không biết tôi là con nhà võ, mấy thằng báo thủ đầu xanh đầu đỏ này chả xứng làm đối thủ của tôi.
Tôi giễu cợt nói: "Không đẹp mà còn ảo tưởng. Tướng như ma đói mà còn muốn cướp tiền cướp sắc."
Mấy tên báo thủ không vui nói: "Cô em, miệng còn rất ác nha. Đợi thêm chút nữa không biết em còn cứng mồm vậy không."
Tôi mất kiên nhẫn: "Rồi, đừng nhiều lời nữa, lên hết một lần đi."
Hệt như tôi nghĩ, chưa bao lâu Trần Triều đã cầm một cây gậy bóng chày bước ra: "Lũ khốn, tránh xa cô ấy ra."
Tên dẫn đầu dùng hết sức bình sinh la khóc khàn cổ: "Đại ca, cứu tụi em."
Trần Triều ngẩng người, lúc này mới thấy rõ cảnh tượng trước mặt.
Phát hiện cảnh tượng trước mặt khác một trời một vực với tưởng tượng của cậu ta.
Mấy tên báo thủ đầu xanh đầu đỏ y chang mấy con vẹt đang ngồi bệt dưới đất run bần bật, tay đang che đũng quần, tựa như mới bị ngược đãi tàn nhẫn.
Còn tôi vẫn lành lặn đứng đó.
Tôi cười như không cười nhìn Trần Triều: "Đám đó kêu cậu là đại ca, các cậu là một giuộc?"
Trần Triều nhìn đám lưu manh thảm không nỡ tả, lập tức phủ nhận: "Không, tôi chỉ nghe thấy tiếng động nên đến nhìn xem."
Cậu ta gian nan hỏi tôi những lời sớm đã chuẩn bị kỹ: "Cậu không sao chứ?"
Tôi hỏi ngược: "Nhìn tôi giống có sao lắm à?"
Vẻ mặt Trần Triều không thể dùng từ ngữ thường miêu tả nữa.
Tôi nhàn nhạt nói: "Làm phiền cậu báo cảnh sát, tống mấy đứa bảo thủ này vào trại giam để tụi nó thức tỉnh."
"Báo.... Báo cảnh sát?"
Tôi nhướng mày: "Ừm, đúng vậy!"
Đám lưu manh nghe tôi muốn tống bọn họ vào đồn cảnh sát, lập tức sợ tới mức run như cầy sấy, gấp gáp xin tôi tha thứ: "Bà nội ơi, tụi con biết sai rồi. Tụi con chỉ định đùa bà một chút, không có ý định làm gì bà đâu, bà bỏ qua cho tụi con đi."
Bọn họ xoay qua nháy mắt với Trần Triều, mong cậu ta thay họ nói lời hay ý đẹp.
Ừm dù sao thì Trần Triều với bọn họ cũng cùng một giuộc.
Bọn họ mà bị bắt thì Trần Triều cũng đi theo luôn.
Trần Triều cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ, mở miệng nói: "Tôi thấy bọn họ biết sai rồi, cũng xin lỗi cậu đàng hoàng rồi, hay là cậu bỏ qua cho bọn họ đi."
"Bỏ qua? Sao lại có thể bỏ qua? Hôm nay tôi đã chịu đã kích lớn về cả thể xác lẫn tinh thần."
Tôi liếc nhìn bọn họ một cái: "Chuyện của tôi với đám này còn chưa xong đâu."
Trần Triều nghẹn lời.
Đám lưu manh bị đánh đến mặt mũi bầm dập ba mẹ nhìn không ra, sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy tùm lum.
Sao cậu ta lại cảm thấy tôi trợn mắt nói dối thế nhỉ?
Rõ ràng người gặp đả kích về thể xác lẫn tinh thần đều là đám lưu manh đó mà.
"Tụi con bồi thường, chỉ cần bà nội tha cho tụi con."
Dưới sự đàn áp của vũ lực, đám báo thủ chỉ có thể nhận thua.
Cuối cùng, bọn họ bồi thường tôi một số tiền lớn rồi vừa bò vừa chạy mất dép.
Trước khi rời đi còn nháy mắt ra hiệu với Trần Triều.
Trong lòng tôi thầm rõ số tiền này sau cùng cũng sẽ do Trần Triều trả lại.
Dù sao Trần Triều cũng là người mướn đám báo thủ đó mà.
Bọn họ tổn thất chẳng lẽ lại không kiếm Trần Triều đòi.
Chờ đám báo thủ rời đi, Trần Triều đi đến trước mặt tôi, mười phần quý ông: "Con gái đi đường buổi tối quá nguy hiểm, để tôi đưa cậu về."
Tụi báo thủ còn chưa đi xa, nghe được lời này bọn họ quay đầu nhìn một cái, im lặng chửi thầm: "Đại ca, sao anh có thể trợn mắt nói dối chứ. Còn nói được lời này trong khi đám đàn em sắp què tới nơi. Người gặp nguy hiểm rõ rành là tụi em, đúng là lòng dạ đàn ông khó lòng nhìn thấu, sao cứ khăng khăng dựa dẫm tụi em thế này.”
6.
Tôi thuê một căn phòng gần trường, đa phần đều ở đấy.
Với lý lẽ không yên tâm về tôi nên cậu ta đưa tôi về tận cửa tiểu khu.
Còn sợ tôi bị đói nên đến cửa hàng tiện lợi mua cho tôi một ly lẩu Oden nóng hổi.
Xét về thủ đoạn, cậu ta ranh mãnh hơn Hoắc Ẩn với Quý Lãnh không ít.
Nụ cười trên mặt Trần Triều dần dần phai nhạt khi nhìn thấy dép nam trước cửa phòng tôi.
Cậu ta kinh ngạc liếc nhìn tôi một cái: "Bạn học Thẩm Thanh, cậu có bạn trai?"
Tôi thản nhiên nói: "Cảm ơn cậu đã đưa tôi về."
Trần Triều thấy tôi không có ý định giải thích, lập tức dùng đầu óc thông minh nhỏ bé của mình tìm cái cớ cho tôi: "À tôi biết rồi, cậu sợ người khác biết cậu là con gái lại còn ở một mình, không an toàn cho lắm nên mới để dép lê nam ở cửa."
Cậu ta lại nói: "Bạn học Thẩm Thanh, thêm Wechat đi. Nếu cậu có chuyện gì muốn nhờ tôi giúp thì có thể lên Wechat kiếm tôi."
Cậu ta nhìn tôi, muốn tôi quét mã Wechat, dường như chắc chắn rằng tôi sẽ không khước từ cậu ta.
Nhưng đã để cậu ta thất vọng rồi.
"Không cần, tôi không cần cậu giúp đỡ."
Tôi uyển chuyển từ chối lời mời thêm Wechat của Trần Triều, dứt khoát đóng cửa lại.
Nếu bọn họ xem việc cưa đổ tôi là một trò chơi, nhanh như thế đã kết thúc, vậy chẳng phải sẽ mất vui sao?
Tôi còn chưa chơi đủ đâu.
7.
Vừa vào phòng, em trai tôi đã đi đến.
"Wow, cuối cùng hôm nay chị cũng mang đồ ăn ngon về cho em."
Thằng bé ôm lấy tôi một cái: “Chị thật là tốt."
Tôi đưa cho nó một túi hạt dẻ: "Nói chuyện đàng hoàng, đừng động tay động chân."
Em trai bị tôi vò đầu tóc rối xù, hơi đáng thương: "Dạ."
Trần Triều đoán không sai, trong phòng trọ của tôi đúng là có giấu một người đàn ông.
Thẩm Ngôn thuận miệng hỏi: "Chị ơi, người mới đưa chị về là ai vậy?"
"Nhóc con, chuyện người lớn đừng quản."
Thẩm Ngôn không chịu: "Chị chỉ hơn em hai tuổi, ai lại tính là người lớn chứ."
Nó lại nói: "Ánh mắt nhìn người của em rất chuẩn, cái người vừa rồi nhìn đã biết không phải thứ tốt lành."
Điều này thì tôi đồng ý.
"Đúng vậy."
"Sau này chị đừng đi chung anh ta nữa."
Tôi nói qua loa: "Có gì nói sau."
Buổi tối, tôi lần nữa lại bị trùm trường Hoắc Ẩn kéo vào game.
Online rồi mới biết, trong game không chỉ có cậu ta mà còn có Quý Lãnh với Trần Triều.
8.
Lúc tôi vào game thì ba người họ đang giao lưu thân thiện.
"Trần Triều đã một tuần rồi. Cậu đã ra tay rồi chứ? Thẩm Thanh có bị cậu cưa đổ không?"
"Chắc chắn là không, nếu cậu ta với Thẩm Thanh có tiến triển sao có thể có thời gian cùng chúng ta chơi game chứ?"
"Xem ra idol lớp cũng chỉ có cái mác thôi."
"Sớm muộn thôi." Trần Triều bình thản nói: "Thật không phải nổ nhưng hôm nay tôi đã đưa Thẩm Thanh về nhà."
Hoắc Ẩn trực tiếp chửi thề luôn: "Xạo hay thiệt đó, đây là phong cách idol lớp sao? Trâu bò như vậy?"
Trần Triều điềm tĩnh nói: "Là do hai cậu quá vô dụng, nên mới là nổi bật sự lợi hại của tôi."
Về phương diện giả vờ giả vịt, Trần Triều vẫn là kẻ trâu nhất.
Tôi vẫn luôn dùng máy thay đổi giọng nói để nói chuyện với bọn họ, nên bọn họ vẫn luôn xem tôi là anh em.
Tôi thuận miệng hỏi: "Nếu cậu đã đưa Thẩm Thanh về nhà, vậy chắc cậu đã lấy được Wechat của Thẩm Thanh rồi?"
Hoắc Ẩn tích cực: "Người anh em, chuyển tiếp Wechat của Thẩm Thanh cho tôi. Ông đây muốn biết mình thua ở nước cờ nào?"
"Cũng chuyển tiếp cho tôi."
Trần Triều im lặng một phút mới mở miệng nói: "Tôi và Thẩm Thanh vẫn chưa tiến triển tới bước này."
Hoắc Ẩn với Quý Lãnh cạn lời: "Chẳng phải cậu đưa Thẩm Thanh về nhà sao? Thế sao mà Wechat cũng không có?"
"Chắc không phải cậu lì lợm la liếm đòi theo cô ấy về nhà đấy chứ?"
"Tôi nghĩ đúng là có khả năng này, không có lý do gì Thẩm Thanh lại chướng mắt người đẹp trai ưu tú như tôi rồi lại đi coi trọng một con mọt sách như cậu, không có chút men lì nào."
Trần Triều cười lạnh một tiếng: "Hoắc Ẩn, như nhau thôi, ít nhất tôi còn đưa được Thẩm Thanh về nhà. Còn cậu ngoài cái bảng kiểm điểm thì còn có gì chắc?"
Hoắc Ẩn tính nóng như kem, lập tức nhịn không nổi: “Trần Triều, đừng chơi game nữa, chúng ta ra ngoài đánh một trận đi.”
Quý Lãnh cũng là kẻ hóng hớt không chê chuyện bé xé ra to: “Mang tôi đi cùng, lúc hai người bị thương tôi có thể giúp gọi xe cấp cứu.”
Ba người này đúng là tình anh em hoa nhựa cảm động trời đất mà.
Đáng tiếc Trần Triều là kẻ tuy độc miệng nhưng vẫn lý trí: “Đánh gì mà đánh, Hoắc Ẩn cậu còn ngại chưa viết đủ kiểm điểm sao? Nếu có thời gian vậy thì nghĩ cách làm sao cưa đổ Thẩm Thanh đi, đường đường chính chính đánh bại tôi.”
Hoắc Ẩn cạn lời: “Cậu cưa không được, cậu nhắm xem ông đây cưa được không?”
Cậu ta nói với tôi: “Này Bắc Thành Đệ Nhất Thâm Tình, cậu để tên như vậy hẳn chuyện theo đuổi con gái rất lão luyện. Cậu nói xem cách nào theo đuổi con gái tốt nhất?”
Cậu ta hỏi đúng người rồi.
Có ai hiểu rõ cách cưa đổ tôi hơn chính tôi chứ.
Tôi hắng giọng nói: “Trước hết bắt đầu từ sở thích của cô ấy.”
“Nhưng tôi không biết cô ấy thích gì.”
“Cậu có thể đi tìm hiểu, theo lời của cậu thì ngay cả Wechat của cô ấy cậu còn không có. Không sao, chẳng phải còn có thể hỏi thăm tài khoản Weibo sao? Weibo là tài khoản công khai. Con gái sẽ chia sẻ vài món đồ cô ấy thích trên Weibo, cậu biết được, vậy thì có thể gãi đúng chỗ ngứa rồi!”
Hoắc Ẩn như lụm được vàng: “Mợ nó, vậy mà ông đây không nghĩ tới. Bắc Thành Đệ Nhất Thâm Tình cậu đúng là dân có kinh nghiệm.”
Cậu ta cũng không thèm chơi game nữa, định đi hỏi xin tài khoản Weibo của tôi.
Trần Triều với Quý Lãnh sợ cậu ta nhanh chân đoạt trước nên cũng sôi nổi offline, chuẩn bị nghiên cứu sở thích của tôi, hốt đúng thuốc chữa đúng bệnh.
Chỉ lát sau, Weibo mà tôi chuẩn bị riêng cho bọn họ đã nhanh chóng tăng thêm ba người theo dõi.
Weibo tôi chia sẻ cả tá bài rút thăm trúng thưởng, chỉ cần không phải người ngốc đều có thể đoán được thứ tôi thích là tiền.
9.
Trần Triều thuộc phái hành động.
Buổi sáng lúc tôi đi ra ngoài vứt rác, cậu ta đã chờ sẵn ở cửa.
Trần Triều nói hôm qua sau khi nhìn thấy tôi khí chất mạnh mẽ một mình cân hết đám lưu manh, đã bị tôi hấp dẫn, bảo tôi nhất định phải cho cậu ta một cơ hội theo đuổi.
Lời vừa nói ra, cậu ta lập tức đưa tôi một chiếc túi hàng hiệu.
Tôi giả vờ khó xử: “Túi này cậu mang về đi, tạm thời tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương.”
Trần Triều rất biết quan tâm: “Không sao, tôi có thể chờ. Chúng ta có thể làm bạn bè trước, chiếc túi này xem như quà gặp mặt.”
Tôi cười khẽ: “Cậu rất hào phóng, làm bạn bè của cậu thật vinh dự.”
Trần Triều dò hỏi: “Nếu chúng ta đã là bạn bè, vậy cậu có thể kết bạn Wechat với tôi không?”
“Dĩ nhiên là có thể.”
Tôi sảng khoái đồng ý.
Tôi không bỏ qua sự khinh thường cùng trào phúng nơi đáy mắt Trần Triều.
Như là đang nói, Thẩm Thanh cùng lắm cũng chỉ như thế, chỉ cần đưa tôi một ít tiền là có thể dễ dàng cưa đổ được tôi.
Cậu ta quá ngây thơ rồi.
Một cái Wechat vẫn chưa nói lên được điều gì cả.
Hơn nữa thứ cậu ta có chỉ là một cái Wechat, còn thứ tôi nhận được lại là một chiếc túi hơn mười vạn tệ. Ngay cả đứa ngốc cũng biết nên chọn cái nào.
Còn chưa đến trường mà tôi đã háo hức không biết Quý Lãnh với Hoắc Ẩn sẽ ném tiền cho tôi thế nào.
Kết quả họ cũng không làm cho tôi thất vọng.
Hoắc Ẩn tặng tôi một chiếc lắc tay kim cương, Quý Lãnh tặng tôi một cái ghim cài áo đính đá quý.
Tôi ngoài miệng bảo không nhận, tạm thời không muốn yêu đương nhưng vẫn miễn cưỡng nhận lấy dưới sự tấn công nhiệt tình của họ.
Hoắc Ẩn muốn mời tôi buổi tối đến nhà hàng dùng cơm.
Quý Lãnh nói buổi tối cậu ta biểu diễn ở quán bar, kêu tôi đi cổ vũ cho cậu.
Bọn họ đều chân thành như thế, có lý nào tôi lại không đồng ý.
10.
Tối hôm đó, tôi đến chỗ hẹn với Hoắc Ẩn trước.
Có trùm trường Hoắc Ẩn ở đây, bữa cơm này nhất định không suôn sẻ.
Mới ăn được một chút, kẻ thù của Hoắc Ẩn xuất hiện.
“Hoắc Ẩn, hóa ra thằng nhãi nhà mày trốn ở đây.”
Hoắc Ẩn liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thờ ơ nói: “Trốn gì mà trốn, ông đây….”
Cậu ta nhìn tôi một cái, biết tôi không thích từ ông đây nên cậu ta khó khăn sửa lại lời nói: “Bố ở chỗ này đường đường chính chính ăn, trốn là thế nào? Mày cút ngay cho bố, đừng quấy rầy bố đây hẹn hò.”
Tôi giật giật khóe miệng, từ bố so với từ ông đây còn gợi đòn hơn.
Kẻ thù của Hoắc Ẩn không nhịn nổi nữa, đập bàn la hét: “Mợ nó, ghét nhất mấy đứa hay giả vờ.”
Kế tiếp mấy kẻ đó lập tức nhào vào Hoắc Ẩn.
Hoắc Ẩn cũng không phải kẻ ăn chay, lấy một chọi ba, cùng mấy người họ đánh tới đánh lui.
Mãi đến khi một người trong số đó lấy ra một con dao nhỏ.
Tôi vốn đang xem kịch đến say mê, thấy một màn như vậy lập tức chịu không nổi.
Đây là máy rút tiền yêu quý của tôi, không thể làm tổn thương cậu ta.
Tôi bèn cầm lấy một cái ghế nhựa, đập cái bốp vào đầu gã đó.
Thừa dịp gã ngây người, tôi cướp con dao trên tay gã rồi dí vào cổ gã: “Mày dám động đến Hoắc Ẩn thử xem?”
Không phải nói khoác chứ trong giây phút đó, ánh mắt Hoắc Ẩn nhìn tôi sáng bừng.
Với sự trợ giúp của tôi, mấy tên côn đồ kia nhanh chóng đã bị chúng tôi khống chế.
Tôi hỏi Hoắc Ẩn: “Sao cậu lại gây thù với bọn họ?”
Hoắc Ẩn nói những tên gian manh này thích trấn lột đám học sinh trung học gần đó. Mới đây đến lượt em họ của cậu ta, thằng bé đã nhờ cậu ta giúp đỡ.
Cậu ta dẫn anh em đến đánh nhừ tử những gã này, thế là bọn họ kết thù không đội trời chung.
Nghĩ không ra Hoắc Ẩn còn trọng tình trọng nghĩa như thế.
Cuối cùng tôi với Hoắc Ẩn mang đám côn đồ này đến cục cảnh sát.
Đợi ghi chép xong xuôi cũng đã là tám giờ tối.
Hoắc Ẩn đề nghị: “Thẩm Thanh, chắc cậu vẫn chưa no, hay là chúng ta tìm một quán khác ăn tiếp.”
“Không cần, cũng đã muộn rồi, tôi phải về.”
Chín giờ tối Quý Lãnh đã bắt đầu biểu diễn ở quán bar rồi, tôi còn phải nhanh chân chạy qua đấy.
“Tôi đưa cậu về nhà.”
“Tự tôi có thể trở về.”
Hoắc Ẩn nhíu mày: “Thẩm Thanh, cậu không thích tôi đúng không?”
“Cậu là một người tốt.”
Giờ cậu ta là máy rút tiền của tôi, sao có thể không yêu máy rút tiền chứ.
“Vậy sao Trần Triều có thể đưa cậu về nhà còn tôi thì không? Là tôi vẫn chưa đủ tốt sao?”
Giọng điệu của Hoắc Ẩn nghe hơi tủi thân, giống như là chó nhỏ tội nghiệp.
Tôi an ủi: “Cậu khá tốt, còn có tinh thần trọng nghĩa như vậy, chỉ là tôi không muốn làm phiền cậu.”
“Không phiền.” Hoắc Ẩn cười nói: “Thật ra cậu cũng khá tốt. Trước nay đều là tôi che chở anh em, đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ tôi.”
“Vì cậu xứng đáng!”
“Thật sao?”
“Ừm.”
Hoắc Ẩn nhìn đi chỗ khác, vành tai đỏ ửng, giống như một chú cún ngây thơ đáng yêu.
Chờ sau khi Hoắc Ẩn đưa tôi về nhà, tôi lại chạy thục mạng đến chỗ Quý Lãnh.
Tôi cho rằng đến xem Quý Lãnh biểu diễn ở quán bar, chỉ cần nghe nhạc một chút, vỗ tay một chút, khen hai ba câu là có thể hoàn tất.
Nhưng không nghĩ đến quà của Quý Lãnh cũng không dễ nhận như vậy.