-
Chương 2
4.
Tôi thất thểu từ trong bệnh viện đi ra ngoài, cả người tôi trùm kín mít, cơn đau ở hạ thân đã dần chuyển sang ngứa ngáy đến tê dại.
Đúng vào lúc này, tôi nhận được cuộc gọi từ Vương Kỳ.
“Ngôn Ngôn, tớ khó chịu quá đi!”
Tiếng khóc nghẹn ngào của cô ấy từ đầu dây bên kia truyền đến.
Tôi vội vàng hỏi thăm:
“Sao vậy Kỳ Kỳ?”
Vương Kỳ ở đầu dây bên kia khóc dữ dội hơn, giống như đang chịu đựng nỗi đau đớn thấu trời vậy.
Từ những lời giải thích đứt quãng của cô ấy, tôi cũng hiểu được đại khái chân tướng sự việc.
Sau khi đi Tây Tạng về, Vương Kỳ cảm thấy da dẻ của mình rất kỳ lạ. Đầu tiên là ngứa ngáy không chịu được, bây giờ vừa đau vừa ngứa, cô ấy đã gãi hết lần này đến lần khác mà cũng chẳng có ích, giống như dưới da có vô số con trùng đang gặm nhấm xé rách da thịt cô ấy vậy.
Nhưng đến bệnh viện kiểm tra nhiều lần mà vẫn không khám ra được bệnh gì.
Tôi vội vàng chạy đến phòng bệnh của Vương Kỳ, cảnh tượng trước mắt thực sự khiến tôi sợ ngây người.
Toàn thân trên dưới của Vương Kỳ, kể cả khuôn mặt đều đầy rẫy những dấu vết do cô ấy gãi mạnh trên da lưu lại, những vệt đỏ dài khắp người chỉ nhìn thấy thôi cũng giật mình. Có chỗ là m/á/u thịt mới bị tróc ra, có chỗ là những vệt m/á/u vừa đông lại.
Vương Kỳ vẫn cứ tiếp tục gãi mạnh trên da thịt như thể đã mất đi cảm giác vậy, ba y tá bên cạnh cũng không thể kìm tay cô ấy lại được.
“Kỳ Kỳ!”
Tôi giúp ý tá giữ chặt tay cô ấy lại, Vương Kỳ khó chịu hét lên:
“Có thứ gì đó! Có thứ gì đó! Tôi đã nói dưới da tôi có con trùng đang bò bên trong, vì sao mấy người không tin tôi?”
“Các người mau lột da tôi ra, bắt con trùng trong đó ra đi mà!”
Vương Hạo Đông từ bên ngoài đi vào, trong tay còn xách cặp lồng đựng cơm, anh ta nhíu mày đi về phía tôi, lắc đầu nói:
“Bệnh viện đã kiểm tra rất nhiều lần, da của Kỳ Kỳ không có vấn đề gì cả, các bác sĩ đều không tìm được nguyên nhân.”
Vương Hạo Đông khựng lại một chút rồi nói thêm:
“Hiện tại các bác sĩ còn nghi ngờ có thể xuất phát từ khía cạnh tinh thần.”
Vẻ mặt Vương Hạo Đông rất khổ sở, tình cảm giữa anh ta và Vương Kỳ thời gian qua vẫn rất tốt.
Nhưng nhìn từ tình huống trước mắt, Vương Kỳ thực sự có một vài triệu chứng của bệnh tâm thần.
Y tá tiêm một liều thuốc an thần, Vương Kỳ mới bình tĩnh trở lại rồi ngủ thiếp đi.
Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng trong lòng tôi đã có một vài suy đoán mơ hồ, tôi hỏi Vương Hạo Đông:
“Từ chuyến đi Tây Tạng về, anh có triệu chứng không khỏe nào hay không?”
Anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Cũng không có triệu chứng gì đặc biệt, chỉ là gần đây cứ cảm thấy hơi đau đầu, chắc là vì dạo này quá mệt mỏi, tan làm liền đến bệnh viện chăm sóc Kỳ Kỳ, còn thường xuyên thức khuya tăng ca nên mới như thế.”
Vương Hạo Đông day day trán, trông rất đuối sức.
Những chuyện xảy ra gần đây khiến thần kinh của tôi cực kỳ nhạy cảm.
Trực giác mách bảo tôi rằng, cơn đau đầu mà Vương Hạo Đông vừa nói không đơn giản như vậy.
“Anh không cảm thấy tất cả mọi chuyện quá trùng hợp hay sao?”
Tôi nói ra những suy đoán của tôi cho Vương Hạo Đông biết. Từ sau khi đi Tây Tạng trở về, chúng tôi lần lượt xuất hiện những triệu chứng khác nhau, hơn nữa tôi còn nói đến chuyện ngôi chùa vốn không hiển thị trên bản đồ cho anh ta biết.
Vương Hạo Đông nghe xong, sắc mặt bỗng nghiêm trọng hẳn, rõ ràng chuyện xảy ra quá trùng hợp thực sự khiến người ta khó lòng tin được.
Tôi nói ra điểm mấu chốt, có lẽ chúng tôi cần đi đến một chuyến đến Tây Tạng mới có thể tìm ra nguyên nhân.
Vương Hạo Đông không đồng ý ngay mà nói cần phải suy nghĩ cho thật kỹ càng mới quyết định, tôi bảo anh ta mau chóng trả lời tôi, trả lời càng sớm càng tốt.
Nào ngờ vào đêm hôm đó, tôi lại nhận được cuộc gọi của Vương Kỳ, giọng nói rất hoảng loạn:
“Vương Hạo Đông đột ngột ngất xỉu, bác sĩ nghi ngờ là xuất huyết não, bây giờ anh ấy đã được đến phòng cấp cứu!”
Tôi lo lắng không yên vội chạy đến bệnh viện, lúc tôi vừa đến nơi, Vương Hạo Đông đã tỉnh lại.
Không phải là xuất huyết não, nhưng bác sĩ cũng chưa tìm ra nguyên nhân bệnh.
So với những cơn đau đầu trước đó, cơn đau lần này dữ dội hơn nhiều.
Vương Hạo Đông được cách ly một mình trong phòng bệnh, bệnh viện sợ anh ta làm ra chuyện gì quá khích sẽ hại người khác.
Vương Kỳ ôm mặt khóc lóc không ngừng.
Trong phòng bệnh, Vương Hạo Đông quỳ trên sàn dùng tay đấm xuống sàn như đang phát điên, thỉnh thoảng lại dùng nắm đấm đánh vào đầu mình, tiếng gào thét dù cách một phòng bệnh cũng có thể nghe thấy.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Đến bác sĩ cũng không tìm ra nguyên nhân, rốt cuộc bọn mình bị làm sao vậy chứ?”
Vương Kỳ khóc như mưa, nhưng móng tay vẫn không ngừng gãi trên da thịt.
“Vương Hạo Đông nói nguyên nhân có thể là do ngôi chùa đó, nhưng bọn mình có làm gì đâu chứ…”
Vương Kỳ giàn giụa nước mắt hỏi tôi, tôi cũng không biết nên trả lời cô ấy thế nào.
Mãi cho đến đêm khuya, Vương Hạo Đông mới được ra khỏi phòng bệnh, anh ta nói với tôi:
“Cô nói đúng, chúng ta cần phải đi thêm một chuyến đến Tây Tạng.”
5.
Sau mấy tiếng đồng hồ chịu đựng giày vò trên máy bay, cuối cùng chúng tôi đã đến Tây Tạng lần nữa.
Khác với lần trước, lần này chúng tôi không còn bất kỳ tâm trạng nào để ngắm nhìn phong cảnh nơi đây, chỉ muốn mau chóng tìm được ngôi chùa cổ quái lần trước.
Dọc theo con đường quen thuộc tiến về phía trước, chúng tôi đã đi rất lâu, nhà cửa dần dần thưa thớt đi, nhưng chúng tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng của ngôi chùa đó.
Phải biết rằng, lần trước chúng tôi chỉ tốn hơn nửa giờ là đã đi đến nơi.
Vương Kỳ run rẩy hỏi:
“Ngôi chùa đó đi đâu rồi?”
Tôi và Vương Hạo Đông đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều chùng xuống, có một dự cảm không lành hiện lên trong đầu tôi, e rằng chúng tôi đã gặp phải chùa ma quỷ rồi.
Hơn nữa, điều này cũng một phần chứng minh được, những chuyện mà ba người chúng tôi lần lượt gặp phải đều do ngôi chùa đó giở trò quỷ!
Chúng tôi bất lực không nói nên lời, Vương Kỳ gãi hai bên cánh tay, cô ấy là người sụp đổ tinh thần đầu tiên:
“Chúng ta sắp ch/ế/t rồi sao…”
Tôi cảm nhận được một nỗi bất lực sâu sắc, nhưng vẫn vực dậy tinh thần, gắng gượng an ủi cô ấy:
“Không đâu, trời sẽ không diệt đường sống của con người.”
Hạ thân của tôi vẫn đau đớn như kim đâm nhưng đã dần tê dại đi, tôi cố nhịn cơn đau đi tiếp về phía trước.
“Các ngươi đến tìm chùa thần sao?”
Giọng nói của một thiếu niên vang lên sau lưng bọn tôi.
Tôi giật mình quay đầu lại ngay lập tức, chỉ thấy một chàng trai trên người mặc quần áo dân tộc Tạng đứng cách chỗ chúng tôi không xa, sắc mặt ngăm đen xen lẫn chút đỏ hồng của vùng cao nguyên, nhưng đường nét trên mặt cậu ta trông rất tuấn tú, trông vừa chất phác vừa hoang dã.
Lúc này, cậu ta đang nhìn về phía bọn tôi với vẻ ngại ngùng, Vương Hạo Đông vội bước đến, giọng nói có vẻ kích động:
“Cậu biết ở đây có một ngôi chùa sao?”
Thiếu niên dùng tiếng hán không được thông thạo giao tiếp với chúng tôi:
“Đã từng có vài người ngoại tộc xông vào chùa thần, sau đó gặp phải phiền phức, là người nhà của tôi đã giải quyết giúp họ.”
Những lời chàng trai nói làm cho chúng tôi nhìn thấy được hy vọng, Vương Hạo Đông khá lý trí, anh ta thận trọng hỏi thăm:
“Ngôi chùa này vốn không tồn tại, làm sao cậu biết được?”
Chàng thiếu niên rất dễ ngại, lúc căng thẳng thường vô thức sờ vào mũi.
“Thế nên mới nói đây là một ngôi chùa thần, chỉ có người có duyên vào lúc cơ duyên trùng hợp mới có thể nhìn thấy được, gia tộc của tôi nhiều đời cung phụng chùa thần, cho nên mới biết được.”
Vương Hạo Đông lại hỏi tới:
“Vậy sao cậu lại xuất hiện ở đây?”
“Bởi vì hôm nay là ngày hiến tế mỗi tháng một lần, gia tộc của tôi đều phải đi đến đó.”
Thiếu niên ngại ngùng gãi đầu:
“Tôi có hơi ham chơi, không muốn về nhà sớm cho nên mới gặp được mọi người, tôi thấy mọi người đang tìm chùa thần, thế nên đoán được có thể mọi người đã gặp phải phiền phức.”
Vương Hạo Đông nghe vậy cũng dần giãn đôi chân mày ra, tôi và Vương Kỳ cũng gật đầu theo.
Chàng trai tên là Tang Duẫn, cậu ta dẫn bọn tôi về nhà, nói rằng có thể giúp đỡ bọn tôi.
Vương Kỳ bất mãn lẩm bẩm:
“Nếu đã là chùa thần sao lại còn đày đọa người khác cơ chứ!”
Tang Duẫn ngại ngùng sờ mũi:
“Thần Đại Hắc Thiên(*) phù hộ các tín đồ, các người đi vào trong chùa thần, lại kích hoạt nghi thức hiến tế, thần Đại Hắc Thiên tự nhiên sẽ coi các người là tín đồ.”
(*) Thần Đại Hắc Thiên - Mahakala là một vị thần hộ pháp trong Phật Giáo Kim Cương Thừa được tôn kính trong hầu hết các truyền thống Tây Tạng.
“Kích hoạt hiến tế?”
“Phải.”
Tang Duẫn gật đầu, nói tiếp:
“Gõ vào trống A Tỷ, chính là đang truyền đạt đến thần Đại Hắc Thiên rằng mình nguyện ý cả đời cung phụng thần linh, cầu xin thần phù hộ.”
Vương Kỳ rụt cổ lại, cô ấy thực sự đã gõ trống A Tỷ.
Tôi vội vàng hỏi:
“Vậy thì kích hoạt hiến tế sẽ có hậu quả thế nào? Nếu đã phù hộ cho tín đồ, vì sao bọn tôi lại phải chịu đau đớn như vậy?”
Tang Duẫn giải thích tiếp:
“Kích hoạt hiến tế chứng tỏ giữa các người và thần linh đã ký kết khế ước, các người phải hiến tế cho thần Đại Hắc Thiên, thần Đại Hắc Thiên sẽ phù hộ cho các người, nhưng các người không có hiến tế nên thần chỉ có thể tự mình đến lấy vật tế mà thôi.”
“Vật tế?”
Tang Duẫn gật đầu:
“Pháp khí mà các người nhìn thấy đầu tiên là gì thì đồng nghĩa với việc các người sẵn lòng dâng hiến cho thần Đại Hắc Thiên pháp khí đó.”
Vương Kỳ suýt chút đã khóc òa lên, thứ đầu tiên cô ấy nhìn thấy là trống A Tỷ, cách làm trống A Tỷ là phải lột một tấm da hoàn chỉnh của thiếu nữ còn trong trắng, cho đến khi phần da cuối cùng bị lột ra, ý thức của thiếu nữ phải tỉnh táo hoàn toàn, cả quá trình vô cùng đau đớn.
Vương Hạo Đông lên tiếng:
“Pháp khí đầu tiên tôi nhìn thấy là một cái bát.”
Ánh mắt Tang Duẫn có vẻ tiếc nuối:
“Đó là bát Ca Ba Lạp, được làm ra từ đầu sọ con người.”
Sắc mặt Vương Hạo Đông rất khó coi, nghĩ đến những cơn đau đầu như búa bổ trước đây, thì ra nguyên nhân là đây.
Tang Duẫn lại nhìn về phía tôi đang lúc tôi cúi đầu suy nghĩ:
“Vậy còn cô, cô nhìn thấy gì?”
Tôi mơ hồ đoán được gì đó, ánh mắt nhìn chăm chú vào Tang Duẫn.
“Là một đóa hoa sen.”