8.
Đêm khuya, chúng tôi đi theo bố mẹ Tang Duẫn đi đến một bãi đất trống, sau đó bắt chước họ quỳ xuống đất.
Đợi đến lúc mặt trăng lên cao nhất, một cảm giác áp bức bao trùm lấy tôi, giống như có người đang bóp chặt cổ tôi vậy.
Một ngôi chùa thật lớn dần dần hiện ra trước mắt chúng tôi.
Nó lại xuất hiện rồi.
Ba người bọn tôi giật mình bởi cảnh tượng trước mặt, thì ra trên đời thật sự có thứ khoa học không lý giải được.
Giọng nói của Tang Duẫn vang lên:
“Đi vào thôi.”
Chúng tôi đi vào trong chùa, đây là lần thứ hai tôi tiến vào nơi này, một cảm giác quen thuộc ập đến.
Lúc này đêm đã khuya, ngôi chùa này rõ ràng càng u ám và kinh khủng hơn.
Trong mơ hồ dường như có tiếng tụng kinh vang đến, trong tay chúng tôi cầm vật tế, lấy hết can đảm đi về phía đại điện trung tâm.
Càng đi đến gần đại điện, lòng tôi càng thêm hoảng loạn. Lúc bước qua ngưỡng cửa, cuối cùng chúng tôi cũng đã nhìn thấy rõ tượng phật to lớn kia.
Đó là một tượng thần có sáu cánh tay, thân thể màu xanh đen, trên cổ đeo một chuỗi tràng hạt đầu người, đầu đội quan miện có năm đầu lâu, trên sáu cánh tay lần lượt cầm bát Ca Ba Lạp, thanh đao hình lưỡi liềm, chuỗi hạt bằng xương người, trống lục lạc, sợi dây móc câu và đinh ba; sau lưng là ánh lửa cháy lớn, trông hung bạo và dữ tợn vô cùng.
Tôi và Vương Kỳ sợ đến mức suýt ngã xuống đất.
“Đây… đây thật sự là Thần sao?”
Vương Kỳ nhỏ giọng hỏi tôi.
Tôi lắc đầu, ra hiệu bảo cô ý đừng nói lung tung ở đây.
Sau đó tôi đi đến bàn tế lễ, đặt từng bát vật tế vào ngay ngắn, Vương Kỳ và Vương Hạo Đông theo sát phía sau.
Mọi việc đã đến nước này, chúng tôi cũng không còn cách nào khác.
Tôi quỳ xuống tấm đệm cói, chắp tay trước ngực cầu nguyện thần Đại Hắc Thiên sẽ buông tha cho chúng tôi.
Mỗi một phút một giây trôi qua đều rất giày vò, thời gian ba mươi phút cứ như vĩnh viễn không có hồi kết.
Không biết đã qua bao lâu, trước mặt tôi dường như có một âm thanh sột soạt vang đến.
Ngay lập tức tinh thần của tôi căng thẳng vô cùng, Tang Duẫn nói với chúng tôi, dù có nghe thấy âm thanh gì cũng đừng mở mắt, tôi nhắm chặt đôi mắt, cơ thể cũng trở nên căng cứng theo.
Nhưng cái cảm giác bị nhìn chăm chú cứ như rắn độc quấn trên người khiến cho mồ hôi lạnh cứ chảy dọc xuống.
Trong một khoảng không tĩnh mịch dường như tôi nghe thấy tiếng hít thở ồm ồm từ phía trước truyền đến, trên đỉnh đầu như thể có một bóng mờ nào đó bao phủ lại, đến một tia sáng cũng chẳng lọt vào.
Cảm giác này ngột ngạt đến khó thở!
Một lúc sau, cảm giác bị nhìn chăm chú đã tan biến, từ phía trước mặt lại vang đến tiếng bát va vào nhau, sau đó là tiếng nhai nuốt.
Chóp mũi tôi cứ quanh quẩn một mùi hôi thối, khiến người ta chỉ muốn nôn ra.
Tôi cố sức nhịn lại, nhưng Vương Kỳ đã nôn khan hai tiếng, dù tiếng động không lớn, nhưng trong đại điện ngoài tiếng nhai nuốt ra, tiếng nôn khan của cô ấy vang lên nghe rất rõ ràng.
Cũng may thứ ở phía trước không chú ý tới Vương Kỳ mà vẫn ở đó cắn nuốt, tiếng nhai càng lúc càng lớn.
Nghĩ đến những thứ nó ăn chính là những vật tế do chúng tôi thu thập chiều nay, tôi lại thấy ghê tởm vô cùng.
Đây thực sự là Thần nhân từ thương xót chúng sinh mà Tang Duẫn nhắc đến đó sao?
Mười phút nữa lại trôi qua, tiếng gặm nhấm đã dần dần chậm lại, từ trước đến nay tôi chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm như thế này bao giờ.
Vào lúc tôi cho rằng tất cả mọi thứ đã sắp kết thúc thì lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Vương Hạo Đông truyền đến.
“Aaaa!”
Tôi đột ngột mở mắt ra nhìn sang Vương Kỳ.
Cảnh tượng trước mặt gần như khiến chúng tôi hồn bay phách lạc, một con quái vật khổng lồ màu xanh đen béo bở ghê tởm nhô nửa cơ thể ra khỏi tượng thần, mặt mũi nó dữ tợn, trên miệng còn dính máu tươi, sáu cánh tay đang nhảy múa giữa không trung, một cánh tay trong số đó còn đang tóm chặt Vương Hạo Đông.
Đây vốn không phải là thần Đại Hắc Thiên!
Dự cảm không lành kia lại hiện lên trong đầu, Tang Duẫn đã lừa gạt chúng tôi!
“Hạo Đông!”
Vương Kỳ vừa khóc vừa hét lớn.
Tôi lập tức chặn miệng Vương Kỳ lại, kéo cô ấy chạy ra khỏi đại điện.
Chi thấy con quái vật béo ú ghê tởm kia đột nhiên chìa một cánh tay ra, nhẹ nhàng túm lấy đầu của Vương Hạo Đông kéo ra dễ dàng như trở bàn tay.
“Aaaa!”
Theo tiếng hét thảm thiết của Vương Kỳ, m/á/u từ trong cổ đã đứt ngang của Vương Hạo Đông đã phun ra khắp nơi, bắn tung tóe lên người chúng tôi.
Quái vật đùa nghịch cái đầu của Vương Hạo Đông trong tay, giống như đang muốn thưởng thức kỹ càng hơn, phần cơ thể còn lại bị nó tùy tiện ném sang một bên, xác thịt nặng nề ngã xuống đất.
“Còn ngây ra đó làm gì, chạy thôi!”
Trước đó tôi có cảnh giác, nên lúc Tang Duẫn đóng cửa đại điện, tôi đã dùng một gói khăn giấy để chặn ở cửa.
Vương Kỳ vẫn ngồi lê lết dưới đất, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cơ thể đã mất đi phần đầu của Vương Hạo Đông nằm ở cách đó không xa.
Trong tình thế cấp bách, tôi tát hai bạt tai vào mặt cô ấy:
“Nếu còn không chạy, đêm nay chúng ta đều phải ch/ế/t ở chỗ này.”
Vương Kỳ bị tôi kéo theo chạy lảo đảo ra ngoài, chúng tôi đẩy cánh cửa đại điện ra, cả nhà Tang Duẫn vốn dĩ nên đợi ở đây thì đã chạy mất không còn biết tung tích.
Tôi và Vương Kỳ cố hết sức chạy ra bên ngoài ngôi chùa.
Tôi phát hiện con quái vật trong đại điện còn đang gào thét đầy phẫn nộ, giống như tạm thời nó vẫn không thể tách rời khỏi tượng thần vậy.
9.
Không may, cổng lớn của ngôi chùa đã bị khóa chặt, tôi và Vương Kỳ dùng hết sức bình sinh cũng không thể lay động được nó một chút nào.
“Vì sao các người không chịu ngoan ngoãn thêm một chút?”
Giọng nói của Tang Duẫn từ bên ngoài vàng đến, nhưng lần này, trong giọng điệu hồn nhiên ngại ngùng ban đầu lại lạnh lùng ngập tràn những ác ý đáng sợ.
Tôi nghiến răng đáp lại:
“Quả nhiên là cậu, vì sao cậu muốn hại chúng tôi?”
Tang Duẫn hừ một tiếng:
“Muốn trách thì trách các người xông vào trong đó trước, thần Đại Hắc Thiên muốn dùng các ngươi làm thành pháp khí, các người còn phải biết ơn mới phải!”
“Cậu nói láo! Thứ các người cung phụng vốn không phải là thần Đại Hắc Thiên chân chính!”
Vương Kỳ tức giận đến run người.
Tang Duẫn bật cười khinh thường nói:
“Đám người đó thì biết cái gì, chỉ là một lũ kiến hôi, thứ chúng tôi cung phụng mới là thần linh thật sự, ngài có thể thực hiện bất kỳ nguyện vọng nào trên đời, cái gì mà từ bi hỷ xả phổ độ chúng sinh đều là những lời vớ vẩn!”
“Vốn dĩ nếu các người không đến thì có thể sẽ từ từ bị luyện hóa, không cần phải chết nhanh như vậy. Nhưng nếu như các người đã đến rồi, tôi dứt khoát để các người trở thành tín đồ vậy, pháp khí làm từ tín đồ thì sức mạnh sẽ lớn hơn từ người bình thường.”
“Điên rồ! Các người vĩ đại như thế sao không lấy mình đi làm pháp khí đi!”
Vương Kỳ mắng chửi.
Tôi lớn tiếng phản bác lại:
“Dùng tà ác cung phụng đương nhiên là Tà thần, các người vốn thực sự không cần thần linh gì cả, các người chẳng qua chỉ đang viện cớ để làm việc ác, giống như những cô gái vô tội kia, rõ ràng là bị một đám ác ma trút bỏ dục vọng, mà lại khăng khăng đưa ra một lý do quang minh chính đại, thực sự ghê tởm vô cùng!”
Tang Duẫn vừa đắc ý vừa cuồng vọng lên tiếng:
“Hừ, ch/ế/t đến nơi mà còn mạnh miệng, thần linh sẽ không tha thứ cho các người!”
Nhìn thấy con quái vật sau lưng đã sắp vùng vẫy ra khỏi tượng thần, tôi và Vương Kỳ rơi vào trong sợ hãi và cơn tuyệt vọng sâu thẳm.
Đúng vào lúc này, tiếng tụng kinh từ nơi xa xôi vọng đến.
Trong đêm tối sợ hãi, âm thanh này bất giác giúp tôi dần dần bình tĩnh trở lại, tôi nắm chặt bàn tay Vương Kỳ, dẫn cô ấy chạy về hướng kinh văn truyền đến.
“Bọn mình… bọn mình sẽ đi đâu đây?”
Vương Kỳ vừa thở hổn hển vừa hỏi.
Tôi cất giọng bình tĩnh nói:
“Cậu còn nhớ chiều nay vị tăng nhân đó đã nói gì với chúng ta không? Hắn nói tín ngưỡng cái gì sẽ nhận được cái đó.”
“Cả nhà Tang Duẫn vốn dĩ không tín ngưỡng thần Đại Hắc Thiên chân chính, mà là Tà Thần không biết từ đâu chui ra rồi ngụy trang thành thần Đại Hắc Thiên! Tang Duẫn lừa chúng ta đến hiến tế Tà Thần, vốn dĩ chúng ta không phải tín đồ của nó, nhưng một khi đến hiến tế thì trong mắt Tà Thần, chúng ta đã tín ngưỡng nó, đồng nghĩa với việc sẽ bằng lòng dâng mình lên làm thành pháp khí cung phụng cho nó, thế nên nó đã lấy đi phần đầu của Vương Hạo Đông.”
Vương Kỳ đau khổ nói:
“Là bát Ca Ba Lạp.”
“Đúng vậy.”
Tôi vừa liều mạng chạy, vừa cố tìm kiếm nơi phát ra tiếng tụng kinh, lúc chiều tôi từng nghe thấy âm thanh này, chính là lúc người già trong thôn đó mất, các tăng nhân đã niệm kinh văn này.
Nếu như tôi đoán không lầm, tiếng tụng kinh xuất hiện vào giờ phút này chính là hy vọng duy nhất của chúng tôi.
Tôi kéo theo Vương Kỳ chạy mãi cho đến sân sau của chùa.
Khi Tà Thần trở nên giận dữ, nơi này cũng dần dần hiện ra hình dáng ban đầu của nó.
Cỏ hoang mọc dại thành từng bụi, sơn tường tróc lóc từng mảng, lộ ra vách tường loang lổ, cảnh tượng đổ nát đã trải rộng ở khắp nơi, tràn ngập thứ mùi mục nát chết chóc.
“Đây là…”
Vương Kỳ sững sờ nhìn toàn bộ cảnh tượng trước mặt, cô ấy ngạc nhiên đến mở mắt thật to.
Trái tim tôi đập mạnh một nhịp:
“Chạy tiếp đi! Không được dừng lại!”
“Đợi đã!”
Vương Kỳ đột nhiên nắm lấy tay tôi, cô ấy lấy ra một cái bật lửa từ trong túi ra, đây là bật lửa của Vương Hạo Đông.
“Bà đây sẽ thiêu rụi ngôi chùa quỷ quái này!”
Vương Kỳ châm lửa vào đám cỏ dại dưới đất, ngọn lửa nhanh chóng lan ra, theo sau đó là tiếng hét căm phẫn của Tà Thần.
Vương Kỳ cười khẩy một tiếng, sau đó tiếp tục chạy theo tôi.
Chỉ là lần này, chúng tôi đã không còn đường lùi nữa rồi.
Đợi đến lúc chúng tôi không còn chạy được nữa mới phát hiện ra trước mặt là một vách núi, rõ ràng là một ngôi chùa sao có thể xuất hiện ra một vách núi được chứ?
Tiếng tụng kinh rõ ràng truyền đến từ phía trước, nhưng lại xa xôi tựa như tận ở phía chân trời.
Chúng tôi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Trong ánh lửa ch/á/y sau lưng, một con quái vật hoàn chỉnh toàn thân có màu xanh đen đang sắp vượt qua đám lửa cháy lao về phía chúng tôi, tôi vội kéo lấy tay Vương Kỳ:
“Cậu có sẵn sàng cược một ván không, hay là để mặc cho con quái vật đó lột da rút gân?”
Chúng tôi nhìn nhau, sau đó thả người nhảy xuống vách núi.
Xung quanh chỉ nghe tiếng gió gào thét, chúng tôi dường như đang rơi xuống rất nhanh, nhưng những trói buộc trên người lại giống như bị tháo bỏ toàn bộ.
Hai chúng tôi ngất đi, không còn biết gì nữa.
10.
Khi tỉnh lại, tôi nhận ra cả hai chúng tôi đang nằm trong bệnh viện, tiếng ồn ào của người qua kẻ lại trong bệnh viện mới giúp tôi cảm thấy an tâm hơn.
Vương Kỳ vẫn còn ngủ ở giường bên cạnh.
Y tá đi vào nói, ngày hôm qua có du khách phát hiện ra hai chúng tôi ở một bãi đất trống, sợ rằng chúng tôi xảy ra chuyện gì nên đã vội vàng đưa chúng tôi đến bệnh viện.
Tôi vẫn cố chấp hỏi thêm:
“Xin hỏi có nhìn thấy một người đàn ông khoảng tầm hai mươi lăm tuổi, dáng người cao tầm 1m9, trên người mặc quần áo leo núi màu đen hay không?”
Y tá lắc đầu trả lời:
“Không có, chỉ thấy có hai người các cô thôi.”
Tôi vô thức nhìn sang Vương Kỳ thì thấy cô ấy đã mở mắt, hai hàng nước mắt từ trong hốc mắt chảy ra ngoài.
Giống hệt như tôi nghĩ, ngôi chùa đó vốn chỉ tồn tại trong hư vô.
Cái gọi là vách đá chắc chắn là do tà thần giở trò, đó chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt mà thôi.
Tiếng tụng kinh chính là âm thanh dẫn dắt chúng tôi đi đúng đường, trong bóng tối có người đang giúp đỡ chúng tôi.
Toàn bộ các triệu chứng lạ trên người chúng tôi đều biến mất chỉ sau một đêm.
Trước khi rời khỏi Tây Tạng, chúng tôi lại đi đến nơi đó rất nhiều lần.
Nhưng tôi không nhìn thấy bãi đất trống đó lần nào nữa, cũng không gặp gia đình Tang Duẫn, như thể toàn bộ những thứ này chưa từng tồn tại vậy.
Ngoài sự biến mất của Vương Hạo Đông đang nhắc nhở chúng tôi, tất cả mọi việc xảy ra là thật.
Chúng tôi ở lại Tây Tạng thêm một tuần nữa, Vương Kỳ mới đồng ý trở về cùng tôi.
Trước khi đi, tôi vô thức quay đầu lại, có một vị tăng nhân đứng trong đám đông dường như đang quan sát tôi.
Khoảng cách quá xa khiến tôi không thể nhìn rõ tướng mạo của người đó, tôi chỉ nhớ đôi mắt đó, đôi mắt lộ rõ vẻ thông hiểu và thương xót như trước đó.
Tôi mỉm cười như lời cảm ơn, sau đó quay đầu đi vào sân bay.
Sau khi về đến nhà, cuộc sống của tôi dần dần đi vào quỹ đạo như trước.
Tôi hy vọng Vương Kỳ có thể vượt qua nỗi đau mất đi người bạn trai, thế nên thường xuyên hẹn cô ấy ra ngoài đi dạo mua sắm.
Nhưng cô ấy vẫn luôn buồn bực không vui.
Mãi cho đến một ngày, cô ấy gọi điện thoại cho tôi, trong điện thoại cô ấy hào hứng nói với tôi rằng, Vương Hạo Đông đã về.
“Là thật đó! Hạo Đông nói có một tăng nhân dân tộc Tạng đã cứu anh ấy, anh ấy trở về rồi!”
Ở phía bên kia, Vương Kỳ vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng tôi lại mơ hồ cảm giác có gì đó bất thường.
Cô ấy hẹn tôi tối nay cùng nhau ăn cơm, tôi đồng ý ngay mà không cần nghĩ ngợi.
Buổi tối hôm đó, tôi thật sự đã nhìn thấy Vương Hạo Đông, nhưng trời mùa hè mà trên cổ anh ta lại quấn một chiếc khăn quàng dày cộm, những người đi ngang qua đều nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu.
Nhưng Vương Kỳ thì lại giống như không nhìn thấy gì cả vậy, cô ấy vẫn đang chìm đắm trong sự vui sướng khi gặp lại bạn trai.
“Đã lâu không gặp.”
Vương Hạo Đông mỉm cười chào hỏi với tôi.
Tôi quan sát anh ta một hồi lâu, trong ánh mắt anh ta lóe lên những tia sáng kỳ lạ.
Lúc này, Vương Hạo Đông đang kể lại anh ta được vị tăng nhân cứu như thế nào, sau đó là tình cảnh sống lại ra sao, Vương Kỳ nghe kể mà nước mắt lưng tròng.
Nhưng vào khoảnh khắc Vương Kỳ nhào vào trong lòng Vương Hạo Đông, tôi nhìn thấy anh ta vô thức sờ vào mũi.
(Hết.)
Bình luận facebook