• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Uyển Nương (2 Viewers)

  • Chương 3

Tây Cung là cug điện của Hoàng Hậu, mọi ngóc ngách đều tinh xảo đẹp đẽ. Phía ngoài là những bậc thang bằng bạch ngọc, còn có đài cao để tổ chức yến tiệc.

Hôm qua ta đã bị Hoàng hậu bắt múa một điệu ở đây.

Nhưng bây giờ, trên cầu thang bằng đó có rất nhiều người đang nằm, m..au không ngừng chảy ra dưới thân họ, bị nước mưa rửa trôi. Ta nhìn thấy một vài gương mặt ngửa lên, đều là những quần thần và phi tần hôm qua muốn xem ta múa.

Trước khi chec đều bị kiếm ch..ém vào mắt.

Tất cả đều giống nhau.

Những người đó không hề khuyên can Hoàng Hậu, ánh mắt bọn chúng đều nhìn chằm chằm vào eo ta, hùa nhau chế giễu thân phận thấp hèn của ta, tất cả bọn họ đều đã chec dưới trận mưa này.

Ta ngẩng đầu, hoàng đế đang đưa lưng về phía ta, đoản kiếm trong tay lóe lên ánh sáng lạnh, còn có máo nhỏ xuống. Mái tóc của Lưu Lương rối tung, nhưng từng sợi tóc đều bạc trắng. Đúng lúc này bầu trời sáng lên một chớp, cảnh tượng vô cùng khiếp sợ.

Hoàng hậu từ trước đến nay luôn đoan trang tao nhã, thì nay đang bị dọa đến mức nằm bệt xuống đất, không thể động đậy.

Lưu Lương bước đến gần, gằn giọng: "Ba tháng ta đi, ngươi đã làm gì với Uyển Nương?"

Tạ Hoàng Hậu khóc không thành tiếng liên tục lắc đầu, nghẹn ngào không nói.

Lưu Lương ném thanh kiếm xuống đất, với tay bóp cổ Tạ Doanh, lạnh lùng nói: "Ta hỏi ngươi, các ngươi đã làm gì nàng. Tạ gia muốn hoàng hậu, ta cho, muốn công danh, ta đồng ý, muốn quyền thế, ta đều đã cho, sao các ngươi động đến Uyển Nương của ta làm gì?"

Rõ ràng Tạ Doanh mới là người bị bóp cổ, nhưng gân xanh trên cổ Lưu Lương lại thi nhau nổi lên, mắt đen như mực.

Nữ quan phía sau ta khóc lọc chạy lên trước: "Nương nương! Quý phi tới rồi."

Lưu Lương chợt bừng tỉnh, buông lỏng tay, quăng ngã Hoàng Hậu dưới màn mưa, khiến nàng thở hồng hộc sợ hãi.

Lưu Lương giấu bàn tay dính đầy máu vào trong áo, ngửa mặt lên, chờ nước mưa rửa sạch vết máu bắn lên mặt rồi mới quay người lại.

Đầu bạc rối tung, mặt mũi tái nhợt.

Lưu Lương đứng yên lặng nhìn ta dưới mưa thật lâu rồi mới lên tiếng, nhưng không phải nói chuyện với ta, giọng hắn không nghe rõ vui buồn: "Ai sai ngươi đi tìm Quý phi?"

Xung quanh cầu thang bằng ngọc đều có Cẩm Y Vệ, lúc ta tới đây thì đã thấy, mặc dù tối nay hoàng cung canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt nhưng không có ai ngăn cản ta.

Một vị tướng trẻ tiến lên, quỳ xuống dưới chân Lưu Lương, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Là thần."

Thừa tướng xuất thân làm nông, nhưng mưu lược xuất chúng, luôn đi theo bệ hạ ra chiến tường, một giây sau lại bị bệ hạ đá vào ngực. Thừa tướng nôn ra một ngụm máu, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, tiếp tục bò dậy quỳ rạp dưới chân Lưu Lương, lê đi mấy bước.

Thừa tướng tướng nói: "Bệ hạ tính toán lâu như vậy, không thể bỏ lỡ đại sự. Tạ Hoàng Hậu là đích nữ của Tạ gia, nhưng người khác chec thì chec, nhưng Tạ Hoàng Hậu không thể!!!”

Nước mưa chảy dọc xuống theo sống mũi hệ hạ, không biết hắn có nghe lọt tai hay không mà cất bước về phía ta.

Hắn vừa di chuyển, ta liền lùi lại theo bản năng.

Không biết có bao nhiêu th..i th...e nằm giữa ta và bệ hạ, ta cũng từng nhìn thấy A Lang gi..et người, nhưng chưa bao giờ sợ hãi, bởi vì ta biết A Lang sẽ không bao giờ làm hại ta. Nhưng bệ hạ thì khác, không hiểu sao hôm nay hắn lại phát đi..en như vậy, đến mức muốn gi..et cả Hoàng Hậu mà hắn yêu.

Nói không chừng còn tiện tay gi..et luôn cả ta, gương mặt ta lộ vẻ sợ hãi.

Lưu Lương thấy vậy dừng bước, không bước thêm nữa, mái tóc của hắn bạc sũng nước.

Hắn gọi tên ta, chỉ hai chữ khô khốc:

"Uyển Uyển."

"Ta không tới nữa, nàng đừng sợ ta."

____________

Máo trên cầu thang bằng ngọc rửa ba ngày mới sạch.

Những phi tần và ngoại thần mà bệ hạ gi..et đều xuất thân từ thế gia, trong triều xuất hiện nhiều lời đồn đại khiến bệ hạ không hài lòng. Thừa tướng đi theo bệ hạ cũng có thủ đoạn, kết hợp cả nhu cả cương, nhân cơ hội này đè bẹp khí thế của các thế gia.

Không biết là ai loan tin mà những người trong cung đều biết, vì một câu nói của ta mà bệ hạ bạc đầu trong đêm, không ngừng nôn ra máu.

Ngay cả Tạ Hoàng Hậu cũng lấy lý do bị ốm không dám ló mặt, tạm lánh sóng gió.

Mọi người đang đoán rốt cuộc ta đã nói bí mật gì của tiền triều mới khiến bệ hạ đau lòng đến vậy.

Thật ra, chỉ là vào một đêm mưa, ta ngẩng đầu hỏi hắn:

"Ngài thật là A Lang của ta sao?"

_______________

Sau một trận hứng mưa, ta bị bệnh.

Trước đây cơ thể ta không yếu ớt như vậy, ta còn có thể tự mình trồng trọt trên mảnh đất cha ta đã để lại.

Cho nên ta thường cảm thấy tự ti trước mặt A Lang. Thời kỳ loạn lạc, có không ít quý tộc bị lưu lạc, nhưng khí chất cao quý trang nhã từ trong xương của bọn họ vẫn có thể nhìn ra được. A Lang chính là một người như thế.

Ta thường xuyên vô thức giấu tay khi ở trước mặt hắn.

Sợ hắn chê cười những vết chai trên tay ta. Những lúc như thế, A Lang sẽ cười kéo tay ta ra, nhẹ nhàng áp tay ta lên mặt áp, thở dài:

"Đừng giấu."

Hôm sau, hắn đổi chiếc dây chuyền trị giá ngàn vàng mang theo trên người để đổi lấy phương thuốc bí truyền chăm sóc da cho ta. Ta vẫn thường hoài nghi, có lẽ là hắn đã chăm sóc ta quá tốt.

Cho nên, ta mới không chịu nổi một chút sương gió.

Lúc ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng, trong điện đang tỏa hương, ta lờ mờ nhìn thấy một bóng hình trước mắt, ta nắm lấy sợi tóc dài buông xõa của hắn, nói mê:

"A Lang, sao tóc chàng lại bạc trắng rồi?"

Sau khi tỉnh táo, ta mới phát hiện không phải là Vân Nô, đây là bệ hạ Lưu Lương.

Thân hình hắn giống với Vân Nô, ta ngại ngùng buông tay.

Cũng may, bệ hạ không để ý tới hành động quá phận của ta, chỉ nhìn vào đôi chân hở ra ngoài chăn, trên đó chằng chịt là những vết sẹo dữ tợn. Ta nhăn mày, rụt người vào trong chăn, mắng hắn: "Không được nhìn.”

Bệ hạ giữ chân của ta lại: "Vừa mới cho nàng uống thuốc, người nàng đang đổ mồ hôi, đừng giấu chân vào trong chăn."

Ta nhìn vào mắt hắn, không thấy tia dục vọng trong đó thì mới yên lòng.

Ánh mắt Lưu Lương vẫn còn dán vào vết thương trên chân ta, im lặng hồi lâu mới hỏi: "Có đau không?"

Chắc là hắn đang cảm thấy áy náy.

Ta nhớ tới lời Hoàng Hậu nói ngày hôm qua, hóa ra vết thương này có liên quan đến bệ hạ.

Nhưng không biết vì sao, ta không còn khó chịu, cũng không quan tâm đến sự áy náy của hắn, ta đã quên sạch rồi.

Ta an ủi hắn: "Ta không nhớ lúc bị bỏng cảm thấy gì, nhưng sau khi khỏi thì vừa đau vừa ngứa, nhiều khi ta nghĩ trong chân có dòi nên mới đau và ngứa đến vậy. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua rồi, chỉ là trông xấu xí một chút thôi."

Ta thông cảm: "Chuyện này không liên quan gì đến bệ hạ, Hoàng hậu là người trong lòng ngài, ngài cứu nàng ấy là chuyện hiển nhiên. Nếu như A Lang của ta cũng có ở đó, chắc chắn chàng cũng sẽ cứu ta."

Nếu A Lang của ta ở đó, cho dù người kia có là công chúa hay con gái nhà quý tộc thì A Lang chắc chắn sẽ cứu ta.

Ta thật lòng trả lời.

Không biết đêm qua bệ hạ bị làm sao mà sắc mặt tái nhợt trong chớp mắt, không nói nên lời.

Hắn che miệng ho khan, vậy mà nôn ra cả máo.

Bệ hạ thấp giọng hỏi: "Uyển Uyển, nếu A Lang của nàng chọc nàng tức giận, phải làm gì thì nàng mới tha thứ cho hắn?"

Ta khó hiểu nhìn bệ hạ, hỏi: "Tức giận? Tức giận đến mức nào?"

Lưu Lương cụp mắt, hàng mi run rẩy, hắn nói: "Đến mức khiến nàng cảm thấy, hắn đã phụ nàng."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom