-
Chương 1
- Tác giả
- Dịch: Striving for growth
- Thể loại
- Ngược
- Cổ đại
- SE
- Binh Vương
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- 6
- Lượt đọc
- 7,027
- Cập nhật
Hoàng hậu cho triệu tập toàn bộ đại thần cùng phi tần đến xem, hạ lệnh cho ta múa một điệu của nhà họ Triệu.
Ta bị ép mặc quần áo của vũ cơ, eo để hở trước mặt quần thần, nghe rõ tiếng hít thở của họ trở nên nặng nề.
Tạ Hoàng hậu dung mạo cao quý từ trên cao nhìn xuống, vừa cười nói: "Triệu quý phi, hôm nay mọi người đều đến vì điệu múa của ngươi, sao ngươi còn chưa múa?"
Trong và ngoài cung đều đang đồn rằng Triệu quý phi thân phận thấp kém, trước đây phải ra vào Câu Lan viện múa, để đối lấy tiền sống qua ngày.
Hoàng hậu đang cố tình làm bẽ mặt ta.
Ta ngước lên.
Tạ Hoàng hậu bỗng ngẩn ra, ánh mắt ta cũng không chịu khuất phục, chỉ khẽ trả lời: "Nương nương, ta không thể múa."
Lập tức, có một phi tần tranh công, đứng ra thay mặt Hoàng hậu, hắt rượu lên mặt ta, lạnh lùng quát lớn: "Triệu thị, ngươi dám làm trái lời hoàng hậu sao?"
Rượu nhỏ xuống, mi mắt ta cay xè.
Ta nhấc gấu váy lên, để lộ rất nhiều vết sẹo ở chân, tất cả đều là những vết bỏng, đi lại cũng thấy đau. Nhưng kỳ thực bản thân ta lại không nhớ vì sao ta bị bỏng, ta, mỗi ngày, đều sẽ quên đi một chuyện gì đấy.
Sau đó ta mới phát hiện ra, những chuyện ta quên mất đều có liên quan đến bệ hạ.
Ta cảm giác, chỉ cần thêm một chút nữa thôi là ta sẽ hoàn toàn quên mất ngài ấy.
Tâm trạng của Tạ Hoàng hậu tự nhiên tốt lên, cong môi cười nói: "Hẳn là vì năm đó, khi bị bao vây ở thành U Châu, khi đó bệ hạ chỉ lo lắng cho bổn cung, không tiện chú ý tới ngươi."
Cuộc bao vây ở thành U Châu là một giai thoại nổi tiếng về Đế Hậu.
Vì để cứu Hoàng Hậu bị phản quân nhốt ở U Châu, dù biết rõ đây là âm mưu nhưng Hoàng thượng vẫn vội vàng dẫn binh đi cứu người. Gần như là đơn phương độc mã, thâm tình như núi.
Thì ra ở trong giai thoại đó, chân của ta đã bị loạn quân đốt cháy.
Ta quỳ rạp xuống, nhẹ nhàng nói: "Phu thê Đế Hậu thật đồng tâm, thần thiếp không có gì oán trách."
Lời nói của ta dỗ Hoàng hậu vui như mở cờ trong trong bụng.
_____________
Tạ Hoàng hậu sinh ra trong gia tộc lớn họ Tạ, nàng rõ là một người rộng lượng, nhưng lại hay gây khó dễ với ta.
Bởi vì ta và bệ hạ mới là phu thê thật sự, từ thời niên thiếu. Dù không có mai mối hay không có sính lễ, sau này còn bị coi là có gian tình với nhau, bệ hạ cũng không chịu thừa nhận ta.
___________________
Vào những năm cuối tiền triều, quốc gia bắt đầu loạn lạc đâm đầu vào quyền lực, dân chúng lầm than.
Ta miễn cưỡng sống qua ngày nhờ miếng đất mà cha ta để lại, còn cứu được một thiếu niên, hắn nói tên hắn là Vân Nô.
Sau đó hắn trở thành A Lang của ta. A Lang có đôi mắt phượng lãnh đạm, nhưng khi nhìn ta lại rất dịu dàng, hắn dạy ta viết chữ, trừng trị kẻ ác, cái gì cũng biết làm, hàng xóm đều ghen tị vì ta được gả cho một phu quân tốt.
Sau này, ta mới biết tên hắn không phải là Vân Nô, hắn là Lưu Lương, cháu trai cuối cùng của hoàng đế tiền triều, mang dòng ma..u chính thống của hoàng thất. Ở Lạc Dương có rất nhiều nữ nhân ngưỡng mộ hắn, dù nghe đồn Lưu Lương đã chec nhiều năm nhưng đích nữ nhà họ Tạ, Tạ Doanh vẫn không chịu gả chồng.
Sau này Lưu Lương chiêu binh mua ngựa, phất cờ khởi nghĩa đánh Trung Nguyên, bảo ta ở huyện Ấm chờ hắn.
Ta chờ đến khi A Lang xưng đế, nhưng không nhận được hồi âm.
Ta mồ côi sống một mình, mang theo vài người hầu lớn tuổi tự mình vượt ngàn dặm đến Lạc Dương, suýt nữa đã chec trên đường.
Nhưng ta lại tận mắt chứng kiến cảnh Lưu Lương phong Tạ Doanh, con gái cả của nhà họ Tạ lên làm Hoàng hậu, mọi người đều đổ xô ra đường.
Lúc đó ta đã nghĩ gì nhỉ.
Ta nghĩ.
À.
Ta không còn A Lang nữa rồi.
Nếu lúc trước Lưu Lương nói cho ta biết hắn đã có thanh mai trúc mã, đã có người trong lòng muốn cưới thì ta sẽ không gả cho hắn, ta vẫn sẽ cứu hắn mà.
Nhưng hắn không làm vậy. A Lang đã phụ ta.