-
Phần V END
Tương nhi liền nói cho ta cái kế hoạch ngu ngốc kia, để ta giả thành tên khốn bỏ vợ.
Còn bị ép phải nói những lời trái với lương tâm: “Ta đã đồng ý với Y Y, để nàng làm thê tử duy nhất của ta”.
Kỹ năng diễn xuất của Tương Nhi rất tốt, lơ đãng làm nghiêng ly trà, thể hiện rõ tình cảm khiếp sợ và thất vọng.
Nước trà tràn ra ngoài suýt làm bỏng tay nàng ấy.
Tim của ta như bị bóp lại.
Tương Nhi của ta sao có thể bị bỏng được!
Vì thế ta tiến lên cầm lấy ly trà, đặt thật mạnh lên án kỷ, không kiên nhẫn nói: “Y Y đã được hoàng thượng hạ chỉ phong làm huyện chúa, trong bụng nàng hoài đứa nhỏ của ta, chẳng lẽ ta lại để cho đường đường là huyện chúa phải xuống làm thiếp sao?”.
Xời, tuyệt vời.
Kỹ năng diễn xuất của ta cũng không thể chê vào đâu được.
2
Ta vốn chỉ là một tên tiểu binh xuất thân nghèo khó, trong quân có một vị tướng, tên là Hiên Viên Tương.
Nàng tươi đẹp như ánh bình minh, rựng rỡ như hoa sen, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã cảm thấy nàng như tiên nữ hạ phàm.
Ta tự biết thân phận của mình, nên chỉ dám cẩn thận giấu đi tình yêu này, không nói một lời nào.
Ánh đao bóng kiếm, nàng luôn là người tiên phong.
Bắt đầu từ hôm đó, ta cũng sinh ra dũng khí không sợ ch/ế/t, yên lặng yểm trợ phía sau nàng, thay nàng chắn tên, chắn đao, thuận tiện còn chém rất nhiều quân địch.
Dương lão tướng quân khen ta anh dũng, một mạch đề bạt ta lên làm giáo úy.
Vậy là ta đã có cơ hội có thể thường xuyên nhìn thấy Tương Nhi hơn, còn có thể cùng nhau thảo luận tình hình chiến sự.
Sau vài lần vào sinh ra tử, nàng đã có thể thân thiết vỗ vai ta, gọi ta là: “Cố huynh đệ”.
Nàng coi ta như huynh đệ.
Lưu Cảnh đăng cơ, hắn vừa thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tương Nhi, vừa muốn thu hồi binh quyền của nàng, thế là liền nghĩ ra kế hoạch một mũi tên trúng hai đích, hắn muốn Tương Nhi vào cung làm phi.
Tương Nhi là chim ưng trên bầu trời, không phải chim hoàng yến trong cung.
Tất nhiên là nàng không muốn rồi.
Ta giả tạo di thư của Dương lão tướng quân, buộc hoàng đế phải đồng ý để ta cưới nàng làm vợ.
Nàng cũng…… không tính là quá kháng cự….. nhỉ.
Đêm tân hôn, cuối cùng ta cũng có thể tỏ rõ tâm ý với nàng.
“Ta yêu nàng, cũng tôn trọng nàng”.
“Về sau, Cố phủ do nàng định đoạt, nàng có thể làm bất cứ chuyện gì mình muốn”.
“Nếu một ngày nào đó, nàng gặp được người nam nhân mà mình thích, hoặc không thích ở đây nữa, thì hãy nói cho ta, chúng ta hòa li”.
Ta đau xót nói xong lời trong lòng, thì lập tức ủ rũ đi thư phòng ngủ.
Thật ra ta nhịn cũng vất vả lắm đấy.
Có lúc ta còn cảm thấy, hình như mình rất xấu xa, vì trong thâm tâm ta cũng luôn thèm rõ rãi…… sắc đẹp của nàng.
3
Dân chúng xưng ta là “Chiến thần”.
Trong việc lãnh binh tác chiến, ta là chân truyền của Dương lão tướng quân, mấy năm nay ta cũng nỗ lực làm một vị tướng quân tốt.
Nhưng có mấy trận chiến, ta thắng rất kỳ lạ.
Ta liên tục chú ý, sau một thời gian thì phát hiện ra, mấy trận chiến dịch lấy ít thắng nhiều như kỳ tích đó, Tương Nhi đều không tham gia.
Hoặc là nàng ở trong doanh trướng, hoặc là ở trong phủ.
Sau trận đại chiến, nàng luôn phải ngủ li bì ba ngày.
Ta âm thầm điều tra, trong một quyển sách không đầy đủ, thấy được ghi chép về việc người thuộc tộc Hiên Viên có dị năng.
Nhưng mà là dị năng gì thì ta lại không biết, vì phần sau quyển sách đã bị xé mất rồi.
Có đợt chiến sự giằng co, ta phái phó tướng lên làm tiên phong, cố ý đứng canh bên ngoài doanh chướng của nàng.
Chỉ cần xông vào, thì ta lập tức sẽ có được đáp án mà mình mong muốn.
Nhưng cuối cùng, ta vẫn không đi vào.
Nàng không muốn nói, vậy thì ta sẽ không điều tra nữa.
Chỉ cần yên lặng bảo vệ nàng là đủ rồi.
Nàng sao lại không phải đang yên lặng bảo hộ ta, bảo hộ dân chúng Đại Lương chứ.
4
Ta muốn làm hoàng đế.
Nhưng mà nàng cũng muốn làm.
Chủ yếu là ta cảm thấy làm hoàng đế quá mệt mỏi, không đành lòng để phu nhân vất vả.
Trên đại điện, khi mà bọn hắn phản đối Tương Nhi làm hoàng đế, ta lại càng thêm tin tưởng, để Tương Nhi làm hoàng đế càng thích hợp hơn.
Thế gian đối nữ tử đã không dễ dàng.
Ngay cả người hoàn mỹ như Tương Nhi, cũng vì giới tính mà bị kẻ khác lên án.
Chuyện này không được.
Ta lập tức nói móc mấy tên bảo thủ kia, ủng hộ phu nhân nhà ta lên làm hoàng đế.
Giây phút phu nhân nhà ta mặc long bào, ngồi trên long ỷ, thật là đẹp (trai) ngây người.
Mấy năm nay, dân chúng giàu có, quốc thái dân an.
Lại mấy năm nữa đi qua, Bắc Doanh ngóc đầu trở lại, ta mang theo mười vạn tinh binh, một lần dẹp yên Bắc Doanh.
Tương Nhi am hiểu đánh giặc, nhưng nàng không thích đánh giặc.
Nàng nhìn thấy tướng sĩ trên tiền tuyến bị thương, thì sẽ đau lòng.
Ta đột nhiên nghĩ đến một câu, đặt trên người phu nhân rất thích hợp:
“Đã biết càn khôn đại, nên thương cây cỏ xanh”
(Nghĩa là: ngay cả khi bạn đã trải qua tất cả thăng trầm của thế gian nhưng khi cúi xuống nhìn cỏ cây xanh tươi, gió xuân tươi mát, thì vẫn thấy vui trong lòng)
Một nữ tử thiện lương như vậy, gặp được nàng, là sự may mắn của đời ta.
( Hết )