• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu]Tuy ngươi nắm giữ ngàn quân, nhưng ta có thể ngự vạn quỷ (3 Viewers)

  • Phần I

1

Cố Niên Vũ thắng trận, mang theo một cô gái trở về.

Vốn tưởng rằng cô ta là đồ trà xanh nhỏ, chỉ cần hù dọa mấy câu, sẽ lập tức khóc thút thít chui vào lồng ngực của nam nhân.

Ai ngờ cô ta lại là đồ xương cứng, dám đối đầu với ta ngay trước mặt Cố Niên Vũ.

“Phu nhân không cần nhìn ta bằng ánh mắt như thế, càng không cần mỗi câu đều nhấn mạnh hai chữ [Ngoại thất*]".

(Ngoại thất: vợ lẽ sống bên ngoài)

“Ta là người trong sạch, nếu bàn về gia thế thì sợ là không ai có thể trong sạch hơn ta”.

“Ồ?” Ta hơi có hứng thú nhướn mày nói: “Tự giới thiệu chút xem nào".

Cô ta ưỡn cái bụng hơi phồng lên của mình ra, rất tự tin trả lời: “Ta là Đỗ Y Y, cha là tướng trấn thủ Du Thành Đỗ Thủ Nghĩa, cha cùng huynh trưởng của ta vì bảo hộ dân chúng Du Thành mà đều đã t.ử trận.”

“Ta không muốn bị bắt chịu nh.ụ.c, vốn muốn xả thân nhảy xuống tường thành h.y si.n..h, may mắn lại gặp được Cố Lang kịp thời đuổi đến, cứu ta một mạng”.

Cố Niên Vũ đầy mặt tán thưởng: “Cả nhà Đỗ gia đều là người trung liệt, ngay cả nữ tử yếu đuối như Y Y cũng không để sinh t.ử vào mắt, thật khiến cho người khác phải kính nể".

Ánh nắng xuyên qua tiền sảnh*, nghiêng nghiêng mà chiếu lên bộ áo giáp hắn chưa kịp cởi, khiến cho khí thế của hắn tăng thêm mười phần nổi bật.

(tiền sảnh: phòng khách ở nhà chính)

Trong khoảnh khắc đó dường như ta lại thấy được năm đó dáng người như tùng (như cây tùng), cương trực công chính thiếu niên tướng quân.

Gió thổi qua.

Ta vừa chỉnh lại tóc mai của mình vừa nhìn chằm chằm vào bụng nhỏ của Đỗ Y Y, không khỏi cười nhạo: “Rất kính nể, kính đến trên giường luôn rồi?”.

Cố Niên Vũ mặt không biểu tình, trầm giọng nói: “Hiên Viên Tương, chú ý lời nói của cô!”.

Ta ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế hoa lê ở sảnh chính, nhìn thoáng qua hai người đang đứng trước mặt.

Thật tốt, tự nhiên lại có cảm giác như mình đang thẩm vấn phạm nhân.

“Vậy ta nên nói cái gì? Lấy ra chính thất độ lượng, thân thiết cầm tay nàng ta gọi muội muội, khuyên ngươi cho cô ta một danh phận, sau đó lại chọn một ngày hoàng đạo rước cô ta vào cửa, nạp nàng ta làm thiếp?”.

Ta tự thấy mình mắng người cũng coi như tạm được, cầm lấy tách trà Tiểu Thuý đưa cho, không chút để ý mà bắt đầu thưởng thức.

Ai ngờ Đỗ Y Y hất cằm lên, lớn tiếng nói: “Con gái nhà họ Đỗ, sao có thể chịu nhục làm thiếp?”

2

Ta nhấp chén trà, cười khinh thường: “Người si nói mộng*”.

(Người si nói mộng: người ngốc nói chuyện viển vông, nói vớ vẩn)

Cho dù ta vừa rộng lượng lại mềm yếu, cho dù Cố Niên Vũ có yêu chiều cô ta đến đâu cũng không đến mức khiến ta nhường lại vị trí chính thất cho cô ta.

Dù sao, ta cũng là người mà hắn phải dành nhiều năm theo đuổi mới có được, là thê tử mà hắn dùng tam môi lục sính* cưới trở về.

(Tam môi lục sính: Tam môi lục sính còn được gọi là “Tam thư lục lễ”: Tam thư lục lễ là tập tục hôn nhân truyền thống của Trung Quốc. Tam thư là giấy tờ cần sử dụng trong Lục lễ, bao gồm: Sính thư, Lễ thư, Nghênh thân thư. Lục lễ gồm: Nạp thái, Vấn danh, Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ, Thân nghênh (đón dâu)).

Cố Niên Vũ đứng ở nơi đó, dáng người cao lớn, tuấn tú, không giận tự uy.

Hắn hắng giọng nói: “Ta đã đồng ý với Y Y, để nàng ấy làm thê tử duy nhất của mình".

Chén trà trong tay ta nghiêng một chút.

Nước trà tràn ra ngoài suýt nữa làm tay ta bị bỏng.

Ta nghi ngờ lỗ tai của mình bị hỏng rồi nên nhất thời quên đặt chén trà nóng bỏng xuống bàn.

Cố Niên Vũ đi lên cầm lấy chén trà, đặt thật mạnh xuống án kỷ, mất kiên nhẫn nói: “Y Y đã được hoàng thượng hạ chỉ phong làm Huyện Chúa, trong bụng nàng ấy hoài thai hài tử của ta, chẳng lẽ ta lại để cho đường đường là huyện chúa phải xuống làm thiếp sao?”.

Ta sửng sốt nhìn bộ dáng muốn ăn đòn của kẻ đứng trước mặt mình, trong lòng bỗng nhiên tràn ngập lửa giận, phất tay áo quét qua chén trà.

Chén trà lập tức rơi xuống đất vỡ tan tành, âm thanh nghe mà sướng tai: “Cố Niên Vũ, là ngươi làm cho cô ta hoài thai, đâu có chuyện gì liên quan đến ta? Tự ngươi tạo nghiệt thì tự ngươi gánh”.

“Nếu Hoàng thượng có trách tội xuống, ngươi chỉ cần nói rõ chính mình không quản được phía dưới, làm to bụng con gái nhà lành, dùng một đao chém phăng nơi đó đi để tạ tội là được”.

Khi nhắc đến “Con gái nhà lành”, tôi cố ý nhấn mạnh từng chữ, trừng mắt nhìn Đỗ Y Y một cái.

Cố Niên Vũ thấy tôi mắng người trong lòng của hắn thì lập tức nóng nảy.

“Cứ tưởng rằng ngươi là người hiểu chuyện, không nghĩ đến, thì ra ngươi cùng tầm thường phụ nhân* cũng không khác gì nhau!”

(phụ nhân: phụ nữ đã có chồng)

“Đều chanh chua như nhau, không hề có lòng khoan dung độ lượng!”.

“Người nhà của nàng ấy vì che chở bá tánh mà ch.ế.t, vậy mà một chút nhượng bộ ngươi cũng không muốn cho à? ngươi làm thế không sợ khiến cho những vong hồ.n đã ch.ế.t kia thất vọng sao?”

Trước kia hắn không đành lòng nói một câu nặng lời với ta.

Vậy mà bây giờ lại không chút khách khí chỉ vào mũi ta, câu câu chất vấn.

Đỗ Y Y đứng mệt mỏi, đỡ eo chậm rãi đi về hướng ghế dựa ngồi xuống.

Điệu bộ như đã nghiễm nhiên coi mình là đương gia nữ chủ nhân.

Cô ta cong mắt, bắt đầu có nề có nếp mà giảng đạo lý với ta.

“Tướng quân ở sa trường tắm má.u chiến đấu hăng hái, bảo vệ quốc gia”.

“Cha, huynh ta tất cả cũng đều tuẫn thành”

“Vậy còn cô? cô đã từng nhìn thấy khói lửa trên chiến trường sao? đã từng được nghe tiếng kèn hiệu xung phong sao? từng thấy cảnh hoang tàn khắp nơi cùng đầy đất xương trắng sao?”

Nàng ta tự hỏi tự trả lời, mỉm cười lắc đầu: “Chắc chắn là chưa từng thấy phải không!”.

“Nữ nhân ở lâu trong thâm trạch giống như cô, trong lòng, trong mắt lúc nào cũng chỉ nhìn chằm chằm vào vị trí chính thất, tầm nhìn cả đời này của ngươi cũng chỉ có thể hạn hẹp như vậy mà thôi”.

3

Tầm nhìn.

Cô ta lại dám nói về tầm nhìn với ta.

Ta phải kiềm chế lắm mới không cười thành tiếng.

Thậm chí đến Cố Niên Vũ cũng không nghe nổi nữa, ra sức nháy mắt ra hiệu cho nàng ta dừng lại.

17 tuổi ta theo phụ thân mặc giáp ra trận, trải qua 13 trận đại chiến dịch, vô số kể tiểu chiến dịch, đánh cho thường xuyên xâm phạm lãnh thổ nước ta - Doanh Quốc nghe danh liền sợ vỡ mật, người trong triều ai ai cũng biết chiến công của ta.

Hơn thế nữa, ta họ Hiên Viên

Trong nước Đại Lương này, ta là người duy nhất theo họ mẹ, cha cực kỳ yêu thương mẹ ta, không màng ánh mắt của người đời, cho phép ta kế thừa dòng họ của mẫu thân.

Hai chữ Hiên Viên, không chỉ đơn giản là nghe cho khí phách.

Ta có thể lấy ít thắng nhiều trên chiến trường, những năm gần đây Cố Niên Vũ có thể bách chiến bách thắng, đều dựa vào lực lượng thần bí của tộc Hiên Viên.

Lực lượng thần bí này giúp ta có thể sai khiến quỷ thần.

Chuyện này, ngay cả Cố Niên Vũ cũng không biết.

Bây giờ lại đến đây một cô đại tiểu thư, suốt ngày chỉ biết ngồi khuê phòng, chưa từng cầm đao thương mà cũng xứng cùng ta bàn luận về tầm nhìn dài ngắn.

Ta không những không giận mà còn cười: “Vậy thì xin hỏi có tầm nhìn - Đỗ tiểu thư, dựa theo quan điểm của cô thì bây giờ ta nên làm thế nào?”.

“Tất nhiên là cầm lấy thư bỏ vợ, không khóc không làm loạn, rời khỏi Cố phủ”.

Nàng ta dùng ánh mắt ra hiệu một cái, Cố Niên Vũ lập tức ngoan ngoãn lấy ra thư bỏ vợ đã chuẩn bị từ trước ném đến trước mặt ta.

Ta liếc mắt, qua loa nhìn một cái liền biết thư này là hắn tự tay viết.

Nét mực đã khô, chữ vẫn xấu như xưa.

Đều nói chữ giống người, ngày thường Cố Niên Vũ tư thế oai hùng, tính tình cởi mở, mặt mày như họa, duy nhất không hoàn mỹ chính là chữ viết của hắn quá xấu.

Khi còn ở trong quân doanh, hắn luôn thích nhân dịp đêm tối mà chui vào doanh trướng của ta, ăn vạ nói: “Bệ hạ chê chữ của ta quá xấu, nàng thay ta viết tấu chương nhé, được không?”

Mãi đến sau khi đã thành thân hắn mới nói cho ta biết, hắn nhờ ta viết tấu chương chỉ là giả vờ lấy cớ, cố ý tiếp cận ta mới là thật.

Không nghĩ đến nhanh như vậy, hắn lại đã đi tiếp cận người khác.

………

Hai ngón tay ta gõ qua lại lên án kỉ, nhìn chằm chằm Đỗ Y Y khiến nàng ta nổi da gà.

“Ngươi rất biết thao túng lòng người”. Ta đi thẳng vào vấn đề “Ngươi nói nhiều như vậy, cũng chỉ là muốn ta chủ động rời đi, không gây thêm bất cứ rắc rối nào cho các ngươi? Sao có chuyện dễ dàng như vậy được”.

Cô ta châm chọc nói: “Đừng bảo là ngươi còn muốn giành lại trái tim của Cố Lang đấy nhé?”

Ta nghiêng đầu liếc nhìn Cố Niên Vũ.

“Dơ bẩn nam nhân, ta đâu có thèm”.

Có lẽ hắn không nghĩ đến ta sẽ quyết tuyệt như vậy, biểu cảm trên mặt thoáng qua một chút buồn bã cùng tức giận.

Nhưng cuối cùng, hắn tự nhận rằng bản thân rất rộng lượng nên không so đo với ta, ra hiệu cho ta tiếp tục nói.

“Người lì lợm la liếm đòi cưới ta chính là ngươi, người ở sau lưng ta lén lút quấn lấy nữ nhân khác chính là ngươi, người viết thư bỏ vợ cũng là ngươi”.

“Trong nửa năm gả cho ngươi, ta thay ngươi quản lý phủ đệ, có công không tội”.

“Ta sẽ mang đi toàn bộ của hồi môn, tài sản trong phủ chia đôi, mỗi người một nửa”.

Đỗ Y Y đang chuẩn bị phát cáu thì lại bị giọng nói lạnh như băng của Cố Niên Vũ ngăn cản: “Để cô ta nói hết”.

“Thư bỏ vợ phải sửa thành thư hòa li”.

Sau khi dừng lại một chút, ta nói bổ sung: “Dù sao thì hầu hết mọi người đều cho rằng, đức hạnh của phụ nữ có vấn đề mới phải nhận thư bỏ vợ, như thế sẽ ảnh hưởng đến việc sau này ta tìm nam nhân”.

“À đúng rồi, viết thêm cả việc chúng ta chưa từng hành lễ phu thê* vào nữa”.

(hành lễ phu thê trong đoạn này ý là 2 người vẫn chưa động phòng ấy =))

Nghe thế, Đỗ Y Y há hốc mồm kinh ngạc, không thể tin nổi mà nhìn Cố Niên Vũ.

Cố Niên Vũ chầm chậm quay đầu.

Đuôi mắt hắn trở thành màu đỏ, biểu cảm như muốn ăn thịt ta đến nơi.

4

Cố Niên Vũ vốn là một tiểu binh dưới trướng của phụ thân ta, ông ấy thấy hắn anh dũng bất phàm, thường có cao kiến, một mạch đem hắn đề bạt đến vị trí giáo úy.

Năm trước, tiên hoàng bệnh chế.t, tân đế đăng cơ.

Tân đế muốn chỉ hôn cho ta, Cố Niên Vũ biết tin thì lập tức nhanh chân giành trước một bước, quỳ dưới kim loan điện nói: “Di nguyện khi còn sống của Dương lão tướng quân là để mạt tướng làm con rể của ngài ấy, thỉnh bệ hạ thành toàn mong muốn của Dương lão tướng quân”.

Dương lão tướng quân chính là người cha trong não toàn yêu đương của ta.

Cố Niên Vũ còn lấy ra di thư của ông ấy, chữ viết nhìn thoáng qua còn có vẻ rất giống.

Tân đế ngồi trên cao, sắc mặt vừa tái vừa trắng, môi run run, cuối cùng đành phải đồng ý.

Ta lãnh chỉ tạ ơn.

Trở về, ta âm thầm chất vấn Cố Niên Vũ: “Bản di thư kia căn bản không phải chữ viết tay của cha ta, đây là tội khi quân, ngươi thật to gan!”

“Nàng có biết bệ hạ định chỉ hôn nàng cho ai sao?”

Ta không biết

Ai cũng có khả năng trở thành đối tượng chỉ hôn của ta, có thể là Thuỵ hầu gia hơn 60 tuổi, có thể là con trai nhà thừa tướng Lý công tư, kẻ có tiếng phong lưu lại mê trai đẹp, cũng có thể là nhị thiếu gia cao to đen hôi nhà Ngự sử.

Mục đích thật sự của vị bệ hạ này là không muốn ta tiếp tục cầm binh.

Hắn muốn dùng lý do “Nữ nhân sau khi gả chồng phải quản lý việc trong nhà" để thu hồi binh quyền của ta.

Thánh chỉ truyền xuống, căn bản không còn đường lui.

Ta đối với Cố Niên Vũ cũng chỉ có tình nghĩa huynh đệ trong cùng một quân doanh, nhưng ít ra cũng có thể tạm coi là có tình nghĩa, nhìn qua thì có vẻ như nhân phẩm của hắn cũng không tồi, hơn nữa, mặt lại đẹp.

So với việc phải gả cho một người không quen biết, thì ta thà gả cho một người mà mình đã biết, vì thế nên, khi còn ở trên triều ta đã không vạch trần hắn.

Mà thuận theo hắn gả đến Cố phủ.

Theo ta cùng đến Cố phủ, còn có mẫu thân ta để lại gia tài bạc triệu, cùng với phụ tá phủ binh mà cha ta để lại.

Đêm tân hôn, sau khi chỉ lên trời xanh tâm sự cùng ta, hắn nói: “Nàng yên tâm, nếu nàng không muốn, ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép".

“Về sau, Cố phủ sẽ là nhà của nàng, ở trong nhà, nàng có thể tự do làm tất cả những gì mình muốn".

Hắn đối với ta dịu dàng quan tâm, cũng thật sự nghiêm ngặt tuân thủ lễ nghĩa.

Mọi người đều nói, Cố tướng quân cưới ta cũng giống như cưới được một ngọn núi vàng, từ nay tha hồ ăn chơi hưởng phúc.

Nhưng thứ hắn thật sự có được, đâu chỉ đơn giản là một ngọn núi vàng?

Mùa thu năm ngoái, Cố Niên Vũ mang bốn vạn đại quân xông thẳng lên tiền tuyến, lấy ít thắng nhiều đoạt lại được cửa khẩu Bằng Cốc, sách sử ghi lại [cửa khẩu Bằng Cốc đại thắng].

24 tuổi năm đó, hắn được phong làm “Phiêu kị đại tướng quân", đứng hàng tam công, con cháu trong nhà còn có thể kế thừa chức quan.

Người người đều khen hắn một câu thiếu niên anh tài, lại không ai biết, ở tại kinh thành ngàn dặm xa xôi, ta kêu gọi vạn quỷ, âm thầm trợ giúp hắn chiến thắng trận đánh kia.

Bây giờ, Cố Niên Vũ nắm giữ đại quân, trên triều cũng được đứng ở vị trí võ tướng hàng thứ nhất, trên có quân vương xem trọng, dưới có bá tánh kính yêu, lời nói của hắn hết sức có trọng lượng.

Hắn đã có tất cả.

Lại còn tìm được tình yêu của đời này, chỉ cần đuổi ta đi, ngày sau liền sẽ có vợ đẹp ở bên, cực kỳ sung sướng.

Đỗ Y Y nếu sinh được con trai thì còn có thể kế thừa tước vị của hắn.

Kết quả là, ta chỉ thay người khác làm áo cưới*

(thay người khác làm áo cưới: ám chỉ mình bận rộn làm một hồi, cuối cùng không đạt được chuyện gì tốt mà ngược lại chỉ thúc đẩy chuyện tốt của người khác)

Cố Niên Vũ đứng trước mặt hung tợn trừng mắt nhìn ta, lời nói đầy uy hiếp: “Hiên Viên Tương, ta tự nhận bình thường đối xử với ngươi không tệ, ngươi đừng có mà được đằng chân lại lân đằng đầu!".

5

Ta hất tay hắn ra: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra khỏi người ta!".

Cố Niên Vũ chịu đựng lửa giận, gằn lên từng chữ: “Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, nhanh cầm thư bỏ vợ rồi cút đi".

Đỗ Y Y che miệng khẽ cười: “Một chút dáng vẻ của nữ nhân cũng không có, chẳng trách Cố Lang lại không muốn chạm vào ngươi".

“Cố Lang đã không cần ngươi, ngươi lại lì lợm la liếm thì có ích gì!”.

“Ta không cần Cố Lang của ngươi nha!” Ta học theo ngữ điệu của cô ta, âm dương quái khí* nói “Ta chỉ muốn đòi tiền, của hồi môn ta mang về, gia tài ta lấy một nửa, thư bỏ vợ đổi thành thư hoà li, ta sẽ lập tức đi".

(âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra)

Đỗ Y Y tức giận đến mức không ngồi nổi nữa, sắc mặt đỏ bừng đứng bật dậy chỉ vào ta mắng: “Ngươi mang của hồi môn đi thì thôi không nói, dựa vào cái gì mà tài sản của Cố phủ cũng phải cho ngươi một nửa!”.

Cố Niên Vũ vội vàng tiến lên đỡ lấy cô ta, dịu dàng an ủi: “Nàng ngồi xuống trước, đừng để tức giận ảnh hưởng đến thân thể".

Ta bắt đầu kiên nhẫn nói đạo lý với bọn họ.

“Ngươi nhìn xem, mới có chút tiền bạc này đã không bỏ được, vậy mà còn dám nói các ngươi là tình yêu đích thực".

“Cố Niên Vũ, cuối cùng thì tiền tài quan trọng hay là cho cô ta một cái danh phận quan trọng hơn?”

“Tình yêu của các ngươi cảm động trời đất như vậy, chẳng nhẽ lại không vượt qua nổi thử thách tiền tài sao?”.

Nói xong đạo lý, còn phải thêm chút đe doạ.

“Cha ta là Trấn Nam đại tướng quân Dương Chiêu do đích thân tiên hoàng ngự phong, nương ta xuất thân từ thế gia đại tộc Hiên Viên thị, tuy song thân đã qua đời, nhưng phụ tá của phụ thân vẫn cho ta vài phần mặt mũi, ta cũng là người kế thừa vị trí gia chủ của tộc Hiên Viên".

“Nếu ta xám xịt thế này chạy về nhà, tố cáo hành động của ngươi với bọn họ, chỉ sợ bọn họ mỗi người một ngụm nước bọt là có thể khiến ngươi ch.ế.t đuối”.

Cố Niên Vũ bắt đầu do dự.

Ta ngồi vắt chéo chân, gõ bàn: “Một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa, thôi thì như này đi, ngươi để ta làm Cố phu nhân một ngày cuối, ta sẽ mang hết sổ sách và tiền của trong phủ giao cho Đỗ Y Y, chúng ta tính toán rõ ràng, tài sản trong phủ ta cũng chỉ lấy một phần tư, ngươi đưa ta thư hoà ly, chúng ta tốt tụ tốt tan".

Cố Niên Vũ vẫn hơi do dự nói: “Một lời đã quyết".

“Thẳng thắn!”.

Đỗ Y Y kích động vỗ bàn đứng dậy, nghe ‘bang' một cái, đau đến mức cô ta phải vẫy tay mấy cái mới hết: “Ta thưởng thức nhất là gọn gàng dứt khoát nữ nhân".

Ta lén lút nở nụ cười âm hiểm sau lưng bọn họ.

Đứng dậy, không quay đầu lại trở về trong viện của mình.

Có quỷ mới thích làm Cố phu nhân thêm một ngày nữa.

Chẳng qua là ta muốn cầm con dấu tượng trưng cho quyền quản gia của Cố phủ nhiều thêm một ngày mà thôi.

Tiểu Thuý mài mực, ta nâng tay áo cầm bút, viết mấy chữ.

Đêm đến, ánh trăng sáng tỏ.

Tiểu Thuý canh giữ ở ngoài cửa viện.

Ta tắt hết ánh nến trong phòng mình, ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ.

Ngón tay tạo dáng thành hình hoa lan, trong miệng lẩm bẩm.

Chỉ một lúc sau, quanh người ta dâng lên từng làn sương trắng, rồi lại nhanh chóng lan ra cả căn phòng, sương mù bay lên, như vào dị cảnh.

Trong sương trắng dần tụ tập một bóng đen, bóng đen dần dần ngưng tụ thành hình người.

Hắn quỳ một chân xuống đất: “Xin chủ tử căn dặn".

Ta chỉ vào xấp giấy đặt trên bàn: “Đi, lấy chỗ giấy đó đi dán khắp kinh thành cho ta".

“Vâng"

Sau khi hắn biến mất, sương trắng ở trong phòng cũng tiêu tan theo.

Tất cả lại trở về như lúc đầu, dường như chưa từng có chuyện gì khác lạ xảy ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom