https://www.zhihu.com/.../169.../section/1699754840861970432
Ảnh: Game Ngộ Kiến Nghịch Thuỷ Hàn
✿﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏✿
9.
Cố Trình Xuyên tự tiện bỏ rơi tiểu thư nhà Thượng thư, hại nàng ấy suýt gặp nạn, Trần thượng thư xót ái nữ, khi thượng triều hung hăng lên án hắn.
Không chỉ vậy, hắn còn bắt ép quý nữ, cố ý đ.â.m bị thương trọng thần triều đình, có ý định gi*t người, tội chồng thêm tội.
Hoàng Thượng giận dữ, lập tức hạ lệnh nhốt hắn vào địa lao, t.ử hình.
Nghe nói Cố Quốc Công đã quỳ bên ngoài Dưỡng Tâm Điện suốt ba ngày ba đêm, không ăn không uống, mới cầu được Hoàng Thượng thu hồi ý chỉ.
Khi tiên đế còn trẻ, Cố Quốc Công giúp tiên đế bày mưu tính kế, chinh chiến tứ phương giành thiên hạ, là nguyên lão trung thần.
Hoàng Thượng nể mặt Cố Quốc Công hủy án t.ử hình, quyết định bãi quan Cố Trình Xuyên, đưa hắn vào Tông Nhân Phủ tự vấn mười lăm năm, hết thời hạn lập tức rời đi, đến cuối đời cũng không được bước một bước vào kinh thành.
Khi nghe tỳ nữ kể lại chuyện này, ta có chút sững sờ.
Đời trước ta vừa cập kê đã gả cho Cố Trình Xuyên, 30 tuổi ch*t đi, thời gian cũng vừa đúng mười lăm năm.
Thật sự là ý trời.
Mười lăm năm nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn, hắn một kẻ từ nhỏ đã được nuông chiều, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, cũng coi như giống với đời trước của ta.
Ta đang nghĩ đến thất thần, tay áo đột nhiên bị giật giật.
Tạ Húc Chi đáng thương nói: “Ta đau.”
Ta hốt hoảng: “Đau ở đâu?”
Hắn sờ sờ ngực: “Đau ở đây.”
Lúc này ta mới phản ứng lại, tên xú nam nhân này lại gạt người.
Từ khi Tạ Húc Chi bị thương, trở về tay cũng không nhấc lên được.
Rõ ràng thái y nói hắn khôi phục rất tốt nhưng xú nam nhân này đòi ăn cơm cũng phải đút tận miệng.
Hắn chính là cố ý!
Nhưng nghĩ lại hắn vì ta mới bị thương, nên cũng chiều theo ý hắn.
Ở cạnh Tạ Húc Chi không hề nhàm chán, hắn có rất nhiều thủ đoạn trêu chọc người khác.
Ta vừa bị hắn chọc giận đến xì khói là hắn lại bắt đầu tỏ ra đáng thương, yếu đuối để ta chú ý.
Khác hoàn toàn khi mới gặp.
Ta còn hoài nghi hắn bị “đổi hồn” ấy chứ.
Tạ Húc Chi nghe ta nói vậy, quay lưng lại giận dỗi.
Thấy ta không dỗ, hắn lại quay lại, ánh mắt trông mong: “Tuệ Tuệ, nàng thật tàn nhẫn, nàng quên sạch ta rồi.”
Ta chẳng hiểu gì.
Chủ động hỏi hắn, hắn lại kiêu ngạo quay đi không thèm nói cho ta.
Mãi đến sau này, ta tìm được một con diều trong thư phòng Tạ Húc Chi.
Nhìn thoáng qua ta đã nhận ra đó là đồ chơi yêu thích thời thơ ấu của ta.
Ta hỏi hắn chuyện là thế nào, hắn giả bộ hồ đồ: “Ơ, là của nàng à? Ta tiện tay nhặt về thôi.”
Gạt người.
Ta nhớ rõ hôm đó gió lớn, con diều này đứt dây bị thổi bay lên núi, ta mới không đi nhặt.
Sao lại ở chỗ hắn nhỉ?
Ta trằn trọc suy nghĩ suốt đêm, cuối cùng nhờ bà v(ú) nhắc lại chuyện cũ mới nhớ ra.
Khi còn nhỏ ta từng đến thôn trang ngoài thành sống một thời gian, thường xuyên chui qua lỗ chó chuồn ra ngoài chơi với mấy bạn nhỏ gần nhà.
Tạ ma ma thường dẫn theo một tiểu nam hài vào phủ, ta nhiều lần kêu hắn canh chừng giúp ta.
Tiểu hài tử đứa nào cũng ham chơi, nhưng kỳ lạ là hắn lại chưa từng nhập hội với chúng ta, lúc nào cũng đứng một góc im lặng nhìn.
Sau đó ta bị bắt quả tang trốn đi chơi nên chỉ có thể lang thang trong phủ.
Lúc đó ta rất hoạt bát, đứng nhìn bức tường thôi cũng có thể lải nhải nửa ngày, bà v(ú) thường chê ta nói nhiều.
Không ai chơi cùng ta, ta chỉ có thể lẽo đẽo theo sau tiểu nam hài kia huyên thuyên.
Ta nói gì, hắn cũng ậm ừ đáp lời.
Chỉ là lâu quá rồi, ta không xác định được tiểu nam hài đó có phải họ Tạ không.
Phản ứng của Tạ Húc Chi đã chứng thực phỏng đoán của ta.
“Cha mẹ ta mất sớm, nãi nãi nuôi ta lớn, nãi nãi làm công ở Tạ gia trang, không yên tâm để ta ở nhà một mình nên thường dẫn ta theo, nhưng lúc ấy tính tình ta quái gở, không ai chơi với ta.”
Tạ Húc Chi hiếm khi nghiêm túc.
Ta sợ hắn nghĩ đến chuyện thương tâm, định lên tiếng an ủi.
Hắn lại khẽ cười một tiếng: “Nhưng mà nói thật, ta chưa từng gặp ai miệng nhỏ mà lại lắm lời như nàng.”
Mặt ta đỏ bừng, câu an ủi nháy mắt bị nuốt vào bụng.
Người này thật đáng ghét, chẳng phải chuyện gì quan trọng, nhớ kĩ như vậy làm gì.
Tạ Húc Chi tự mình nói tiếp:
“Nàng đi rồi ta thở phào, thầm nghĩ cuối cùng lỗ tai cũng được thanh tĩnh.”
“Nhưng mà qua mấy ngày thiếu tiểu phiền phức là nàng, ta lại ngày ngày trông mong nàng tới nữa.”
“Ta chạy vào trong núi nhặt con diều của nàng về, đặt trên đầu giường để nhớ đến nàng, chỉ tiếc là con diều không biết nói.”
Giọng hắn mang theo ý cười, nhưng lại ẩn chứa chút cô đơn.
“Sau đó ta hỏi quản gia trong phủ, ông ấy nói nàng là tiểu thư Tạ gia, sao có thể thường xuyên ở thôn trang được.”
“Khi ấy ta mới nhận ra khoảng cách giữa chúng ta, nàng là tam tiểu thư Tạ gia thân phận cao quý, còn ta chỉ là tên tiểu tử nghèo, chim bay trên trời cùng cá bơi dưới sông sao có thể liên quan đến nhau?”
“Không biết tại sao nhưng đêm đó ta đã hạ quyết tâm sẽ vào kinh theo đuổi công danh, dường như chỉ có làm vậy mới có thể gặp nàng một lần nữa.”
Hắn nói nghe thì dễ dàng, nhưng ta nghe mà trái tim thắt lại.
Ta không khỏi nhớ tới đời trước.
Sau khi gả cho Cố Trình Xuyên, đời ta hỏng bét.
Phu quân sủng thiếp diệt thê, ở trong phủ bị hết người này đến người kia làm khó dễ, trở thành trò cười cho thiên hạ, ngay cả người thân cận nhất là tổ mẫu cũng bỏ rơi ta.
Khi đó ta chán nản nghĩ sao trên đời không ai nhớ đến mình.
Bây giờ lại có người nói với ta.
Hắn là vì ta mà đến.
10.
Mấy ngày sau, Trương công công truyền khẩu dụ nói đã tra được người thuê đám bắt cóc ta lúc trước.
Là một nữ tử tên Lý Vân.
Ta thật sự có chút kinh ngạc.
Dù sao đời này ta còn chưa quen biết gì nàng ta, cũng chưa gặp mặt, sao nàng ta lại muốn đẩy ta vào tử địa?
Trước khi nàng ta bị ch.é.m, ta vào địa lao gặp nàng ta lần cuối.
Lý Vân bị trói trên giá sắt, quần áo rách mướp, trên người không chỗ nào lành lặn, khi ngẩng đầu lên nhìn ta trong mắt lại lóe lên ánh sáng khác thường.
“Tiện nhân!” Nàng ta nghiến răng nghiến lợi, “Ta khinh, ta khinh cái bộ dáng hồ ly quyến rũ người khác của ngươi!”
Ta cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ đời này nàng ta lại cởi bỏ lớp ngụy trang sớm thế.
Cai ngục mang cho ta một cái ghế dựa, ta duyên dáng ngồi xuống.
Ngắm nghía vòng ngọc trên nay, cười như không cười: “Đúng vậy, ta chính là hồ ly quyến rũ người khác đó, ngươi có bản lĩnh thì gi*t ta đi.”
Nàng ta loạn trí: “Ngươi đắc ý cái gì, Cố lang chỉ là nhất thời bị quỷ ám, trái tim hắn sớm muộn gì cũng thuộc về ta!”
Ta nhướng mày, xem ra nàng còn chưa biết chuyện Cố Trình Xuyên bị tống đến Tông Nhân Phủ.
Lý Vân vẫn còn lải nhải.
“Ngươi có gì ghê gớm, sao nam nhân nào cũng thích ngươi?”
“Còn ta chỉ vì vẻ ngoài không bằng ngươi, gia thế không bằng ngươi nên đi đâu làm gì cũng trắc trở.”
“Ta muốn cư(ớ)p hết tất cả của ngươi, phu quân của ngươi, gia sản của ngươi, cả mệnh của ngươi nữa!”
Nàng ta đầu tóc rối bù, nước mắt trộn lẫn máu tong tỏng nhỏ xuống, nhìn không khác gì kẻ đi.ê.n cuồng loạn.
Nàng ta cứ thế chửi mắng ta, ta vốn nên tức giận nhưng nhìn nàng ta vậy cũng chẳng phát hỏa nổi.
Thậm chí còn không muốn nói chuyện với nàng ta nữa.
Rõ ràng ta từng hận không thể tự tay xé x(á)c nàng ta.
Hiện tại tâm lại lặng như nước, bất kể nàng ta có nói gì cũng không gợi lên được một gợn sóng.
Cái này gọi là người đáng thương tất có chỗ đáng giận.
Đời trước ta ng(u) ngốc, cố gáng bám víu lấy một người, mất hết những gì mình có, cuối cùng còn mất luôn tính mạng.
Đời này đến lượt nàng ta bị tâm ma che mắt, nếu không chỉ cần nàng ta an phận một chút, sao có thể rơi vào kết cục thê thảm thế này.
Những đau khổ nàng ta gây ra cho ta, đời trước đời này, chung quy nàng ta đều phải trả giá.
11.
Ta với Tạ Húc Chi không thành thân luôn.
Sau tiệc thưởng hoa hắn cầu Hoàng Đế hạ chỉ tứ hôn, Hoàng Đế đồng ý, nhưng điều kiện là hắn phải đi biên cương đánh đuổi Hung Nô.
Ngày Tạ Húc Chi xuất chinh, trên đường ngươi đông như nêm cối.
Đội quân dài không thấy điểm cuối hùng dũng hành quân, Tạ Húc Chi mặc áo giáp uy phong lẫm liệt, cưỡi tuấn mã đi đầu.
Cách biển người, Tạ Húc Chi đột nhiên nhảy xuống ngựa, đi về phía ta.
Tim ta lỡ mất một nhịp: “Sao vậy?”
Hắn tháo ngọc bội bên hông xuống, đeo lên cổ ta.
Nhướng mày nhìn ta cười: “Sợ thê tử nhà ta chạy mất.”
“Nhận tín vật đính ước rồi, nàng chính là người của ta.”
Giữa đám đông ồn ào.
Hắn đang công khai khẳng định chủ quyền.
Ta sống qua hai đời nhưng thật sự vẫn không có kinh nghiệm trong chuyện này, tai không kiềm chế được đỏ bừng lên, đẩy đẩy nói hắn đi nhanh không trễ giờ.
Tạ Húc Chi đi rồi, lòng ta thật trống trải.
Cũng may có giáo huấn từ đời trước, ta cũng không chìm trong bi thương mà quay đầu tập trung xử lý những cửa hàng nương để lại cho ta.
Nương để lại cho ta đều là những cửa hàng kinh doanh tốt, lợi nhuận cao.
Chẳng qua đời trước ta hoàn toàn không quản đến, sau khi chết đất đai tài sản của ta đều chui hết vào túi Lý Vân.
Giờ đây khi thực sự nắm trong tay, mới biết những thứ này đáng quý đến nhường nào.
Biết được chuyện kiếp trước, ta dễ dàng tránh những rắc rối không đáng có, doanh thu cửa hàng tăng vọt.
Cũng may khi việc làm ăn ngày càng tốt hơn, biên cương cũng truyền đến tin vui.
Tạ tướng quân dẫn dắt quân đội liên túc đánh lui Hung Nô, người roi thúc ngựa quất cứ thế nối nhau trở về báo tin mừng.
Hoàng Thượng mừng ra mặt, vung tay ban thưởng cho ta không ít đồ quý.
12.
Nửa tháng sau, Tạ Húc Chi lĩnh quân chiến thắng trở về.
Chúng ta tổ chức một hôn lễ long trọng.
Cửa hàng kinh doanh của ta trải khắp nam bắc, ta định đi xem xét một lượt, thuận tiện du sơn ngoạn thủy.
Tạ Húc Chi lập tức từ chối chức vị Đại tướng quân Hoàng Đế phong cho, thu thập hành lý còn tích cực hơn ta.
Ta nhướng mày kinh ngạc: “Chàng không cần công danh à?”
Hắn ôm chặt ta, thơm lên mặt ta mấy miếng: “Mấy thứ hư danh đó sao quan trọng bằng thê tử được?”
“Tuệ Tuệ, sau này nàng phải nuôi ta đó.”
Hắn đánh thắng trận, ban thưởng của Hoàng Đế như mây trôi nước chảy vào trong phủ, sao lại cần ta nuôi chứ?
Nhưng hắn không để bụng, nhìn cũng chẳng nhìn, ngày nào cũng ăn vạ trong viện của ta.
Ta trêu ghẹo hắn: “Tạ đại tướng quân ăn cơm mềm, nói ra sẽ bị người ta chê cười.”
Hắn nhướng mày, vẻ mặt gian manh thêm vài phần đắc ý: “Ta đây có thê tử nuôi, bọn họ có không? Mấy người đó ghen tị với ta.”
Ta bĩu môi, tai lại đỏ lên.
“Còn phải xem biểu hiện của chàng thế nào.”
(Hoàn)
Bình luận facebook