-
Phần III
6.
Sắc trời dần tối, mưa vẫn không tạnh.
Thậm chí còn có xu hướng ngày càng to hơn.
Ta Húc Chi khoác áo choàng đã hong khô lên người ta, dặn dò: “Đêm nay chúng ta chỉ có thể chấp nhận ở tạm chỗ này thôi.”
“Tiểu thư ngủ đi, ta ra cửa động canh gác.”
Ta ôm cáo nhỏ lắc đầu: “Sao vậy được, chúng ta thay phiên nhau gác đêm.”
Cố Trình Xuyên đột nhiên xen vào: “Tuệ Tuệ, nàng ngủ đi, ta gác cho nàng.”
Ta cảm thấy thật ghê t.ở.m, quay lưng về phía hắn, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Có lẽ vì lăn lộn cả nửa ngày, ta rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Ta mơ thấy ngày hội đi săn đời trước.
Cố Trình Xuyên khi đó mới thành thân với ta chưa được bao lâu, để tỏ ra chán ghét ta, hắn bất chấp sự phản đối của mọi người kéo Lý Vân đi theo, gạt chính thê ta đây sang một bên.
Để đảm bảo an toàn, khu vực đi săn có giới hạn, không ai được tiến vào sâu trong khu rừng rậm.
Nhưng Lý Vân vì muốn đuổi theo một con hươu sao, ầm ĩ muốn vào trong rừng sâu, Cố Trình Xuyên đương nhiên là chiều theo ý nàng ta.
Sau đó chúng ta lạc đường, bị mãnh thú tập kích.
Đứng đối mặt với con sói, Lý Vân sợ tới mức nhào vào ngực Cố Trình Xuyên.
Con sói liền dời tầm mắt về kẻ đơn độc là ta.
Ta sợ tới mức chân mềm nhũn, ch*t sững không dám cử động.
Cố Trình Xuyên gắt gao che chở Lý Vân, đối với chuyện sống ch*t của ta coi như không thấy.
Ngay khi con sói muốn nhào tời, quân thủ vệ nghe thấy tiếng sói tru đã kịp thời có mặt.
Ta nhờ vậy mới tránh được một kiếp.
Trở về, ta bị dọa sợ sốt cao cả đêm, Cố Trình Xuyên tới thăm ta, thậm chí tự mình đút thuốc cho ta.
Ta mừng rỡ, nghĩ trong lòng hắn có ta.
Đến nỗi khi hắn dặn ta bẩm báo lại với Hoàng Thượng rằng ta là người đòi đi vào rừng sâu săn hươu sao, ta cũng đồng ý.
Khi đó ta thật sự ng(u) ngốc dại dột, hắn nói gì ta cũng nghe.
Căn bản không ý thức được hắn làm thế là để ta gánh tội thay Lý Vân.
7.
Khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đang ở trong một cái miếu hoang đổ nát.
Hai tay bị dây thừng trói chặt.
Ta vừa định gọi Tạ Húc Chi thì một tên hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.
Lòng ta lộp bộp một cái: “Ngươi là ai? Trói ta đến đây có mục đích gì?”
Hắn cười hề hề một cách khả ố, hai tay xoa xoa, đôi mắt tham lam đánh giá ta.
“Không hổ là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nhìn khuôn mặt trắng mịn kìa, không biết sờ vào sẽ có cảm giác gì đây.”
Ta cố gắng giữ cho giọng khỏi run rẩy: “Chỉ cần ngươi không động vào ta, ngươi muốn bao nhiêu tiền cũng được.”
Hắn không thèm để ý: “Người mua sự trong sạch của ngươi đã trả không ít tiền, người làm chuyện như chúng ta quan trọng nhất là chữ tín, cầm tiền rồi là phải làm việc.”
Vừa nói vừa bắt đầu cởi xiêm y ta.
Dưới tình thế cấp bách, ta cắn mạnh vào tay hắn.
Tên hắc y nhân bị đau hét lên, một chân đá vào bụng ta: “Xú kỹ nữ! Cho ngươi mặt mũi ngươi còn làm giá! Nếu ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ nhẹ một chút!”
Ta chân yếu tay mềm không địch lại được hắn, hắn chẳng tốn bao nhiêu sức đã khống chế được ta.
Đúng lúc này, đột nhiên một hình bóng quen thuộc đột nhiên vọt vào trong miếu.
Nhìn rõ người đến là ai, trái tim vừa dâng lên của ta lại trầm xuống.
Cố Trình Xuyên tuy là quan văn nhưng từ nhỏ có đi theo tướng quân học võ, đ.á.nh với tên bắt cóc vẫn chiếm được thế thượng phong.
Ta cố nén cảm giác mất mát trong lòng xuống, chờ hắn tới cởi trói cho ta.
Cố Trình Xuyên cầm đ(a)o, nhưng lại không có ý muốn tiến lên giúp đỡ.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đột nhiên thấy không ổn.
Hai tròng mắt hắn toàn tơ máu, nhìn chằm chằm áo choàng màu đen trên người ta.
Đây là áo của Tạ Húc Chi.
Ánh mắt hắn đột nhiên trở nên hung ác, đột nhiên tiến lên tóm lấy tay ta, xé rách y phục của ta.
Hai tay ta bị trói, chỉ đành dùng chân đá hắn: “Cố Trình Xuyên, ngươi bị đi(ê)n à? Buông ta ra.”
Hắn không giận mà còn cười, lực đạo càng thêm mạnh mẽ đến đáng sợ: “Đúng vậy! Ta đi(ê)n rồi đây! Nàng phải gả cho ta chứ! Gả cho ta!”
“Tuệ Tuệ, nàng cũng trọng sinh à?”
Trong lòng ta “bộp” một tiếng.
Giờ khắc này, phỏng đoán của ta cuối cùng cũng được chứng thức.
Chẳng trách hành vi của Cố Trình Xuyên lại khác thường như vậy.
Nhưng ta không rõ, đời trước hắn yêu Lý Vân như thế, vẫn luôn muốn kết phu thê với nàng ta, chứ không phải để nàng ta phải chịu cảnh làm tiểu thiếp thân phận thấp.
Sống lại một đời, ta đã tránh xa bọn họ, chúc phúc cho đôi tình nhân bọn họ nên duyên.
Sao hắn còn chưa hài lòng?
Nghĩ như vậy, ta cũng hỏi thẳng ra luôn.
Câu này kéo lại một chút lý trí của hắn, giọng hắn có vài phần hoảng loạn: “Không phải như thế, đời trước là ta không đúng, ta không nên lạnh nhạt với nàng, ta xin lỗi, chỉ cần nàng chịu tha thứ cho ta, đ.á.nh ta mắng ta thế nào cũng được.”
Ta như đang nghe câu chuyện buồn cười nhất thế gian.
Ý hận cuồn cuộn trong lòng, ta hận không thể dùng đ(a)o ch.é.m hắn thành tám mảnh!
Rốt cuộc là ai cho hắn cái dũng khí này vậy!
Đời trước hắn hại ta thảm như vậy, sao giờ còn dám nói ra những câu ghê tởm muốn ch*t đó!
Cố Trình Xuyên nắm ngón tay ta đặt lên môi hôn hôn: “Giờ chúng ta đều trọng sinh, đây là ý trời, ông trời đã trao cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu, lần này ta sẽ bồi thường cho nàng.”
Bụng dạ ta cuộn lên một trận buồn nôn, hận không thể ch(ặ)t luôn ngón tay đó đi.
Nhưng mà sức lực hắn quá lớn, ta căn bản không thoát ra được.
Ánh mắt hắn nhìn về phía ta càng thêm rực lửa cùng đi.ê.n cuồng, khác một trời một vực với dáng vẻ thư sinh nho nhã bình thường.
Không thể nói lý với những kẻ đang mang cảm xúc cực đoan.
Điều này ta đã lĩnh hội sâu sắc trong đời trước, cũng vì vậy mà ta khổ sở không ít.
Ta thật sự sợ hắn làm xằng làm bậy, lại biết rõ sức lực nam nữ khác xa, lấy cứng đối cứng chỉ có hại mình.
Chỉ có thể nghĩ cách nói sang chuyện khác để hắn bình tĩnh lại.
Vậy là ta học theo bộ dáng làm nũng của Lý Vân: “Cố thế tử nói muốn bồi thường cho ta, vậy nàng kia có đồng ý không?”
Quả nhiên hắn trúng chiêu ngay, ánh mắt dịu xuống, đưa tay vuốt vuốt tóc ta: “Tuệ Tuệ, Vân Nương thiện lương hiểu chuyện, nàng ấy chắc chắn sẽ hòa hợp với nàng.”
Ta chịu đựng cơn buồn nôn để không né đi.
Giỏi mơ thật.
Sống qua hai đời, ta chưa thấy kẻ nào mặt dày không biết xấu hổ như hắn.
8.
“Sau khi nàng ch*t, ta ăn không ngon ngủ không yên, cả ngày ở trong viện của nàng.”
“Ta tìm thấy những lá thư nàng viết cho ta, lúc đó ta mới biết hóa ra mình từng lạnh nhạt nàng như vậy.”
“Nương ta không đồng ý cho Vân Nương vào cửa, lúc ấy ta bị quỷ ám, cảm thấy hôn sự với nàng là do cha nương sắp đặt nên muốn phản kháng, trút giận lên đầu nàng.”
“Nàng còn nhớ không, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, khi đó nàng mới đến học đường, tết tóc hai bên, mặc váy vàng tươi, thanh thúy gọi ta là ca ca, lúc ấy ta đã nghĩ, cô nương xinh đẹp thế này, nếu lớn lên gả cho mình thì thật tốt.”
“Sau đó nàng thật sự gả cho ta, nhưng ta không biết quý trọng.”
“Đúng rồi, không phải nàng thích thỏ sao, chờ sau khi chúng ta thành thân, nàng muốn nuôi bao nhiêu con cũng được, lần này ta đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.”
Cố Trình Xuyên đang tự mình nhớ lại quá khứ, lải nhải kể ra sau khi ta ch*t, hắn hối hận thế nào.
Hắn không nghĩ làm như vậy chẳng khác gì rạch miệng vết thương của ta ra, xát muối lên.
Ta nhắm mắt lại, cắn chặt răng mới nhịn được, không ch.ử.i thẳng vào mặt hắn.
Chuyện đã xảy ra, hối hận có ích gì!
Hắn thực sự không biết hay là đang cố ý bao che cho Lý Vân?
Trên dưới cả phủ đều biết ta nuôi thỏ, nàng ta lẽ nào không biết?
Ta hít sâu một hơi mới áp được lửa giận trong lòng xuống.
Ai ngờ Cố Trình Xuyên càng nói càng kích động, thậm chí còn tiến đến muốn hôn ta.
Cũng may ta kịp thời nghiêng đầu sang một bên né đi.
“Cố thế tử đừng như vậy!”
Hắn giật mình tỉnh lại, nhẹ giọng cười cười: “Đúng vậy, chúng ta còn chưa thành thân, qua đêm nay, Hoàng Thượng biết nàng với ta ở riêng với nhau, chắc chắn sẽ hủy hôn ước giữa nàng với Tạ Húc Chi rồi tứ hôn cho chúng ta.”
Ta cười lạnh trong lòng.
Ngoài miệng hắn luôn nói muốn bù đắp cho ta, muốn đời này ta được hạnh phúc, thế mà không chút quan tâm đến thanh danh của ta.
Nữ tử chưa xuất giá một mình qua đêm bên ngoài với nam tử.
Nếu chuyện này truyền ra, thanh danh đời này của ta sẽ bị hủy hoại!
Đúng lúc này, cửa miếu bị đạp bay.
Tạ Húc Chi người đầy sát khí xông vào, xoay người, dùng chân gạt ngã Cố Trình Xuyên.
“Súc sinh!”
Cố Trình Xuyên rút trong giày ra một cây chủy thủ sắc bén, ánh mắt đi.ê.n cuồng.
“Tuệ Tuệ là của ta, kẻ nào dám tranh với ta đều phải ch*t!”
Hai người họ xông lên đ.á.nh nhau, ta còn bị trói nên không ngăn được.
Cũng may Tạ Húc Chi giỏi võ, chỉ mấy chiêu đã áp chế được Cố Trình Xuyên.
Đang muốn rút chủy thủ trong tay hắn ra thì mấy tên bắt cóc ta lại xông vào.
Tạ Húc Chi mải bảo hộ ta, không kịp phòng bị nên bị Cố Trình Xuyên đâm một nhát vào lưng.
Máu tươi túa ra, nhiễm đỏ y phục còn chảy đầy đất, Tạ Húc Chi bị thương nặng, gục xuống.
Ta hét lên một tiếng muốn chạy qua đỡ Tạ Húc Chi nhưng lại bị Cố Trình Xuyên túm dây thừng kéo vào lòng hắn, hắn đứng đằng sau, một tay vòng ra trước nắm chặt cằm ta.
“Tuệ Tuệ, nàng nhìn cho kĩ, hôm nay ta muốn nàng nhìn hắn ch*t.”
Ta hùng hết từ ngữ học được trong đời hung hăng ch.ửi hắn, hắn lại như mất trí cười cười, hôn lên mặt ta, giơ d(a)o ra chuẩn bị đ.â.m thẳng vào tim Tạ Húc Chi.
Ta trợn mắt nhìn mũi d(a)o sắp cắm xuống.
Giây tiếp theo, một mũi tên nhọn chuẩn xác đánh bay chủy thủ trong tay Cố Trình Xuyên.
Sau đó là tiếng vó ngựa dồn dập.
Khi Cố Trình Xuyên bị Ngự lâm quân bắt mang đi, miệng hắn vẫn liên tục gọi tên ta.
Ta không thèm nhìn hắn một cái, nóng lòng nhào đến chỗ Tạ Húc Chi đang bị thương.
Sống lại một đời, ta với Cố Trình Xuyên đã là người xa lạ.
Trên đời này không có thuốc hối hận, hắn có hối hận cũng không thay đổi được gì.