• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Trùm trường, tiếng lòng của cậu làm phiền tôi (1 Viewer)

  • Chương 3 HOÀN

14

Sinh viên năm nhất chào đón đại hội thể thao lần đầu tiên của bọn họ.

Tôi, Lý Mộng và một nữ sinh khác trong tiểu đội bóng rổ cũng một đường thuận lợi vào đến vòng bán kết.

Trận này, chúng tôi đối đầu với đội là ứng cử viên sáng giá cho ngôi vị quán quân.

Trọng tài yêu cầu chúng tôi bắt tay hữu nghị, tôi vươn tay, lại bị một nữ sinh thắt bím tóc mạnh mẽ bẻ tay cong thành 90 độ, đau đến mức tôi hít sâu một hơi.

Cô ta kề sát vào tai tôi, nhếch môi cười lạnh:

“Trận đấu này tôi thắng chắc rồi, nếu không muốn ‘sơ ý’ bị thương, tôi khuyên cậu nên thức thời một chút mà nhận thua sớm.”

Lý Mộng thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chạy lại kéo tôi ra sau lưng: “Có vài người đúng là cóc ghẻ mà dám đuổi theo thiên nga, đúng là đã xấu mà còn ảo tưởng! Tôi nhổ vào!”

Trận đấu bắt đầu được một lúc, Lý Mộng trao cho tôi một ánh mắt, ý bảo tôi nhìn xem phía bên trái của thính phòng.

“Cậu kêu tớ nhìn ai?”

Trong lúc thoáng qua, tôi nhìn thấy Thẩm Dục ngồi kế bên Cố Phong, biểu cảm trên mặt như bị ai ức hiếp.

[Nếu không phải tên Cố Phong kia lôi tôi theo, tôi mới không thèm tới đây đâu, tôi còn đang giận dỗi đó!]

[Chẳng lẽ cô ấy không phát hiện ra gần đây tôi không xuất hiện xung quanh cô ấy hay sao? Cũng không thèm lại dỗ tôi, tôi dễ dỗ lắm đó!]

[Vợ yêu không thèm nhìn tôi gì cả, tôi thật sự không quan trọng bằng mấy bữa cơm hay sao? Nếu không tôi mua lại canteen luôn, cho mọi người được ăn miễn phí?]

Tâm trạng vốn dĩ đang hồi hộp, nhưng cuối cùng lại bớt căng thẳng nhờ những lời lầm bà lầm bầm hệt như đang làm nũng của Thẩm Dục.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, tôi chụp được quả bóng mà Lý Mộng chuyền qua, ba bước lên rổ, ném trúng rổ!

Nhìn thấy chúng tôi tấn công mãnh liệt, bên phía nữ sinh thắt bím tóc bắt đầu luống cuống.

Tôi thấy bọn họ nhỏ giọng thương lượng gì đó, trong lòng âm thầm vang lên chuông cảnh báo.

Cũng nhắc nhở hai đồng đội của mình phải càng chú ý cẩn thận hơn.

Nhưng mà đề phòng mọi thứ, lại khó đề phòng tiểu nhân.

Sau khi tôi bắt được bóng, một người trong số bọn họ bèn xông tới giành bóng, còn nặng nề dùng khuỷu tay đẩy ngã tôi.

Khuỷu tay của tôi chạm phải sàn nhà, lực tác động lớn làm ảnh hưởng đến xương cốt, tôi đau đến mức hít sâu một hơi.

Trên cánh tay, một mảng da lớn bị trầy, thậm chí còn chảy máu!

Lý Mộng cũng không khá hơn là bao.

Cậu ấy bị kèm suýt sao, không có cách nào chuyền bóng được, đành phải làm liều ném rổ ngay tại chỗ.

Nhưng có người cũng nhảy lên cùng lúc với cậu ấy, trán của cậu ấy bị va chạm mạnh, toàn thân mất đà mà ngã xuống.

Thẩm Dục và Cố Phong không hẹn mà đồng loạt đứng lên, trực tiếp vọt về phía chúng tôi.

[Vợ yêu bị thương?! Chết tiệt!]

“Các người đang chơi bóng rổ hay là đang đánh người! Trọng tài vậy mà cũng không phạt, không biết đang làm cái gì nữa!” Thẩm Dục giận dữ quát lớn.

Cậu ấy bế bổng tôi lên, trong ánh mắt của cậu ấy, tôi thấy được sự lo lắng.

“Hứa Hiểu, cậu chờ một chút, tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện ngay lập tức.”

“Thẩm Dục, cậu?” Tôi bỗng cảm thấy sống mũi cay cay.

Cậu ấy ngắt lời tôi, thậm chí còn hèn mọn mà nói: “Cho dù có chán ghét tôi thì cũng chờ tôi đưa cậu đến bệnh viện đã, có được không?”

[Anh chỉ muốn cố gắng hết sức mình để che chở cho em, cho dù em có chán ghét anh.]

Trọng tài chắn ngang trước mặt chúng tôi, buông tay, lộ ra vẻ mặt vô tội: “Tôi không thấy có gì vi phạm ở đây cả, hai bạn học này tự cẩn thận hơn chút có được không, trong lúc thi đấu thể thao sao có thể không bị thương được?”

Nữ sinh thắt bím tóc khoanh tay trước ngực, cười mỉa: “Đồ cùi bắp, mới như vậy mà đã không chịu được? Tôi đã sớm nói rồi, không cần giãy dụa vô ích.”

Cô ta thậm chí còn kiêu căng nói cho chúng tôi biết: “Bởi vì trọng tài là bạn trai của tôi.”

Mặt Thẩm Dục trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo như rơi vào hầm băng: “Trùng hợp quá, hiệu trưởng là chú hai của tôi. Chưa hết, cảnh sát trưởng của cục cảnh sát là chú ba của tôi, tổng biên tập của nhật báo là cô ruột tôi. Các người thích bị ai tìm gặp?”

Thẩm Dục để lại những lời này, sau đó đẩy trọng tài ra, ôm tôi rời khỏi đây.

“Yên tâm, anh nhất định sẽ báo mối thù này cho em.”

[Ngay cả nói chuyện với vợ yêu lớn tiếng một chút tôi cũng không dám, vậy mà bọn họ lại tổn thương cô ấy đến mức này, sao bọn họ dám!]

[Môi của vợ yêu trắng bệch rồi, nếu tôi có thể thay cô ấy chịu đau thì tốt quá.]

[Đều là lỗi của tôi đã không bảo vệ cô ấy cho thật tốt.]

Tôi ngơ ngác mà nhìn Thẩm Dục.

Hốc mắt cay xè, sống mũi càng cay.

Tôi cảm nhận được cơ thể mình đang được cậu ấy ôm vào lòng bảo vệ che chở, cảm giác vững chãi và an toàn vô cùng.

Lần đầu tiên, có một người cam tâm tình nguyện đánh đổi hết thảy để bảo vệ tôi.

Giờ phút này, tôi cuối cùng cũng sụp đổ.

……

Sau đó, Cố Phong ôm Lý Mộng theo sát, lạnh lùng nói: “Đúng rồi, Thẩm Dục là nhị thế tổ* của nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh, xem ra ngày mai không thể nhìn thấy các người ở thành phố A rồi.”
(* Nhị thế tổ chỉ con cháu những gia đình giàu có chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.)

Nghe thấy hai chữ Bắc Kinh, nữ sinh thắt bím tóc và những người khác ngay lập tức như bị rút cạn sức lực, xụi lơ ngã xuống đất:

“Nhà họ Thẩm, Bắc Kinh?!”

“Mẹ nó, mày đụng phải người có tai to mặt lớn, tao bị mày hại chết rồi!” Nam trọng tài tức giận đến mức trực tiếp giơ tay tát nữ sinh thắt bím tóc.

15

Bác sĩ giúp tôi xử lý miệng vết thương: “May là không ảnh hưởng đến xương cốt.”

Thẩm Dục thấy bác sĩ tính rời khỏi, bèn ngăn ông ấy lại hỏi:

“Chỉ vậy thôi á? Không cần chụp cộng hưởng từ*, chụp X quang, siêu âm, đo điện tâm đồ, xét nghiệm máu, kiểm tra chức năng gan và thận như bình thường hả?”

Bác sĩ: “?”

Tôi: “……”

Bác sĩ: “Tôi có thể thông cảm cho sự sốt ruột lo lắng của người nhà, nhưng cậu yên tâm, không có vấn đề gì đáng lo ngại. Chẳng qua phải chú ý một chút, trước khi vết thương lành thì không thể đụng nước.”

Ông ấy khựng lại một chút, nhìn chúng tôi bằng ánh mắt ngập ngừng rồi bổ sung: “Cũng không thể vận động mạnh được.”

“Khụ khụ!” Tôi ngay lập tức bị sặc nước miếng.

“Bác sĩ, ông hiểu lầm rồi!”

Bác sĩ xua tay, nói một câu: “Bác đây cũng là người từng trải, hiểu mà, hai đứa ngại chứ gì!”

Sau khi ông ấy rời khỏi, bầu không khí trong phòng bệnh trở nên vô cùng xấu hổ.

Thẩm Dục rót nước, kết quả nước đổ hết ra bàn.

Gọt quả táo, cuối cùng chỉ còn phần lõi táo.

Cậu ấy gãi đầu: “Tôi vừa mới thử xem dao có đủ bén hay không, cậu chờ một chút, tôi lại gọt một quả khác.”

[Xấu hổ quá, mất mặt trước mặt vợ yêu rồi, 555!]
(* 555 là một từ ngữ mạng thường dùng bên Trung, cách phát âm đồng âm với “呜呜呜”, ý chỉ tiếng khóc hu hu hu hoặc dùng để làm nũng.)

[Làm sao bây giờ, ở chung với vợ yêu, thật sự hồi hộp quá đi mất!]

Sau khi gọt hỏng quả táo thứ tư, Thẩm Dục tỏ vẻ muốn đi mua thêm mấy quả nữa.

Tôi gọi với lại cậu ấy: “Thẩm Dục.”

“Cảm ơn cậu. Với cả, tôi không chán ghét cậu.” Tôi nhẹ giọng nói.

Sao tôi có thể chán ghét cậu ấy được cơ chứ, chỉ là tôi không dám thích cậu ấy mà thôi.

Tôi sợ người ở bên cạnh tôi sẽ vì gia đình tôi mà gặp bất hạnh, cuối cùng lại trách móc vì sao lại ở bên cạnh một người tệ bạc như tôi.

Cho nên, khi Thẩm Dục cẩn thận mở miệng hỏi tôi:

“Nếu không chán ghét, vậy thì, em có thể thích anh không?”

Tôi chần chờ.

“Thẩm Dục, tôi cần thêm một chút thời gian.”

[Vợ yêu chần chờ, chắc chắn là do tôi còn chưa đủ tốt.]

Thẩm Dục cụp mắt, hàng mi dài rũ xuống.

“Không phải là do cậu…… Là vì……” Cậu ấy tựa như một chú nai con bị tổn thương, khiến tôi không kiềm lòng được mà muốn an ủi cậu ấy, lại bị cậu ấy ngắt lời.

“Nếu anh giành được giải quán quân chạy 3000 mét, Hứa Hiểu, em có thể hẹn hò với anh không?”

[Tôi phải biểu hiện cho thật tốt, nếu vẫn không được thì đành dùng sắc đẹp để quyến rũ vậy!]

Tôi vỗ trán: Đây là nội dung mà tôi có thể nghe sao……

16

Lý Mộng đến phòng bệnh của tôi, cùng tôi xem phát sóng trực tiếp thi chạy 3000 mét.

Vài tuyển thủ dự thi đều bỏ cuộc giữa chừng.

Những người dẫn đầu chỉ còn lại Thẩm Dục và hai nam sinh của học viện thể thao còn đang chạy.

Cạnh tranh tương đối kịch liệt.

Tôi nín thở xem.

Vòng cuối cùng, tôi nhận được một cuộc gọi, chờ treo máy đã nghe thấy Lý Mộng la lớn: “Thẩm Dục té ngã!”

Tôi thừa nhận, giây phút đó, trái tim tôi như bị bóp nghẹt.

“Cậu ấy té ngã có nghiêm trọng không? Có bị chảy máu ở đâu không? Bác sĩ đã đến kiểm tra chưa?”

Lý Mộng lại ồ lên một tiếng: “Hứa Hiểu, đối với bạn học Thẩm này, có phải là cậu đang quan tâm thái quá hay không?”

Ánh mắt của tôi mập mờ: “Làm gì có?”

Tôi dùng tay quạt quạt bên mặt. Hẳn là máy lạnh bị hư rồi, sao có thể nóng như vậy.

Lý Mộng lại chỉ vào người vừa mới té ngã, nói: “Hóa ra không phải Thẩm Dục, bọn họ mặc quần áo giống nhau, tớ bị hoa mắt nên nhìn nhầm rồi.”

“Thẩm Dục tốt quá đi, còn đỡ người ta đứng dậy, nhưng mà làm vậy có chút lãng phí thời gian.”

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cậu ấy không bị thương là tốt rồi.

Lý Mộng lại hét lên:

“Hiểu Hiểu! Hiểu Hiểu! Thẩm Dục tăng tốc! Cậu ấy đã chạy vọt lên phía sau lưng top 3, trong mấy chục mét cuối cùng lại bất ngờ tăng tốc thêm lần nữa, ngay lập tức xông lên dẫn đầu về nhất rồi! Giải nhất!”

Cậu ấy, thật sự đã làm được……

Tôi nhìn trên màn hình, Thẩm Dục đang dùng vạt áo ướt đẫm mồ hôi để lau mồ hôi, trên môi nở một nụ cười rực rỡ xán lạn như ánh mặt trời.

Đúng lúc này, Cố Phong đến.

“Thằng nhãi này rèn luyện đến mất ăn mất ngủ, rốt cuộc cũng thắng được giải nhất. Chúng ta đành chờ cậu ấy tỏ tình với người nào đó vậy, cậu ấy đã chuẩn bị lâu lắm rồi.”

Lời nói của Cố Phong khiến cho trái tim tôi mất khống chế mà đập liên hồi.

Đừng nói là cậu ấy thật sự……

Thẩm Dục bước lên bục nhận thưởng, hiệu trưởng mời cậu ấy phát biểu cảm nghĩ.

Thẩm Dục: “Gâu gâu!”

Hiệu trưởng: “?”

Cố Phong: “?”

Lý Mộng: “?”

Chỉ có tôi là nước mắt tràn mi!

Tên ngốc này,

Thẩm Dục nói tiếp: “Tôi từng giận dỗi mà buông lời nói rằng, nếu tôi còn tiếp tục thích cô ấy thì sẽ học sủa tiếng chó. Bây giờ tôi chịu thua, sự thật là tôi thích cô ấy muốn chết! Hứa Hiểu, cún con đẹp trai như thế này, em suy xét chấp nhận có được không?”

17

Tôi thực hiện lời hứa, hôm nay đi hẹn hò với Thẩm Dục.

Tôi diện một chiếc váy màu lam nhạt tựa như bầu trời trong vắt, còn trang điểm.

Thẩm Dục không ở ký túc xá, vì không phiền cậu ấy chạy qua chạy lại, chúng tôi hẹn gặp nhau trước cửa khu vui chơi.

Vì không trễ giờ hẹn, tôi còn đặc biệt tiêu tiền đặt một xe taxi công nghệ.

Vừa lên xe, trong xe có một mùi cực kỳ khó ngửi khiến tôi buồn nôn.

Tôi muốn kêu tài xế hạ cửa sổ xe xuống, sau khi tôi gọi hai tiếng bác tài.

Hắn đột nhiên quay đầu lại nở một nụ cười với tôi:

“Hiểu Hiểu, bây giờ không thèm gọi anh trai nữa à?”

Máu toàn thân tôi như đông cứng lại: “Trần Hà? Anh muốn làm gì!”

……

Sau khi tỉnh lại, tôi bị Trần Hà nhốt trong tầng hầm ngầm.

Hắn dùng dây thừng trói chặt tôi, trong tay còn cầm một con dao.

“Khó khăn lắm anh mới chờ được đến lúc em lớn lên, vậy mà em lại dám đi tằng tịu với thằng đàn ông khác, còn trang điểm đẹp đến như vậy! Hiểu Hiểu, anh rất tức giận!”

Tôi trừng mắt nhìn hắn ta: “Anh bị điên à, tôi không phải đồ vật thuộc quyền sở hữu của bất kỳ ai hết!”

Hắn ta bị những lời này của tôi chọc giận, kích động lên: “Em là của anh, chỉ có thể là của anh!”

Trần Hà bắt đầu xé rách váy của tôi.

“Cút đi!”

Tôi dùng sức đá chân loạn xạ khắp nơi, trùng hợp đá trúng chỗ hiểm của hắn,

Hắn bị đau nên ngã ra sàn, tôi nhân cơ hội chộp lấy con dao, tranh thủ từng giây để cắt dây thừng đang bó chặt trên tay.

Tôi muốn chạy trốn nhưng không tìm thấy chìa khóa.

Tôi kề dao lên cổ Trần Hà: “Mở cửa cho tôi nhanh lên.”

Hắn còn kề cổ vào lưỡi dao, cổ bị lưỡi dao cứa đến chảy máu.

“Anh!” Trong lúc nhất thời, tôi bị dọa sợ đến mức ngây ngẩn cả người.

Nhưng hắn lại lộ ra vẻ mặt đầy thoả mãn: “Hiểu Hiểu, anh thích em để lại dấu vết trên người anh như thế này, tiếp tục đi.”

Tay của tôi run rẩy: “Trần Hà, anh đúng là thằng điên! 6 năm trước, tôi nên giết chết anh cho rồi!”

“Hiểu Hiểu, nhưng cuối cùng, em vẫn gọi điện thoại cho ba anh để cứu anh.”

Đúng vậy, sau khi giẫm đạp hắn ta mấy phát cho hả giận, tôi vẫn không nỡ thấy chết mà không cứu, bèn gọi điện thoại cho cha hắn.

Trần Hà dùng ngón tay dịu dàng vuốt ve con dao: “Chỉ có em là thật lòng quan tâm tôi, em cũng yêu tôi, đúng không? Chúng ta mới là những người nên ở bên nhau mãi mãi.”

“Tôi thật sự rất hối hận vì đã cứu anh, tôi nên để anh chết dần chết mòn ở đó!”

Tôi vừa dùng lời nói chọc giận Trần Hà, vừa cầm dao đâm xuống động mạch chủ của hắn.

Nhưng hắn dường như đã đoán trước được hành động của tôi, né tránh con dao đâu vào đấy, dựa vào sự chênh lệch thể lực giữa nam và nữ mà nằm đè lên người tôi.

“Ban nãy chỉ đùa với em chơi chút thôi. Nếu em gái đã không biết điều như vậy, vậy thì chúng ta trực tiếp làm chuyện kích thích.”

Hắn kề dao lên cổ tôi, dáng vẻ điên cuồng: “Nếu không chiếm được thì đành huỷ hoại vậy.”

Trước khi sắp chết, trong đầu tôi bỗng dưng hiện lên khuôn mặt của Thẩm Dục.

Cậu ấy chờ không thấy tôi, chắc là sốt ruột lắm?

“Rầm” một tiếng, cửa bị phá.

Một đội cảnh sát đặc nhiệm phá cửa xông vào, Thẩm Dục cũng theo sát phía sau.

Một vị cảnh sát thấy Trần Hà đang tính hành hung tôi, trực tiếp giơ súng lên bắn một phát vào vai hắn.

Quá trình khống chế hắn và giải cứu tôi chỉ mất hai phút.

“Hiểu Hiểu!” Thẩm Dục bước lên ôm lấy tôi vẫn đang run lẩy bẩy, ôm chặt tôi vào lòng, “Không sao rồi, không sao rồi……”

“Thẩm Dục, em còn tưởng là suýt chút nữa em không còn gặp được anh nữa rồi!” Tôi oà khóc.

“Xin lỗi, là anh đã không bảo vệ được em cho tốt.” Thẩm Dục cực kỳ áy náy mà nói.”

Lúc Trần Hà bị áp giải đi, ánh mắt Thẩm Dục nhìn hắn ta như muốn băm vằm hắn thành trăm nghìn mảnh:

“Hiểu Hiểu, tên cặn bã xã hội này không ra ngoài được nữa đâu. Sau này, em cứ yên tâm sống vì bản thân mình!”

18

Lúc thẩm vấn Trần Hà, hắn nói bản thân có bệnh tâm thần, muốn được đưa vào bệnh viện tâm thần.

Vài ngày sau, hắn được phát hiện đã qua đời trong phòng bệnh, nguyên nhân chết là do tiêm thuốc quá liều.

Mà những thứ đó, nghe nói là hắn trộm từ chỗ bác sĩ.

Ngoài ra, những người đã tổn thương tôi và Lý Mộng trong đại hội thể thao, cả đám đều bỏ học, lặng lẽ biến mất không một tiếng động gì.

19

Trong canteen, tôi và Thẩm Dục gọi 18 món ăn.

Lúc quẹt thẻ, tay của Lý Mộng run rẩy không ngừng.

Cố Phong giật lấy thẻ của cậu ấy, đưa thẻ cơm của mình cho dì trong canteen: “Quẹt thẻ của chồng.”

Lý Mộng nhẹ nhàng đấm cậu ấy:

“Đều do anh thăm dò sai tin tức, nên quẹt nát thẻ của anh luôn!”

Lý Mộng nói như vậy là vì ngày hôm đó, sau khi Thẩm Dục tỏ tình với tôi, Cố Phong nói với Lý Mộng là chúng tôi đang yêu nhau.

Sau đó Cố Phong cũng tỏ tình, Lý Mộng bị Cố Phong làm cảm động, bèn nhận lời làm bạn gái cậu ấy.

Sau lần tôi bị bắt cóc đó, Thẩm Dục vẫn luôn lặng lẽ bầu bạn, chờ tôi bước ra khỏi bóng ma tâm lý, còn tìm bác sĩ tâm lý có vai vế nhất trong giới để khuyên bảo tôi.

Đương nhiên, mỗi ngày, tiếng lòng của cậu ấy vẫn ríu rít làm phiền tôi.

[Hôm nay vợ yêu nhíu mày, không nên tỏ tình.]

[Hôm nay vợ yêu tức giận, không nên tỏ tình.]

[Hôm nay vợ yêu bị mệt, không nên tỏ tình.]

Tôi gãi gãi lỗ tai, kéo cậu ấy đến trước mặt.

“Thẩm Dục, thật ra, em có thể nghe thấy tiếng lòng của anh.”

Ngoài ý muốn là, tôi không nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của cậu ấy sau khi bị tôi vạch trần, ngược lại, Thẩm Dục còn cười hỏi:

“Vậy nghe anh gọi em là vợ yêu nhiều lần như vậy, khi nào thì em có thể biến thành vợ yêu của anh thật đây?”

Hay lắm, thằng nhãi này che giấu lâu thật!

Tôi nhéo lỗ tai cậu ấy, cười nói: “Giây tiếp theo!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom