-
Chương 1
1
Lớp chúng tôi còn một giải chạy 3000 mét mà không có ai đăng ký thi, tôi nhìn một lượt nam sinh trong lớp, ai nấy đều né tránh ánh mắt của tôi.
“Tôi đăng ký.”
Trong một góc, ánh mắt lười biếng của trùm trường Thẩm Dục lia lại đây.
[Ai cũng không thể tranh giành sự chú ý của anh, anh đây muốn cho vợ nhìn thấy tốc độ và sức bền của anh.]
[10 phút không hề thở gấp.]
Tôi: “???”
Hình như đây là giọng của Thẩm Dục, nhưng khuôn miệng của cậu ấy vẫn khép lại thành một đường thẳng tắp, không hề cử động.
Chẳng lẽ?
Không rõ lắm, lại nghe thêm một chút.
[Anh đây đã nhá trước với các anh em rồi, không ai dám đăng ký.]
[Đến lúc đó, đổ mồ hôi có thể cởi áo ra, khoe một chút cơ bắp của anh.]
Tôi: “……”
Có khi nào là không ai muốn chạy 3000 mét hay không?
Thẩm Dục, sao cậu ấy lại ngốc nghếch và có chút đáng yêu như thế này?
Hơn nữa, cậu ấy gọi tôi là vợ yêu.
Là ý mà tôi nghĩ đến hay sao?
“Vậy thì nhờ cậu nhé.”
Tôi vội vàng nói, sau đó rút lui khỏi phòng học.
Trước khi bước ra khỏi cửa còn nghe được một câu tiếng lòng cuối cùng của Thẩm Dục:
[Vợ yêu lạnh lùng quá, có phải cô ấy ghét mình hay không, hu hu!]
2
Cũng không phải là tôi ghét Thẩm Dục.
Chủ yếu là tôi và bạn cùng phòng Lý Mộng từ chối làm não yêu đương*, chỉ muốn chuyên tâm vào việc học.
(* Não yêu đương, nguyên văn là 恋爱脑, là một cụm từ phổ biến trên mạng xã hội Trung Quốc, chỉ những người xem tình yêu là tối thượng, yêu vào là lú, trong đầu chỉ có chuyện tình cảm, suốt ngày chỉ biết nghĩ về người yêu.)
Vì vậy, chúng tôi đã giao ước là —
Trước khi tốt nghiệp, ai thoát kiếp FA trước thì người đó là chó.
Còn phải bao đối phương 1 ngày 3 bữa cơm trong suốt một học kỳ.
Có tiền hay không không quan trọng, quan trọng là không muốn làm chó.
Sau khi trở về ký túc xá, tôi uống ừng ực hết một ly nước, lúc này mới bình tĩnh lại.
Tôi xác nhận hai chuyện.
Một: Không biết vì lý do gì, tôi có thể nghe thấy được tiếng lòng của Thẩm Dục.
Hai: Thẩm Dục thế mà lại thích tôi.
Tôi và Thẩm Dục không tiếp xúc với nhau nhiều.
Nhiều nhất là thu bài tập về nhà của cậu ấy, cậu ấy không làm, tôi báo cáo lại cho giáo viên, cậu ấy bị trừ điểm.
Cứ lặp lại như vậy.
Nói khó nghe một chút thì, một nửa nguyên nhân mà cậu ấy rớt môn là do tôi.
Tôi không tài nào hiểu được, chẳng lẽ cậu ấy thích bị ngược?
“Hiểu Hiểu, tìm được người thi chạy 3000 mét chưa?”
Thấy tôi không có phản ứng gì, cậu ấy tưởng tôi còn đang rầu rĩ, bèn nói thêm:
“Nếu thật sự không được thì tớ ép Cố Phong tham gia.”
Tôi ngẩng phắt dậy nhìn về phía Lý Mộng:
“Học bá Cố Phong này, ngay cả lớp trưởng là tớ cũng không nói được, vậy mà cậu có thể ép được? Không bình thường nha Mộng Mộng.”
Lý Mộng không cho là đúng: “Cậu ấy còn thiếu tớ một ân tình, cậu suy nghĩ linh tinh gì vậy, tớ thấy cậu mới là người không bình thường đó? Hay là tớ sắp được ăn cơm miễn phí rồi?”
Tôi lắc lắc ngón tay, bóp chết sự hoài nghi của cậu ấy từ trong trứng nước.
Chị đây không thiếu tình, nhưng chị đây thiếu tiền.
“Đúng rồi, chẳng phải chúng ta đăng ký thi giải bóng rổ nữ hay sao, Cố Phong nói là có thể dẫn chúng ta đi huấn luyện.”
Lúc chúng tôi sắp đến sân bóng rổ, Lý Mộng nói:
“Cậu ấy còn dẫn theo bạn cùng phòng của cậu ấy, Thẩm Dục.”
3
Không ngờ nhanh như vậy đã được gặp lại Thẩm Dục.
Một đầu tóc đen nhuộm vài sợi highlight màu xanh lam, dưới ánh nắng trở nên lấp lánh bắt mắt vô cùng.
Không thể không nói, trông vừa lưu manh lại vừa đẹp trai.
Những nữ sinh đang đứng xung quanh nhìn chăm chú không thể rời mắt, la hét rằng Thẩm Dục đã va vào trái tim của bọn họ.
Thẩm Dục vẫn giữ dáng vẻ lười nhác: “Đừng nói là đến tóc tai của tôi mà lớp trưởng cũng phải mách lẻo đó nha?”
Nhưng trong lòng cậu ấy lại khác hoàn toàn:
[Tôi đã thu hút được sự chú ý của vợ yêu rồi, cô ấy còn nhìn chằm chằm vào tóc của tôi nữa! Lần trước nghe cô ấy nói rất muốn nhuộm tóc màu xanh lam, tôi ngay lập tức đến tiệm làm tóc, cũng không biết cô ấy có thích hay không a a a!]
Tôi ngẩn người, đúng là tôi từng nói với Mộng Mộng một lần.
Bởi vì bản thân là lớp trưởng, thường bị mọi người chọc ghẹo là gái ngoan, tôi bèn lỡ miệng nói: “Để ngày mai tớ đi nhuộm tóc màu xanh lam, doạ chết bọn họ luôn.”
Không ngờ Thẩm Dục lại nhớ rõ.
……
Bắt đầu huấn luyện, Thẩm Dục và Cố Phong làm mẫu những thao tác cơ bản trước một lần.
Ba bước lên rổ, cậu ấy lướt qua sự phòng thủ của Cố Phong, úp rổ một cách vững vàng.
Xinh đẹp.
Chỉ thấy mỗi lần Thẩm Dục ném một quả bóng vào rổ thì sẽ vén đồng phục lên lau mồ hôi một lần, lộ ra cơ bụng trắng nõn mê người.
[Chờ lát nữa để cho vợ yêu chiêm ngưỡng cơ bụng nhiều hơn. Chẳng lẽ anh đây không đẹp hơn nam Bồ Tát* trong điện thoại di động của cô ấy hay sao?]
(* Nam Bồ Tát là từ mà các fangirl dùng để chỉ những anh chàng thích đăng hình dáng người gợi cảm, hình tập thể hình,… của mình lên mạng xã hội.)
Đúng là đẹp thật, đúng là đẹp thật, ực ực……
Người khác đang hò hét, còn tôi thì đang nuốt nước miếng.
Tôi thề, đây là phản ứng sinh lý của tôi, không thể khống chế được.
Sau khi Thẩm Dục vén áo lên lau mồ hôi lần thứ 5, Cố Phong không thể nhịn được nữa:
“Thẩm Dục, sao trước kia tôi không phát hiện ra cậu thích thả thính đến như vậy?”
Xì!
Tôi cười đến mức đau cả bụng!
Mặt Thẩm Dục bỗng nhiên đỏ lên, hậm hực thả vạt áo vừa mới vén lên xuống.
[Cậu mới thích thả thính đó, đừng cho là tôi không biết mục đích ngày hôm nay của cậu. Cũng vậy cả thôi, cũng vậy cả thôi, a.]
[Bị vợ yêu cười vô mặt rồi! Cố Phong, sau khi trở về tôi nhất định sẽ thiêu vở ghi chép của cậu!]
Tôi: “?”
Cố Phong đang một kèm một cho Lý Mộng.
Thẩm Dục bước về phía tôi, ánh nắng chiếu lên người cậu ấy, làm nổi bật ngũ quan không có chỗ nào để chê của cậu ấy.
Bóng rổ múa may trên đầu ngón tay của cậu ấy.
Cậu ấy ném bóng rổ cho tôi.
“Ném thử một lần, để tôi nhìn xem cách ném có chính xác hay không.”
Tôi gật đầu, nhảy lên ném bóng vào rổ.
Tiếng lòng của Thẩm Dục lại vang lên: [Chờ chút nữa có thể tiếp xúc thân mật với vợ yêu hay không? Làm ơn đừng ném trúng rổ mà!]
Quả nhiên, đúng như suy nghĩ của cậu ấy, bóng còn chưa chạm vào rổ đã rơi xuống đất.
4
Thẩm Dục lặng lẽ nhướng mày, căng khóe miệng cố nén ý cười.
[Hay lắm! Như vậy thì có thể danh chính ngôn thuận mà thân thiết với vợ yêu rồi, cảm ơn Thượng Đế!]
Ừm, Thẩm Dục, sao cậu lại là một trùm trường như thế này?
Sau khi cậu ấy đi nhặt bóng về, càng lúc càng bước lại gần tôi, nhịp thở của tôi cũng bắt đầu trở nên gấp gáp.
Đúng là tôi không có ý định yêu đương, nhưng sắc đẹp cỡ này, ai có thể chối từ cho được?
Các người nói xem! Ai có thể chối từ được?
“Lớp trưởng, lúc nãy cậu ném bóng không đúng cách, cho nên biến thành quăng bóng rồi.”
“Tôi cảm thấy tay tôi không có tí sức nào.” Tôi sờ sờ đầu, có chút hổ thẹn mà nói.
Tôi hằng năm đắm chìm trong thư viện, khuyết thiếu rèn luyện, tay trói gà không chặt.
“Không sao, tôi giúp cậu tìm được cảm giác ném rổ trước vậy.”
Giọng nói trầm thấp của Thẩm Dục vang lên sau tai tôi, hơi thở ấm áp tựa như một sợi lông chim cọ vào cổ tôi.
Hơi ngứa một chút.
Cậu ấy nhét bóng vào tay tôi từ phía sau, khoảnh khắc lòng bàn tay thô ráp của cậu ấy chạm vào mu bàn tay tôi, cậu ấy lại đột nhiên tránh khỏi.
[A a a! Hồi hộp quá, lòng bàn tay tôi đều ướt đẫm mồ hôi, vợ yêu có ghét bỏ tôi hay không?]
[Nhưng tôi thật sự rất muốn được chạm vào vợ yêu!]
Bàn tay to lớn lại lần nữa đặt lên mu bàn tay tôi, cậu ấy vừa nói vừa hướng dẫn tôi ném rổ: “Nhớ phải vung tay lên, lúc cánh tay và cơ thể tạo thành một góc 50 độ thì ném bóng ra.”
Quả nhiên, 3 lần ném trúng rổ hoàn hảo.
“Wow! Vào!”
Tôi vui sướng quay đầu lại, nào ngờ cậu ấy đang đứng gần tôi đến như vậy, môi của tôi nhẹ nhàng cọ vào mặt cậu ấy.
Cả hai chúng tôi đều ngẩn người.
[Ơ kìa, tôi bị vợ yêu hôn??? Đêm nay tôi không rửa mặt!!]
Mặt Thẩm Dục ngay lập tức đỏ lên như tôm luộc.
Tôi: “??”
Tôi chỉ muốn nói, đừng suy diễn nhiều quá!
Đúng lúc này, Lý Mộng và Cố Phong đã quay trở lại, nghi ngờ nhìn hai khuôn mặt đỏ ửng của chúng tôi, nói: “Các cậu? Đây là biểu hiện của cảm nắng à?”
Haiz, âm thầm thử.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, ánh mắt của mấy nữ sinh bên cạnh đã như muốn ăn tươi nuốt sống tôi:
“Con nhỏ xấu xí này cưỡng hôn Thẩm Dục!”
“Nam thần của tôi đã bị ô uế rồi!”
Tôi: Đừng có mà ăn nói vớ vẩn!
Thẩm Dục nhíu mày không vui, nhìn về hướng đó, giọng nói lạnh như băng: “Câm miệng!”
[Mấy con nhỏ này là ai, dám nói vợ yêu của anh như vậy, anh đây muốn xử đẹp tụi nó!]
[Hay là trực tiếp tỏ tình ngay trước mặt mọi người luôn?]
Không cần đâu……
Tôi đứng dưới ánh nắng run bần bật.
Cậu ấy hoàn toàn không màng đến sự sống chết của tôi mà.
Tôi dứt khoát nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất trước. Lý Mộng la lên: “Hiểu Hiểu, cậu bị sao vậy?!”
Nhưng còn chưa chờ Lý Mộng la xong, Thẩm Dục đã bế tôi lên theo kiểu bế công chúa, chạy về phía phòng y tế.
[Vợ yêu à, em đừng bỏ anh lại lần nữa]
Tôi giật mình trong lòng: Chẳng lẽ tôi từng bội tình bạc nghĩa với Thẩm Dục?
5
Tôi vắt hết óc cũng nghĩ không ra mình từng có liên hệ gì khác với Thẩm Dục ngoài trong trường học.
Chỉ trong tích tắc này, cậu ấy đã nhẹ nhàng đặt tôi lên giường quan sát trong phòng y tế.
“Mau cứu cô ấy!”
[Cũng không biết ông anh trai bác sĩ gà mờ này của tôi có biết khám bệnh hay không, lỡ như chữa cho vợ yêu của tôi đi đời nhà ma luôn thì phải làm sao?]
[Nếu không thì chuyển tới bệnh viện số 1 thành phố mà chú Hoàng mở vậy?]
[Không được không được, hay là trực tiếp tìm chuyên gia quốc tế đến kiểm tra xem?]
Tôi: Cậu có muốn nghe thử một chút là cậu đang suy nghĩ cái gì hay không?
Bác sĩ trực trong phòng y tế bị giọng nói sốt ruột của cậu ấy dọa, còn tưởng là xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm.
Vừa ngẩng lên đã thấy tôi yên tĩnh nằm trên giường, chỉ có lông mi là run rẩy không ngừng.
Sau khi kiểm tra qua một lượt, anh ấy ho nhẹ hai tiếng: “Cô ấy không sao, nằm đây nghỉ ngơi một chút sẽ khỏe lại.”
Thẩm Dục nửa tin nửa ngờ.
10 phút trôi qua, thấy tôi vẫn còn chưa tỉnh.
“Anh, sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại vậy?”
“Em phải làm hô hấp nhân tạo cho vợ yêu của em!”
Tôi: “?”
Bác sĩ: “?”
Khoảnh khắc hơi thở nóng rực phả lên chóp mũi, tôi bỗng nhiên mở mắt ra.
Thằng nhãi này.
Nhân lúc tôi bệnh, muốn hôn tôi đúng không.
Giờ phút này, khuôn mặt của Thẩm Dục gần trong gang tấc.
[Thình thịch, thình thịch……]
Tôi không bỏ lỡ ánh mắt vừa hoảng loạn vừa thẹn thùng của cậu ấy.
Ngày thường trong trường oai phong lẫm liệt, sao ở trước mặt tôi lại biến thành chú nai con nũng nịu vậy?
“Cậu, cậu tỉnh rồi à, cảm thấy như thế nào rồi?” Cậu ấy hậm hực lùi về phía sau, hắng giọng để che giấu sự xấu hổ.
[A a a, sao vợ yêu lại tỉnh dậy ngay lúc này vậy, chỉ còn 0.1cm nữa là tôi được hôn vợ yêu rồi!]
[(Rít gào) (méo mó) (lăn lê bò trườn trong bóng tối),(rít gào) (méo mó) (lăn lê bò trườn trong bóng tối),(rít gào) (méo mó) (lăn lê bò trườn trong bóng tối)……]
Cậu ấy ồn quá đi mất.
Tôi day day trán: “Tôi không sao, cảm ơn cậu, Thẩm Dục. Tôi còn có việc bận, đi……”
Thấy tôi thật sự không sao, cậu ấy lại khôi phục vẻ mặt chán đời như mọi khi.
Ánh mắt trong veo lộ ra sự ngốc nghếch của sinh viên đại học.
[Vợ yêu phải rời khỏi rồi! Nên lấy cớ gì để tiếp tục tiếp cận vợ yêu đây?]
Cậu ấy chuyển sự chú ý sang bác sĩ, chỉ thấy cậu ấy vừa nháy mắt ra hiệu cho bác sĩ, vừa nói:
“Lớp trưởng, bác sĩ nói là do cậu bị kiệt sức nên mới ngất xỉu. Thể lực của cậu như thế này, còn chưa chắc có thể qua được vòng gửi xe chứ đừng nói là vào top 3.”
Tôi: Sao tôi lại không biết là mình bị kiệt sức?
Bác sĩ: Sao tôi lại không biết là cô ấy bị kiệt sức?
Cậu ấy chưa nhìn thấy biểu cảm muôn màu muôn vẻ của hai chúng tôi, giọng nói lộ ra chút đắc ý:
“Chi bằng cậu luyện tập cùng với tôi, tôi đảm bảo cậu có thể vào top 3 để tranh giải nhất.”
[Hì hì hì, như vậy thì mỗi ngày đều có thể thân thiết với vợ yêu rồi.]
Tôi không từ chối Thẩm Dục, bởi vì tôi thật sự muốn giành ngôi quán quân của giải bóng rổ nữ.
Giải bóng rổ nữ của trường chúng tôi vẫn luôn yếu thế, vì cổ vũ nữ sinh tích cực tham gia, trường học tuyên bố có thể cộng thêm điểm cho top 3.
Nếu tôi được cộng thêm điểm thì chuyện giành được học bổng vào cuối học kỳ cũng không cần phải lo nữa.