4.
Tôi cười lạnh, out khỏi nhóm chủ nhà, trực tiếp gọi điện thoại cho quản lý chung cư.
Tôi nghiêm mặt bảo quản lý điều tra rõ ràng là ai cố ý bóp đầu c ắt đuôi tiết lộ camera trong thang máy ra ngoài, cũng yêu cầu anh ta gửi video đầy đủ cho tôi, nếu không sẽ kiện bọn họ vi phạm quyền riêng tư, cố ý phỉ báng.
Tôn Tứ Minh là đội trưởng đội bảo vệ của công ty dịch vụ chung cư chúng tôi, camera nhất định là anh ta lén lấy ra cho vợ, hai người chắc hẳn cũng đã bàn bạc xong muốn tính kế tôi.
Để cho loại cặn bã này bảo vệ an toàn cho cư dân tiểu khu, quả thực là chuyện nực cười.
Công việc này, Tôn Tứ Minh xem như làm rất tốt!
Quản lý thấy thái độ của tôi cứng rắn như thế, vả lại khắp nơi đều có lý có cứ, cũng không dám nói thêm gì, rất nhanh đã đem đoạn video theo dõi trong thang máy từ đầu tới cuối gửi vào điện thoại di động của tôi.
Tôi lấy đoạn video cô bé quỳ xuống trong thang máy xin bánh ngọt bị mẹ đ ánh, đăng lên phần mềm xã hội, kèm theo một đoạn văn ý vị thâm trường.
[Không phải một miếng bánh xoài không thể cho nổi, mà là vì có những phụ huynh không chịu nói đạo lý, căn bản không dám mua cho con ăn, lỡ cho ăn bị đau bụng chẳng phải là tôi sẽ bị mang tiếng sao?]
Không nói không biết, vừa nói mới phát hiện người đã từng trải qua chuyện như tôi không ít.
Rất nhanh đã có người nhắn lại ở khu bình luận, nói mình cùng người nhà và bạn bè đến quán lẩu mừng sinh nhật, bánh ngọt vừa mở ra đã có trẻ con lục tục tới xin.
Có người sợ xấu hổ nên đành phải cho, bánh ngọt mua mấy trăm tệ một cái cuối cùng không ăn được một miếng.
Có người từ chối vì nhiều lý do khác nhau, bị phụ huynh đứa nhỏ không vui chỉ trích mình keo kiệt, thậm chí còn bị nhục mạ, bắt cóc đạo đức giống như tôi, tiệc sinh nhật đang yên đang lành lại phải mang một bụng tức.
Xem ra người không biết xấu hổ không ít.
Nếu dễ dàng có được sự đồng cảm như vậy, vậy dứt khoát thêm chút lửa đi, tôi cân nhắc nhiều lần, rốt cục vẫn cố lấy dũng khí nói ra chuyện Lưu Hướng Đông lén lút quấy rối tôi.
So với chuyện có những phụ huynh mặt dày xúi giục con cái đòi bánh ngọt, thì loại chuyện phụ nữ bị đàn ông quấy rối này chỗ nào cũng có.
[Tôi khinh, loại đàn ông vô sỉ bỉ ổi này có thể chet hết đi không? Có trời mới biết lúc tôi còn là thực tập sinh, tôi chỉ lịch sự chào hỏi một tên béo mập, đã bị hắn gửi đủ loại tin nhắn tán tỉnh. Tôi sợ đến mức suốt đem mang theo hành lý lên xe lửa chạy trốn!]
[Các chị em mau cứu tôi, không biết loại đàn ông dầu mỡ này lấy dũng khí ở đâu, cho rằng chúng ta sẽ thích loại vừa già vừa xấu như vậy!]
[Buồn nôn muốn chet, nghĩ đến bộ dáng q uỷ quái kia chỉ hận không thể nôn hết bữa ăn đêm qua ra!]
[Tại sao cô lại rời đi? Đáng lẽ cô nên báo cảnh sát, làm lớn chuyện lên, để cho tên đàn ông kia cút đi!]
[…..]
Các chị em trên mạng trong khu bình luận, cô một lời tôi một câu châm chọc phát tiết tâm sự những chuyện mà mình đã từng trải qua, càng tán gẫu càng náo nhiệt.
Đương nhiên, cũng có cư dân mạng tỉ mỉ nhao nhao gửi tin nhắn riêng tới nhắc nhở tôi.
[Chị gái nhỏ, chị vẫn nên nhanh chóng chuyển nhà đi, lỡ đâu cái tên đàn ông hèn hạ kia thẹn quá hoá giận tới trả thù chị, chẳng phải là rất nguy hiểm sao?]
[Đúng đúng đúng nhanh chóng chuyển nhà đi, tiểu khu đó cũng đừng ở nữa, đừng có dính dáng gì đến đám người thối nát này nữa.]
[Nhà chúng tôi có một phòng trống, chị gái nhỏ có thể qua đó ở tạm...]
[…..]
Nhìn từng lời thiện ý đến từ các cô gái xa lạ, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Trên thế giới này, tóm lại vẫn là người tốt nhiều hơn một chút.
Tôi chân thành cảm ơn ý tốt của các chị em trên mạng, đột nhiên cảm thấy đầu tư 500 tệ thật sự quá ít, thế là trở tay tôi lại đầu tư thêm 2000 tệ.
Tuy rằng tôi đã thành công chuyển hướng rắc rối, giải thoát bản thân khỏi sự cố đáng xấu hổ này.
Nhưng liệu sau này còn phát sinh thêm chuyện nào khác hay không, hiện nay internet rất phát triển, vẫn nên tiên hạ thủ vi cường giải thích mọi chuyện rõ ràng.
Cho dù sau đó xảy ra chuyện, cũng không sợ vợ chồng Tôn Tứ Minh lại giống như kiếp trước hắt nước bẩn lên người tôi.
Đó là một trải nghiệm nhục nhã và bất lực đến mức bây giờ nghĩ lại tôi vẫn run lên vì tức giận, tôi tuyệt đối không thể trải qua lần thứ hai.
Không chỉ vậy, tôi còn muốn cho nhiều cô gái chú ý hơn đến những vấn đề khó khăn này, cảnh báo sớm và biết cách giải quyết những rắc rối tương tự trong tương lai.
Về phần Tôn Tứ Minh và Lưu Hướng Đông?
Tuy rằng tôi là một cô nhi, phía sau không có chỗ dựa, nhưng tôi nhất định phải từng tên súc sinh này vào địa ngục!
5.
Tôi tắt điện thoại, mở bánh ngọt ra c ắt cho mình một miếng lớn, từ từ thưởng thức.
Mấy miếng bánh ngọt trôi xuống bụng, tất cả những ân oán từ kiếp trước hiện lên trong đầu tôi, bất tri bất giác đã rơi lệ đầy mặt.
Tôi không kìm nén được cảm xúc mà khóc lớn một hồi. Mọi bất hạnh ở kiếp trước đều bị nước mắt cuốn trôi, không còn có thể làm tôi tổn thương dù chỉ một chút.
Tôi không biết mình đã khóc bao lâu rồi mới dần bình tĩnh lại và bật điện thoại lên xem chủ đề đã hot chưa.
Lưu Hướng Đông là người giả nhân giả nghĩa nhất, vì để đắp nặn hình tượng vĩ đại của hắn, mua bánh ngọt xoài xong nhất định sẽ tự mình mang qua, lại lôi kéo làm quen với Tiếu Tiếu.
Tính toán thời gian, chỉ cần ăn bánh ngọt, lúc này cũng nên phát tác rồi.
Như để xác nhận suy đoán của mình, khi tôi đang trả lời một vài tin nhắn trên mạng xã hội thì bên ngoài có tiếng đập cửa.
Một người đàn ông vừa đập cửa vừa hắng giọng mắng to: “Cmn, mày cút ra đây cho tao! Mày không biết liêm sỉ quyến rũ tao cũng được, còn dám hại Tiếu Tiếu bị dị ứng!”
Giọng nói này rất quen thuộc, từ mắt mèo nhìn ra ngoài, quả nhiên là Tôn Tứ Minh.
Kiếp trước, Tiếu Tiếu sau khi ăn bánh xoài tình huống dị ứng tuy rằng rất nghiêm trọng, nhưng vẫn còn hơi thở, nếu kịp thời đưa đến bệnh viện cấp cứu chưa chắc không có khả năng sống sót.
Nhưng tên súc sinh Tôn Tứ Minh này một lòng chỉ muốn đem tội danh ngộ sát giet người đổ lên người tôi.
Hắn đã đ ấm, đ á, lăng mạ và mắng mỏ tôi. Hắn đã bỏ lỡ cơ hội giải cứu tôi và khiến một cô bé đang sống khoẻ mạnh phải chet.
Vì để cho tôi hoàn toàn hết đường chối cãi, hắn chọn dùng cách của Lưu Hướng Đông bịa đặt tin đồn của tôi khắp nơi, nói mỗi lần tôi nhìn thấy hắn trong tiểu khu đều mắt đi mày lại với hắn, nhất định là không chiếm được hắn mới ghi hận trong lòng, cố ý ra tay với đứa nhỏ.
Đời này lại vẫn làm như vậy, một chút sáng tạo khác cũng không có.
Ác ý của thế giới này đối với phụ nữ luôn lớn hơn nhiều so với đàn ông, cho dù tôi nhiều lần bày tỏ mình chỉ là xuất phát từ lễ phép mới chào hỏi Tôn Tứ Minh, nhưng vẫn có không ít người khịt mũi coi thường.
Vợ của Tôn Tứ Minh là Khúc Minh Lỵ lại càng phát đ iên, nắm tóc tôi, đ ấm đ á tôi.
“Nếu không phải quyến rũ đàn ông thì mày cười cái gì, đồ khốn nạn không biết xấu hổ!”
Đối với kẻ đầu sỏ hại chết tôi là Tôn Tứ Minh, tôi tất nhiên là hận đến nghiến răng nghiến lợi, vốn định chờ sau khi hắn cùng Lưu Hướng Đông chó c ắn chó, sẽ nghĩ cách trợ giúp.
Không ngờ lúc này hắn lại tìm tới cửa. Tôi theo bản năng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị báo cảnh sát, nhưng sau đó lại từ bỏ.
Chỉ là vài câu tranh cãi mà thôi, không tạo thành thương tổn thực tế, cho dù cảnh sát tới cũng chỉ phê bình giáo dục vài câu, cũng không thể làm gì hắn, chẳng bằng...
Ngước mắt nhìn nồi lẩu dầu đỏ nóng hổi trên bàn, trong đầu tôi nhất thời có một chủ ý lớn mật.
Mụn mủ phải th ối r ữa đến một mức độ nhất định mới có thể dùng d ao đào nó ra. Nếu một trận đánh nhỏ không thể làm gì được Tôn Tứ Minh, không bằng dứt khoát làm một trận lớn hơn.
Ngay cả khi tôi có nguy cơ bị tổn thương, điều đó cũng đáng giá.
Tận dụng thời cơ, nếu đã quyết định thì phải lập tức hành động.
Tôi dứt khoát tắt nồi lẩu đã dần dần sôi trào, nhanh chóng lấy ra một cuộn giấy chuyên dụng trong bếp, ném vào trong nồi dính đầy dầu mỡ.
Sau đó ném tờ giấy thấm dầu xuống đất càng nhanh càng tốt, đồng thời dùng cây lau nhà lau sạch vết dầu trên sàn dẫn ra cửa từ phòng khách.
Đế nồi lẩu dính nhiều dầu. Sau nhiều lần ma sát, dải điện nối nồi với nguồn điện cũng bị dính dầu, và một lớp dày bị lem trên nền gạch xám.
Lúc làm tất cả những chuyện này, Tôn Tứ Minh vẫn luôn gõ cửa tức giận mắng tôi ở bên ngoài.
Tôi vờ như không thể nhịn được nữa, hắng giọng lớn tiếng mắng chửi hắn.
"Anh mới là đồ khốn nạn, cả nhà anh đều là đồ súc sinh khốn nạn. Một tên đàn ông ngay cả bánh ngọt cũng không thể mua cho con mà còn không biết xấu hổ sống trên đời này, nếu tôi là anh đã sớm xấu hổ mà đi tr eo cổ rồi!”
“Còn nói tôi thích quyến rũ anh, cũng không xem lại bộ dáng bụng phệ, như quỷ nghèo của mình. Bà già 80 tuổi nhìn thấy anh còn phải mắng một tiếng xui xẻo nữa kìa!”
"Có bản lĩnh phá cửa mắng chửi người khác mà không có bản lĩnh phá cửa đi vào sao? Anh là một kẻ hèn nhát, suốt ngày chỉ biết dùng thủ đoạn vô liêm sỉ!"
“……”
Đúng vậy, tôi chính là muốn chọc giận Tôn Tứ Minh, để cho hắn đập cửa đi vào.
6.
Nếu hắn không xông vào, làm sao có thể bị kết tội đột nhập nhà riêng? Làm sao dùng được nồi lẩu nóng hổi tôi tỉ mỉ chuẩn bị?
Tôn Tứ Minh rõ ràng bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, đồng thời trút hết mọi bất bình với Lưu Hướng Đông lên đầu tôi, căn bản không nghĩ tới tôi lại dám mắng chửi hắn.
Tiếng mắng ngoài cửa ngừng vài giây, ngay lúc tôi nghĩ lời mình vừa nói còn chưa đủ kích thích tên hèn nhát Tôn Tứ Minh kia, muốn hắng giọng mắng thêm vài câu, đối phương đã kịp phản ứng, trực tiếp nổi giận.
Có lẽ vì đã kiểm tra khắp nơi trên tầng này đều không có camera giám sát, lá gan Tôn Tứ Minh càng ngày càng lớn.
Anh ta dùng sức đá mạnh vào cửa, phát ra một tiếng loảng xoảng, tiếp tục dùng giọng bẩn thỉu chửi bới: “Cmn, con khốn mày cho rằng tao không dám đối phó với mày sao, mày chờ đó cho tao!”
“Tôi đương nhiên chờ, ngay cả cái bánh ngọt cũng mua không nổi, tôi ngược lại muốn xem anh dám làm gì!"
Bình tĩnh xem xét lại, cửa chống trộm này của tôi cũng không chắc lắm, nếu như trong tay có công cụ, không cần mất nhiều thời gian là có thể phá vỡ.
Tôi vặn nồi lẩu trên bàn ở nhiệt độ cao nhất, rồi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát.
Sau đó, tôi nhanh chóng đăng một video lên wechat về tình huống nguy hiểm của mình, cũng đăng video lên phần mềm xã hội và bắt đầu livestream để yêu cầu giúp đỡ.
Vì bỏ tiền ra phát sóng nên bài đăng chưa đầy mười phút đã nhanh chóng trở nên phổ biến. Lúc này trong phòng phát sóng trực tiếp đã có mấy chục người, và con số này không ngừng tăng lên.
Mọi hành động đ ạp và đ ập cửa của Tôn Tứ Minh ở bên ngoài đều bị quay lại.
Cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp đều sửng sốt.
[Không phải chứ, xã hội pháp trị mà hắn thật sự dám làm như vậy!]
[Đúng vậy, lúc này chỉ mới 9 giờ tối cũng không phải đêm hôm khuya khoắt, hắn cũng quá càn rỡ rồi!]
[Mau báo cảnh sát!]
[……]
Nhiều người đánh cược rằng Tôn Tứ Minh chỉ hùng hổ vậy thôi, thực tế không dám xông vào.
Nhưng mà chỉ số thông minh cùng sự ác liệt của con người đều là không có giới hạn, khóa cửa rất nhanh đã bị đập vỡ, Tôn Tứ Minh thẹn quá hóa giận xông vào.
Ở phía sau hắn, còn có một ác ma khác đi theo là Lưu Hướng Đông.
Vốn tôi cũng có chút hoài nghi Tôn Tứ Minh quá ngu ngốc, nhưng khi nhìn thấy hai người này ít nhiều đều có trạng thái bối rối, mọi việc đều có lời giải thích hợp lý.
Không cần phải nói, sau khi cô bé Tiếu Tiếu ăn bánh xoài bị dị ứng rồi chet, Tôn Tứ Minh lập tức chạy đi tìm Lưu Hướng Đông cãi nhau, hy vọng có thể lập tức nhận được bồi thường.
Trong mắt bọn họ, Lưu Hướng Đông là một giáo viên trung học hào hoa phong nhã, cần thể diện nhất, nếu như hắn dám không trả tiền, bọn họ sẽ đến trường hắn gây náo loạn, khiến hắn mất hết thể diện.
Đáng tiếc Tôn Tứ Minh suy nghĩ kém cỏi, Lưu Hướng Đông căn bản là một con sói đội lốt cừu, hơn nữa so với hắn thông minh hơn nhiều, suy nghĩ một chút liền đoán ra được Tôn Tứ Minh cố ý làm như vậy, không chỉ không chịu bồi thường còn tuyên bố muốn đưa Tôn Tứ Minh vào ngục giam.
Nói dối không đáng sợ, sự thật mới là con d ao s ắc b én nhất.
Tôn Tứ Minh bị nói trúng tim đen, lại gặp phải kẻ thái độ cứng rắn, mắt thấy không thể lừa được tiền nên thẹn quá hoá giận, hai người lao vào đ ánh nhau cũng hợp tình hợp lý.
Về phần Tôn Tứ Minh kích động hiệu ứng dư luận?
Mọi người đều có xu hướng bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, kiếp trước tôi chỉ là một cô gái vô thân vô cố, đương nhiên ai cũng dám giẫm đạp lên tôi, điều này vô hình chung đã khuyến khích sự kiêu ngạo của vợ chồng Tôn Tứ Minh.
Hiện giờ người bị hại Lưu Hướng Đông cũng không phải người bình thường có thể chọc, những người gọi là hàng xóm nhiệt tình tự nhiên cũng không dám mù quáng bảo vệ "công bằng và chính nghĩa", chỉ trầm mặc, lặng lẽ theo dõi những diễn biến của vụ việc.
Điều duy nhất giống với kiếp trước chính là cô bé Tiếu Tiếu sau khi bị dị ứng vẫn không được ba mẹ đưa đi cấp cứu kịp thời, họ trơ mắt nhìn cô bé ngạt thở mà chet.
Tôi lặng lẽ thở dài, trong nháy mắt, có chút áy náy vì mình không thể cứu được đứa bé.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có ba mẹ như vậy, ai cứu được chứ?
Lúc này Lưu Hướng Đông có lẽ đang hối hận vì hành vi cố ý làm người tốt của mình đến xanh ruột rồi, phải không?
Bình luận facebook