• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Trân châu tỏa sáng (3 Viewers)

  • Chương 5

Kỳ thật cũng có từ rất hợp với cậu.
Nữ nhi nô.
Cậu đối với hai anh trai rất thiếu kiên nhẫn, nhưng nói chuyện với tôi trước nay đều rất ôn nhu.
Trước khi xuất phát hai ngày, mợ mua thuốc nhuộm tóc về.
“Lưu Châu, cháu giúp mợ nhuộm tóc đi, cháu xem tóc bạc của mợ còn nhiều hơn tóc đen.”
Mùi thuốc gay mũi.
Tôi nhẹ giọng nói: “Không cần nhuộm, mợ như vậy cũng rất đẹp.”
Mợ vui vẻ nói: “Đó là tất nhiên, lúc mợ còn trẻ, cũng là đóa hoa nổi danh làng trên xóm dưới.”
“Nhưng mấy ngày nữa đưa cháu đến trường học, nhuộm một chút, miễn cho một đầu bạc bị nhà người khác ở trường nhìn thấy, làm cháu mất mặt.”
Làm gì có chuyện đó.
Với tôi, mợ là người tốt nhất trên đời này, là người mẹ tốt nhất đời.
Nhuộm xong còn dư lại một ít, cậu vừa lúc trở lại.
Cậu sờ đầu: “Đừng lãng phí, cũng nhuộm cho cậu đi.”
Anh hai dựa vào cửa, trợn trắng mắt trêu chọc: “Hai vợ chồng thiệt tình cảm quá đi……”
Ký túc xá có sáu người ở một phòng.
Mợ chọn cho tôi một vị trí ở trong.
“Dựa cửa sổ mùa đông lạnh, giường gần cánh cửa thì có gió thổi lạnh, cái đệm giường này tốt nè.”
Cậu đi mua vật dụng hàng ngày cho tôi, mợ trải giường chiếu cho tôi.
Dì nằm giường bên cạnh nói: “Con gái chị lớn lên giống ba nha, nhìn sao cũng không giống chị.”
Mợ đang trải giường chiếu thì dừng lại: “Nó là cháu ngoại của tôi, tôi là mợ nó, tất nhiên là không giống.”
16
Dì đó ngẩn ra.
Tựa hồ tò mò vì sao là cậu mợ đưa tôi đi, nhưng lại không mở miệng.
Tôi đi qua giúp mợ dắt lấy chăn giác, ngữ điệu rõ ràng: “Cháu là do cậu mợ nuôi lớn, cậu mợ chính là ba mẹ của cháu.”
Trong chớp mắt, tay mợ nắm lấy chăn run lên.
Vài giây sau, mợ gật đầu chắc nịch: “Không sai, Lưu Châu tuy không phải tôi sinh, nhưng là con gái ruột thịt của tôi.”
Anh hai vốn muốn thi lên nghiên cứu sinh, nhưng suy xét đến hoàn cảnh trong nhà thì do dự.
Trước mắt anh cả cho anh uống thuốc an thần, anh bắt đầu toàn lực ứng phó chuẩn bị.
Đầu óc anh luôn thông minh, khi đó thi lên thạc sĩ còn không luống cuống như vậy, suất trúng tuyển còn cao hơn thi đại học.
Anh thuận lợi thi đậu nghiên cứu sinh đại học Chiết Giang.
Không cần học phí.
Anh chọn giảng viên hướng dẫn rất tốt, mỗi tháng đi theo làm hạng mục, còn có trợ cấp.
Nuôi sống mình ở ngoài, còn có tiền mua quà sinh nhật cho tôi.
Trong lúc tôi học đại học, cậu hơn 50 tuổi cư nhiên đi theo người ta học điện, còn đem kỹ thuật học xong, vào công ty nội thất làm.
Không phải làm theo lương tháng mà làm theo sản phẩm.
Cậu là người cần mẫn, làm việc tinh tế, một tháng có thể kiếm cả vạn.
Mợ đi theo cậu khắp nơi, có khi ở siêu thị làm nhân viên thanh toán, có khi đến tiệm cơm làm công, tóm lại cũng không nhàn rỗi.
Theo ngày tháng người một nhà, càng ngày càng tốt.
Cậu muốn xây lại nhà mới.
Hai anh trong nhà cực lực kiến nghị cậu ở huyện mua nhà.
“Nếu vậy nhà cũ về sau không ai ở.”
“Không có cái gì bảo đảm mua nhà trong huyện tốt hơn.”
Khi đó, cậu hút thuốc, chậm rãi nói:
“Ba và mẹ con phải ở lại, về sau các con trở lại, không phải có nhà sao?”
“Trong thành cũng tốt, gốc gác ba và mẹ con cũng vẫn là ở trong thôn.”
Hiện giờ trong thôn đều là nhà lầu, chỉ có chúng tôi, còn ở nhà trệt cũ.
Mấy năm nay, cậu mợ không biết bị người trong thôn giễu cợt bao nhiêu lần.
Xây một đống nhà lầu mới, có lẽ không chỉ liên quan đến chuyện dưỡng lão, mà còn có mặt mũi cùng tự tin.
Anh hai nghỉ đông, bạn gái của anh cả muốn tới thăm.
Vì nghênh đón cô ấy, anh cả dẫn tôi đi huyện thành mua sắm.
Không nghĩ tới đụng phải bạn gái cũ của anh.
Nhìn lại, bọn họ cũng chia tay được ba năm.
17
Bạn gái cũ trong tay ôm đứa trẻ, ước chừng hơn một tuổi.
Dưới bầu trời tuyết mịn, hai người đứng trước cửa hàng trang phục, nói chuyện phiếm vài câu.
“Hiện tại anh kết hôn chưa?”
“Sắp rồi, bạn gái tôi mấy ngày nữa sẽ đến nhà tôi.”
“Còn làm trong xưởng sao?”
“Không, hiện tại tôi làm nghề tự do, ở nhà kiếm tiền.”
Bạn gái cũ trầm mặc: “Vậy anh kiếm nổi tiền hỏi cưới không?”
Anh cả cười: “Bạn gái tôi nói nhà nàng không quan trọng chuyện này lắm.”
Bạn gái cũ tươi cười nhưng mặt lại tái nhợt: “Vậy là tốt rồi, chúc anh hạnh phúc.”
Trời quá lạnh, đứa trẻ trong lòng ngực cô ấy làm ầm ĩ lên.
Cô ta dỗ đứa trẻ, anh cả chào tạm biệt cô ta.
Khi đi ngang qua nhau, cô ta nhẹ giọng nói: “Lưu Tài, rất xin lỗi.”
Vào trong cửa hàng trang phục, gió nóng điều hòa ập vào trước mặt.
Anh cả buồn bực.
Tôi có chút không vui: “Sao anh không nói cho cô ta biết hiện tại anh kiếm tiền, vả mặt cô ta……”
“Là anh lúc trước không biết cố gắng, cũng không thể đổ hết cho cô ấy. Nói đến cùng, là không có duyên phận.”
“Hai năm cô ấy yêu anh, cũng chưa cho cô ấy thứ gì tốt, kỳ thật cũng là bị ủy khuất. Em xem cô ấy hiện tại ăn mặc như thế, nói vậy cũng không tốt lắm.”
“Không cần đả kích cô ấy nữa.”
Tôi nghĩ.
Có lẽ bởi vì anh cả có thể thông cảm cho người khác, cho nên mới có thể viết tiểu thuyết hay đến vậy.
Đường tình của anh cả vẫn rất nhấp nhô.
Chị dâu cả là con gái duy nhất, lại là sinh viên.
Ngay từ đầu trong nhà cô ấy đã không đồng ý.
Sau này anh cả ở tỉnh mua nhà, mua xe.
Chị dâu cả vừa lúc là biên tập một trang web, biết tên tuổi anh cả.
Hoàn cảnh trong nhà cũng không còn giống mấy năm trước.
Cậu có món nghề, trong nhà không có nợ bên ngoài.
Anh hai là nghiên cứu sinh, tôi cũng là sinh viên đứng đắn.
Tương lai tuyệt sẽ không trói buộc anh cả, lại còn có có thể nâng đỡ lẫn nhau.
Mấy phen lăn lộn như thế, anh cả rốt cuộc ở tuổi 30 có thể tu thành chính quả.
Ở trong thôn.
Không học đại học, đều kết hôn sớm.
Anh cả có rất nhiều bạn học sơ trung, con cái đều đã học tiểu học năm 4.
Ngày kết hôn khi kính trà, mợ khóc như một đứa trẻ.
Nắm tay chị dâu cả: “Lưu Tài từ nhỏ hiểu chuyện ngoan ngoãn, không thích nói chuyện. Về sau giao cho con, hai đứa con nhường nhịn nhau mà sống là được.”
“Mẹ và ba nó, không cần tụi con nhọc lòng.”
Nhớ thời kỳ phản nghịch của anh cả, mợ nói một câu, anh đáp một câu.
Nếu không nói với anh cái gì, anh cũng giả vờ không nghe thấy.
Mợ chắc đã quên, mình lúc đó hận không thể cầm đao băm anh cả.
Anh hai nghiên cứu đến năm ba, ký hợp đồng với một công ty lớn ở Thượng Hải.
Lương một năm không tồi, hơn nữa sau khi công tác xong, còn có thể hỗ trợ công việc nghiên cứu của anh.
Mợ tức chết rồi.
“Sao mà xa dữ vậy, về sau còn có thể dựa vào nó sao?”
“Đứa con trai này đúng là phí công nuôi dưỡng, nó từ nhỏ đã nghịch ngợm, như con mèo hoang không về nhà. Quả nhiên, hiện tại đi đến cùng trời cuối đất.”
Anh hai cầm di động: “Nếu không con gọi điện thoại từ chối họ!”
18
Mợ một phen đoạt lấy di động của anh: “Con nổi khùng cái gì, đơn vị tốt như vậy, bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán còn không thể nào vào được.”
Tôi định sớm tốt nghiệp đi làm phụ giúp trong nhà.
Nhưng hai anh trai đều cổ vũ tôi thi lên thạc sĩ.
“Hiện tại bằng cấp khoa chính quy cũng không tính là cao, nếu em tốt nghiệp xong rồi thi lên thạc sĩ, cũng không dễ dàng như vậy.”
“Ba mẹ có tụi anh, cần một đứa con gái như em bận tâm cái gì.”
Mợ hừ hừ: “Cháu trước mắt cứ đi thi, có còn hơn không.”
Tôi hỏi: “Lỡ cháu thi đậu thì sao?”
“Thi đậu thì học, học nghiên cứu sinh cũng không thu học phí, mợ và cậu con còn khỏe, tự lo cho mình không thành vấn đề.”
Mẹ đẻ càu nhàu mấy ngày liền:
“Còn muốn học nghiên cứu sinh? Lại học đến 26 tuổi luôn à? Đến lúc đó đều là gái lỡ thì, làm sao gả đi được?”
“Mẹ thấy vẫn là đi làm kiếm tiền sớm một chút.”
Tôi trợn mắt nhìn bà ta.
“Tôi học hay không, gả chồng hay không, liên quan gì đến bà!”
Giảng viên hướng dẫn là anh hai giúp tôi khắp nơi hỏi thăm.
Tôi sớm liên hệ với cô ấy.
Cuối cùng cũng được như ý nguyện, thành sinh viên của cô ấy.
Cũng trong thời gian này, mà tôi quen biết Lương Trình, sau này là bạn trai của tôi.
Sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, chúng tôi cùng nhau ở tỉnh.
Kỳ thật nơi khác có cơ hội tốt hơn.
Chỉ là tôi không muốn xa cậu mợ như vậy.
Công tác hai năm, cũng đã đến lúc tính chuyện kết hôn.
Khi đó, lưng cậu đã cong, tóc của mợ cũng không dư lại mấy sợi đen.
Lương Trình biết thân thế của tôi.
Chúng tôi cùng nhau tích cóp hai mươi vạn.
Tôi đem thẻ ngân hàng cho mợ: “Lúc trước từng nói, tiền cưới đều cho mợ và cậu, ở đây là hai mươi vạn.”
Sau này, khi chúng tôi đang trang hoàng nhà, mợ đem số tiền đó ra: “Tiền này, một đồng mợ cũng không đụng.”
“Hai đứa cầm dùng trước, mợ và cậu con hiện tại còn có thể tự lo cho mình, chờ về sau kiếm không ra tiền, lại tìm mấy đứa.”
Nhà của Lương Trình có điều kiện tạm được, hôn lễ định ở khách sạn trong tỉnh.
Mẹ đẻ có thể do già mà hồ đồ đi đến.
Cư nhiên chạy tới nói với tôi: “Mẹ là mẹ ruột của con, đến lúc đó mẹ và ba con lên đài, để con rể kính trà cho chúng ta đi!”
Tôi trực tiếp nói “Cút”.
Nghi thức ngày đó.
Trưởng hôn để tôi và Lương Trình kính trà cho cậu mợ.
Lương Trình tất cung tất kính kêu một tiếng: “Ba, mẹ.”
Tôi cũng đi theo kêu một tiếng: “Ba, mẹ.”
Cậu mợ……
Không, coi đây là cơ hội, tôi liền sửa lại.
Từ đây đều gọi bọn họ là ba mẹ.
Ba mẹ lúc ấy lệ rơi đầy mặt, liên tục gật đầu đáp lại.
Ba nắm tay Lương Trình: “Ba chỉ có một đứa con gái bảo bối này, con phải đáp ứng ba cả đời đều tốt với nó.”
Mẹ cúi đầu, từ trong túi lấy ra bao lì xì.
Tóc mẹ mới nhuộm, nhưng gốc tóc vẫn có thể nhìn ra một màu trắng.
Mẹ đưa bao lì xì thật dày cho Lương Trình.
“Lưu Châu khi còn nhỏ, chịu khổ rất nhiều. Nếu con cưới nó, sẽ không bao giờ có thể để nó chịu khổ, hiểu không?”
Tôi nước mắt lưng tròng, cùng Lương Trình dập đầu cảm tạ ơn dưỡng dục của hai người.
Thế gian có ơn sinh, cũng có ơn dưỡng.
Với tôi mà nói, ơn dưỡng lớn hơn ơn sinh.
Khi còn nhỏ, tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy mình ở trong rừng rậm kia, bị vô số xác ve vây quanh, làm sao cũng trốn không thoát.
Sau này, ác mộng dần không còn.
Là từ khi nào.
Có lẽ, là khi cậu mua đồ ăn vặt cho tôi.
Có lẽ, là khi mợ vô số lần chửi rủa, nhưng vẫn vì tôi nấu cơm nấu đồ ăn.
Là tình thương của họ, của hai anh trai.
Để tôi đi ra rừng rậm 4 tuổi, có được không trung rộng lớn vô hạn.
Còn nhớ trong lúc học đại học, phát sinh một ít việc nhỏ.
Chị hai lớn hơn tôi hai tuổi.
Khi tôi đi học, chị ở bên ngoài làm công.
Tôi mở tiệc chị không về.
Nhưng năm nhất nghỉ đông chị đã trở lại.
Chị tặng tôi một cái vòng cổ bạc, làm quà chúc mừng tôi thi đậu đại học.
Tâm ý của chị, tôi liền nhận lấy.
Nhưng mà không tới mấy ngày, mẹ đẻ tới thăm người thân.
Bà ta nói cái vòng cổ kia là chị hai mua cho bà ta, không cẩn thận tặng cho tôi.
Vòng cổ bạc có thể giá trị bao nhiêu tiền, bà ta cư nhiên đòi về.
Quả thực thái quá đến cực điểm.
Vòng cổ tôi tự nhiên trả lại cho bà ta.
Từ đây càng thêm chán ghét bà ta.
Trong lúc tôi học nghiên cứu sinh, kịp về đại thọ 60 tuổi của mẹ.
Tôi ăn mặc cần kiệm vừa học vừa làm, mua một cái vòng cổ vàng cho mẹ.
Đây là điểm khác nhau giữa con trai và con gái.
Hai anh trai đều trực tiếp đưa tiền, sẽ không nghĩ đến quà tặng như vậy.
Mẹ mắng tôi một trận: “Lãng phí tiền như vậy làm gì, cái này chắc quý lắm.”
Sau cơm trưa mẹ liền mang lên, ở trong thôn đi khắp nơi.
“Lưu Châu nhà tôi, con gái tôi thiệt là hết nói nổi, mỗi ngày cực khổ đi làm, lại đi mua vòng cổ quý như vậy cho tôi, tôi ngày thường cũng không có cơ hội mang!”
“Nhìn xem có phải nó lãng phí tiền không!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom