• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Trai mềm trứ danh (1 Viewer)

  • Phần II

6.

Khám bệnh xong về nhà, bà nội gọi điện cho tôi, hỏi xem tình hình thế nào? Bác sĩ nói gì?

Tôi thuật lại đúng những lời bác sĩ trung y nói cho bà nội nghe.

Bà nội ở đầu dây bên kia nghe xong thở dài: “Bà nói con nghe, con phải chịu khó nghe lời Tiểu Phàn, nó bảo con làm gì thì con phải làm theo, đừng suốt ngày khiến nó lo lắng nữa.”

Tôi dẩu môi bất mãn: “Bà nội, bà không công bằng, rốt cuộc con là cháu bà hay anh ấy là cháu bà vậy, bà còn chưa nghe hết đã trách con, cũng thiên vị quá mức rồi.”

Bà nội nghe tôi làm nũng, cười ha hả không ngừng, sau đó nói: “Con nhỏ này, cũng chỉ có Tiểu Phàn mới quản được con.”

Cúp điện thoại của bà nội, máy tôi lại ting ting mấy thông báo tin nhắn WeChat, tôi mở ra xem, là lão Cao, huynh đệ của bạn trai.

“Chị dâu, chị dâu ơi.”

“Phàn đại thần không nghe điện thoại, nhắn WeChat không trả lời.”

“Em có việc gấp tìm anh ấy, Phàn đại thần có ở cạnh chị không?”

Tôi trả lời tin nhắn xong buông di động xuống, đi gọi bạn trai.

Anh ấy thò đầu ra từ ban công, tay đeo găng tay cao su đang cầm một cái áo lót màu hồng nhạt, dây cột nơ bướm, ướt sũng…

Tôi tin chắc một nửa còn lại của bộ đồ đang được ngâm trong chậu giặt.

“Lão Cao tìm anh nè, điện thoại anh đâu?”

“Chắc là ở trên bàn ăn, vợ lấy giúp anh.”

Điện thoại của anh đúng là đang rung ầm ầm trên bàn ăn.

Tôi chạy tới cầm điện thoại đặt vào tai anh.

Anh tay giặt đồ, tai nghe điện thoại.

Không biết đối phương nói gì, anh khẽ nhíu mày, động tác tay cũng chậm lại.

Tôi đứng cầm điện thoại cho anh, buồn chán nghịch nghịch vành tai anh, sau đó lần xuống cổ áo sơ mi.

Đến gần hơn có thể ngửi được hương thơm thoang thoảng trên người anh ấy.

Tôi cẩn thận ngửi ngửi, không phải mùi sữa tắm dầu gội, cũng không phải mùi nước giặt xả quần áo, giống như là hương thơm từ da thịt anh toát ra, chầm chậm lấp đầy toàn bộ không gian xung quanh anh.

Hít vào khiến người ta có cảm giác an tâm, thoải mái và sảng khoái.

Rốt cuộc là mùi hương gì nhỉ?

Để xác định, tôi ghé sát anh hơn, hít một hơi thật sâu.

Người trên đầu im lặng.

Một một lúc lâu sau bạn trai mới mở miệng nói chuyện tiếp, giọng khàn khàn: “Ừ ừ, được rồi, tôi đến ngay đây.”

Giây tiếp theo, anh ôm lấy tôi.

Không biết anh đã tháo găng tay ra từ lúc nào, giờ chúng đang được vắt gọn gàng trên thành chậu, róc rách chảy nước xuống.

Tôi vừa quay lại đã bị anh ép xuống, hôn lung tung một hồi rồi lại ôm chặt vào trong lồng ngực, hung hăng xoa đầu.

Anh ghé sát mặt tôi: “Hít hít anh gì vậy, anh nghe điện thoại không để ý em nên em không vui à?”

Gì vậy trời?

Tôi kinh ngạc với sự mặt dày không biết ngại của người đàn ông này, lắp bắp nói: “Không phải… là… gì nhỉ, trên người anh có hương gì đó thơm thơm, em đang ngửi thử.”

“Ồ?” Anh nhướng nhướng mày: “Em ngửi mãi mà không biết đó là mùi hương gì, chứng tỏ đó không phải là mùi dầu gội sữa tắm hay nước giặt xả chúng ta thường dùng, anh cũng không có thói quen xịt nước xoa, vậy mùi hương này chắc chắn em ngửi thấy vì em bị anh hấp dẫn rồi.”

“Nghiên cứu khoa học nói phụ nữ bị pheromone của bạn trai hấp dẫn nên sinh ra cảm giác ngửi được mùi thơm đặc trưng trên người bạn trai.”

“Khi ngửi thấy mùi hương này hô hấp sẽ bị kích thích khiến phụ nữ thở gấp hơn, cuối cùng sinh ra hưng phấn, một lượng lớn dopamine tiết ra sẽ gây ra các xung thần kinh đặc biệt…

“Nhưng mà vợ yêu bảo bối, ông chủ tìm anh có chút việc mất rồi, một biểu đồ số liệu bị lỗi.”

Anh ấy xin lỗi rồi hôn chụt chụt lên môi tôi: “Vậy nên giờ anh phải ra ngoài. Buổi tối nhất định sẽ thỏa mãn vợ.”

“?!”

“Anh nấu canh rồi đó, em đói bụng nhớ ăn… À không, đúng giờ là phải ăn, không được bỏ bữa, ở nhà chờ anh, biết chưa?”

“Chờ anh đó.”

7.

Cuối cùng đến tận một hai giờ sáng, anh vẫn chưa về.

Lúc đầu anh nói do có bảng số liệu cần tính toán lại từ đầu nên phải làm cả đêm, có lẽ sẽ về hơi muộn.

Sau đó, khi làm xong việc, ông chủ anh áy náy nên đưa tất cả nhân viên tăng ca đi ăn khuya, thời gian về nhà lại bị trì hoãn.

Qua WeChat, anh phàn nàn với tôi công việc xong muộn quá, anh cũng không muốn ăn khuya gì cả, chỉ muốn về nhà ôm tôi ngủ, thậm chí còn nũng nịu gửi kèm một biểu tượng khóc huhu.

Tôi buông điện thoại chui vào chăn, lăn qua lăn lại.

Bình thường dù giường rộng 2m, anh lúc nào cũng dính sát lấy tôi, ép tôi vào tận trong góc, tay nắm tay, chân quấn chân, quấn chặt đến mức tôi không thở nổi.

Hiếm khi anh ấy không ở đây, giường trống trải rộng rãi. Tôi thoải mái duỗi thẳng chân tay, từ từ chìm vào giấc ngủ.

Sau đó tôi bị đánh thức.

Một cơ thể nóng hầm hập gắt gao dán vào lưng tôi, tôi tỉnh dậy, phát hiện mình lại đang nằm trong góc giường, không còn đường lui nào khác ngoài dán gần thêm vào người phía sau.

Anh đang xoa xoa chân tay tôi, miệng không ngừng hôn dọc sống lưng tôi.

“Ngủ đi!” Tôi quát anh.

Thấy tôi đã tỉnh, anh càng không ngần ngại quấn lấy tôi quấy rầy, trên người anh có mùi rượu.

“Anh ngủ mà, anh sẽ ngủ ngoan, vợ quay lại ôm anh đi…” Anh rầm rì làm nũng.

Tôi quay người lại, anh nằm yên được chốc lát rồi lại bắt đầu không thành thật động tay động chân.

Tôi đẩy cái đầu đang làm loạn của anh ra, lông mày anh lập tức cụp xuống, môi bĩu bĩu ra, như thể phải chịu oan ức lớn lắm.

Tôi chưa kịp nói gì nữa, những giọt nước mắt nóng hổi đã lăn dài từ khóe mắt anh. Tôi đẩy anh ra nhưng anh vẫn bất động, khuôn mặt ngẩng lên đầy buồn tủi.

Khóe mắt hồng hồng, hoang mang lo sợ.

“Vợ đẩy anh ra, vợ…”

Tôi vội ôm anh vào trong ngực: “Ôi, không khóc không khóc, em không cố ý, em không nên đẩy bảo bối ra.”

Giọng anh nghẹn ngào, khóc đến mức cả người rung rung: “Vậy vợ ôm anh đi, không được đẩy anh ra nữa…”

“Được, được, được.” Tôi chủ động xích lại gần, hôn hôn lên trán anh: “Ôm, ôm nào, thơm, thơm nữa, bảo bối đừng khóc nữa, nha?”

Anh nhìn tôi rưng rưng nước mắt, từ từ nhích nhích tới gần hơn như con sâu nhỏ, sau đó khịt khịt mũi, thì thầm vào tai tôi: “Vợ ơi, anh hết buồn rồi.”

“Lão Cao nói, uống rượu sẽ kéo dài thời gian…” Anh mở to đôi mắt cún con còn đẫm lệ, tay đã bắt đầu hoạt động.

Cơ bắp anh chuyển động lên xuống, lộ ra những đường nét uyển chuyển như núi sông chồng chất, tôi thực sự không thể từ chối trước khuôn mặt điển trai và thân hình hoàn hảo này.

Vậy nên lần đau eo này, tôi sẽ tính nợ lên đầu lão Cao.

8.

Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, anh đã đang trong bếp bận bận rộn rộn.

Tôi để chân trần đi qua ôm ôm anh, anh lải nhải nhắc tôi mang dép vào.

Đang đi lấy dép thì tôi chợt thấy cái cân nên tiện đứng lên cân một chút.

“Ôi, lại gầy đi một cân rồi.” Anh nhìn con số trên cân, sắc mặt không quá tốt.

Nhưng một cân vẫn ở trong phạm vi anh chấp nhận được nên không lèm bèm thêm nữa, chỉ là hận không thể nhét tất cả đồ ăn trên bàn vào miệng tôi.

Hình như anh ấy có chấp niệm gì đó với cân nặng của tôi, từ khi yêu anh, cân nặng của tôi sụt không ngừng khiến anh luôn cảm thấy có lỗi.

Anh đã nói với tôi vô số lần: “Em gầy quá, ăn nhiều chút đi.”

Cũng vô số lần vì tôi không ăn được cơm mà tức giận.

Tuy nhiên, từ khi tôi bỏ hết công việc làm thêm, chọn trở thành tác giả toàn thời gian.

Công việc này sẽ không thể tạo ra thu nhập ngay lập tức.

Việc đó khiến người từ nhỏ vẫn luôn lo chuyện tiền nong như tôi vô cùng lo âu.

Đặc biệt là trong khoảng thời gian gấp rút hoàn thành bản thảo rồi lại chờ biên tập duyệt, tôi ăn không vô, ăn gì nôn nấy, ngày sút một cân cũng không phải nói quá.

Bạn trai gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng, mỗi ngày đi làm về việc đầu tiên chính là vào bếp nghiên cứu món ăn, sau đó đút cho tôi ăn.

Nhưng anh nấu món gì tôi cũng không ăn nổi, anh căng thẳng đến bật khóc, nước mắt rào rào rớt xuống như chuỗi ngọc.

Lần đó căng thực sự, anh còn nói chia tay tôi.

Đến giờ tôi vẫn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm đó.

Tôi gấp gáp gõ phím, sợ bỏ lỡ cảm hứng lâu lâu mới lóe lên trong đầu, nhưng anh lại cứ luẩn quẩn xung quanh không ngừng nhắc nhở tôi ăn này ăn kia.

Cuối cùng, tôi bị mắc kẹt trong việc tạo lập tuyến nhân vật chủ chốt, tôi phát bực vì liên tục bị cằn nhằn, đập bàn đứng lên.

“Thôi được rồi! Lúc nào muốn em sẽ ăn, đừng có ép em!”

Người đàn ông 1m85 ngơ ngác đứng giữa phòng khách, bị cơn giận bộc phát của tôi dọa sợ.

Tôi ngồi xuống gõ thêm vài chữ nhưng dòng suy nghĩ bị ngắt quãng khiến tôi không thể tiếp tục viết nữa.

Viết được hai chữ, tôi lại lâm vào bế tắc.

“Phiền phức.” Tôi thở dài một hơi, đứng lên cầm túi xách, bỏ laptop, sạc pin, điện thoại vào trong, kéo khóa lại, đi ra ngoài cửa.

Cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Em muốn đi đâu?”

Tôi không quay đầu lại: “Anh không cần lo.”

Anh còn muốn nói thêm gì đó, cửa đã bị tôi đóng sập lại.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa ngăn cách tôi và anh trong hai không gian riêng biệt.

Tôi ngoài cửa do dự một giây rồi bước đi.

Tôi tìm trên mạng thấy một quán cà phê vắng vẻ, ở đầu bên kia thành phố so với chỗ tôi đang ở, liền ra ngoài gọi taxi đến đó.

Chờ đến khi tôi viết xong bản thảo, trời đã tối mịt.

Tôi bật chiếc điện thoại di động đã tắt từ khi vào quán lên, nó lập tức reo trên tay tôi như một khẩu đại bác.

Hơn một trăm cuộc gọi nhỡ, vô số tin nhắn thường, tin nhắn WeChat lần lượt gửi đến, tất cả đều là từ anh.

Ấn mở WeChat, một loạt bong bóng chat hiện ra, đều là hỏi tôi đang ở đâu, hỏi tôi đang làm gì, hỏi tôi sao lại tức giận.

Hỏi tôi khi nào về nhà, hỏi tôi có cần đến đón không, hỏi tôi bao giờ đi đón được.

Hỏi tôi buổi tối có muốn ra ngoài ăn gì đó không, hỏi tôi viết bản thảo ổn không, còn có xin lỗi vì đã làm phiền tồi, nói anh rất hối hận và áy náy, đáng lẽ không nên quấy rầy tôi, hy vọng tôi đừng giận nữa.

Anh lại nói nhà cửa vắng tanh, anh bồn chồn suốt cả buổi không làm được gì, chỉ lo tôi có khi nào đã xảy ra chuyện gì ở đâu đó.

Anh lại nói giờ chỉ muốn nhanh nhanh được gặp tôi.

Cuối cùng là cầu xin tôi đừng không để ý đến anh, bảo chỉ cần nhắn lại cho anh báo đang ổn là được.

9.

Ngoài đống tin nhắn từ anh, còn có tin nhắn của bạn thân từ thời đi học rủ tôi buổi tối cùng nhau ăn cơm.

Do dự một lát, tôi nhận lời bạn thân.

Chuyển sang khung chat của bạn trai, tôi nhắn rồi lại xóa, xóa rồi lại nhắn.

Anh lập tức phát hiện ra động thái của tôi, lại nhắn liên tiếp mấy tin.

“Bảo bối viết xong rồi à?”

“Bảo bối đang ở đâu? Anh đi đón em.”

Tôi do dự một chút, trả lời lại: “Tối nay em ra ngoài ăn với bạn thân, không về ăn cơm đâu.”

Anh lập tức nói: “Em ăn gì?”

“Em ăn ở đâu?”

“Đưa anh đi với được không?”

Tôi nhắn: “Con gái tụ tập, đàn ông con trai như anh đến, không tiện đâu.”

“Vậy em ăn ở đâu? Em ăn xong anh đến đón em?”

“Không cần, em tự gọi xe về được.”

Tôi dọn đồ rồi đi đến chỗ hẹn.

Đó là quán nhậu nhỏ trên một con phố náo nhiệt.

Trong quán có khá nhiều người đến check-in, chúng tôi chọn một góc tương đối yên tĩnh ngồi xuống.

“Uống không?” Bạn thân cầm menu đồ uống hỏi tôi.

Theo bản năng tôi nhớ đến lời dặn của bạn trai, bảo tôi không được uống rượu, sẽ hại dạ dày; hoặc ít nhất trước khi uống rượu cũng phải ăn chút gì đó lót bụng.

Lời từ chối quẩn quanh nơi đầu lưỡi, cuối cùng bị tôi nuốt xuống: “Uống!”

Ít đồ nhắm cùng hai ly bia tươi được mang lên.

Hai người chúng tôi ngồi đối diện nhau, nâng ly lên uống hai ngụm rồi cùng thở dài.

Màn hình điện thoại tôi chốc chốc lại sáng lên, hiện thông báo tin nhắn WeChat. Tôi nhìn chằm chằm điện thoại một lúc rồi lật úp nó xuống.

Bạn thân khẽ cười: “Cãi nhau à?”

Tôi gật gật đầu, rồi lại lắc: “Cũng không đến mức cãi nhau.”

Bạn thân nhìn bộ dáng mất tập trung của tôi, không hỏi nữa, chuyển sang nói chuyện của mình: “Tớ với bé nhà tớ cũng đang giận dỗi.”

Bạn trai cô ấy tôi cũng biết, lúc trước còn cùng nhau hẹn hò đôi.

Cậu ấy còn là sinh viên, bạn thân tôi thì đã làm, hai người hơn kém nhau ba tuổi.

Rõ ràng là em trai nhỏ nhưng cư xử rất chững chạc, hơn nữa luôn quan tâm chăm sóc cho bạn thân tôi. Nói là mỗi lần nhìn cô ấy ánh mắt như chảy mật ngọt cũng không ngoa.

“Cậu với bạn trai mà cũng gây lộn á?” Tôi tròn mắt hỏi bạn thân.

“Ừm, cũng giống cậu, không tính là cãi nhau, chỉ là giận dỗi chút thôi.”

“Tớ cảm thấy anh ấy còn trẻ, bên cạnh có rất nhiều cô gái cùng độ tuổi, bọn họ mới có đề tài chung để nói, còn tớ…” Bạn thân cười tự giễu.

“Tớ không biết nên đối mặt với chuyện này thế nào, tớ nghĩ anh ấy ở bên tớ cũng chỉ là tạm bợ, có lẽ anh ấy phù hợp với một cô gái trẻ trung hoạt bát hơn, nhưng nghĩ vậy thì trong lòng lại rất khó chịu.”

Tôi nghĩ nghĩ, nghiêm túc khuyên cô ấy: “Nhưng người ta chọn cậu mà, người ta đã chọn ở bên cậu nghĩa là cậu thực sự phù hợp.”

“Chuyện ở bên nhau có hợp không, không phải một người quyết định là được, hai người các cậu phải cùng nhau quyết định. Cậu đừng nghĩ linh tinh nữa.”

Bạn thân gắp một hạt đậu phộng, thong thả bỏ vào miệng nhai, hỏi tôi: “Vậy cậu đang lo chuyện gì?”

“Nói chuyện với tớ mà tinh thần vẫn đặt ở chỗ anh yêu. Ngồi cũng nửa tiếng rồi, có tâm sự gì mà mãi không nói ra được thế?”

Tôi uống một hớp bia lên, cười khổ.

Có gì nghiêm trọng đâu, cũng chẳng có gì đáng giận. Qua một buổi chiều, tôi cũng đã nguôi rồi.

Chuyện anh ấy nhắc tôi ăn uống, tôi không phải đồ ngốc, tôi biết đó là vì quan tâm, là vì yêu.

Chỉ là tôi sợ.

10.

Tôi là đứa nhỏ lớn lên trong gia đình ba mẹ ly dị, từ nhỏ đã sống theo bản năng, tự mình lo cho mình, mặt dày mới có thể có miếng ăn.

Khi gặp vấn đề hay khó khăn, tôi chỉ có thể cắn răng mà chịu. Dù có bị thương nặng đến đâu, cũng chỉ có thể trốn vào một góc tự liếm láp vết thương.

Giống như một con nhím, đẩy những chiếc gai nhọn ra ngoài, dù có nhỏ bé yếu ớt vẫn có thể tự bảo vệ mình.

Trong cuộc sống, nở nụ cười đối mặt với mọi lời cợt nhả, châm chọc chính là cách tự vệ của tôi.

Nhưng bạn trai tôi lại đang dùng sức, dần dần nhổ từng chiếc gai trên người tôi xuống. Hơn nữa anh sắp thành công rồi.

Tôi cảm thấy mình không còn là con người cứng rắn bách độc bất xâm như trước nữa, mà đã bắt đầu có khuyết điểm, lại còn bắt đầu không kiêng nể gì mà nổi cáu…

Chuyện này không tốt cho tôi.

Thay vì nói tôi giận bạn trai, thì nên nói tôi đang giận chính mình.

Không phải tôi không tin tưởng anh, mà là không tin tưởng chính mình.

Tôi sợ mình sẽ không giữ được tình yêu của anh, sợ một ngày nếu phải buông tay, tôi sẽ không thể một mình đứng thẳng nữa, không thể tin ai được nữa.

Bạn thân cụng ly với tôi: “Vì tình yêu của anh ấy quá dữ dội, nên cậu sợ?”

“Sao lại không thử mở rộng lòng mình ra thêm một chút?”

“Tin tưởng anh ấy, dựa vào anh ấy, nói với anh ấy những khúc mắc trong lòng cậu,... Tớ thấy như vậy tốt hơn nhiều là trốn tránh.”

Cảm giác áy náy với bạn trai dâng trào khiến tôi sắp chết chìm, tôi bắt đầu đứng ngồi không yên.

Bạn thân rộng lượng xua xua tay: “Thôi cậu về đi, về mà làm lành với bạn trai đi. Tớ ngồi lúc nữa rồi cũng về đây.”

“Về cẩn thận nhé.”

Tôi nhìn bạn thân bằng ánh mắt đầy cảm kích, xách túi lên rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn hôn anh rồi nói lời xin lỗi anh.

Tôi xuống taxi, chạy như điên lên nhà.

Khi tôi thở hồng hộc mở cửa ra, lại phát hiện trong nhà tối om, chỉ có ánh lửa nhỏ lập lòe chỗ sô pha.

Tôi đứng ở cửa, thở hổn hển, mò mẫm bật đèn phòng khách lên.

“Tách.”

Căn phòng lập tức sáng ngời, tôi thấy bạn trai đang ngồi trên sô pha, tay kẹp điếu thuốc, mặt mũi tối sầm.

Mặt anh không biểu tình, nhìn chằm chằm vào tôi đang đứng ở cửa.

Tôi nhanh chóng bước đến, tiện tay đặt túi xách xuống, nắm lấy tay anh, muốn nói chuyện.

Anh thấy tôi nắm tay, không gạt ra nhưng cũng không siết chặt lại như trước đây. Anh hỏi: “Em uống rượu?”

“Em uống ít bia thôi, Phàn Tranh, hôm nay em thật sự…”

Tôi chưa nói xong anh đã giơ tay lên ngắt lời tôi.

Đôi mắt anh hơi đỏ lên, trên mặt hiện lên sự bất lực và tức giận: “Anh ngày ngày nghĩ cách chăm cho dạ dày của em, cũng đã dặn em phải cẩn thận, không được uống rượu bia, nhưng em không thèm để lời nói của anh vào tai, vừa ra ngoài đã uống.”

“Có phải em cảm thấy anh ngày nào cũng quản em, thật phiền phức, thật khiến em không chịu nổi, hận không thể đi luôn?”

“Có phải anh đã nói dù có chuyện gì thì cũng đừng im lặng không nói lời nào đúng không?”

Anh mở điện thoại ra cho tôi xem: “Hôm nay anh gọi cho em tổng cộng 105 cuộc điện thoại, em không nhận cuộc nào. Anh gửi cho em vô số tin nhắn, kết quả em trả lời được mấy câu… Hai câu.”

Tôi vội vã giải thích: “Không phải em cố tình, trong lòng em chưa bao giờ nghĩ anh phiền…”

Anh lại tiếp tục ngắt lời tôi, giọng như đang cố kiềm chế: “Hôm nay anh ở nhà cả ngày, đứng ngồi không yên, không dám đi đâu. Anh sợ khi em nguôi giận về nhà, không thấy anh đâu lại sốt ruột. Còn em thì sao, có phải em không bao giờ biết nghĩ đến cảm nhận của anh đúng không?”

Anh khịt khịt mũi, nhắm mặt lại, giọng sắc bén như dao rút ra khỏi vỏ, cứa vào tim tôi: “Anh thật sự không biết rốt cuộc em muốn gì, anh cảm thấy chúng ta có lẽ nên…”

“...Tạm xa nhau để bình tĩnh lại.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom