• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tống Nguyên (1 Viewer)

  • Phần I

1.

Ta vẫn nghĩ rằng ta với Bùi Diễn yêu nhau.

Thành hôn mười năm, ta bồi hắn từ phế Thái Tử lên đến vị trí trên vạn người.

Vô số đêm, hắn vừa thở dốc vừa siết chặt tay ta:

“Nguyên Nguyên, may mà có nàng.”

Nhưng cuối cùng cái tên viết trên chiếu thư phong hậu lại không phải tên ta.

Mà là Tống Tri Vi.

Hắn bất chấp sự phản đối của quần thần, nhất quyết lập góa phụ của Thục Vương, cũng là đích tỷ của ta làm Hoàng Hậu.

“Nguyên Nguyên, dù sao nàng ấy cũng là tỷ tỷ của nàng, không thể để nàng ấy chịu thiệt thòi được.”

“Không lập nàng ấy làm Hoàng Hậu, chẳng lẽ lại để tỷ tỷ ngày ngày quỳ trước mặt nàng hay sao?”

Lúc đó hắn nhìn ta, gương mặt thể hiện như đó là lẽ đương nhiên.

Cũng hệt như lúc này.

“Nguyên Nguyên, dù sao nàng ấy cũng là tỷ tỷ của nàng, chẳng lẽ nàng lại nhìn nàng ấy ch*t mà không cứu?”

Chàng thiếu niên trong lòng chỉ có mình ta, chẳng biết từ bao giờ, trong lòng đã thay người khác.

Tống Tri Vi muốn hậu vị, hắn hai tay dâng lên.

Tống Tri Vi trúng độc, hắn không chút do dự muốn ta lấy thân nuôi cổ cứu tỷ ấy.

“Lấy thân nuôi cổ”, bốn chữ này nói thì dễ.

Người dùng thân nuôi cổ, máu thịt sẽ bị cổ trúng cắn nuốt bảy ngày bảy đêm.

Cuối cùng còn phải chích ra một chén máu tươi, mới có thể giải bách độc.

Ta nhìn Bùi Diễn, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.

Hắn không biết chuyện này sao?

Hắn biết chứ.

Vu y kia chính là bản thân hắn trăm phương nghìn kế tìm về mà.

Nhưng dù biết sẽ phải trải qua dày vò như thế, hắn vẫn kiên quyết không thay đổi ý định, muốn ta dưỡng cổ trùng.

Bởi vì ta là muội muội duy nhất của Tống Tri Vi.

Máu của ta truyền cho Tống Tri Vi, sẽ phát huy công hiệu lớn nhất.

“Nguyên Nguyên, vong ưu cổ thôi mà.”

Bùi Diễn hơi cúi người.

Hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy tay ta, trong mắt tràn đầy dịu dàng:

“Đau khổ nhất thời lại có thể quên đi tất thảy ưu phiền, không tốt sao?”

Ta cố nén vị tanh ngọt trong cổ họng, gượng cười:

“Được.”

Quên hết ưu phiền, cầu còn không được.

2.

Chiều tối, Tống Tri Vi phái người tới gọi ta qua đó.

Như mong muốn của Bùi Diễn.

Ta và Tống Tri Vi gặp nhau, tỷ ấy không cần quỳ trước mặt ta.

Người phải quỳ là ta.

Ta ngoan ngoãn quỳ dưới đất, Tống Tri Vi nghiêng người dựa trên sạp.

“Nghe nói muội muội nguyện lấy thân nuôi cổ, giúp ta giải độc?”

Tiến cung ba tháng, Tống Tri Vi được nuôi đến trắng nõn hồng nhuận.

Không đợi ta đáp lời, tỷ ấy đã cười tươi như hoa:

“Thật vất vả cho muội muội.”

“Lý ma ma, lấy tượng Quan Tâm Tống Tử lần trước bệ hạ cầu cho ta ra đây, thưởng cho muội muội.”

“À… suýt nữa ta quên, thân thể muội muội hiện tại, sợ là Quan m đích thân tới cũng bó tay hết cách.”

Tống Tri Vi bật cười, nhóm cung nhân cũng cười theo.

Xem đi, đây chính là tỷ tỷ người gặp người thích của ta đó.

Phụ thân ta thương tỷ ấy.

Khi ta chào đời, tỷ ấy bệnh nặng nên đổ cho ta khắc tỷ ấy.

Nhẫn tâm đưa ta đến thôn trang.

Mẫu thân ta xót tỷ ấy.

Năm đó người có hôn ước với Bùi Diễn là tỷ ấy.

Nhưng Bùi Diễn đã bị phế, tỷ ấy không muốn xuất giá.

Mẫu thân liền gọi ta hồi phủ, thay tỷ ấy gả cho Bùi Diễn.

Đến giờ, ngay cả Bùi Diễn cũng yêu tỷ ấy.

“Có chuyện gì mà cười vui vậy?”

Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Bùi Diễn bước chân vào cửa điện.

Tiếng cười nhạo lập tức im bặt.

Ta cúi thấp đầu: “Các nàng đang cười thần thiếp, gà mái mà vĩnh viễn không thể đẻ trứng.”

Bùi Diễn nghiêm mặt: “Làm càn!”

Nhóm cung nhân đồng loạt quỳ xuống.

“Ai bắt Thần phi quỳ?”

“Trẫm đã hạ lệnh, Thần phi ở trước mặt trẫm cũng không cần quỳ cơ mà!”

“Các ngươi to gan…”

“Phu quân ~” Tống Tri Vi thướt tha đứng lên.

Kéo kéo tay áo Bùi Diễn: “Hung dữ như vậy làm gì?”

“Dọa hài nhi trong bụng thần thiếp sợ rồi này.”

Lông mi ta run rẩy.

Ngẩng đầu lên liền thấy Tống Tri Vi đang hờn dỗi kéo tay Bùi Diễn đặt lên bụng.

Bùi Diễn thật cẩn thận, thật tò mò khẽ chạm vào bụng tỷ ấy.

Nhận thấy ánh mắt của ta, hắn khẽ liếc qua, môi giật giật.

Cuối cùng chọn bỏ qua ta.

3.

Chẳng trách Bùi Diễn lại gấp gáp như vậy.

Độc trong người Tống Tri Vi đã bị hạ từ khi còn ở đất Thục.

Nó không lấy mạng tỷ ấy nhưng sẽ khiến tỷ ấy khó mang thai.

Mà nếu có thai rồi cũng sẽ bị sảy.

Tỷ ấy vào cung mới ba tháng mà đã mang thai hài tử của Bùi Diễn.

Cái thai này được mấy tháng rồi?

Sợ là hai người họ sớm đã qua lại?

Cũng đúng.

Từ nhỏ ta đã ở thôn trang, thanh mai trúc mã thực sự của Bùi Diễn, trước nay vẫn là Tống Tri Vi.

Ta lang thang trong Ngự Hoa Viên, theo bản năng đặt tay lên bụng mình.

Ta cũng từng có một hài tử.

Nhưng khi được 6 tháng, đã bị Bùi Diễn ban một chén thuốc bỏ thai, xóa sổ..

Khi đó hắn ôm ta, hôn ta hết lần này đến lần khác:

“Nguyên Nguyên, nếu không có nàng thu hút sự chú ý của phụ hoàng, ta sẽ bị phụ hoàng lãng quên mất.”

“Ta đây cả đời làm một phế Thái Tử cũng không sao, nhưng sao có thể để nàng cả đời theo ta chịu khổ?”

“Nguyên Nguyên, đừng sợ, nàng là thê tử của ta, tương lai, chúng ta sẽ lại có rất nhiều, rất nhiều hài tử.”

Nhưng hiện tại, thê tử của hắn là người khác.

Người sẽ cùng hắn có rất nhiều, rất nhiều hài tử, cũng là người khác.

Ta quay về Thần Lộ Cung, Lâm Lang hoảng hốt:

“Nương nương! Hoàng Hậu lại gây khó dễ cho người sao?!”

Ta lắc đầu.

Chỉ là ta còn chưa quen.

Chưa quen với việc chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, người bên cạnh đã hoàn toàn thay đổi.

Để ta ngủ một giấc.

Ngủ một giấc dậy là sẽ tốt thôi.

Ta tắm gội, đổi xiêm y.

Ngủ một giấc này, ta đã mơ thấy rất nhiều chuyện cũ năm xưa.

Thật ra ta với Bùi Diễn cũng không phải chỉ có mười năm tình cảm.

Năm ta 10 tuổi đã từng gặp hắn một lần.

Khi đó hắn làm rơi ngọc bội tùy thân, hoảng loạn tìm kiếm.

Là ta nhặt được, trả lại cho hắn.

Sau khi hắn hồi kinh đã viết thư cảm tạ ta.

Sau đó, chúng ta thư từ qua lại trong vòng năm năm.

Vào năm ta cập kê, cả hai đã thổ lộ tình cảm với nhau.

Cho nên ta không bao giờ ngờ được, người hắn thật sự yêu lại là Tống Tri Vi.

Đêm tân hôn, dưới lớp khăn hỉ trùm đầu, ta nhìn thấy ngọc bội đeo bên hông hắn đã cực kỳ vui mừng.

Ta mơ thấy cảnh ta chẳng hề ngượng ngùng, sung sướng tự nhấc khăn hỉ lên.

Chàng thiếu niên mặc hỉ phục đỏ thẫm, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, tràn đầy vui mừng không giấu nổi.

Ngẩn người thật lâu, chàng nhoẻn miệng cười, nghiêm túc chắp tay thi lễ:

“Là lỗi của vi phu, để nương tử chờ lâu rồi.”

Khi đó hắn nói, tương lai dù hắn là Thái Tử, hay là Hoàng Đế.

Thì vĩnh viễn vẫn là phu quân của ta.

Phu quân của một mình ta.

Nhưng hôm nay, ta đã nghe thấy Tống Tri Vi gọi hắn là “phu quân”.

Gọi thật ngọt ngào.

Lòng ta đau đớn khôn nguôi.

Mở mắt ra liền thấy Bùi Diễn đang đứng trước mặt.

4.

Hắn rất ít khi qua đêm ở chỗ ta.

Thường thường chỉ cần chưa tới nửa canh giờ đã bị Tống Tri Vi gọi đi.

Giờ phút này, hắn đứng trong bóng tối nhìn ta không chớp mắt, giống như những năm tháng còn chung chăn gối.

Nửa đêm mở mắt ra, trong mắt chỉ có đối phương.

“Gặp ác mộng à?”

Bùi Diễn mở bàn tay đang siết chặt của ta ra.

“Tri Vi trước nay đã quen kiêu ngạo, nàng chớ trách nàng ấy.”

Hóa ra là vì Tống Tri Vi.

Ta hất tay hắn ra, quay lưng vào trong.

“Giận dỗi với trẫm?”

Bùi Diễn trầm giọng: “Nguyên Nguyên, nàng không ngoan.”

Hắn nhéo nhéo cằm ta, hôn xuống.

Hơi thở đã lâu không gần gũi đột nhiên thâm nhập, khiến ta thấy hơi xa lạ.

Ta chợt nghĩ, có lẽ hắn cũng vừa thân mật với Tống Tri Vi thế này.

Cơn buồn nôn cuộn lên, ta đẩy hắn ra.

Sắc mặt Bùi Diễn trở nên khó coi.

“Nguyên Nguyên, nàng chê trẫm?”

Hắn giữ chặt cổ tay ta, còn muốn tiếp tục.

Nước mắt ta rơi xuống.

Bùi Diễn chép miệng.

“Sao cuộc sống tốt lên, nàng lại càng khóc nhiều hơn?”

Hắn dừng lại, giọng dịu dàng hơn, nhẹ nhàng lau nước mắt cho ta.

Hắn vẫn luôn biết cách dỗ dành ta.

Biết ta từ nhỏ bị ném tới thôn trang, không được nhận nhiều tình cảm.

Biết hắn là hơi ấm duy nhất ta từng có nên không dễ dàng rời bỏ hắn.

Biết ta toàn tâm toàn ý yêu hắn.

Chỉ cần hắn dịu dàng một chút, ta liền không thể nào từ chối.

“Hôm nay nàng cũng nghe rồi đó, Tri Vi có thai.”

“Nàng trước nay lương thiện, chẳng lẽ lại nhẫn tâm nhìn hài tử mất đi sao?”

“Trẫm cũng đã xác định nhiều lần với vu sư, nuôi cổ chỉ cần chịu ít đau đớn da thịt thôi, sẽ không thương tổn đến căn cốt.”

“Cổ trùng kia còn giúp nàng giải hết ưu phiền, có lẽ nàng sẽ không khóc nhiều thế này nữa.”

Bùi Diễn cười cười, khẽ chạm vào chóp mũi ta.

Giống như đang nói một chuyện nhỏ chẳng có gì quan trọng.

Cổ họng ta như bị vật gì chặn lại, mãi không nói được câu nào.

“Bệ hạ, Hoàng Hậu nương nương đau đầu mãi không dứt, thỉnh bệ hạ qua đó một chuyến.”

Tới rồi! Thật đúng giờ.

Lần này Bùi Diễn không vội vàng rời đi như những lần trước.

Hắn thoáng nhìn ra ngoài điện rồi ôm ta vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về:

“Nguyên Nguyên, đợi nàng giải độc cho Tri Vi rồi.”

“Đợi nàng quên hết đi những chuyện không vui.”

“Chúng ta lại bắt đầu một lần nữa.”

Bắt đầu một lần nữa?

“Bệ hạ!” Cung nhân bên ngoài thúc giục.

Bùi Diễn buông ta ra, xoay người rời đi.

“Bệ hạ.” Ta gọi hắn.

“Khi nào vu sư mang vong ưu cổ đến?”

Bùi Diễn quay đầu lại: “Vong ưu cổ đã mang vào kinh rồi.”

“Vậy sáng sớm ngày mai đi…”

Ta nhìn hắn, nhìn chàng thiếu niên ta từng khắc sâu trong đáy lòng.

“Sáng sớm ngày mai, thỉnh vu sư vào cung đi.”

5.

Ta không biết vong ưu cổ có thể giúp ta và Bùi Diễn bắt đầu lại một lần nữa không.

Nhưng ta không có lựa chọn.

Cha mẹ của ta, phu quân của ta, đều mong ta giải độc cho Tống Tri Vi.

Ngày thứ hai, Thần Lộ Cung của ta bỗng nhộn nhịp hơn bao giờ hết.

Phụ thân thừa tướng, mẫu thân cáo mệnh phu nhân, Hoàng Đế phu quân, Hoàng Hậu tỷ tỷ.

Đều tụ họp lại đây.

Bốn người, bốn đôi mắt đều mang theo ý cười chăm chú nhìn ta.

Nhìn chén trà có chứa cổ trùng được đưa tới trước mặt ta.

Ta nhìn con cổ trùng đen sì ngo ngoe dưới đáy tách trà, lòng bàn tay siết chặt.

Ta sợ côn trùng.

Khi ta còn ở thôn trang, có một ác nô để trả thù chuyện ta cáo trạng việc xấu với mẫu thân, nửa đêm ném cả đống côn trùng lên giường ta.

“Nguyên Nguyên.” Bùi Diễn lên tiếng.

Giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo.

Ta cắn môi dưới đến bật máu, bưng chén trà kia lên, uống hết một hơi.

Phụ thân lập tức cười lớn:

“Hoàng Hậu nương nương hồng phúc tề thiên, cầu chúc bệ hạ, nương nương, sớm sinh quý tử!”

Mẫu thân lập tức đỡ Tống Tri Vi:

“Thứ bẩn thỉu đó có dọa nương nương sợ không?”

Tống Tri Vi bất đắc dĩ nói:

“Kìa cha, mẹ, hai người nên quan tâm tới muội muội mới đúng.”

“Muội muội, để ta đỡ muội vào nội điện nghỉ ngơi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom