6.
Chứng mất trí nhớ đặc biệt này cũng không hẳn là tệ.
Ngoài vấn đề mất dần đi ký ức, ít nhất di chứng trên cánh tay tôi đã hồi phục được một chút.
Tôi mất 8 năm chữa khỏi tâm bệnh của chính mình.
Cuối cùng cũng có thể mang những hình ảnh đẹp nhất của Hy Nhĩ đến với mọi người.
Dù sao Bùi Kỳ vẫn có chút thế lực, sau khi tôi cắt đứt toàn bộ liên lạc, anh ta vẫn tìm được đến chỗ ở mới của tôi.
Quầng mắt anh ta thâm đen, thần sắc tiều tụy như đã lâu không ngủ ngon giấc.
Bùi Kỳ run rẩy giải thích với tôi rằng chuyện ảnh chụp kia chỉ là hiểu lầm.
Rằng đêm đó anh ta uống quá nhiều, từ đầu đến cuối chưa từng chạm vào Diệp Thư.
Anh ta nghẹn ngào cầu xin tôi tha thứ hết lần này đến lần khác.
Lý do thoái thác của Bùi Kỳ khiến tôi bật cười, thật sự người phản bội luôn tìm được cho mình trăm ngàn kiểu lý do.
Tôi bình tĩnh nói cho anh ta hiểu: “Chúng ta chia tay rồi, tôi không muốn gặp anh nữa.”
“Nếu anh còn không đi, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bùi Kỳ biết tôi nói được làm được.
Anh ta luống cuống đến mức mắt đỏ hoe, như sắp khóc thành tiếng cầu xin tôi: “Mạnh Quyển Thư, anh không thể sống thiếu em.”
Tám năm trước, khi tôi thoi thóp tỉnh lại trên giường bệnh ở Hy Nhĩ.
Câu đầu tiên anh ta nói với tôi cũng là câu này.
Ngay cả vẻ mặt cũng cực kỳ giống.
Mỉa mai thay!
Tấm chân tình trong quá khứ đã bị thời gian xiên cho thủng lỗ chỗ.
Tôi lạnh mặt đuổi anh ta đi.
Bùi Kỳ đứng đợi dưới lầu nhà tôi cả đêm.
Tôi biết nhưng không thèm quan tâm.
7.
Tháng đầu tiên sau khi chia tay Bùi Kỳ, tôi liều mạng làm việc bất kể ngày đêm.
Gần như là hao hết tâm sức.
Úc Hành, một đạo diễn tài năng mới nổi lên trong ngành muốn thực hiện một bộ phim tài liệu ở Hy Nhĩ.
Đây là cơ hội tuyệt vời cho tất cả nhiếp ảnh gia trong ngành.
Bất kể trình độ thế nào, rất nhiều nhiếp ảnh gia đều lao vào ứng tuyển.
Vượt qua hơn một nửa đối thủ cạnh tranh, tôi thuận lợi tiến vào vòng tuyển chọn cuối cùng.
Đó là vòng phỏng vấn công khai.
Tôi lẳng lặng đánh giá Úc Hành, anh ta thật trẻ, cũng thật anh tuấn.
Chỉ là vẻ mặt lạnh lùng, giống như núi Côn Luân quanh năm phủ tuyết.
Nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, tôi lễ phép mỉm cười chào hỏi.
Úc Hành nhíu mày, chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Xem ra anh ta đúng như trong lời đồn, tính tình không tốt lắm.
Một ứng cử viên chậm chạp đến cuối, lại chính là Diệp Thư.
Cửa mở ra, Bùi Kỳ đi vào ngay sau cô ta.
Khi thấy tôi, anh ta hoang mang đứng im tại chỗ,
Môi mấp máy như muốn nói gì nhưng ngại hoàn cảnh không thích hợp nên không mở miệng.
“Đây là đại diện nhà tài trợ cho bộ phim tài liệu này, Bùi tiên sinh.”
Tôi không có sức lực cũng như không muốn nhìn thấy Diệp Thư với Bùi Kỳ.
Nhưng không may, cuối cùng vẫn gặp.
Trước mặt những người phỏng vấn, tôi cố gắng nuốt xuống cảm giác ghê tởm và bực bội khi thấy hai người họ.
Dù sao tôi cũng là nhiếp ảnh gia thành danh từ khi còn trẻ, Úc Hành khá có hứng thú với kế hoạch ứng tuyển của tôi.
Tôi cũng rất hài lòng với bản thân.
Cơ hội này, tôi tin mình sẽ nắm được.
Trong lúc tạm nghỉ, Diệp Thư chặn tôi lại ở một hành lang vắng vẻ.
Đây cũng coi như lần đầu tiên tôi với cô ta đối đầu trực diện.
Diệp Thư mở to đôi mắt ngập nước, nhưng trong mắt lại đầy khiêu khích: “Mạnh Quyển Thư, tôi có thể cướp Bùi Kỳ, đương nhiên cũng có thể cướp đi cơ hội của chị.”
Tôi không quan tâm, nhìn vào gương trên tường chỉnh trang lại đầu tóc: “Nói về tư chất, cô nên gọi tôi một tiếng tiền bối. Còn nữa, cơ hội làm việc và đàn ông không giống nhau, không phải muốn cướp là cướp, phải dựa nào năng lực.”
Rõ ràng tôi chẳng nói gì quá mức.
Diệp Thư lại thoáng cái mắt đã đỏ hoe, long lanh như sắp khóc.
Tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười, biểu tình như vậy mà lại có người thấy chúng tôi giống nhau.
Quay mặt lại, quả nhiên thấy Bùi Kỳ đang đứng sau lưng tôi.
Anh ta khó khăn mở miệng: “Quyển Thư, anh có thể nói chuyện với em được không?”
Thấy tôi lạnh mặt làm ngơ, anh ta có chút nóng vội, nói thẳng ra: “Quyển Thư, tay em có di chứng, hơn nữa Hy Nhĩ cũng không phải địa điểm phù hợp với em, phim tài liệu hợp tác với Úc Hành lần này là cơ hội giúp nhiếp ảnh gia thành danh, em từ thời trẻ vốn đã có danh tiếng…”
Tôi nhếch mắt, Bùi Kỳ bị ánh mắt sắc bén của tôi làm nghẹn lại hai giây, sau đó vẫn cố gắng nói tiếp.
“Nhà Diệp Thư xảy ra chuyện, đây có thể là cơ hội cuối cùng của cô ấy, không nắm được cơ hội lần này có thể cô ấy sẽ hoàn toàn mất tích trong giới nhiếp ảnh.”
“Quyển Thư, em là người lương thiện, có thể… nhường cơ hội này cho cô ấy không?”
Tôi tức đến mức cười ra tiếng, vỗ tay cho đôi cẩu nam nữ này.
“Các người thật đúng là không biết xấu hổ.”
“Của tôi chính là của tôi. Nhường? Sao tôi phải nhường?”
8.
Tôi hiểu Bùi Kỳ, dù cuối cùng người thắng là tôi.
Anh ta cũng sẽ không dùng quyền lực nhà tài trợ ép ê-kip đổi thành Diệp Thư.
Huống chi, mọi người trong ê-kip đều biết, với tính tình của Úc Hành, tuyệt đối sẽ không đồng ý làm vậy.
Nửa sau cuộc phỏng vấn công khai, không biết có phải bị chuyện tôi không đồng ý bỏ cuộc ảnh hưởng hay không, liên tục mấy câu hỏi Diệp Thư đều trả lời không ổn.
Úc Hành mất kiên nhẫn ném hồ sơ của Diệp Thư lên bàn.
Anh ta thờ ơ chất vấn một câu: “Tôi rất tò mò, với năng lực này, sao cô vào được vòng này vậy?”
Tôi lập tức cảm thấy hả giận, chỉ mong anh ta nói thêm vài câu.
Cho đến khi Diệp Thư lấy kế hoạch cá nhân ra, mắt tôi mới co rụt lại, ý cười trên khóe môi cũng đông cứng.
Bởi vì,…… Nội dung bản kế hoạch đó vô cùng quen thuộc.
So với kế hoạch tôi từng làm, không khác một chữ.
Cô ta cầm thiết kế dự án và nghệ thuật phối cảnh của tôi trình bày rành mạch.
Ngay cả thiết kế ánh sáng tôi vẽ tay cũng lấy ra luôn.
Không hiểu tôi sơ hở ở đâu mà để cô ta trộm mất kế hoạch.
Đầu óc tôi suy nghĩ, đột nhiên nhớ ra trong notebook ở nhà Bùi Kỳ vẫn còn lưu tài khoản đám mây của tôi.
Nếu Diệp Thư muốn, cô ta hoàn toàn có thể ăn cắp kế hoạch của tôi.
Tôi siết chặt tay, thái dương hơi giật giật.
Cô ta dám trộm thành quả lao động của tôi, hưởng thụ lời khen ngợi cùng ánh nhìn khâm phục từ người khác.
Tràng vỗ tay vang lên, kéo dài mãi.
Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt khiêu khích nhìn về phía tôi.
Cô ta cho rằng tôi không có chứng cứ sẽ không tùy tiện vạch mặt cô ta trước mặt mọi người.
Vậy thì cô ta chưa hiểu rõ tôi rồi.
Tôi đứng bật dậy: “Diệp Thư, ăn cắp thành quả của người khác, cô có biết xấu hổ không vậy?”
Một câu này khiến sóng gió nổi lên, mọi người kinh ngạc nhìn về phía tôi.
Diệp Thư mặt đỏ bừng lớn tiếng biện giải: “Tôi không ăn cắp! Cô đừng có ngậm máu phun người!”
Vẻ mặt Bùi Kỳ mờ mịt.
Mọi người xì xào, mặt Úc Hành lạnh tanh, ngón tay trắng nõn gõ gõ mặt bàn.
Hai tiếng rất nhẹ nhưng đủ khiến cả phòng yên lặng lại.
“Chuyện thế nào?”
Anh ta kiên nhẫn cho tôi thời gian phản kích.
9.
Tôi hơi cúi người tỏ vẻ xin lỗi: “Tôi xin lỗi vì phải cắt ngang buổi phỏng vấn. Nhưng tôi tin rằng mấu chốt của ngành này là không dung túng những trường hợp ăn cắp, sao chép tác phẩm. Tôi xin tố cáo cô Diệp Thư đã ăn cắp ý tưởng và tác phẩm của tôi để dùng trong bản kế hoạch của mình.”
Mặt Diệp Thư trắng bệch, hoảng loạn nhìn về phía Bùi Kỳ, vội cãi lại tôi: “Tôi không hề! Chị… Chị có bằng chứng không?”
Tôi đi về phía notebook, mở ra từng trang bản thảo vẽ tay.
Ở góc bản thảo luôn có một chữ “Thư”.
Tôi chiếu lên máy chiếu cho mọi người xem.
Diệp Thư vẫn còn mạnh miệng: “Tên tôi cũng có chữ này, sao có thể chứng minh…”
“Đủ rồi!”
Ban đầu Bùi Kỳ vì ngưỡng mộ ảnh tôi chụp nên mới làm quen.
Anh ta không thể không biết thói quen của tôi, mở miệng ngăn cản Diệp Thư.
Tôi nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Thư đang hốt hoảng: “Cô không phục phải không?”
Con chuột trong tay tôi di chuyển không ngừng, dừng lại ở slide ảnh phim cuối cùng.
Tôi mở hộp văn bản trong suốt ở góc trên bên phải, nhấp vào màu đỏ, in đậm và phóng to.
Ba chữ Mạnh Quyển Thư hiện lên rõ ràng.
Cả phòng lặng ngắt như tờ, Diệp Thư bật khóc thút thít.
Suy cho cùng, cô ta vẫn còn trẻ, chỉ thấy được cái lợi trước mắt chứ không nghĩ đến hậu quả của việc sao chép tác phẩm trong ngành này.
Tôi đã không trốn dưới sự bảo vệ của Bùi Kỳ, một mình lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy.
Sao có thể không có chút thủ thuật đề phòng?
Đám đông nhìn chằm chằm Diệp Thư, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường.
Úc Hành khẽ cười, hơi nhếch môi: “Bảo sao thực lực trước và sau lại chênh lệch như vậy.”
Diệp Thư cuối cùng không chịu nổi nữa, hoảng sợ bỏ chạy như một kẻ đào ngũ.
Bùi Kỳ mất bình tĩnh, đứng lên định chạy theo.
Sau đó lại nghĩ đến tôi còn ở đây, cả người cứng đờ, không biết có thể đuổi theo Diệp Thư không.
Úc Hành là người phá vỡ cục diện xấu hổ này.
Anh ta ung dung đứng lên, đưa tay phải về phía tôi.
Sau đó môi mỏng khẽ hé ra, nhìn sâu vào mắt tôi: “Xin chào, tôi là Úc Hành.”
“Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ, cô Mạnh Quyển Thư.”
10.
Tôi vui vẻ rời đi, nhưng Bùi Kỳ với Diệp Thư còn chưa đi.
Bọn họ trốn trong một góc lôi lôi kéo kéo, chẳng khác gì mối quan hệ mờ ám không dám để người khác nhìn thấy của bọn họ.
Tiếng giày cao gót cộp cộp vang lên khiến họ giật mình.
Trong mắt Diệp Thư đầy oán giận.
Thật ra cô ta cũng là một tài năng không tệ, nếu không cũng sẽ không vào được vòng cuối cùng này.
Chỉ là thiếu đi chút bình tĩnh và hiểu biết, đi lầm đường.
Thấy cô ta còn chưa thông suốt, tôi không nhịn được nhắc một câu: “Đàn ông không bao giờ là thứ đáng để dựa vào, Diệp Thư, tôi chờ cô dùng thực lực đánh thắng tôi.”
Bùi Kỳ còn đang đứng đây, Diệp Thư chỉ đỏ mắt nhìn tôi, không nói câu nào.
Thấy tôi tới, Bùi Kỳ cũng buông tay đang giữ vai Diệp Thư xuống.
Anh ta cắn chặt răng, xoa xoa ngón tay, khó khăn mở miệng cầu tôi: “Quyển Thư, nhà Diệp Thư gặp khó khăn, đây là cơ hội cuối cùng cũng như quan trọng nhất với cô ấy, em có thể nói với Úc Hành…”
Tôi nghe mà tay nắm chặt.
“Bùi Kỳ, đầu óc anh có vấn đề thì đi chữa đi, cô ta đã làm ra loại chuyện này, dù tôi có từ bỏ, Úc Hành có dùng cô ta không? Nếu anh hết thuốc chữa rồi hay là tìm đến nơi cửa Phật…”
Câu tiếp theo tôi không nói ra được.
Vì mắt tôi đột nhiên tối sầm, nôn ra một ngụm máu.
Máu tươi từ dưới ngực trào lên, tràn ngập trong khoang miệng tôi.
Trong lúc đầu óc quay cuồng, tôi thấy Bùi Kỳ tái mặt hoảng hốt muốn đỡ lấy tôi.
Khi tôi sắp ngã xuống đất thì có ai đó vững vàng đỡ lấy lưng tôi.
Cảm giác choáng váng dâng lên, tôi vẫn kịp thấy mặt Úc Hành.
May quá, không phải đôi tay đã dính nước mắt Diệp Thư của Bùi Kỳ.
Trước khi bất tỉnh, ý nghĩ nực cười này chợt lóe lên trong đầu tôi.
Mùi hăng của thuốc sát trùng xâm nhập vào khoang mũi.
Khi tỉnh dậy, đầu tôi đau đến mức như muốn vỡ ra.
Bùi Kỳ ngồi bên giường bệnh, nhìn tôi không chớp mắt.
Mắt anh ta đỏ ngầu, dường như đã lâu chưa ngủ đủ giấc, cắm lún phún râu, cả người hốc hác suy sụp.
Nhưng lòng tôi không vui cũng chẳng buồn.
Thấy tôi tỉnh lại, đôi mắt sưng húp của anh ta rơi ra vài giọt nước mắt vì vui mừng.
Sau đó vội chạy ra ngoài, gọi một loạt bác sĩ, y tá đến để kiểm tra xem tôi có ổn không.
Sau khi mọi người ra ngoài, anh ta nghẹn ngào nói chuyện với tôi.
Cổ họng bị khàn tiếng do khô họng quá lâu:
“Anh thực sự rất sợ mất em, Bùi Kỳ không thể sống thiếu Mạnh Quyển Thư được. Em có thể đừng chia tay được không? Xin em nói cho anh biết, anh phải làm gì để em quay lại với anh?”
Bùi Kỳ không thể sống thiếu Mạnh Quyển Thư.
Câu này hình như đã từng nghe, tôi thấy có cảm giác quen thuộc.
Tôi chắc chắn có một khoảnh khắc nào đó, anh ta cũng đã nói câu này.
Nhưng tôi thật sự không nghĩ ra là lúc nào.
Tôi khó khăn giơ tay lên chỉ ra ngoài cửa, nói: “Còn nói nữa thì cút.”
Bình luận facebook