-
Phần 2
4.
Nam chính trong nguyên tác có miệng lưỡi độc địa, không ngờ từ năm tuổi đã có được kỹ năng này.
“Tôi quản chuyện của cậu? Cậu suy nghĩ nhiều rồi.” Hạ Tự Sâm hừ lạnh một tiếng, đi tới kéo tay Lâm Duyệt Bạch.
“Tôi quản là chuyện của Duyệt Bạch, cậu muốn thế nào thì tùy, nhưng nếu cậu làm khó cậu ấy, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Đó chỉ là lời đe dọa của một đứa trẻ, và có vẻ đối với người bình thường thì điều đó không nghiêm trọng.
Nhưng tôi biết, từ nhỏ cha mẹ Hạ Tự Sâm đều mất, ông bà nội của nó hết sức cưng chiều nó, người bên ngoài hơi chọc nó mất hứng một chút, sẽ chet rất thảm.
Lâm Thư Vi hẳn cũng biết điểm này. Bởi vì lúc hai đứa mới vừa vào nhà trẻ quý tộc này, nguyên chủ đã từng dặn đi dặn lại: “Những người khác Lâm gia chúng ta đều không để vào mắt, nhưng Hạ Tự Sâm kia, nhất định phải cố gắng lôi kéo.”
Khi đó Lâm Thư Vi còn không hiểu cái gì gọi là lôi kéo, con tự động đem nó phiên dịch câu đó thành –Thu hút sự chú ý của Hạ Tự Sâm và làm cho cậu ấy thích mình.
Một nửa đầu con bé làm được, nhưng vì con bé không thể làm được nửa sau nên sử dụng logic chậm chạp mà tác giả đưa ra, con bé đã nhân đôi KPI cho nửa đầu.
Hạ Tự Sâm nắm tay Lâm Duyệt Bạch, thản nhiên rời đi. Lâm Thư Vi đứng tại chỗ, tức giận đến hai mắt đỏ lên, như là sắp khóc.
Cơn tức này, Lâm Thư Vi nghẹn suốt cả buổi sáng. Thẳng cho đến giờ cơm trưa, Lâm Thư Vi thừa dịp Lâm Duyệt Bạch đi tới liền đụng mạnh một cái.
Thức ăn trong đĩa của Lâm Duyệt Bạch đều đổ hết lên người con bé.
Lâm Thư Vi thờ ơ nói xin lỗi, rồi đột nhiên trừng mắt: “Quần áo này không phải của tôi sao? Hu hu, Lâm Duyệt Bạch trộm đồ! Chị lại lấy trộm quần áo cũ tôi vứt đi để mặc!”
“Ồ, Lâm Duyệt Bạch trộm cái gì đó!”
“Lại đi trộm quần áo cũ, thật không biết xấu hổ!”
“Cởi ra, cởi ra ngay bây giờ!”
Lâm Duyệt Bạch thoáng chốc trở thành đối tượng bị cười nhạo và vây hãm, tôi nhíu chặt mày, tầm mắt tìm kiếm chủ nhiệm lớp, lại phát hiện cô ta đang trốn trong phòng trà nước, nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.
“Hai chị em trong lớp cậu lại gây gổ, cậu không đi xem sao? ” Đồng nghiệp tốt bụng nhắc nhở.
Chủ nhiệm lớp vội vàng nói: “Suỵt, tôi không đi đâu, hai đứa nó đều là người Lâm gia, tôi quản thế nào được? Quản sai ngược lại sẽ bị mắng.”
Tôi chỉ cảm thấy một cơn tức giận đang dâng trào trong lòng. Tôi đưa con vào trường học là để cho chúng học tập tri thức, học tập tu dưỡng đạo đức và tam quan đúng đắn.
Nhưng nếu ngay cả tam quan của giáo viên cũng bị bóp méo, con tôi sẽ trưởng thành như thế nào?
5.
Tôi bước ra khỏi góc tối. Lâm Thư Vi nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nhào vào trong lòng tôi: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây!”
Tôi không ôm lấy con bé, mà nói: “Thư Vi, quần áo của chị con, là mẹ tặng cho chị.”
Thân thể Lâm Thư Vi cứng đờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn tôi.
“Không có được sự đồng ý của con đã tặng quần áo cho người khác, là lỗi của mẹ, con có nguyện ý tha thứ cho mẹ không?”
Trong mắt Lâm Thư Vi hiện lên một tia lo lắng nhưng rất nhanh, nếu người lớn không cẩn thận quan sát thì sẽ không thể phát hiện ra.
Con bé khẽ gật đầu, dịu dàng nói: “Con đương nhiên sẽ không giận mẹ.”
“Cám ơn con.”
Tôi sờ sờ đầu con bé, ôn nhu nói: “Vậy con cũng phải xin lỗi chị.”
Lần này không chỉ Lâm Thư Vi, mà ngay cả chủ nhiệm lớp vội vã chạy tới cũng ngây ngẩn cả người.
Dù sao, tất cả mọi người đều biết, Lâm Thư Vi mới là con ruột của tôi. Lâm Thư Vi nhìn quanh những thiên kim công tử kia, tựa như đau đầu hỏi: “Ở… nơi này?”
Chủ nhiệm lớp cũng ở một bên cười nói: “Trẻ con ồn ào một chút thôi, không đến mức đó đâu.”
“Có thể con nhà người ta không đến nỗi như vậy, nhưng con nhà tôi phải hiểu được đúng sai, cũng phải có thể gánh vác được trách nhiệm”.
Tôi nhìn Lâm Thư Vi với vẻ kiên định.
“Xin lỗi ngay tại đây, giọng nói không thể nhỏ hơn lúc con đổ tội cho chị con. Con phải để cho tất cả mọi người nghe được, Duyệt Bạch không có trộm đồ, con bé trong sạch.”
Đôi mắt to đen trắng của Lâm Thư Vi tràn đầy oán hận không nên thuộc về tuổi của mình, con bé gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ đó.
“……Xin lỗi!”
Tôi nhìn về phía Lâm Duyệt Bạch, con bé đang co rúm lại dưới ánh mắt của mọi người, có chút bối rối và nghi hoặc.
“Duyệt Bạch, con có chấp nhận lời xin lỗi của em gái không?”
Lâm Thư Vi hung tợn trừng mắt, Lâm Duyệt Bạch lui về phía sau hai bước, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con không sao.”
“Không sao — không phải là chấp nhận, lại càng không phải tha thứ.”
Tôi nhẹ giọng nói: “Chỉ khi chuyện này có thể lật một trang trong lòng con thì mới có thể gọi là tha thứ.”
“Tất cả những người khuyên con tha thứ với tư cách là người ngoài cuộc là bắt cóc đạo đức. Không có luật nào trên thế giới buộc nạn nhân tha thứ cho kẻ giet người.”
Tôi liếc nhìn những đứa trẻ xung quanh.
“Thầy cô giáo không được, cha mẹ không được, những người không liên quan lại càng không được.”
6.
Lúc về nhà, Lâm Thư Vi phá lệ không giả bộ ngây thơ đáng yêu nữa, vừa vào cửa liền tức giận vọt vào trong phòng.
Con bé thay đổi như vậy, trong mắt tôi cũng là chuyện tốt. Nếu một đứa trẻ giả vờ trước mặt cha mẹ, điều đó chỉ cho thấy rằng nó không tin tưởng ngay cả cha mẹ thân thiết nhất của mình.
Tôi đến phòng Lâm Thư Vi, con bé đang nổi điên trong phòng, la hét và đập phá mọi thứ trên bàn và trong tủ, miệng không ngừng chửi bới:
“Con khốn! Con khốn! Con khốn giả vờ vô tội!”
Nếu như tôi chưa từng xem qua bộ tiểu thuyết này, thì thật sự là không tưởng tượng được một đứa trẻ mới 5 tuổi lại có thể nói ra những từ ngữ ác độc như vậy.
Có vẻ như chương trình TV và sách con bé thường xem cũng cần được quan sát cẩn thận.
Tôi đi tới trước mặt con bé, sờ sờ đầu nó: “Mẹ cin lỗi, mẹ đã khiến con khó chịu.”
Lâm Thư Vi ủy khuất rơi nước mắt, nức nở hỏi: “Mẹ, sao đột nhiên mẹ lại không thích Thư Vi nữa?”
Tôi đưa tay ôm con bé vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Làm sao có thể? Con và Duyệt Bạch đều là con gái yêu dấu của mẹ, nhưng cũng bởi vì con là con gái của mẹ, mẹ mới muốn cho con con có cái nhìn đúng đắn về đúng sai.”
“Ví dụ như vừa rồi hành vi của con gọi là bắt nạt, mẹ có thể trực tiếp nói cho con biết, đó là sai.”
“Con căn bản không thể tưởng tượng, hư vinh cùng sự vui vẻ nhất thời của con có thể mang đến tổn thương sâu sắc cho người khác như thế nào.”
Khi tôi nói những lời này, Lâm Thư Vi dường như không hề cảm động chút nào, con bé vẫn cố gắng làm nũng để chối tội.
“Con cũng không có đánh hay mắng chị ta…”
“Không chỉ đánh mắng mới được coi là bắt nạt.”
Tôi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của con bé: “Lời nói vũ nhục, thái độ xa lánh, lấy khuyết điểm của người khác ra đùa giỡn, những hành vi biết rõ sẽ tổn thương đến người khác lại càng muốn làm, đều là bắt nạt.”
“Con đã rất ưu tú, không cần dùng phương thức áp đảo người khác để chứng minh bản thân.”
Lâm Thư Vi vẻ mặt khó hiểu, dù sao con bé vẫn còn quá nhỏ, lại bị nguyên chủ tẩy não nhiều năm như vậy.
Tôi chỉ có thể thở dài, nói: “Nếu con không nghĩ ra chuyện này, vậy mẹ chỉ có thể để con ở nhà, không thể đưa con đi học nữa.”
Lâm Thư Vi cả người chấn động, ngẩng đầu lên và nhìn tôi với vẻ khó tin.
Tôi buông con bé ra, buộc giọng mình phải cứng rắn hơn.l: “Thư Vi, một kẻ ác có kiến thức còn đáng sợ hơn một kẻ ác ngu ngốc.”
“Mẹ không hy vọng con gái của mẹ lớn lên thành quái vật chỉ biết giẫm đạp người khác và ức hiếp kẻ yếu.”
7.
Để bày tỏ sự bất mãn, Lâm Thư Vi nhốt mình trong phòng, và tuyệt thực. Lúc ăn tối, tôi kể ngắn gọn cho Lâm Thiên Trạch chuyện xảy ra ở nhà trẻ, anh ấy cũng tỏ vẻ hiểu.
Mặc dù người đàn ông này không hợp lý nhưng quan niệm của anh ta vẫn đúng.
Ăn được hai miếng cơm, Lâm Thiên Trạch thấy tôi không động đũa, có chút kỳ quái: “Đứa nhỏ không ăn thì thôi, sao em cũng không ăn?”
“Đứa nhỏ phạm sai lầm, là trách nhiệm của cha mẹ. “Tôi dời mắt khỏi miếng thịt kho tàu, lau nước miếng,” Trên thế giới này không có bất kỳ loại ngôn truyền cử chỉ nào, có thể làm cho người lớn đứng ngồi không yên mà kiêu ngạo.”
Lâm Thiên Trạch sửng sốt một chút, sau đó buông đũa xuống.
“Tôi đến thư phòng làm việc.”
Tôi nhìn bóng lưng anh, cười cười: “Đừng làm việc muộn quá, từ hôm nay trở đi mỗi tối đều phải kể truyện cổ tích cho con gái nghe.”
Lâm Thiên Trạch nhanh chóng quay đầu lại: “Truyện cổ tích? Tôi?”
Tôi nhíu mày: “Nếu không thì sao? Buổi tối đốt Iron Man?”
Lâm Thiên Trạch sải bước vọt vào thư phòng, và đóng sầm cửa lại.
Trong nhà có ba đứa trẻ nổi loạn, một đứa trong đó còn quá tuổi, tôi rất phiền muộn.
Sự kiên trì của Lâm Thư Vi không kéo dài được lâu, vì hầu hết tính kiên nhẫn của trẻ em đều không có tuổi thọ cao.
Chẳng bao lâu, con bé đến phòng tôi và nằm trên đầu gối tôi một cách nhẹ nhàng và ngoan ngoãn.
“Mẹ, là con sai rồi, sau này con sẽ không làm như vậy nữa.”
“Mẹ tin con có thể làm được. “Tôi dịu dàng nói,” Bởi vì Thư Vi không phải đứa trẻ hư, con thông minh, biết cố gắng, thậm chí còn rất tốt bụng.”
Trẻ con thật tuyệt vời.
Khi một số ưu điểm của chúng được người khác phát hiện, chúng sẽ cố gắng phóng đại nó, và cố gắng để cho nhiều người nhìn thấy hơn.
“Mẹ, con có tốt bụng không? “Lâm Thư Vi hỏi.
“Đương nhiên.”
Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt con bé: “Con sẽ ân cần thăm hỏi bác quản gia, mùa đông sẽ mang đồ ấm tay cho chú tài xế, còn nhớ lúc trước ven đường nhìn thấy con chó nhỏ đã chet kia không? Con chỉ là còn thiếu một chút đồng cảm, nhưng mẹ tin tưởng con có thể làm được.”
Lâm Thư Vi im lặng một lúc và nghiêm túc nói:: “Mẹ, con sẽ cố gắng làm một người lương thiện.”
Tôi mỉm cười: “Mẹ rất mong chờ.”