• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tôi là mẹ của nữ phụ độc ác (1 Viewer)

  • Phần 1

1.

Lúc tôi đến, ba người Lâm gia đang thưởng thức trà chiều. Lâm Thư Vi, năm tuổi, nhìn chị gái cùng cha khác mẹ của mình và nói với giọng điệu trẻ con: “Thật hâm mộ chị chỉ biết ăn, không giống em chỉ biết đau lòng cho ba.”

Lâm Duyệt Bạch lớn hơn cô hai tháng như bị sét đánh, yên lặng đặt món tráng miệng trong tay xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Tôi trở tay tát một cái vào mặt chồng. Hai đứa con gái nhìn tôi sửng sốt. Ông chồng tổng giám đốc của tôi che mặt, dùng ánh mắt hỏi tôi: “??”

Tôi lắc lắc bàn tay đang đau, lau nước mắt cho Lâm Duyệt Bạch, vừa cười vừa xoa xoa đầu Lâm Thư Vi.

“Thư Vi thật thiên vị nha, sao không đau lòng vì mẹ làm đồ ngọt cho các con?”

Lâm Duyệt Bạch nhìn cha cô, lại nhìn tôi, như có điều suy nghĩ. Lâm Thư Vi ngoan ngoãn gật đầu, ngọt ngào nói với tôi: “Mẹ, mẹ cũng vất vả rồi.”

Tôi mỉm cười thỏa mãn. Dù sao, tôi đánh Lâm Thiên Trạch là vì muốn lập uy trước mặt các con. Tôi sờ tóc hai đứa.

“Sau này các con sống chung với nhau phải hoà thuận, có việc thì nói rõ ràng, không nên cãi nhau, biết không?”

Tôi xuyên vào một quyển tiểu thuyết cẩu huyết của gia đình hào môn.

Trong nguyên tác, thái tử Bắc Kinh lạnh lùng và kiêu ngạo phải lòng bông sen trắng yếu đuối và thuần khiết Lâm Duyệt Bạch, anh ta đuổi theo cô suốt chặng đường, nhưng giữa đường anh ta gặp phải em gái cùng cha khác mẹ của nữ chính — Lâm Thư Ý chặn đường.

Tiểu thuyết có 100 chương, Lâm Thư Vi lấy sức một mình ngược bọn họ hết 98 chương.

Trong truyện Lâm Thư Vi bị mắc bệnh tim bẩm sinh, cô từ nhỏ được cha mẹ cưng chiều quá độ, hành động kiêu ngạo và độc ác, chuyện thích làm nhất chính là cướp đồ của Lâm Duyệt Bạch.

Vì vậy, cô mê mẩn nam chính như thể não bị kẹt bug, cho rằng chỉ cần giet được Lâm Duyệt Bạch, nam chính sẽ là của cô.

Từ đó trở đi, mỗi ngày xung quanh nam chính đều như đang diễn phim hoạt hình, hai người phụ nữ luôn cạnh tranh trên cùng một sân khấu.

Một người điên cuồng tìm đường chet, một người thì hở chút là khóc. Một người không có đầu óc, một người không vui.

Cuối cùng nam chính cũng giải quyết được tất cả khó khăn, kết hôn cùng Lâm Duyệt Bạch.

Mà Lâm Thư Vi tức giận đến mức phát bệnh tim, Lâm gia hoàn toàn bại trận.

Sự nghiệp và gia đình Lâm Thiên Trạch liên tiếp bị ảnh hưởng nặng nề, tinh thần sụp đổ, anh ta một phát bắn chet nguyên chủ cưng chiều con gái không giới hạn, sau đó nhảy lầu.

Và thủ phạm của tất cả những điều này giờ đây đang hồn nhiên gặm những củ khoai lang do chính tay tôi nướng.

2.

Buổi tối, Lâm Thiên Trạch đi vào phòng ngủ, nghiêm mặt lại rất đẹp trai.

“Ninh Ngưng, hôm nay cô đánh tôi, rất không có quy củ.”

Tôi ngồi trước bàn trang điểm, nhìn anh ta qua gương. Thực sự thì tôi không quan tâm lắm đến người đàn ông này.

Nguyên chủ và anh ta có một cuộc hôn nhân chính trị, ngoài việc có con, hai người gần như không có liên hệ gì sau khi kết hôn.

Nhưng anh ta là một phần quan trọng trong quá trình nuôi dạy con gái, không thể vắng mặt.

Đối với hầu hết phụ nữ, mối quan hệ khác giới đầu tiên mà họ phải giải quyết trong đời là giữa họ và cha.

Một người cha lạnh lùng, thờ ơ ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc đời của một cô gái, huống chi là quan hệ cha con phức tạp ở Lâm gia.

Lâm Duyệt Bạch, là con gái mà vợ trước đã qua đời của Lâm Thiên Trạch để lại. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Lâm Thư Vi luôn muốn tranh giành vị trí cao nhất.

Dù sao nguyên chủ mỗi ngày ngoại trừ đi dạo phố và mua sắm, thời gian còn lại đều nói chuyện với con gái ruột của mình.

“Con khốn Lâm Duyệt Bạch đó muốn cùng mẹ con chúng ta tranh giành tài sản!”

Dưới hoàn cảnh như vậy, giữa hai chị em xuất hiện cạnh tranh là điều tất nhiên. Thấy tôi trầm mặc, tổng giám đốc Lâm rất mất hứng.

“Ninh Ngưng, tôi đang hỏi cô.”

Tôi tình cờ lấy ra một xấp báo cáo chẩn đoán, ném chúng vào mặt anh ta.

“Đây là báo cáo khám tâm lý mà trước đây tôi đã dẫn hai đứa trẻ đi làm, anh tự xem đi.”

Lâm Thiên Trạch giật mình, cúi đầu lật xem. Kết quả kiểm tra được viết ở trang đầu tiên, chữ to sáng loáng bày ra.

[Lâm Thư Vi, rối loạn lưỡng cực, khuynh hướng cố chấp. Lâm Duyệt Bạch, tâm trạng trầm cảm, có khuynh hướng lấy lòng người…]

Lâm Thiên Trạch ném báo cáo sang một bên: “Tâm trạng nhất thời của trẻ con mà thôi, con gái của Lâm Thiên Trạch tôi, không thể dễ dàng bị đả kích như vậy.”

Hãy nói lại câu đó trước khi anh b ắ n tôi!

“Lâm Thiên Trạch, anh nghĩ anh là ai? Anh không phải chỉ là một người thường thôi sao? Con người ai cũng sẽ bị bệnh, chưa kể hai đứa chúng nó mỗi ngày đều phải học tập với cường độ cao và liên tục.”

“Bọn chúng mỗi ngày ngoài lên lớp học, còn phải học múa, đàn dương cầm, hội họa, cắm hoa, thậm chí đấu kiếm!”

“Còn ngỏ tuổi như vậy mà mỗi ngày đều phải quan sát hành động của người khác, cân nhắc ưu nhược, tranh giành quyền lợi, sao có thể không có vấn đề tâm lý?”

Lâm Thiên Trạch trầm mặc một lát, cau mày nói: “Cũng không thể để chúng nó mỗi ngày ra ngoài chơi, không làm việc đàng hoàng.”

Tôi không nói gì, đi tới trước một cánh cửa tủ, lạnh lùng nói: “Đây là anh ép tôi.”

Tôi thuần thục nhấn mật mã, mở cánh cửa kia ra. Trong cửa tủ cao ba mét chứa đầy những nhân vật lấp lánh, từ Ultraman đến Iron Man, từ Yoshihiro Togashi đến Junji Ito, tất cả đều là phiên bản giới hạn!

Tôi tùy ý nhặt một cái lên, Lâm Thiên Trạch lập tức kinh hãi: “Tiga của tôi! Đừng chạm vào nó!”

Tôi khinh bỉ nhìn anh ta: “Tên đàn ông kia, anh nhớ cho kỹ, từ hôm nay trở đi nếu hai đứa con gái của tôi khóc một lần, thì tôi sẽ đập một cái.”

3.

Một sự đồng thuận chiến lược đã đạt được, và việc nuôi dạy con gái đã được đưa vào lịch trình.

Đầu tiên tôi cắt lịch học các lớp sở thích linh tinh, chỉ để lại những lớp hai đứa thích.

Lâm Thư Vi lựa chọn bơi lội, Lâm Duyệt Bạch lựa chọn tán đả. Hai đứa vô cùng ăn ý, lựa chọn thứ mình thiếu.

Lâm Thư Vi thiếu một cơ thể khỏe mạnh, mà Lâm Duyệt Bạch thiếu một trái tim kiên cường.

Sau khi mọi chuyện đã ổn định, tôi không cần tài xế đưa đón các con đến trường nữa mà tự mình làm việc đó.

Trên đường đến nhà trẻ, hai cô con gái yên tĩnh đến lạ thường. Cho đến khi tới cổng trường nhà trẻ, Lâm Thư Vi mới bĩu môi nhỏ nhắn hỏi: “Mẹ, có phải mẹ sẽ không tới đón chúng con tan học không?”

Vừa nói xong, nước mắt Lâm Duyệt Bạch liền tuôn ra: “Mẹ, mẹ không cần chúng con nữa sao?”

Tôi dở khóc dở cười, chỉ có thể ôm hai cục cưng vào trong ngực, an ủi: “Các con ngoan như vậy, đáng yêu lại thông minh, mẹ sao có thể không cần các con?”

Sau khi tận tình giải thích một cách nghiêm túc nửa ngày, cuối cùng hai đứa trẻ cũng nắm tay nhau bước vào trường.

Nhưng trong nguyên tác, Lâm Thư Vi đã bắt nạt Lâm Duyệt Bạch từ khi còn học mẫu giáo, có cơ hội sẽ đánh và mắng cô, cướp bữa trưa của cô và thêm sơn vào sữa.

Tôi để ý, nói rõ thân phận với bảo vệ sau đó len lén đi vào quan sát.

Mới đi ra khỏi phạm vi tầm nhìn của cổng trường, Lâm Thư Vi liền hất tay Lâm Duyệt Bạch ra trước, khuôn mặt vốn đang nở nụ cười đáng yêu của cô trở nên u ám đến mức có thể chảy nước mắt.

“Tôi khóc chị cũng khóc, bớt học theo đi!”

Lâm Duyệt Bạch hít hít mũi: “Chị, chị không phải học theo em, chị thật sự muốn khóc…”

Lâm Thư Vi cười nhạt: “Mẹ tôi đối xử với chị không tốt, chị khóc cái gì?”

Ở nhà là mẹ chúng tôi, khi bước ra ngoài liền trở thành mẹ tôi.

Kỹ năng thống trị của em gái trà xanh đã được bộc lộ khi mới 5 tuổi. Con bé thực sự có năng khiếu.

Lâm Duyệt Bạch miệng lưỡi ngốc nghếch, kỹ xảo đều tập trung vào tuyến lệ, tranh cãi với người ta căn bản là không bao giờ thắng được.

Lâm Thư Vi nhìn thấy Lâm Duyệt Bạch khóc liền phát cáu, lập tức đưa tay nắm tóc con bé, tôi đang nghĩ xem có nên lao ra ngăn cản hay không thì đột nhiên một giọng nam non nớt vang lên.

“Lâm Thư Vi, cậu lại khi dễ Duyệt Bạch, quên lần trước tôi đã nói gì sao?”

Tôi nhìn theo âm thanh, ồ ồ, một cậu bé thật xinh đẹp. Rõ ràng chỉ có năm sáu tuổi, nhưng đã thoát khỏi thú vui thấp kém của mọi đàn ông trên thế gian, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng lại trầm ổn, trong tay còn ôm quyển sách.

Tôi nhìn kỹ hơn, phiên bản dành cho trẻ em của A Brief History of Time. Trẻ em cùng tuổi lúc này hẳn là còn đang nhặt phân.

Tôi có dự cảm không lành, một giây sau Lâm Thư Vi liền chống nạnh.

“Hạ Tự Sâm, cậu không cần lúc nào cũng quản chuyện của tôi!”

Quả nhiên, Hạ Tự Sâm, không phải là nam chính của quyển tiểu thuyết này sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom