-
Chương 7
"Trình tổng nói như vậy có lẽ không đúng lắm nhỉ? Rõ ràng là cô gái trong vòng tay anh đã đòi bồi thường, cuối cùng không bồi nổi lại bắt đầu khóc lóc”.
Tôi quay đầu nhìn lại, người đàn ông ấy tiến qua đám đông về phía tôi, tay trái nhấc ly rượu vang, toát lên khí chất quý tộc, lạnh lùng và xa cách. Anh ta đứng cạnh tôi, cúi đầu nhìn tôi, cú chạm mắt khiến tôi bất giác đỏ mặt.
Tôi không phải là người chỉ nhìn mặt nói chuyện, nhưng tôi nghi ngờ, người đàn ông trước mặt này có phải mỗi sáng thức dậy đều bất ngờ vì vẻ đẹp trai của mình không.
"Lâm Tử Thanh, đừng sợ, anh đây rồi."
Anh ta hờ hững khẽ chạm vào tôi, đứng bên cạnh tôi như kỵ sỹ bảo vệ cho công chúa, nhìn thẳng vào Trình Phong ở phía đối diện.
Nghe có vẻ như là người quen, nhưng tôi không hề có ấn tượng gì, chỉ là, ai có thể từ chối sự tiếp cận của một anh chàng đẹp trai cấp cao cơ chứ?
"Ngài Lục? Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, xin ngài Lục đừng xen vào."
Trình Phong nhìn người đàn ông bất ngờ xuất hiện, cảm giác như mất kiểm soát mọi thứ, anh ta không thích cảm giác này...
"Ô?"
Người được gọi là ngài Lục bỗng cúi đầu nhìn tôi:
"Lâm Tử Thanh, giữa em và anh ta có chuyện gì sao?"
Ánh mắt sáng rực rỡ ấy chứa đựng một chút uy hiếp, tôi lạnh sống lưng, vội vàng phủ nhận.
"Không, tôi và anh ta không thân."
"Trình tổng nghe thấy chưa? Lâm Tử Thanh của tôi nói, cô ấy và anh không thân."
"Lâm Tử Thanh, cô đúng là tài giỏi. Chẳng mấy chốc mà đã quen biết với người đàn ông khác rồi? Trước đây cô nói rằng thích tôi, giờ đây lại cười nịnh nọt trong vòng tay người đàn ông khác".
Trình Phong phớt lờ người đàn ông ấy mà nhìn chằm chằm vào tôi. Cái này gọi là chọn quả hồng mềm để bóp phải không?
Tôi đã từng đọc rất nhiều tiểu thuyết, cũng thấy không ít kẻ thiếu phong độ nhưng vừa thiếu phong độ mà còn nhỏ mọn và ghê tởm nữa thì hôm nay tôi xem như đã gặp.
Khi tôi còn đang trong tâm trạng mắng nhiếc Trình Phong thì bất ngờ cảm nhận được bàn tay trên eo tôi siết chặt hơn, người đàn ông bên cạnh dường như đang kìm nén cơn giận...
"Trình tổng cũng nói là quá khứ rồi, ai mà không có một tuổi trẻ ngây dại?”
“Trước đây là tôi có mắt như mù, sau này sẽ không như vậy nữa."
Tôi nhìn người bên cạnh một cách an ủi, sau đó tiếp tục đối đầu với Trình Phong.
Anh chàng đẹp trai ơi, xin lưu ý một chút, chỗ anh đang nắm là eo của tôi, không phải bao cát đâu!
"Dĩ nhiên, anh yên tâm, tôi sẽ không làm phiền anh, cũng bao gồm cả cô gái họ Triệu kia trong vòng tay anh."
"Tuy nhiên, tôi hy vọng Triệu Yến Uyển sẽ chú ý hơn một chút. Hôm nay cô ấy vô tình làm đổ rượu lên người tôi không sao cả, nhưng đừng để một ngày nào đó lại làm đổ cà phê lên người đối tác nhé."
Triệu Yến Uyển khóc như mưa, thút thít không ngừng, tôi thấy mà cũng thấy phiền.
"Và, đừng chỉ biết khóc khi có chuyện. Hôm nay rõ ràng là tôi xui xẻo, tôi là nạn nhân, tôi còn chưa khóc, sao Triệu Yến Uyển lại khóc trước cơ chứ?"
Tôi nhìn cô ta và nở 1 nụ cười lạnh lùng. Thực sự không hiểu cô ấy có điểm gì tốt, mà lại khiến cho nam chính yêu đến chết mê chết mệt.
"Lâm Tử Thanh, cô đừng quá đáng!"
"Ngài Trình, ông nên chú ý đến việc nuôi dạy con mình".
Chú Trình vội vã xô đám đông và tiến lên phía trước: "Tử Thanh, thực sự xin lỗi, thằng bé Trình Phong này không hiểu chuyện, coi như là nể mặt mũi của chú Trình, đừng để bụng với nó. Chiếc váy của cháu, chú sẽ bồi thường nhé?"
"Ba! Rõ ràng là cô ấy làm khó dễ Yến Uyển..." Trình Phong rất không phục, không hề cảm thấy mình sai.
"Chú Trình, không cần đâu ạ, cũng không phải chuyện gì to tát."
Tôi cười một cách lịch sự, từ chối đề nghị bồi thường của ông. Cứ có cảm giác cảnh tượng này giống như trẻ con đánh nhau, cuối cùng một bên thua không chịu nổi lại đi tìm bố mẹ đến giúp.
Dù gì đi nữa, Lâm gia và Trình gia cũng là thế giao, cô chú Trình cũng thật lòng quý mến, tôi không thể không cho họ mặt mũi.