• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full [Zhihu] Tôi đã xuyên thành nữ phụ độc ác (1 Viewer)

  • Chương 5

Ngày sinh nhật, tôi cảm thấy như mình đã bị tê liệt thật sự. Tôi đã giữ một tư thế trước gương trang điểm, để mặc cho các nhà tạo mẫu và chuyên gia trang điểm “vần vò" suốt hai giờ đồng hồ…

Đó có lẽ là nỗi niềm khó nói của người giàu.

Cả buổi sáng trôi qua...

Tôi nghe tiếng ồn ào bên ngoài, lơ mơ muốn ngủ gật. Bạn có tin không, mất cả buổi sáng nhưng tôi chỉ làm được mỗi kiểu tóc. Buổi trưa lót dạ vội vàng một chút thức ăn, rồi lại tiếp tục ngồi đó, ngoại trừ lúc đi vệ sinh, cái mông của bà đây gần như tê liệt trên ghế.

Cuối cùng, sau khi được các nhà tạo mẫu và chuyên viên trang điểm "chăm sóc" xong xuôi, tôi khá sững sờ khi nhìn thấy người trong gương. Không phải hôm nay tôi mới biết Lâm Tử Thanh xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vẻ đẹp choáng ngợp trong gương.

Hình tượng của Lâm Tử Thanh luôn là hoa trên ngọn núi cao, người đẹp băng giá, nhưng người trong gương, lớp trang điểm vừa phải đã làm dịu đi vẻ lạnh lùng và sắc sảo khó gần. Đặc biệt là đường kẻ mắt lại thêm chút dễ thương, khiến cho đôi mắt thêm phần quyến rũ.

Tôi chưa từng thấy Lâm Tử Thanh xinh đẹp động lòng như thế, không khỏi ngẩn ngơ một chút.

"Ồ, con gái của ta đúng là xinh đẹp nhất, không tồi chút nào. Hiếm khi lần này con chịu nghe lời chuyên gia trang điểm, thật sự rất xinh đẹp"

Tôi nhìn người phụ nữ quý phái dần tiến lại gần, mỉm cười: "Mẹ còn xinh đẹp hơn, con làm sao sánh được với mẹ”.

"Thật là biết cách nói lời hay ý đẹp, Tử Thanh đã thực sự trưởng thành, còn biết khen ta nữa."

"Mẹ ơi, ba đâu?"

Tôi nhìn quanh nhưng không thấy bóng dáng Lão Lâm hay cằn nhằn đâu, cảm thấy hơi kỳ lạ. Suốt tuần qua tôi đã cảm nhận sâu sắc tình yêu giữa ba mẹ. Đúng, tình yêu giữa vợ chồng, cái loại không liên quan gì đến tôi ấy.

Hình ảnh ba và mẹ luôn bên nhau đã khắc sâu vào tâm hồn tôi, bỗng dưng thấy họ không ở cùng nhau, tôi không khỏi ngạc nhiên.

"Ba con có bạn cũ đến, đang ở phòng đọc sách nói chuyện tán gẫu kìa."

"Bạn cũ nào vậy mẹ? Con có biết không?"

"Con biết đấy, nhưng có lẽ con không nhớ nữa. Đó là chú Lục của con, đã đến nhà chúng ta vào sinh nhật lúc con năm tuổi đó”.

Sinh nhật lúc năm tuổi…

Dù tôi đã xuyên đến đây, tiếp nhận ký ức của Lâm Tử Thanh nhưng trong trí nhớ không hề có đoạn này, xin hãy tin tôi…

"Không nhớ cũng không sao, lúc đó con còn nhỏ, chút nữa sẽ gặp mặt”.

Vẻ mặt Lý Huệ Lan tràn đầy hoài niệm, có vẻ như người chú Lục kia là người bạn cực kỳ thân thiết của ba mẹ.

"Được rồi, chúng ta cũng nên đi ra ngoài thôi, dù sao thì chúng ta cũng là nhân vật chính, không thể đến muộn được”.

Tôi bị mẹ kéo đi ra ngoài, cố gắng học theo cách cười duyên dáng và lịch sự của bà, chào hỏi với khách mời đã đến.

Lý Huệ Lan đúng là quý phu nhân nhà giàu, có thể thoải mái trò chuyện được với tất cả mọi người vô cùng thân thiết.

Tôi lắng nghe mà lòng thì lơ đãng, đôi mắt không tự chủ mà liếc qua liếc lại, nhìn thấy đồ ăn bên cạnh mà lòng lại bất giác. Không tự chủ được mà nuốt nước miếng.

Bà đây đói lắm rồi, cảm giác như ngực đã dính chặt phía sau.

Lợi dụng lúc không ai chú ý, tôi lẻn đến góc khuất lấy một chiếc đĩa, tiến về phía những món ăn nhỏ yêu thích của mình.

Ah! Bánh matcha thơm phức~ Ah! Bánh quế này cũng ngon quá~ Ah! Bánh gato sữa dừa lớp này cũng thật hấp dẫn~
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom