-
Chương 5 HOÀN
12.
Năm thứ hai hành nghề luật sư, có một ngôi sao trẻ đến tìm tôi làm tư vấn pháp luật.
Lâm Tường tháo kính râm xuống lộ ra vết thương xanh tím trên mặt.
Mấy tháng trước, cô ấy đi chơi với bạn bè và bị bỏ thuốc.
Không chỉ bị x â m h ạ i, còn bị chụp ảnh.
Những bức ảnh đó đã trở thành nhược điểm trí mạng của cô ấy.
Cô ấy bắt đầu bị người kia lấy ảnh u y h i ế p, ép buộc nhiều lần.
Cô ấy không dám báo cảnh sát.
Một là cô ấy không có lưu lại chứng cớ, hơn nữa cô ấy còn lo lắng đối phương có tiền có thế, cô ấy sợ mình không hạ được hắn lại mất đi bát cơm mưu sinh.
Hai là bởi vì là nghệ sĩ nên cô ấy thật sự rất sợ những bức ảnh kia bị phơi bày.
Một khi phụ nữ gặp phải chuyện này, cho dù thân phận là nạn nhân thì cũng sẽ bị tổn thương rất lớn.
Cái nhìn của thế gian thật sự rất đáng sợ, cái nhìn của người ngoài cuộc cũng thật c h ế t người.
Cho dù sau đó đưa ra kiện tụng lấy lại quyền bảo vệ nhân phẩm danh dự, nhưng người trong ngành đều hiểu rõ, kiện tụng về quyền bảo vệ nhân phẩm danh dự dù thành công hay thất bại thì cũng là thất bại.
Ngay cả khi nhận được lời xin lỗi của thủ phạm thì ảnh hưởng cũng đã tạo thành.
Chúng tôi đã gặp và nói chuyện nhiều lần.
Lâm Tường đã nói với tôi một câu.
"Cô biết không? Con người thật sự rất dễ rơi vào hoàn cảnh khốn cùng do sự cố chấp và nhận thức của mình gây ra, muốn chạy trốn, nhưng bản thân không thể trốn thoát, và cũng không tìm được ai sẵn sàng giúp đỡ mình."
Không biết tại sao, vào lúc này tôi chợt nghĩ tới Phương Gia.
Tôi cũng từng ôm sách mắng to tra nam tiện nữ, nhưng khi tôi thật sự trở thành cô ấy quay đầu nhìn lại...
Sau khi trải qua những chuyện đó, muốn chân chính thoát khỏi cảnh khốn khó do cố chấp và nhận thức mang đến, nói dễ vậy sao?
Cuối cùng dưới sự thuyết phục của tôi, Lâm Tường bắt đầu nghĩ cách thu thập chứng cứ.
Chúng tôi đồng ý cùng nhau đến đồn cảnh sát vào ngày sinh nhật thứ 22 của cô ấy.
Nhưng điều tôi không ngờ là, vào ngày chúng tôi hẹn đi báo cảnh sát, tôi lại nhận được tin cô ấy nhảy lầu t ự s á t.
Trước khi c h ế t, cô ấy đã nhắn tin Wechat cho tôi.
"Tôi không thể chấp nhận một bản thân dơ bẩn như vậy."
Một mạng người sống chỉ đổi lấy một cái hot search về chứng trầm cảm trên mạng.
Nhưng, rõ ràng không phải như vậy...
Tôi có một số bằng chứng cô ấy đưa cho tôi.
Mặc dù biết không ổn, nhưng tôi vẫn ôm tâm tình thử một lần tìm tới người nhà của cô ấy.
Cha cô ấy rõ ràng là đã nhận tiền nên muốn đuổi tôi đi.
Mà mẹ của cô ấy lại đi theo, rõ là còn chưa tới 50 tuổi thế mà đầu tóc bạc trắng, nước mắt đong đầy trên mặt.
Bà ấy không muốn con gái mình c h ế t oan.
Tôi đã bàn bạc với Văn Tự chuyện mình phải làm.
Ban đầu còn lo lắng hắn không đồng ý, ai ngờ hắn chỉ hỏi tôi: "Em đã nghĩ kỹ chưa?"
Tôi gật đầu: "Nghĩ kỹ rồi."
Văn Tự cười dịu dàng: "Yên tâm làm đi, anh hiểu em mà."
Thế là tôi bắt đầu kế hoạch của riêng mình.
Tôi đăng ký một tài khoản Weibo và đăng câu chuyện của mình trong một bài đăng dài trên Weibo.
Tôi cũng đính kèm những bức ảnh mà Cố Oản Oản đã tìm người chụp cho tôi.
Không phải bản gốc.
Tôi chỉnh chúng thành màu đen trắng, phần không thể qua thẩm định lấy màu sắc tương phản rất mạnh vẽ hoa lên đó, giữ lại hình dáng ban đầu của ảnh nhiều nhất có thể.
Tôi đã viết trên weibo thế này:
"Phụ nữ trong cuộc sống thường gặp phải d â m ô n h ụ c nhã, trước đây tôi cũng từng trải qua."
"Như thể đây là điểm c h ế t người của tất cả phụ nữ."
"Nhưng thật ra không phải. Bạn phải biết rằng cấu tạo cơ thể con người đều giống nhau, và chúng vốn không có ý nghĩa gì khác ngoài sinh học, chính cảm giác chủ quan của chúng ta mới mang lại giá trị cho nó. Bất kể là vẻ đẹp quý giá hay xấu xí coi khinh. Khi nói đến quyền riêng tư và tình dục, việc có cảm giác xấu hổ là chuyện bình thường, nhưng đây là tiêu chuẩn đạo đức của chúng ta, cũng không thể và không nên trở thành vũ khí để người khác công kích chúng ta."
"Đó là bọn họ sai, không phải chúng ta. Can đảm lên, đi tìm sự giúp đỡ, đi gọi cảnh sát."
"Họ ném bùn vào tôi, tôi trồng hoa sen bằng bùn."
Chẳng bao lâu sau, bài Weibo này bắt đầu trở nên phổ biến.
Thậm chí còn nhận được sự quan tâm chính thức về các khía cạnh khác nhau mà phụ nữ có thể phải chịu đựng.
Nhiều cô gái chia sẻ những trải nghiệm tương tự.
Họ cũng từng hoặc là trong tình yêu, hoặc là gặp phải chuyện không tốt, bị người ta chụp được một vài ảnh.
Những bức ảnh đó đã trở thành cơn ác mộng của họ.
Họ rất cần ai đó để nói với mình.
"Đó không phải lỗi của họ."
Thấy nhiệt độ đang cao, tôi lập tức đăng Weibo thứ hai.
Bài đăng Weibo này chỉ có duy nhất một tấm ảnh chụp màn hình.
Là ảnh chụp màn hình Wechat Lâm Tường gửi cho tôi trước khi t ự s á t.
Tôi không che tên và ảnh đại diện của cô ấy…
Cái weibo này vừa đăng lên, lập tức khơi ra sóng to gió lớn.
Lâm Tường tuy rằng không nổi tiếng nhưng cũng có một ít fan hâm mộ.
Thần tượng yêu thích đột nhiên t ự s á t, bọn họ vốn đã đau lòng.
Hôm nay lại biết được có ẩn tình khác nên họ càng dồn dập hành động không chậm trễ, gặp tôi tìm hiểu rõ tình hình.
Tôi không trả lời mà đến cục cảnh sát.
Cô gái đã hẹn với tôi để báo cảnh sát không đến, mẹ cô ấy đã đến thay cô ấy.
Weibo thứ ba được gửi đúng giờ.
Wechat của tên con ông cháu cha kia gửi cho Lâm Tường.
Có chữ viết, có giọng nói.
"Cô báo cảnh sát cũng vô ích."
"Cô nói với người khác thì họ cũng sẽ cho rằng cô là loại người bừa bãi."
"Trong tay tôi có ảnh của cô, cả đời này cô phải nghe lời tôi."
"Trong cái vòng này, cô nghĩ ai sẽ quan tâm cô?"
Hắn có nhược điểm trong tay nên lời nói ra cũng không hề giấu diếm. Ngôn luận thô tục ngạo mạn, gần như nhanh chóng khơi dậy cơn phẫn nộ của dư luận.
Cảnh sát hành động nhanh chóng, bên trong không thể cứu vãn.
Giữa chừng còn có không ít nghệ sĩ cũng bị hại dũng cảm đứng ra.
Sức mạnh của một người là có hạn.
Nhưng chúng tôi nắm tay nhau.
Đáng tiếc, nếu Lâm Tường còn ở đây thì tốt rồi.
Nếu... Phương Gia cũng có thể nhìn thấy thì tốt rồi.
Mặc dù bây giờ tôi vẫn sống dưới thân phận của Phương Gia.
Nhưng đêm đó khi mọi chuyện đã kết thúc, tôi vẫn hỏi Văn Tự: "Anh nói xem, em công bố ảnh của Phương Gia ra ngoài, liệu cô ấy có trách em không?"
Văn Tự yên lặng rất lâu rồi mới nói: "Không đâu."
Trên trời có một ngôi sao sáng lên một chút.
Tôi coi như Phương Gia đã nghe thấy.
NGOẠI TRUYỆN PHƯƠNG GIA
Tôi là Phương Gia.
Ước mơ cả đời tôi là làm một con sâu gạo chỉ muốn nằm ngửa.
Bà nội thương tôi nên trước khi qua đời đã để lại cho tôi một số tiền lớn, nói muốn giúp đỡ ước mơ của tôi.
Nhưng tôi không hề vui.
Bởi vì người thương tôi nhất trên thế gian này đã ra đi.
Phải, tôi có một người cha ngày ngày tính toán mưu kế, ông ấy tìm được một người vợ ham mê c ờ b ạ c, sinh ra một đứa con trai thích gọi tôi là 'con đ*ếm'.
Bà tôi đi rồi, tôi không có nhà nữa.
Có một lần, tôi ra ngoài mua say và gặp một người.
Hôm đó trời rất lạnh, khuôn mặt anh rất đẹp trai.
Anh khoác cho tôi một cái áo khoác, chặn gió lạnh thổi về phía tôi.
Sau đó tôi biết, đây chính là đối tượng kết hôn mà cha tôi đã giới thiệu cho tôi, trong lòng phấn khích vô cùng.
Lúc đầu chúng tôi rất hợp nhau.
Những người biết tôi đều nói tôi có tính cách cho đi, nhưng không sao cả.
Tôi chỉ muốn tốt với người mình thích.
Tôi tưởng mình lại có nhà rồi.
Nhưng có vẻ như không phải vậy.
Giữa chúng tôi có thêm một người, cô ấy tên là Cố Oản Oản, là mối tình đầu của Kiều Khôn.
Cô ấy làm rất nhiều chuyện nhằm vào tôi, Kiều Khôn nhìn thấy nhưng anh luôn lựa chọn tin tưởng Cố Oản Oản.
Kể cả khi Cố Oản Oản chụp những bức ảnh như vậy để vu khống tôi ngoại tình, cũng vậy.
Vốn dĩ tôi muốn giải thích nhưng sau khi phát hiện Kiều Khôn không thích nghe liền chẳng thèm nói nữa.
Những bức ảnh được phát lên màn hình đám cưới là cơn ác mộng của cuộc đời tôi.
Tôi thường xuyên rơi vào khoảng không trong giấc mơ.
Khi tỉnh lại, bên ngoài vẫn còn tiếng vui vẻ của Kiều Khôn và Cố Oản Oản.
Quen Kiều Khôn càng lâu, tôi càng cảm thấy đó là một người kém cỏi.
Mục tiêu cuộc đời của anh ta cũng không phải làm sâu gạo mà còn có chút khinh thường người chỉ muốn nằm.
Tự cho mình là con ông cháu cha con cưng của trời và có rất nhiều bản lĩnh nhưng thực chất chỉ là một cái bao cỏ.
Mỗi khi chúng tôi cãi nhau, anh ta sẽ nói đó là lỗi của tôi.
Là do phương diện kai của chúng tôi không hợp nên anh ta mới ở bên Cố Oản Oản.
Là do tôi nấu ăn không ngon nên anh ta mới có thể hàng đêm không trở về.
Là do tôi không biết kiềm chế nên mới có thể bị người ta chụp loại ảnh này.
Tất cả những gì anh ta làm đều là để trừng phạt tôi.
Tôi bắt đầu ảo tưởng, có phải thật sự là lỗi của tôi hay không?
Tình yêu vốn là một mệnh đề sai lầm, lòng trung thành không tồn tại và điểm mấu chốt của con người là không thể dò thấu.
Tôi cũng muốn cố gắng bước ra, nhưng không còn sức làm bất cứ điều gì.
Tôi bắt đầu thích ngẩn người, ngồi cả ngày trong sân.
Hoa nở rất đẹp, nhưng thời gian nở hoa lại rất ngắn.
Thời gian nở hoa quá ngắn.
Thế là tôi t ự s á t.
Sau khi tôi t ự s á t, Kiều Khôn lại bắt đầu hối hận vì đã nghĩ sai tôi.
Thật khó hiểu.
Tôi xuyên đến ngày kết hôn của chúng tôi, biến thành một linh hồn và trở thành người đứng xem cuộc đời của mình.
Dường như có một người khác đang chỉ đạo tôi làm gì đó...
Cô ấy thật là hoang dã, tôi muốn gọi cô ấy là người phát ngôn của cục cảnh sát hoang dã.
Cô ấy hoàn toàn khác với tôi, dám yêu dám hận, cảm thấy hứng thú liền theo đuổi, chọc cô ấy thì cô ấy sẽ đưa vào cục cảnh sát, ánh mắt cô ấy nhìn đám người Kiều Khôn...
Hoàn toàn là ánh mắt nhìn người mù pháp luật.
Tôi vừa xem vừa cười.
Bọn Kiều Khôn sao có thể ngu ngốc, tự tin và vô dụng như vậy.
Mà tôi lại vì một đám người như vậy, không ngừng nghi ngờ bản thân mình rồi từ bỏ sinh mệnh.
Tôi đi theo con đường của cô ấy và phát hiện ra rằng trong cuộc sống vẫn còn có hình dạng như vậy.
Con người không thể không giao tiếp với người khác và không thể bị mắc kẹt trong khốn đốn trước mắt.
Không nên quá cố chấp vì cố chấp sẽ khiến người ta đau khổ.
Có một lần, cô ấy ôn tập mệt mỏi, xem Weibo một lúc.
Rồi tiện tay trích một câu trong sách.
"Cuộc sống không phải là một con đường, mà là một vùng hoang dã."
Phải, cuộc sống là một vùng hoang dã.
Tôi thề, lúc cô ấy và Văn Tự làm gì đó tôi tuyệt đối không xem!
Nhưng sau đó, tôi nghe được cô ấy nói mình là một người xuyên sách.
Văn Tự tin.
Tôi cũng tin.
Ban đầu cô ấy có vẻ rất ghét tôi, nhưng càng về sau, sau khi cô ấy làm việc gặp được một người tên là Lâm Tường.
Có một lần cô ấy gặp mặt Lâm Tường rồi chợt lẩm bẩm gọi tên tôi.
"Phương Gia, lúc trước cô cũng như vậy sao?"
Tôi cũng quên mất lúc trước bản thân mình ra sao rồi.
Dù sao thì tôi đã xem một vở kịch về luân thường đạo lý của gia đình quá lâu.
Còn bay đi rất nhiều nơi, nhìn ngắm non sông tươi đẹp.
Cuối cùng, Lâm Tường đã c h ế t.
Như tôi lúc đầu.
Bây giờ Phương Gia vì giúp cô ấy đã tìm được những bức ảnh lúc trước.
Lạ thật.
Những bức ảnh lúc trước bị tôi xem là ác mộng lại giống như đã trở nên không còn đáng sợ như trước nữa.
Sau khi mọi việc qua đi, cô ấy hỏi: "Anh nói xem, em công bố ảnh của Phương Gia ra ngoài, liệu cô ấy có trách em không?"
Tôi sẽ không trách cô ấy.
Tôi còn cảm ơn cô ấy, vì đã nói cho tôi biết, thì ra cuộc sống còn có hình dạng như vậy.
(Hết)