7.
Kiều Khôn: "Phương Gia, tuy rằng chúng ta đã kết hôn, nhưng anh nợ em một lời cầu hôn. lần cầu hôn này là tự anh bày ra, anh biết trước đây anh đã làm rất nhiều chuyện không đúng, nhưng bây giờ anh biết mình đã sai rồi, Oản Oản cũng bằng lòng xin lỗi e, em có bằng lòng cho anh một cơ hội nữa không?"
Kiều Khôn nói xong, xung quanh lập tức vang lên tiếng huýt sáo và tiếng la hét ồn ào không ngừng.
"Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy! Gả cho anh ấy!"
Tôi nhìn một vòng xung quanh, nhìn sắc mặt đám người này.
Nói thật, tôi luôn cho rằng Phương Gia là Phương Gia, tôi là tôi.
Tôi chỉ có đồng cảm với cô ấy trong tiểu thuyết, ngoài tiểu thuyết cũng không có cảm giác gì.
Đi tới thế giới này cũng không phải chủ ý của tôi, cái tôi muốn chỉ có cuộc sống của mình.
Tôi không muốn cuộc sống của mình bị lãng phí để dây dưa với những tên cặn bã.
Nhưng, ngay lúc này.
Để tôi chân chính đối mặt với những người đã từng tổn thương Phương Gia, hình như tôi cũng rất khó mà xử lý một cách nhẹ nhàng.
Muốn ồn ào đúng không?
Được thôi.
Tôi xoay người, cầm lấy loa lớn của khách sạn và nói với thanh niên ồn ào nhất: "Anh đã xóa những bức ảnh chụp tôi hôm đám cưới trong điện thoại chưa?"
Vẻ mặt thanh niên kia lập tức cứng đờ.
Tôi lại hỏi một người khác: "Lần trước các người tụ tập nói với tôi Kiều Khôn uống say cần người đón, lừa tôi đến giữa sườn núi, kết quả điện thoại của tôi không có tín hiệu xe thì hỏng suýt nữa chếc cóng ở đó, ngày hôm sau có người đi ngang qua tôi mới được cứu, chuyện này các người đã xin lỗi tôi chưa? Các người có biết nếu ngày hôm đó ngỡ đâu tôi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì các người sẽ phạm tội vô ý không?"
"Còn anh, lần trước anh đứng ở bên cạnh Cố Oản Oản nói tôi là con đ* rẻ tiền đưa đến cửa, hôm nay anh dám lặp lại những lời đó lần nữa không?"
Nét mặt bọn họ khác nhau nhưng lại không thể nói ra lời phản bác, từng khuôn mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.
Giở trò xấu sau lưng người khác vốn cũng không phải là chuyện đàng hoàng gì, lúc trước Phương Gia càng ngấm ngầm chịu đựng, càng bạn tốt tôi tốt mọi người tốt, bọn họ sẽ càng trở nên tệ hơn.
Nhưng khi bạn nói ra, họ không nói nên lời.
Sự thẳng thắn tột cùng là không gì có thể phá vỡ.
Kiều Khôn không thể nghe nổi nữa lên tiếng ngắt lời: "Được rồi, bọn họ là anh em tốt của anh, lúc trước giữa chúng ta có chút hiểu lầm nên bọn họ chỉ đang giúp anh trút giận."
Từng viên đá ném về phía Phương Gia, trong mắt anh ta chỉ là 'trút giận' mà thôi.
"OK," tôi nhìn về phía Kiều Khôn, "lúc trước tôi đã nói với anh rất rõ ràng rồi, tôi sẽ không ở cùng một chỗ với rác rưởi."
"Cô nói chuyện khó nghe quá đi!" Cố Oản Oản hăng hái.
"Anh Kiều Khôn đã làm đến bước này rồi, sao cô còn không chịu tha thứ?"
"Thiếu chút nữa quên mất cô," Tôi nhướng mày: "Không phải muốn xin lỗi tôi sao? Xin lỗi đi."
Lời vừa dứt, đôi mắt Cố Oản Oản lập tức phủ sương mù, sắc mặt cô ta tái nhợt cắn môi nhìn Kiều Khôn.
Tôi thấy mà thương.
Nhưng Kiều Khôn không nhìn cô ta.
"Xin lỗi!" Cố Oản Oản nhanh chóng nói, như là bị cái gì vô cùng nhục nhã.
"Cô có muốn tôi dạy cô cách xin lỗi người khác như thế nào không? Cô đã làm ra chuyện gì khi nào và xin lỗi ai."
Cố Oản Oản không nói lời nào.
Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.
"Ok, tôi sẽ dạy cô."
"Ngày 29 tháng 11 năm 2022, cô bỏ thuốc Kiều Khôn khiến Kiều Khôn phát sinh quan hệ với tôi."
"Vào ngày 6 tháng 12 năm 2022, cô đã lấy một cái áo len giữ ấm mới toanh của Valentino trị giá 12.300 tệ từ nhà tôi để vu oan cho tôi thuê người tấn công t-ì-n-h d-ụ-c cô."
"Ngày 25 tháng 12 năm 2022, cô tìm hai anh em Long Long Hổ Hổ làm việc ở nhà máy nào đó trói tôi lại để chụp ảnh ghép, đồng thời nói với Kiều Khôn tôi ngoại tình còn bị người ta chụp ảnh lại, cô vì bảo vệ danh dự của tôi mới bỏ tiền ra mua những bức ảnh này."
"Cô có thừa nhận mình đã làm những điều kể trên và xin lỗi Phương Gia không?"
Cố Oản Oản lảo đảo muốn ngã, không thể đứng vững nữa.
Hiện trường một mảnh tĩnh lặng, mọi người đều có biểu cảm khác nhau.
Dù sao cũng là bao trọn sân khấu, phải để lại mặt mũi cho nhau, nếu không tôi đoán không chừng có người lại lấy điện thoại ra livestream.
Cô ta thấy không có giúp mình, cuối cùng nhắm mắt nói: "Ừ."
Tôi cười.
Lấy điện thoại di động đang ghi âm ra ấn tạm dừng.
Trong ánh mắt kinh dị của mọi người lại gọi ba chữ số tràn ngập tinh thần chính nghĩa kia lần nữa.
Chếc tiệt, chị đây xuyên qua chính là muốn nói cho bây biết.
Những kẻ dùng t-ì-n-h d-ụ-c để tấn công phụ nữ là rác rưởi.
Chẳng có chỗ nào ngoài vòng pháp luật cả!
8.
Khi cảnh sát đến nhìn thấy lại là tôi, lập tức lệ nóng doanh tròng.
"Cảm ơn bạn đã ủng hộ công việc của chúng tôi!"
Cố Oản Oản hoàn toàn thiếu kiến thức pháp luật và không hề nghĩ rằng những gì cô ta làm trước đây là trái pháp luật.
Khi bị còng tay, cô ta sợ hãi đến mức bật khóc.
Nhưng vẫn không quên quay đầu nhìn Kiều Khôn khóc: "Anh Kiều Khôn cứu em!"
"Em không muốn ngồi t-ù! Cứu em với! Anh Kiều Khôn!"
Nhưng mà người vừa mới ra khỏi nhà giam lần thứ hai như Kiều Khôn, hiện tại nhìn thấy đồng phục cảnh sát cũng có phần sợ hãi, chớ nói chi đến việc cứu cô ta.
Tuy nói là ánh trăng sáng thời niên thiếu yêu mà không thể có được, nhưng đối với loại người ích kỷ cực hạn như Kiều Khôn mà nói.
Ánh trăng không quan trọng.
Điều quan trọng là tình yêu mà không có được của anh ta.
Một trò hề kết thúc.
Tôi xoay người rời đi.
Kiều Khôn đuổi theo phía sau.
"Phương Gia, Cố Oản Oản cũng đã bị bắt rồi, em bớt giận hơn chưa? Khi nào thì về nhà?"
"Anh đã cầu hôn em rồi, em còn muốn thế nào nữa?"
Tôi cho rằng anh ta là tới cầu xin cho Cố Oản Oản, không ngờ, điều anh ta chú ý tới chỉ có tôi sao lại không thèm để ý lời cầu hôn của anh ta.
"Anh cảm thấy anh cầu hôn tôi thì tôi phải đáp ứng?" Tôi cười lạnh, "Loại người ích kỷ cực hạn như anh căn bản sẽ không thể yêu người khác."
"Anh yêu em." Kiều Khôn buột miệng.
Lời vừa nói ra khỏi miệng, anh ta bất giác nhíu mày.
Rồi sau đó, càng khẳng định lặp lại: "Anh yêu em."
Tôi cười châm chọc, nói khẽ: "Vậy sao anh chiếu ảnh ghép của Phương Gia lên màn hình lớn ở địa điểm tổ chức đám cưới?"
"Anh... Đó là anh ghen tị, tức giận, anh tưởng em ngoại tình..."
"Thứ nhất, anh đã ngoại tình, vậy tại sao anh lại yêu cầu Phương Gia làm việc mà bản thân anh không thể làm được? Bằng việc anh nghĩ mình nhiều hơn cô ấy hai lạng thịt à?"
"Thứ hai, nếu anh thực sự yêu một ai đó thì ít nhất anh phải mở miệng và giao tiếp với cô ấy, Cố Oản Oản nói Phương Gia ngoại tình thì cô ấy liền ngoại tình, Cố Oản Oản nói ngày mai anh bị xe tông chếc vậy anh có chếc hay không?"
"Với lại." Tôi dừng lại một chút, "hôm nay là sinh nhật Phương Gia."
Tôi chỉ nói Phương Gia, không phải tôi.
Hôm nay là sinh nhật Phương Gia.
Nhưng có vẻ như Kiều Khôn không hề nhớ.
Anh ta chỉ lo bản thân anh ta, sắp xếp một lời cầu hôn tự cảm động bản thân, cho rằng Phương Gia có thể dễ dàng bị cảm động hấp tấp trở lại bên cạnh anh ta.
Phương Gia của lúc trước có lẽ sẽ.
Nhưng đáng tiếc, hiện tại người trong cơ thể này là tôi.
"Yêu một người ngay cả ngày sinh nhật của cô ấy cũng không thể nhớ?"
Trên mặt Kiều Khôn hiện lên vẻ ảo não: “Trong khoảng thời gian này anh đang chuẩn bị cầu hôn..."
"Anh chỉ trải qua hai lần sinh nhật với cô ấy." Tôi ngắt lời anh ta,
"Lần đầu tiên anh mua một bộ sản phẩm chăm sóc da, mặt cô ấy dùng bị dị ứng nhưng lại không nỡ ném đi. Lần thứ hai cô ấy làm bánh và đợi anh về trong phòng tân hôn, muốn anh về ăn bánh với cô ấy, kết quả là tối hôm đó anh đưa Cố Oản Oản về, Cố Oản Oản nói rằng chiếc bánh quá xấu và ném nó vào trong thùng rác. Đêm đó anh và Cố Oản Oản hú hét trên sô pha đến nửa đêm."
Kiều Khôn câm miệng.
"Ba ngày sau, tôi sẽ đợi anh đến ly hôn ở Cục Dân Chính vào lúc 9 giờ sáng."
"Anh không đến cũng không sao, tôi sẽ trực tiếp làm đơn tố tụng ly hôn."
Lúc đi ra, thì đêm đã khuya.
Đèn lồng được thắp sáng, sao trời như dệt lên.
Hôm nay là một đêm bình thường.
Không ai biết ngay tại khách sạn sang trọng này, có một cô gái vừa mới tiến hành một lớp giáo dục chất lượng cộng thêm một khóa pháp lý.
Tôi kéo lê thân thể mệt mỏi về đến nhà.
Đang định mở khóa cửa thì cánh cửa sau lưng lại mở ra trước.
Lộ ra khuôn mặt có thể giải phóng áp lực ngay lập tức của Văn Tự.
Hắn đã thay kính mới.
Trên chóp mũi còn có dấu vết kỳ lạ giống như bột mì.
"Anh không đi công tác sao?"
"Chúc mừng sinh nhật."
Chúng tôi nói cùng một lúc.
Tôi khẽ giật mình.
Văn Tự có chút không được tự nhiên: "...Lần trước lúc giúp cô soạn đơn ly hôn, tôi có nhìn thấy ngày sinh nhật của cô, vốn là hôm nay vội về làm bánh nhưng cô lại không ở nhà, bánh ngọt hình như cũng làm hỏng rồi... Nhưng tôi có mang quà cho cô!"
Ánh mắt Văn Tự sáng lấp lánh, như chứa đầy sao.
Như thể chờ đợi phản ứng của tôi là một điều rất quan trọng.
Trước mặt là căn phòng tối đen không bật đèn.
Thật ra Phương Gia nhiều khi chỉ cần quay đầu lại nhìn.
Vành mắt tôi không hiểu sao có chút chua xót: "Làm hỏng rồi cũng muốn nếm thử, hôm nay tôi vẫn chưa ăn được cái bánh ngọt nào cả."
…
Bình luận facebook